Chương 57: Ngoại truyện 1: Năm mới vui vẻ
Lê Hoa Đường
18/09/2024
Thời gian nghỉ Tết Nguyên Đán chỉ có một ngày, đó quả là chuyện thảm
nhất vào năm 2019. Rất nhiều sinh viên y đã lựa chọn ở phòng thí nghiệm
vào năm mới thay vì về quê ăn Tết.
Đường Tu đang trên đường tan làm thì thấy phòng thí nghiệm còn sáng đèn, bèn đi vào hướng dẫn cho các sinh viên, phải biết rằng trình độ lẫn nhan sắc của giảng viên này hơn hẳn người thường một bậc, chuyện này không chỉ mọi người ở khoa y biết, mà những sinh viên ở các khoa khác đều biết đến điều này, dẫn đến việc những sinh viên khoa khác mỗi khi rảnh rỗi sinh nông nổi sẽ đến khoa y nghe giảng ké, kết quả là từ một khoa đào tạo chuyện nghiệp ít người ưa chuộng trở nên đông đúc, lúc nào cũng đông đến mức kín chỗ.
Hiện tại anh còn xuất hiện vào đêm giao thừa, tụi sinh viên càng phấn khích hơn nữa, sinh viên có vấn đề hay không có vấn đề, có việc làm hay không có việc làm, tất cả đều vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, anh đều kiên nhẫn giải đáp, thậm chí có nữ sinh viên chạy đến làm nũng anh làm mẫu, anh cũng ôn hoà đồng ý.
Tay anh đã từng chịu tổn thương, thế nên không thể nắm dao phẫu thuật lâu được, chân cũng có vết thương cũ, thời tiết lạnh cũng không thể đứng lâu, nhưng mỗi thao tác của anh trong mắt đám sinh viên vẫn hoàn hảo.
Anh đã mang thai bốn tháng, vì dáng người thon gầy và vị trí thai tập trung ở phần bụng dưới nhiều, nên mặc quần áo dày thì đám sinh viên cũng không nhìn thấy, chỉ thấy anh thường thường xoa eo, khuôn mặt tái nhợt đem cả người mình hơi ngửa ra sau, nhắm mới lại lộ ra bộ dáng không thoải mái, chỉ nghĩ là eo anh không tốt, nên cũng không dám làm phiền anh quá nhiều, còn để anh ngồi nghỉ ngơi, thậm chí còn giúp anh tìm cái gối để tựa eo.
Anh có hơi sợ lạnh mà quấn chặt áo khoác, bởi vì mang thai nên thích ngủ, anh ngồi gà gật trên ghế. Cả phòng thí nghiệm đều biết chỉ còn một sinh viên ở lại thì thầy Đường sẽ không đi, bèn xôn xao kết thúc việc đang dở.
"Về thôi, về thôi, về đón năm mới đi!"
"Thầy Đường, tới giờ mình về rồi thầy."
Đường Tu đứng dậy, chậm rãi đỡ eo đi ra ngoài, tai nghe Bluetooth trên tai bỗng nhiên phát ra âm thanh, anh nhẹ gõ tai nghe để bắt cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Khương Mặc: "Bảo bối! Năm mới vui vẻ!"
Đường Tu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm không mở ra nổi, lẩm bẩm nói: "Bảo bối nào?"
Khương Mặc cười hai tiếng hắc hắc: "Hai bảo bối, một bảo bối bự với một bảo bối nhỏ trong bụng anh ấy."
"Ừm." – Đường Tu mấp máy môi, sợ mình cười rõ quá sinh viên sẽ chú ý: "Năm mới còn chưa qua, em nôn cái gì vậy?"
"Em không phải sợ anh ngủ sao, anh muốn chờ sang năm mới mà? Sắp đến giờ anh thường ngủ rồi."
"Ngủ không được." – Đường Tu ngẩng đầu lên trời nhìn trăng, do người mang thai thường trở nên hơi nhạy cảm nên sống mũi anh bỗng hơi cay cay, giọng nói cũng trở nên đầy ấm ức: "Trước đó em có hứa sẽ trở về đón năm mới với anh."
Khương Mặc nghe Mèo Con đang mang giọng mũi làm nũng với mình, trong lòng vừa tan chảy vừa hoảng loạn: "Em sai rồi bảo bối...."
Đường Tu hít hít mũi, cố chấp nói: "Nói cho rõ là bảo bối nào."
"Bảo bối bự!" – Khương Mặc đầy khí phách đáp lại, sau đó lại ôn tồn nói: "A Thành lần đầu tiếp xúc với mấy hạng mục này, nhiều chuyện xử lý không tốt cho lắm nên có hơi trì hoãn, em xin lỗi mà."
Đường Tu yên lặng lau lau khoé mắt ướt nhoè: "Vậy khi nào em mới về?"
"Chắc khoảng ngày 28 á anh!"
"....Đừng về, ở Mỹ đi, anh hy vọng có thể thấy em trên Xuân Vãn khúc người Hoa hải ngoại chúc mừng năm mới."
"À, hả?" – Khương Mặc nghệt ra, sau đó điện thoại lại truyền đến những giọng nói thuộc về tuổi trẻ, đầy sức sống cùng nhiệt huyết thanh xuân.
"Thầy Đường đang nói chuyện với ai vậy?"
"Thầy có đối tượng rồi hả?"
"Thầy ơi, thầy ơi, thầy nhìn lớp trưởng mình đi, cô ấy yêu thầm thầy lâu rồi á!"
"Yêu thầm thì tính cái gì, bí thư đoàn lớp mình còn nói cậu ấy có thể sinh con cho thầy nữa!"
Kèm theo đó là một trận cười vang dội, Khương Mặc bị một đám tình địch trẻ tuổi này làm hoảng sợ đến mức trợn trắng trợn tròng, miệng há hốc la lên: "A Tu, anh không có ở nhà hả, trễ vậy rồi!"
"Ừ, không có ở." – Đường Tu nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.
"....Tụi nó đang nói gì vậy, sao anh không trả lời tụi nó? Tụi nó sẽ nghĩ rằng anh độc thân đó!"
Đường Tu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Có vấn đề gì không?"
"Anh....Anh sao có thể vậy!" – Khương Mặc tức đến mức thở hồng hộc, cắn chặt răng dùng lực giẫm mạnh vào chân ga phóng thẳng về phía trước: "Anh phải nói rõ ràng với tụi nó!"
Khương Mặc cảm thấy lu giấm trong người mình sắp nổ tung, toàn thân cậu chua gần chết, chua đến nhe răng trợn mắt, trừ việc dẫm ga nãy giờ thì cái gì cũng không muốn làm nữa.
Cuối cùng cậu cũng xử lý tốt vấn đề sự nghiệp ở Mỹ và đuổi kịp giờ giao thừa ở Bắc Kinh, vốn tưởng cố chịu khổ gây bất ngờ cho Mèo Con đang chăm chỉ hấp bánh ở nhà, không nghĩ đến Mèo Con giận dỗi khiến cậu phải bất ngờ lại.
Cậu lại xe thẳng đến cổng nam Đại học A, nhìn thấy ngay Mèo Con mà cậu ngày nhớ đêm mong đi ra cổng cùng một đám loi choi bu quanh.
Anh có vẻ gầy hơn, sắc mặt tái nhợt, vì chân trái có vết thương cũ, xuống bậc thang cũng phải gắng sức, một tay anh vịn tay vịn, vừa xuống bậc thang từng bước, vừa cười với đám sinh viên vừa vẫy chào tạm biệt với tay còn lại.
Cơn gió lướt ngang mặt anh, chỗ dưới bụng hơi phình ra, trông nhỏ nhắn đáng yêu và hơi nổi bật trước đám người.
Mèo Con nhà cậu mang thai cũng thật đẹp, thật sự quá quyến rũ với người khác rồi.
Khương Mặc hung hăng nuốt nước miếng cái 'ực', ba chân bốn cẳng chạy như bay đến bậc thang, nhân lúc Đường Tu không chú ý lập tức bế thốc anh lên như công chúa.
Đường Tu bị dọa sợ không ít, thậm chí còn đánh mạnh vào ngực cậu hai ba cái, khi nhìn thấy cậu, anh không tin vào mắt mình như vừa thấy Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm, đôi mắt phượng tròn xoe, khoé mắt bị gió đêm thổi đến ửng đỏ, đôi môi tái nhợt mấp máy liên hồi, đều không thể thốt ra được tên cậu.
Có sinh viên chưa kịp rời đi lớn tiếng la ó inh ỏi, Khương Mặc thậm chí còn hưởng thụ sự gào thét đó, thậm chí cậu còn hành động độc đoán bằng cách trùm áo khoác lên đầu Đường Tu, phủ kín mái tóc bông bông xù xù của anh, che chắn khuôn mặt anh bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
Hai mắt Đường Tu bị che đến tối sầm lại, lúc này mới hồi thần lại, giãy nảy ngượng ngùng rồi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Em, em làm gì vậy!"
"Vấn đề vừa rồi của các cậu, để tôi trả lời đôi chút." – Khương Mặc không để ý đến anh, chỉ nghiêng mặt nghiêm túc nhìn qua đám sinh viên loi choi đằng kia: "Tôi là người mới nói chuyện với thầy Đường qua điện thoại, cũng chính là đối tượng của anh ấy, tính cách anh ấy quá dịu dàng nên không giỏi từ chối, cũng không đành lòng làm tổn thương cậu, phiền các cậu đừng có ý trêu chọc anh ấy nữa!"
Đám nhóc loi choi này như bị sốc bởi diễn xuất của vị "tổng tài bá đạo" trước mặt này, cả đám chết lặng trong giây lát, không biết phải trả lời thế nào.
Đường Tu im lặng túm áo khoác trùm kín đầu mình lại, đè nó chặt hơn hòng để che kín mặt mũi lẫn hai tai đang nóng bừng của mình.
Khương Mặc nói xong lời tuyên bố của cậu, thở hồng hộc ôm Đường Tu xuống được vài bậc thang, sau đó lại quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh con gì đó cũng không cần, nếu sinh thì tôi sẽ sinh!"
Đám nhóc cuối cùng cũng không nhịn nổi, nguyên đám cười ầm lên.
"Há há há há, cái anh này hành động như tên ngốc nhưng được cái đẹp trai nha!"
"A a a a cp tổng tài x thầy giáo đu được nè!"
"Tao cũng vậy! Tao có để độc thân cả đời nhưng thầy Đường phải có cp siêu siêu ngọt mới được!"
Đường Tu nghe tiếng cười của bọn nhỏ vang xa, khẽ chớp đôi mắt phượng sáng lấp lánh, hơi run nhẹ hàng mi dài, nhìn Khương Mặc không chớp mắt, như đang xác nhận người này thật sự tồn tại, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cậu: "Sao tự nhiên về rồi?"
Khương Mặc không cam lòng mà chẹp chẹp miệng, ôm anh chặt hơn, hơi nghẹn ngào nói: "Em mà không về, vợ với con chạy hết mất!"
Đường Tu không nhịn được mà bật cười, chỉ chỉ vào bụng của mình: "Đứa này, đợt sau tới lượt em hả?"
"Tới đó rồi tính." – Khương Mặc nói như đinh đóng cột.
Cậu bế Đường Tu đặt vào ghế sau một cách cẩn thận, đắp cho anh một chiếc chăn ấm, bản thân cậu cũng không ngồi ngay vào ghế lái mà ngồi bên cạnh anh và hít thở để bình tĩnh lại.
Đường Tu nâng bụng, có hơi vất vả để rướn người dậy, dựa vào ôm lấy Khương Mặc, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt những giọt mồ hôi trên má cậu, nhỏ giọng dịu dàng: "Em ghen với tụi nhỏ làm chi vậy?"
Khương Mặc nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo vì chứng thiếu máu của Đường Tu, nhẹ nhàng xoa nắn, phụng phịu nói: "Không phải ghen với tụi nhỏ."
Đường Tu nén cười: "Muốn anh nói lại lần nữa sao, câu vừa rồi đó?"
"Em chỉ giận bản thân thôi, vừa thấy anh bước xuống bậc thang thấy anh vất vả quá" – Giọng nói Khương Mặc càng thêm nghẹn ngào: "Em mới đi được ba tháng, lúc đi bụng anh cũng chưa rõ ràng ra, bây giờ đã lớn như vậy. Mỗi ngày anh đều vất vả đi qua đó, em cũng không ôm anh đi, mà anh cũng chẳng nói với em câu nào."
Tiếng hít thở của Đường Tu bỗng nhiên im lặng lại, sau đó bình tĩnh hít một hơi thật sâu, ôm siết lấy Khương Mặc, hơi nghẹn ngào nói: "Anh rất nhớ em, lúc có đi lên bậc thang hay không đi lên đó đều nghĩ đến em mà, đặc biệt là lúc leo lên từng bậc thang, mỗi bước đều phải kêu tên em, nếu không chân đau mà eo cũng đau, anh không đi nổi."
"A Tu, A Tu." – Khương Mặc run rẩy lặp đi lặp lại tên Đường Tu, nâng khuôn mặt trắng như tuyết của anh lên, hôn lên bờ môi lạnh lẽo mềm mại của anh, sau đó tham lam mà xâm nhập vào.
Hai người mấy tháng không gặp nên lần ôm hôn này khiến cả hai đều có phản ứng, Khương Mặc thở hồng hộc cố gắng kiềm chế, Đường Tu lại rên rỉ nhẹ nhàng mà ôm chặt lấy hông cậu, khoé mắt ướt át ửng hồng tựa như bông hoa hồng mai trên nền tuyết trắng, mê hoặc nhân tâm dưới trời đông giá lạnh.
"Em không cho anh hả?" – Đôi mắt Đường Tu ngân ngấn nước, uất ức nỉ non, ôm chặt cậu không chịu buông: "Lâu rồi không làm mà."
"Không phải, bảo bối...."
"Bảo bối nào ~"
"Bảo bối bự." – Khương Mặc nhịn đến toát mồ hôi hột, nhưng vẫn kiềm chế chỉ hôn hôn lên trán Đường Tu: "Anh nghe em nói, anh mới mang thai chưa được bao lâu, bối cảnh trong xe cũng không được tốt, ở chỗ này có hơi...."
"Em chỉ lo bảo bối nhỏ của em thôi." – Đường Tu ai oán nhìn cậu.
"....Em không có." – Miệng lưỡi Khương Mặc khô khốc khiến cậu phải nuốt miếng nước bọt.
"Vậy sao em không cho anh?" – Đường Tu không chịu buông tha: "Nó sẽ không làm phiền anh đâu, và anh cũng vậy mà."
Khương Mặc nhắm mắt thở hổn hển: "Được rồi, cho anh."
----
Sau khi trận mây mưa trong xe của hai người qua đi, vì thể trạng Đường Tu yếu ớt nên đã mơ màng muốn ngủ, Khương Mặc mặc kệ tiểu đệ của mình còn đang hưng phấn, chỉ lo giúp Đường Tu làm sạch, che chở cái bụng tròn nhỏ của anh, thay cho anh một bộ quần áo sạch sẽ ấm áp, sau đó đắp chăn kín người anh, để anh nằm thẳng lên ghế sau mềm mại mà ngủ.
Cậu vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời ghế sau để lái xe đi, Đường Tu đã nắm chặt tay cậu, dùng giọng nói nỉ non xen lẫn tiếng khóc của mình: "Em đừng đi được không....Chân anh đau đi không nổi....Không đuổi kịp em."
Anh mệt đến mức mắt mở không lên, chỉ có đôi mi run rẩy không ngăn được nước mắt khiến nó trào ra.
Khương Mặc cuống quít cúi xuống lau nước mắt anh, lại dịu dàng hôn lên đôi mắt, nhẹ giọng trấn an: "Bảo bối bự của em ngoan nào, đừng khóc mà, em chỉ đi lái xe, rồi dẫn anh về nhà thôi, cùng anh vượt qua năm...."
Cậu vừa dứt lời, tiếng chuông đồng hồ trên gác xa xa vang lên khi kim kẽ điểm 0 giờ, trên bầu trời thành phố tràn ngập pháo hoa rực rỡ.
Khương Mặc nhìn từng đợt pháo hoa lộng lẫy sắc màu bay lên, không biết vì sao mà nước mắt lưng tròng.
Cậu khẽ hôn môi của Mèo Con yêu kiều đã được cậu trấn an lúc nãy một lần nữa, giọng hơi nghẹn ngào: "Năm mới vui vẻ nha, bảo bối A Tu à!"
Đường Tu mang theo nhịp thở đều đều trên khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ an yên.
Đường Tu đang trên đường tan làm thì thấy phòng thí nghiệm còn sáng đèn, bèn đi vào hướng dẫn cho các sinh viên, phải biết rằng trình độ lẫn nhan sắc của giảng viên này hơn hẳn người thường một bậc, chuyện này không chỉ mọi người ở khoa y biết, mà những sinh viên ở các khoa khác đều biết đến điều này, dẫn đến việc những sinh viên khoa khác mỗi khi rảnh rỗi sinh nông nổi sẽ đến khoa y nghe giảng ké, kết quả là từ một khoa đào tạo chuyện nghiệp ít người ưa chuộng trở nên đông đúc, lúc nào cũng đông đến mức kín chỗ.
Hiện tại anh còn xuất hiện vào đêm giao thừa, tụi sinh viên càng phấn khích hơn nữa, sinh viên có vấn đề hay không có vấn đề, có việc làm hay không có việc làm, tất cả đều vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, anh đều kiên nhẫn giải đáp, thậm chí có nữ sinh viên chạy đến làm nũng anh làm mẫu, anh cũng ôn hoà đồng ý.
Tay anh đã từng chịu tổn thương, thế nên không thể nắm dao phẫu thuật lâu được, chân cũng có vết thương cũ, thời tiết lạnh cũng không thể đứng lâu, nhưng mỗi thao tác của anh trong mắt đám sinh viên vẫn hoàn hảo.
Anh đã mang thai bốn tháng, vì dáng người thon gầy và vị trí thai tập trung ở phần bụng dưới nhiều, nên mặc quần áo dày thì đám sinh viên cũng không nhìn thấy, chỉ thấy anh thường thường xoa eo, khuôn mặt tái nhợt đem cả người mình hơi ngửa ra sau, nhắm mới lại lộ ra bộ dáng không thoải mái, chỉ nghĩ là eo anh không tốt, nên cũng không dám làm phiền anh quá nhiều, còn để anh ngồi nghỉ ngơi, thậm chí còn giúp anh tìm cái gối để tựa eo.
Anh có hơi sợ lạnh mà quấn chặt áo khoác, bởi vì mang thai nên thích ngủ, anh ngồi gà gật trên ghế. Cả phòng thí nghiệm đều biết chỉ còn một sinh viên ở lại thì thầy Đường sẽ không đi, bèn xôn xao kết thúc việc đang dở.
"Về thôi, về thôi, về đón năm mới đi!"
"Thầy Đường, tới giờ mình về rồi thầy."
Đường Tu đứng dậy, chậm rãi đỡ eo đi ra ngoài, tai nghe Bluetooth trên tai bỗng nhiên phát ra âm thanh, anh nhẹ gõ tai nghe để bắt cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Khương Mặc: "Bảo bối! Năm mới vui vẻ!"
Đường Tu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm không mở ra nổi, lẩm bẩm nói: "Bảo bối nào?"
Khương Mặc cười hai tiếng hắc hắc: "Hai bảo bối, một bảo bối bự với một bảo bối nhỏ trong bụng anh ấy."
"Ừm." – Đường Tu mấp máy môi, sợ mình cười rõ quá sinh viên sẽ chú ý: "Năm mới còn chưa qua, em nôn cái gì vậy?"
"Em không phải sợ anh ngủ sao, anh muốn chờ sang năm mới mà? Sắp đến giờ anh thường ngủ rồi."
"Ngủ không được." – Đường Tu ngẩng đầu lên trời nhìn trăng, do người mang thai thường trở nên hơi nhạy cảm nên sống mũi anh bỗng hơi cay cay, giọng nói cũng trở nên đầy ấm ức: "Trước đó em có hứa sẽ trở về đón năm mới với anh."
Khương Mặc nghe Mèo Con đang mang giọng mũi làm nũng với mình, trong lòng vừa tan chảy vừa hoảng loạn: "Em sai rồi bảo bối...."
Đường Tu hít hít mũi, cố chấp nói: "Nói cho rõ là bảo bối nào."
"Bảo bối bự!" – Khương Mặc đầy khí phách đáp lại, sau đó lại ôn tồn nói: "A Thành lần đầu tiếp xúc với mấy hạng mục này, nhiều chuyện xử lý không tốt cho lắm nên có hơi trì hoãn, em xin lỗi mà."
Đường Tu yên lặng lau lau khoé mắt ướt nhoè: "Vậy khi nào em mới về?"
"Chắc khoảng ngày 28 á anh!"
"....Đừng về, ở Mỹ đi, anh hy vọng có thể thấy em trên Xuân Vãn khúc người Hoa hải ngoại chúc mừng năm mới."
"À, hả?" – Khương Mặc nghệt ra, sau đó điện thoại lại truyền đến những giọng nói thuộc về tuổi trẻ, đầy sức sống cùng nhiệt huyết thanh xuân.
"Thầy Đường đang nói chuyện với ai vậy?"
"Thầy có đối tượng rồi hả?"
"Thầy ơi, thầy ơi, thầy nhìn lớp trưởng mình đi, cô ấy yêu thầm thầy lâu rồi á!"
"Yêu thầm thì tính cái gì, bí thư đoàn lớp mình còn nói cậu ấy có thể sinh con cho thầy nữa!"
Kèm theo đó là một trận cười vang dội, Khương Mặc bị một đám tình địch trẻ tuổi này làm hoảng sợ đến mức trợn trắng trợn tròng, miệng há hốc la lên: "A Tu, anh không có ở nhà hả, trễ vậy rồi!"
"Ừ, không có ở." – Đường Tu nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.
"....Tụi nó đang nói gì vậy, sao anh không trả lời tụi nó? Tụi nó sẽ nghĩ rằng anh độc thân đó!"
Đường Tu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Có vấn đề gì không?"
"Anh....Anh sao có thể vậy!" – Khương Mặc tức đến mức thở hồng hộc, cắn chặt răng dùng lực giẫm mạnh vào chân ga phóng thẳng về phía trước: "Anh phải nói rõ ràng với tụi nó!"
Khương Mặc cảm thấy lu giấm trong người mình sắp nổ tung, toàn thân cậu chua gần chết, chua đến nhe răng trợn mắt, trừ việc dẫm ga nãy giờ thì cái gì cũng không muốn làm nữa.
Cuối cùng cậu cũng xử lý tốt vấn đề sự nghiệp ở Mỹ và đuổi kịp giờ giao thừa ở Bắc Kinh, vốn tưởng cố chịu khổ gây bất ngờ cho Mèo Con đang chăm chỉ hấp bánh ở nhà, không nghĩ đến Mèo Con giận dỗi khiến cậu phải bất ngờ lại.
Cậu lại xe thẳng đến cổng nam Đại học A, nhìn thấy ngay Mèo Con mà cậu ngày nhớ đêm mong đi ra cổng cùng một đám loi choi bu quanh.
Anh có vẻ gầy hơn, sắc mặt tái nhợt, vì chân trái có vết thương cũ, xuống bậc thang cũng phải gắng sức, một tay anh vịn tay vịn, vừa xuống bậc thang từng bước, vừa cười với đám sinh viên vừa vẫy chào tạm biệt với tay còn lại.
Cơn gió lướt ngang mặt anh, chỗ dưới bụng hơi phình ra, trông nhỏ nhắn đáng yêu và hơi nổi bật trước đám người.
Mèo Con nhà cậu mang thai cũng thật đẹp, thật sự quá quyến rũ với người khác rồi.
Khương Mặc hung hăng nuốt nước miếng cái 'ực', ba chân bốn cẳng chạy như bay đến bậc thang, nhân lúc Đường Tu không chú ý lập tức bế thốc anh lên như công chúa.
Đường Tu bị dọa sợ không ít, thậm chí còn đánh mạnh vào ngực cậu hai ba cái, khi nhìn thấy cậu, anh không tin vào mắt mình như vừa thấy Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm, đôi mắt phượng tròn xoe, khoé mắt bị gió đêm thổi đến ửng đỏ, đôi môi tái nhợt mấp máy liên hồi, đều không thể thốt ra được tên cậu.
Có sinh viên chưa kịp rời đi lớn tiếng la ó inh ỏi, Khương Mặc thậm chí còn hưởng thụ sự gào thét đó, thậm chí cậu còn hành động độc đoán bằng cách trùm áo khoác lên đầu Đường Tu, phủ kín mái tóc bông bông xù xù của anh, che chắn khuôn mặt anh bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
Hai mắt Đường Tu bị che đến tối sầm lại, lúc này mới hồi thần lại, giãy nảy ngượng ngùng rồi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Em, em làm gì vậy!"
"Vấn đề vừa rồi của các cậu, để tôi trả lời đôi chút." – Khương Mặc không để ý đến anh, chỉ nghiêng mặt nghiêm túc nhìn qua đám sinh viên loi choi đằng kia: "Tôi là người mới nói chuyện với thầy Đường qua điện thoại, cũng chính là đối tượng của anh ấy, tính cách anh ấy quá dịu dàng nên không giỏi từ chối, cũng không đành lòng làm tổn thương cậu, phiền các cậu đừng có ý trêu chọc anh ấy nữa!"
Đám nhóc loi choi này như bị sốc bởi diễn xuất của vị "tổng tài bá đạo" trước mặt này, cả đám chết lặng trong giây lát, không biết phải trả lời thế nào.
Đường Tu im lặng túm áo khoác trùm kín đầu mình lại, đè nó chặt hơn hòng để che kín mặt mũi lẫn hai tai đang nóng bừng của mình.
Khương Mặc nói xong lời tuyên bố của cậu, thở hồng hộc ôm Đường Tu xuống được vài bậc thang, sau đó lại quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh con gì đó cũng không cần, nếu sinh thì tôi sẽ sinh!"
Đám nhóc cuối cùng cũng không nhịn nổi, nguyên đám cười ầm lên.
"Há há há há, cái anh này hành động như tên ngốc nhưng được cái đẹp trai nha!"
"A a a a cp tổng tài x thầy giáo đu được nè!"
"Tao cũng vậy! Tao có để độc thân cả đời nhưng thầy Đường phải có cp siêu siêu ngọt mới được!"
Đường Tu nghe tiếng cười của bọn nhỏ vang xa, khẽ chớp đôi mắt phượng sáng lấp lánh, hơi run nhẹ hàng mi dài, nhìn Khương Mặc không chớp mắt, như đang xác nhận người này thật sự tồn tại, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cậu: "Sao tự nhiên về rồi?"
Khương Mặc không cam lòng mà chẹp chẹp miệng, ôm anh chặt hơn, hơi nghẹn ngào nói: "Em mà không về, vợ với con chạy hết mất!"
Đường Tu không nhịn được mà bật cười, chỉ chỉ vào bụng của mình: "Đứa này, đợt sau tới lượt em hả?"
"Tới đó rồi tính." – Khương Mặc nói như đinh đóng cột.
Cậu bế Đường Tu đặt vào ghế sau một cách cẩn thận, đắp cho anh một chiếc chăn ấm, bản thân cậu cũng không ngồi ngay vào ghế lái mà ngồi bên cạnh anh và hít thở để bình tĩnh lại.
Đường Tu nâng bụng, có hơi vất vả để rướn người dậy, dựa vào ôm lấy Khương Mặc, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt những giọt mồ hôi trên má cậu, nhỏ giọng dịu dàng: "Em ghen với tụi nhỏ làm chi vậy?"
Khương Mặc nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo vì chứng thiếu máu của Đường Tu, nhẹ nhàng xoa nắn, phụng phịu nói: "Không phải ghen với tụi nhỏ."
Đường Tu nén cười: "Muốn anh nói lại lần nữa sao, câu vừa rồi đó?"
"Em chỉ giận bản thân thôi, vừa thấy anh bước xuống bậc thang thấy anh vất vả quá" – Giọng nói Khương Mặc càng thêm nghẹn ngào: "Em mới đi được ba tháng, lúc đi bụng anh cũng chưa rõ ràng ra, bây giờ đã lớn như vậy. Mỗi ngày anh đều vất vả đi qua đó, em cũng không ôm anh đi, mà anh cũng chẳng nói với em câu nào."
Tiếng hít thở của Đường Tu bỗng nhiên im lặng lại, sau đó bình tĩnh hít một hơi thật sâu, ôm siết lấy Khương Mặc, hơi nghẹn ngào nói: "Anh rất nhớ em, lúc có đi lên bậc thang hay không đi lên đó đều nghĩ đến em mà, đặc biệt là lúc leo lên từng bậc thang, mỗi bước đều phải kêu tên em, nếu không chân đau mà eo cũng đau, anh không đi nổi."
"A Tu, A Tu." – Khương Mặc run rẩy lặp đi lặp lại tên Đường Tu, nâng khuôn mặt trắng như tuyết của anh lên, hôn lên bờ môi lạnh lẽo mềm mại của anh, sau đó tham lam mà xâm nhập vào.
Hai người mấy tháng không gặp nên lần ôm hôn này khiến cả hai đều có phản ứng, Khương Mặc thở hồng hộc cố gắng kiềm chế, Đường Tu lại rên rỉ nhẹ nhàng mà ôm chặt lấy hông cậu, khoé mắt ướt át ửng hồng tựa như bông hoa hồng mai trên nền tuyết trắng, mê hoặc nhân tâm dưới trời đông giá lạnh.
"Em không cho anh hả?" – Đôi mắt Đường Tu ngân ngấn nước, uất ức nỉ non, ôm chặt cậu không chịu buông: "Lâu rồi không làm mà."
"Không phải, bảo bối...."
"Bảo bối nào ~"
"Bảo bối bự." – Khương Mặc nhịn đến toát mồ hôi hột, nhưng vẫn kiềm chế chỉ hôn hôn lên trán Đường Tu: "Anh nghe em nói, anh mới mang thai chưa được bao lâu, bối cảnh trong xe cũng không được tốt, ở chỗ này có hơi...."
"Em chỉ lo bảo bối nhỏ của em thôi." – Đường Tu ai oán nhìn cậu.
"....Em không có." – Miệng lưỡi Khương Mặc khô khốc khiến cậu phải nuốt miếng nước bọt.
"Vậy sao em không cho anh?" – Đường Tu không chịu buông tha: "Nó sẽ không làm phiền anh đâu, và anh cũng vậy mà."
Khương Mặc nhắm mắt thở hổn hển: "Được rồi, cho anh."
----
Sau khi trận mây mưa trong xe của hai người qua đi, vì thể trạng Đường Tu yếu ớt nên đã mơ màng muốn ngủ, Khương Mặc mặc kệ tiểu đệ của mình còn đang hưng phấn, chỉ lo giúp Đường Tu làm sạch, che chở cái bụng tròn nhỏ của anh, thay cho anh một bộ quần áo sạch sẽ ấm áp, sau đó đắp chăn kín người anh, để anh nằm thẳng lên ghế sau mềm mại mà ngủ.
Cậu vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời ghế sau để lái xe đi, Đường Tu đã nắm chặt tay cậu, dùng giọng nói nỉ non xen lẫn tiếng khóc của mình: "Em đừng đi được không....Chân anh đau đi không nổi....Không đuổi kịp em."
Anh mệt đến mức mắt mở không lên, chỉ có đôi mi run rẩy không ngăn được nước mắt khiến nó trào ra.
Khương Mặc cuống quít cúi xuống lau nước mắt anh, lại dịu dàng hôn lên đôi mắt, nhẹ giọng trấn an: "Bảo bối bự của em ngoan nào, đừng khóc mà, em chỉ đi lái xe, rồi dẫn anh về nhà thôi, cùng anh vượt qua năm...."
Cậu vừa dứt lời, tiếng chuông đồng hồ trên gác xa xa vang lên khi kim kẽ điểm 0 giờ, trên bầu trời thành phố tràn ngập pháo hoa rực rỡ.
Khương Mặc nhìn từng đợt pháo hoa lộng lẫy sắc màu bay lên, không biết vì sao mà nước mắt lưng tròng.
Cậu khẽ hôn môi của Mèo Con yêu kiều đã được cậu trấn an lúc nãy một lần nữa, giọng hơi nghẹn ngào: "Năm mới vui vẻ nha, bảo bối A Tu à!"
Đường Tu mang theo nhịp thở đều đều trên khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ an yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.