Chương 1:
michannn
18/01/2021
Chân mệnh thiên tử, cửu ngũ chí tôn. Ngôi vị hoàng đế người người khát vọng, giấc mộng đế vương huy hoàng khiến cho dù có là những người thân cận nhất cũng không từ mọi thủ đoạn để giành lấy, triều đình nhiễu loạn, rối ren, quan lại tham ô, dân chúng lầm than. Một triều đại vô cùng thối nát, suy đồi, giẫm đạp lên những người dân nghèo khổ cơ cực.
Hoàng đế tại vị dù cho tuổi đã già, sức đã yếu, nếp nhăn ngày một hằn rõ ràng trên gương mặt, tay chân một chốc cũng không còn linh hoạt như thuở tráng niên, thế nhưng lại lưu luyến hoàng vị, không muốn nhường ngôi. Đến cả thái tử vẫn chưa lập, khiến cho các vị vương gia lòng rối như tơ vò, trong đầu bày đủ loại mưu kế hòng đạt được ước nguyện của bản thân, trở thành tân hoàng đế đứng trên vạn người, nắm giữ giang sơn xã tắc rộng lớn bao la.
Vậy mà, trong lúc sáu vị vương gia kia vẫn không ngừng lập mưu, lại có một vị hoàng tử từ năm năm trước đã quỳ xuống trước mặt phụ hoàng của mình, khấu đầu cầu xin để y ra biên cương giữ vững giang sơn, sẵn sàng chối từ chức vị vương gia cao quý.
Trong khi các hoàng ca trong phủ vương gia chính mình ăn sung mặc sướng, lao tâm phí lực để chức vị thái tử vào tay mình, y lại vì dân chúng vì xã tắc, đứng ra bảo vệ bờ cõi nước nhà, cũng không ngại bản thân là một hoàng tử cùng với đám người ở biên cương xưng huynh gọi đệ, mỗi ngày đều luyện võ công thật tốt cũng chỉ ước nguyện chính mình có thể bảo vệ được bờ cõi giang sơn.
Thế nhưng, không phải là y đối với hoàng vị không có khát khao, chính là bởi vì khát khao khôn cùng càng khiến y phải bình tĩnh hơn cả tất thảy... So với thế lực của các hoàng huynh, y không có gì cả.
Y chỉ là con của một cung nữ thấp hèn, chỉ vì phụ hoàng lần đó quá say mà khinh rẻ mẫu thân của y. Cũng chỉ vì nàng mang thân phận cung nữ, chỉ vì vậy nên hoàng thái hậu mới nhẫn tâm sai người giết chết đi mẹ của y. Cũng chỉ vì nàng là một cung nữ thấp hèn, nên cho dù nàng có sinh ra một tiểu hoàng tử cho hoàng đế, thì nàng cũng chỉ mãi mãi mang danh phận của một cung nữ, dù nàng có chết oan chết uổng, phụ hoàng cũng không màng quan tâm đến.
Con của một cung nữ thấp hèn thì sẽ được đối xử như thế nào? Căn bản y là hoàng tử lại so với kẻ tôi tớ hầu hạ mình càng thấy hạ tiện hơn. Các hoàng huynh hoàng tỷ của y, y có sáu vị hoàng tỷ cùng sáu vị hoàng huynh thì thế nào? Họ chưa bao giờ nhìn y là đệ đệ của họ cả, đến cả xưng hô cũng không thể xưng hoàng huynh, hoàng tỷ, y chỉ có thể gọi họ một tiếng công chúa, hai tiếng điện hạ, luồn cúi trước họ, sợ sệt mỗi khi họ nghĩ ra những trò chơi mới lạ. Họ thích y mỗi khi chui mình qua háng họ sủa lên mấy tiếng tự nhận bản thân là cẩu, họ thích dùng nến sáp đổ lên người y, họ thích đem những vật nhọn như trâm cài tóc đâm qua người y, nếu nhẹ chỉ đơn giản để lại vết, nặng thì chảy máu, làm độc.
Phụ hoàng không màng bận tâm, hoàng thái hậu lại nhìn y càng thêm chướng mắt, nói y dung nhan y hệt ả tiện nhân gì đó, nhưng y biết bà ta đang nói đến mẫu thân, mỗi một câu mắng chửi liền quật roi lên lưng y, lên tay chân của y, đến cả người của y không có chỗ nào lành lặn. Cứ liên tục như vậy, thương lành, lại cứ thế hành hình đánh đập.
Y cho dù bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, thế nhưng vẫn được cho phép cùng các hoàng huynh hoàng tỷ theo thái phó học tập chữ nghĩa, từ khi rất bé đã đối với sách thánh hiền đã chăm chú đọc đến không rời mắt, vậy nên mãi đến khi y lớn lên càng mang một lòng yêu nước yêu dân mãnh liệt, hoàng vị có thể ham muốn, nhưng cũng không thể vì nó khiến dân chúng lầm than khổ cực, muốn dân ấm no, trước hết phải giữ vững giang sơn đã.
Bởi vì quá khứ thuở ấu thơ của y chỉ toàn những kí ức thật đáng sợ về một phụ hoàng vô tâm, một hoàng tổ mẫu tâm địa độc ác, cùng với các vị hoàng huynh, hoàng tỷ suốt ngày đem những trò đùa quái ác của mình ra hành hạ y. Vậy nên so với bất kỳ ai, y càng hiểu rõ chữ " hận " hơn bao giờ hết.
Hận bọn họ lòng lang dạ sói, hận bọn họ thủ đoạn ngoan độc. Không chỉ có hận, y chính là khinh bỉ bọn họ, một đám người khẩu thị tâm phi, trước mặt xem nhau người nhà mà đối đãi, bên trong lại không ngừng bày mưu tính kế.
Từ khi có thể nhận thức, y đã biết phải cắn răng nhẫn nhịn, chịu nhục nhã hành hạ bao nhiêu cũng được, chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì việc lớn mới có thể thành.
Có một người, từng nói với y, chỉ cần y hảo hảo nhẫn nhịn, đợi một ngày giấc mộng thành sự thật, sẽ chẳng còn ai có thể chà đạp khinh thường đến y nữa. Y tin hắn, tin lời nói của hắn, cũng bởi vì hắn, y mới càng không ngừng cố gắng để đoạt được ngôi vị kia.
Hắn từng vì y đỡ một nhát dao chí mạng, mà đến tận bây giờ sau lưng hắn vẫn còn một đường lằn của vết thương lưu lại, mỗi đêm gió lạnh ở biên cương ập tới, vết thương nhói lên, hắn lại thu mình trong tấm chăn mỏng run lên từng đợt. Vết thương ấy vẫn luôn là nổi ám ảnh của y, khoảnh khắc thân thể kia đổ nhào về phía y, y phục thấm đẫm máu đỏ, tâm y như bị ngàn mũi nhọn đâm vào, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Hắn chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của y, từng kéo y ra khỏi địa ngục, từng vì y làm rất nhiều chuyện. Vậy nên y thề bằng mọi giá cũng không để hắn phải chịu khổ như thế nữa. Chỉ cần hoàng vị kia vào trong tay y, đời này cũng sẽ không cô phụ thiếu niên kia, hảo hảo bảo hộ y.
_________________________
Hoàng đế tại vị dù cho tuổi đã già, sức đã yếu, nếp nhăn ngày một hằn rõ ràng trên gương mặt, tay chân một chốc cũng không còn linh hoạt như thuở tráng niên, thế nhưng lại lưu luyến hoàng vị, không muốn nhường ngôi. Đến cả thái tử vẫn chưa lập, khiến cho các vị vương gia lòng rối như tơ vò, trong đầu bày đủ loại mưu kế hòng đạt được ước nguyện của bản thân, trở thành tân hoàng đế đứng trên vạn người, nắm giữ giang sơn xã tắc rộng lớn bao la.
Vậy mà, trong lúc sáu vị vương gia kia vẫn không ngừng lập mưu, lại có một vị hoàng tử từ năm năm trước đã quỳ xuống trước mặt phụ hoàng của mình, khấu đầu cầu xin để y ra biên cương giữ vững giang sơn, sẵn sàng chối từ chức vị vương gia cao quý.
Trong khi các hoàng ca trong phủ vương gia chính mình ăn sung mặc sướng, lao tâm phí lực để chức vị thái tử vào tay mình, y lại vì dân chúng vì xã tắc, đứng ra bảo vệ bờ cõi nước nhà, cũng không ngại bản thân là một hoàng tử cùng với đám người ở biên cương xưng huynh gọi đệ, mỗi ngày đều luyện võ công thật tốt cũng chỉ ước nguyện chính mình có thể bảo vệ được bờ cõi giang sơn.
Thế nhưng, không phải là y đối với hoàng vị không có khát khao, chính là bởi vì khát khao khôn cùng càng khiến y phải bình tĩnh hơn cả tất thảy... So với thế lực của các hoàng huynh, y không có gì cả.
Y chỉ là con của một cung nữ thấp hèn, chỉ vì phụ hoàng lần đó quá say mà khinh rẻ mẫu thân của y. Cũng chỉ vì nàng mang thân phận cung nữ, chỉ vì vậy nên hoàng thái hậu mới nhẫn tâm sai người giết chết đi mẹ của y. Cũng chỉ vì nàng là một cung nữ thấp hèn, nên cho dù nàng có sinh ra một tiểu hoàng tử cho hoàng đế, thì nàng cũng chỉ mãi mãi mang danh phận của một cung nữ, dù nàng có chết oan chết uổng, phụ hoàng cũng không màng quan tâm đến.
Con của một cung nữ thấp hèn thì sẽ được đối xử như thế nào? Căn bản y là hoàng tử lại so với kẻ tôi tớ hầu hạ mình càng thấy hạ tiện hơn. Các hoàng huynh hoàng tỷ của y, y có sáu vị hoàng tỷ cùng sáu vị hoàng huynh thì thế nào? Họ chưa bao giờ nhìn y là đệ đệ của họ cả, đến cả xưng hô cũng không thể xưng hoàng huynh, hoàng tỷ, y chỉ có thể gọi họ một tiếng công chúa, hai tiếng điện hạ, luồn cúi trước họ, sợ sệt mỗi khi họ nghĩ ra những trò chơi mới lạ. Họ thích y mỗi khi chui mình qua háng họ sủa lên mấy tiếng tự nhận bản thân là cẩu, họ thích dùng nến sáp đổ lên người y, họ thích đem những vật nhọn như trâm cài tóc đâm qua người y, nếu nhẹ chỉ đơn giản để lại vết, nặng thì chảy máu, làm độc.
Phụ hoàng không màng bận tâm, hoàng thái hậu lại nhìn y càng thêm chướng mắt, nói y dung nhan y hệt ả tiện nhân gì đó, nhưng y biết bà ta đang nói đến mẫu thân, mỗi một câu mắng chửi liền quật roi lên lưng y, lên tay chân của y, đến cả người của y không có chỗ nào lành lặn. Cứ liên tục như vậy, thương lành, lại cứ thế hành hình đánh đập.
Y cho dù bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, thế nhưng vẫn được cho phép cùng các hoàng huynh hoàng tỷ theo thái phó học tập chữ nghĩa, từ khi rất bé đã đối với sách thánh hiền đã chăm chú đọc đến không rời mắt, vậy nên mãi đến khi y lớn lên càng mang một lòng yêu nước yêu dân mãnh liệt, hoàng vị có thể ham muốn, nhưng cũng không thể vì nó khiến dân chúng lầm than khổ cực, muốn dân ấm no, trước hết phải giữ vững giang sơn đã.
Bởi vì quá khứ thuở ấu thơ của y chỉ toàn những kí ức thật đáng sợ về một phụ hoàng vô tâm, một hoàng tổ mẫu tâm địa độc ác, cùng với các vị hoàng huynh, hoàng tỷ suốt ngày đem những trò đùa quái ác của mình ra hành hạ y. Vậy nên so với bất kỳ ai, y càng hiểu rõ chữ " hận " hơn bao giờ hết.
Hận bọn họ lòng lang dạ sói, hận bọn họ thủ đoạn ngoan độc. Không chỉ có hận, y chính là khinh bỉ bọn họ, một đám người khẩu thị tâm phi, trước mặt xem nhau người nhà mà đối đãi, bên trong lại không ngừng bày mưu tính kế.
Từ khi có thể nhận thức, y đã biết phải cắn răng nhẫn nhịn, chịu nhục nhã hành hạ bao nhiêu cũng được, chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì việc lớn mới có thể thành.
Có một người, từng nói với y, chỉ cần y hảo hảo nhẫn nhịn, đợi một ngày giấc mộng thành sự thật, sẽ chẳng còn ai có thể chà đạp khinh thường đến y nữa. Y tin hắn, tin lời nói của hắn, cũng bởi vì hắn, y mới càng không ngừng cố gắng để đoạt được ngôi vị kia.
Hắn từng vì y đỡ một nhát dao chí mạng, mà đến tận bây giờ sau lưng hắn vẫn còn một đường lằn của vết thương lưu lại, mỗi đêm gió lạnh ở biên cương ập tới, vết thương nhói lên, hắn lại thu mình trong tấm chăn mỏng run lên từng đợt. Vết thương ấy vẫn luôn là nổi ám ảnh của y, khoảnh khắc thân thể kia đổ nhào về phía y, y phục thấm đẫm máu đỏ, tâm y như bị ngàn mũi nhọn đâm vào, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Hắn chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của y, từng kéo y ra khỏi địa ngục, từng vì y làm rất nhiều chuyện. Vậy nên y thề bằng mọi giá cũng không để hắn phải chịu khổ như thế nữa. Chỉ cần hoàng vị kia vào trong tay y, đời này cũng sẽ không cô phụ thiếu niên kia, hảo hảo bảo hộ y.
_________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.