Chương 7
Thượng Cửu Thiên
11/02/2022
Editor: chentranho
Vừa tới cục Trình Tinh đã nghe được tin báo mất tích, đội trưởng rất nhạy cảm với mấy vụ án mất tích, nhưng cuối cùng cũng không liên quan trực tiếp đến vụ án giết người nên chỉ phái Trình Tinh cùng một người cảnh sát nữa cùng đi điều tra.
Tới đồn công an, Trình Tinh liền nhìn thấy một người đàn ông thần hồn lạc phách đang ngồi ở bên trong.
"Xin chào, anh chính là người tới báo án mất tích sao?"
Người đàn ông vô thần nhìn cậu, sắc mặt nhăn lại, vội vàng gật đầu: "Phải, là tôi, bạn gái tôi mất tích, các anh giúp tôi tìm cô ấy với, làm cách nào tôi cũng không liên lạc được với cô ấy."
Trình Tinh hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, anh đừng vội, trước trả lời tôi vài vấn đề đã nhé."
"Được, được."
"Bạn gái của anh tên gì? Là người ngoài tỉnh sao?"
"Cô ấy tên là Hà Lệ, là người ngoài tỉnh, cô ấy vì tôi nên mới đến thành phố A, tháng trước chúng tôi chia tay cô ấy liền dọn khỏi nhà tôi, ở thành phố A cô ấy không có bạn thân nào cả, tôi thật sự không biết cô ấy đã đi nơi nào...... Tôi...... Tôi thật có lỗi với cô ấy."
Vẻ mặt của Trình Tinh từ từ trở nên nghiêm túc, trực giác của cậu cho rằng vụ mất tích của Hà Lệ có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt, "Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm cô ấy...... Cho tôi hỏi, làm sao mà anh phát hiện cô ấy mất tích, sau khi chia tay hai người còn liên lạc sao? "
"Thỉnh thoảng tôi có liên lạc với cô ấy, mới hôm qua tôi thấy nhớ cô ấy nên mới liên lạc nhưng lại không thể liên lạc được, tôi đến nơi cô ấy làm việc tìm thì ông chủ nói cô ấy đã nghỉ việc rồi, tôi còn tưởng cô ấy đã ra khỏi thành phố về nhà, nhưng chính là ba mẹ cô ấy lại nói rằng cô ấy căn bản không có về nhà, lúc này tôi mới biết rằng cô ấy đã mất tích. "
"Cô ấy làm việc ở đâu?"
"Trong trung tâm thành phố, một quán trà sữa ngay quảng trường."
Trình Tinh gật gật đầu lại hỏi:"Anh có biết sau khi dọn ra khỏi nhà cô ấy sống ở đâu không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết. Cô ấy không nói với tôi, có lẽ cô ấy sợ tôi làm phiền cô ấy."
"Được rồi, cám ơn anh, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì liên quan đến bạn gái của anh thì nhất định phải nói cho tôi biết."
Sau khi rời đồn cảnh sát, Trình Tinh và viên cảnh sát đến quảng trường ở trung tâm thành phố, nơi đó chỉ có một quán trà sữa nhỏ. Họ đi vào trong tiệm giới thiệu thân phận sau đó tìm người quản lý hỏi chuyện: "Xin hỏi anh có biết Hà Lệ không?"
"Biết, cô ấy làm ở chỗ chúng tôi tầm hơn một tháng, nhưng nửa tháng trước liền nghỉ rồi."
"Nửa tháng trước liền nghỉ việc, cụ thể là ngày nào? Anh có hỏi cô ấy tại sao lại nghỉ việc không? Lúc đó biểu hiện của cô ấy trông như thế nào?"
Cửa hàng trưởng bị hỏi liên tục ba vấn đề đến phát ngốc: "Chà... cô ấy nhắn qua điện thoại rằng muốn nghỉ việc nên tôi cũng không hỏi. Dù sao cũng mới làm chung một thời gian ngắn, cụ thể là ngày...... à để tôi xem lịch sử trò chuyện đã."
Trình Tinh nhíu mày, không nghĩ tới Hà Lệ lại xin nghỉ việc qua tin nhắn điện thoại, cậu càng thêm khẳng định việc Hà Lệ mất tích không hề đơn giản, Hà Lệ rất có thể đã bị sát hại.
"À, tìm được rồi, ngày 20 tháng 9, buổi tối 8 giờ thì xin nghỉ việc."
Trình Tinh nhìn về phía màn hình di động, ngày đó buổi tối 8 giờ Hà Lệ gửi tới cửa hàng trưởng một tin nhắn -- Ông chủ, tôi có việc gấp trong nhà nên sau này sẽ không đi làm nữa.
Trình Tinh "Chậc" một tiếng hỏi: "Vậy...... anh có biết Hà Lệ sống ở chỗ nào không?"
"Cái này tôi cũng không biết, anh cảnh sát thế Hà Lệ xảy ra chuyện gì à?"
"Mất tích, cám ơn anh đã hợp tác điều tra." Trình Tinh mới vừa rời đi vài bước thì đã bị cửa hàng trưởng gọi lại. "Anh cảnh sát, anh cảnh sát, cô này biết Hà Lệ ở đâu này."
Trình Tinh vội vàng xoay người nhanh chóng quay trở lại cửa hàng, một nữ nhân viên xinh xắn nói: "Trước kia tôi cũng hay nói chuyện nhiều với Hà Lệ nên có nghe cô ấy nói qua cổ ở khu phố cũ phía bắc có thuê một gian phòng."
Trình Tinh nheo lại mắt, lúc cậu vừa tới thành phố A khi đó cũng đi tới phố cũ phía bắc để thuê nhà, mà ở phố cũ phía bắc chỉ có một chỗ cho thuê nhà -- Họa Điểu Gia Viên, cũng chính là nhà cho thuê trên danh nghĩa của Liễu Triệt, "Cô muốn nói đến Họa Điểu Gia Viên?"
"Đúng! Chính là Họa Điểu Gia Viên, sau khi cô ấy cùng bạn trai chia tay liền tới nơi đó ở, giữa trưa ngày 13 thì dọn vào đó ở, tôi nhớ rất rõ vì hôm đó là sinh nhật tôi."
"Cảm ơn rất nhiều. Tin tức này rất quan trọng đối với chúng tôi. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô có thêm bất cứ thông tin gì hãy gọi cho tôi." Trình Tinh đem danh thiếp đưa cho nữ nhân viên có quan hệ tốt với Hà Lệ sau đó đi ra ngoài.
Ngày 13...... ngày 13......
Con ngươi của Trình Tinh dần dần giãn ra, ngày đó cũng là ngày cậu tới thành phố A. Bây giờ cậu đại khái cũng đoán được phòng mà cậu ở Họa Điểu Gia Viên đã hẹn trước là bị ai thuê đi.
Trình Tinh cùng đồng sự đi vào Họa Điểu Gia Viên, có một người phụ nữ đang ngồi ở cửa, cũng chính là người lần trước cậu thấy, cậu giơ thẻ cảnh sát lên: "Xin chào, cảnh sát đây."
Người phụ nữ giật mình: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì sao?"
"Cô có biết Hà Lệ không? Hồi trước cô ấy có thuê một phòng ở đây."
Người phụ nữ cười nói: "Ai nha, Hà Lệ, để tôi nghĩ lại xem...... À à à, đúng là có một cô gái như thế, nhưng cô ấy đã lâu không thấy trở lại rồi, cũng không biết là đã đi nơi nào chơi, cậu cũng biết mà, người trẻ tuổi đều ham chơi lắm."
Trình Tinh nhíu mày hỏi: "Lần cuối cùng cô thấy cô ấy là khi nào?"
"Cái này...... Tôi cũng già rồi, nào nhớ rõ đâu, đại khái là...... Chắc mấy ngày hôm trước đấy, tầm tháng trước ngày 20 mấy thì phải, cụ thể ngày nào thì tôi thật sự không nhớ được."
"Cô ấy đã lâu không về như vậy mà cô cũng không cảm thấy kỳ quái sao?"
Người phụ nữ cười toe toét nói: "Ở đây khách thuê thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàng điếm, biến mất mười ngày nửa tháng là chuyện rất bình thường, viên đồng chí cảnh sát, thế cô ấy có ổn không?"
"Đã mất tích, làm phiền cô dẫn tôi đi xem phòng cô ấy thuê."
Người phụ nữ run lập cập: "Được được, đi theo tôi."
Ba người bước vào dãy cầu thang tối tăm rồi đi lên lầu hai.
"Nơi này nam nữ ở chung, trước đây Hà Lệ ở trong căn phòng này." Người phụ nữ thử mở cửa phòng, thấy không mở được liền từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa.
Trình Tinh cùng đồng sự đi vào xem xét một vòng, nơi này phòng ngủ và phòng khách chỉ ngăn cách bằng một tấm rèm, nhìn qua rất nhỏ, trong góc có một phòng tắm chật hẹp.
Trình Tinh đi đến bên giường, mở tủ đầu giường ra, bên trong có một quyển sổ, bên trên viết mấy câu văn tình hay ý đẹp, tờ cuối cùng còn ghi một dòng chữ, cậu đọc dòng chữ trên đó:
Trên đời này làm sao lại có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thân sĩ như vậy nhỉ? Mình thích anh ấy, liệu anh ấy cũng sẽ thích mình chứ?
#12: Chậm rãi xua tan sương mù
Người phụ nữ ở cửa cau mày, nhỏ giọng nói thầm:"Hóa ra tên này là cảnh sát."
Trình Tinh lấy ra di động chụp nội dung ghi trên cuốn sổ sau đó lại cẩn thận kiểm tra trong phòng một phen, không phát hiện ra dị thường gì mới cùng đồng sự xuống lầu, vừa đi tới cửa thì vừa vặn gặp phải Liễu Triệt.
Liễu Triệt nắm tay một bé gái, bé gái mở to hai mắt như thủy tinh lung linh rất lớn, Liễu Triệt thấy Trình Tinh thì khẽ cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Trình Tinh nhếch miệng cười: "Công việc thôi, anh có biết Hà Lệ không?"
Nụ cười trên mặt Liễu Triệt biến mất, ánh mắt khẽ đảo, sau đó lắc đầu: "Không biết, sao vậy?"
"Cô ấy là người thuê nhà của anh, anh không thường xuyên đến đây sao?"
"Đúng vậy, đều là Trần Viên giúp tôi coi sóc nơi này."Liễu Triệt dùng cằm chỉ chỉ người phụ nữ cách đó không xa.
Trình Tinh nhìn về phía Trần Viên, Trần Viên lập tức híp mắt cười nói: "Đúng vậy, ông chủ rất ít khi tới nơi này, anh ấy bận lắm."
"Là vậy à." Trình Tinh cùng Liễu Triệt hàn huyên hai câu liền phải rời đi, sau khi ra cửa cậu có quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Viên ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé vừa rồi Liễu Triệt nắm tay, mà Liễu Triệt thì đang bình tĩnh nhìn cậu, bình thản mà ung dung cười khẽ, còn gật đầu một cái.
Trình Tinh cũng mỉm cười gật đầu một cái rồi mới rời đi, trở lại trong cục, cậu đem kết quả điều tra hôm nay nói cho đội trưởng, lông mày của đội trưởng chậm rãi nhăn lại: "Xem ra việc Hà Lệ mất tích không hề đơn giản, Lục Khoa trở lại rồi, cậu đem những gì tra được nói hết cho Lục Khoa đi, sau đó cùng cậu ta điều tra các mối quan hệ của Hà Lệ, với cả tra Họa Điểu Gia Viên nữa, Hà Lệ ở nơi đó chắc hẳn sẽ có vài người tương đối quen thuộc."
"Rõ."
Trình Tinh kể cho Lục Khoa nghe tất cả quá trình và kết quả điều tra.
Lục Khoa sờ sờ cằm, dựa vào trên ghế: "Chủ của Họa Điểu Gia Viên không thường đến đây, đem một khu trọ to như thế đều giao cho cái người tên Trần Viên kia quản thì xem ra mối quan hệ giữa hai người này hẳn là khá tốt."
"Việc này có liên quan gì đến vụ án không?"
Lục Khoa "Chẹp" một tiếng rồi nói: "Ngôi sao nhỏ, vậy là cậu không hiểu rồi, rất nhiều vụ án nhỏ nhìn qua không cùng vụ án lớn có quan hệ gì nhưng thường thường cuối cùng đều có thể sẽ trở thành manh mối mấu chốt nhất. Cậu nhớ không? Hồi trước tôi từng phỏng đoán rằng người bị hại khả năng đều là người bên ngoài, mà ở đâu thì dễ gặp người ngoại tỉnh nhất?"
Trình Tinh vỗ bàn một cái: "Nhà trọ! Mà Họa Điểu Gia Viên đều là do Trần Viên quản lí cho nên anh cho rằng Trần Viên có hiềm nghi lớn nhất sao. Nhưng hồi trước camera theo dõi có chụp lại được hung thủ khi đi vứt thi thể, tên hung thủ kia ít nhất phải từ 1m85 trở lên, nhìn qua vừa béo vừa cao to, không có khả năng là Trần Viên đâu."
"Tôi đã nói với cậu là vụ án này có thể là một nhóm tội phạm."
"Chính là, bức ảnh camera chụp được cũng không giống như là Liễu Triệt, dáng người Liễu Triệt không mập, hơn nữa anh ta cùng tôi hẳn là có chiều cao xấp xỉ nhau, khẳng định là dưới 1m85."
"Tôi không hoài nghi Liễu Triệt, nhưng đúng là rất nghi ngờ Trần Viên, đây là một loại trực giác, đi, chúng ta tới Họa Điểu Gia Viên tra lại các mối quan hệ của Hà Lệ."
Sau khi hai người nói chuyện xong, lập tức đến nhà trọ điều tra quan hệ cá nhận của Hà Lệ phát hiện Hà Lệ tính cách hướng nội, không có bất kỳ người bạn thân nào.
Tan tầm Trình Tinh về lại tiểu khu nhà mình, vừa tiến vào tiểu khu chưa được mấy bước liền gặp phải một ông lão kéo theo một cái hòm lớn, ông lão thở phì phò cố sức kéo nhưng rõ ràng là cái hòm vẫn không hề nhúc nhích.
Trình Tinh đi lên trước cười nói: "Để cháu giúp ông."
"Làm phiền cậu rồi, cậu thanh niên."
Trình Tinh dùng sức nâng lên cái hòm, đi theo ông lão vào một căn biệt thự, tiến vào gara liền thấy ông lão mở ra một cửa hầm ngầm liên tiếp.
"Đặt ở dưới tầng hầm là được rồi."
Trình Tinh hơi hơi nhíu mày: "Nơi này còn có kiểu xây như thế này ư, chẳng lẽ căn nhà nào ở đây cũng đều có tầng hầm ngầm sao?"
Lão nhân cười cười: "Đương nhiên, cậu không phải người sống ở đây à?"
"Cháu đang thuê phòng ở đây."Trình Tinh đáp, cậu nhớ rằng trước đây đã nghe thấy hai lần âm thanh kỳ lạ, dường như phát ra từ dưới mặt đất.
Trình Tinh đem đồ để xuống sau đó cùng ông lão hàn huyên vài câu rồi mới rời đi, vừa về nhà đã bị Liễu Triệt gọi đi ăn cơm.
Cậu muốn nói lại thôi nhìn Liễu Triệt.
Liễu Triệt phát hiện cậu có chút dị thường liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có việc muốn hỏi tôi à?"
Trình Tinh gật gật đầu.
"Là việc giữa trưa hôm nay à, haizzz...... Tôi từ bé đã lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ không thân không thích, khi đó Trần Viên thực sự rất chiếu cố tôi, cô ấy tựa như là ' thân nhân ' duy nhất của tôi vậy, tôi vẫn luôn xem cô ấy như chị gái cho nên mới yên tâm đem Họa Điểu Gia Viên giao cho cô ấy quản lý."
Trình Tinh đứng lặng tại chỗ, cậu nhất thời không biết nên nói gì mới lắp bắp: "Anh, anh là..."
"Phải, tôi là cô nhi, chuyện này cũng không có gì, cậu đừng dùng loại ánh mắt đồng tình này nhìn tôi, tôi không cần người khác thương hại đâu."
"Tôi không thương hại anh, là tôi quan tâm anh mà."
Liễu Triệt ngẩn ra một chút sau đó khẽ cười nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Mau chóng cơm nước xong xuôi Trình Tinh mới nhớ tới vấn đề chính cậu muốn hỏi, "Nhà của anh có tầng hầm ngầm đúng không, mấy lần trước tôi có nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ hai lần, hình như là từ tầng hầm phát ra."
Liễu Triệt hơi hơi nheo mắt lại: "À...... Tầng hầm ngầm chỉ để một số rác tưởi linh tinh, tôi không thường xuyên xuống đó. Cậu nghe thấy thanh âm kỳ quái có lẽ là của ông lão hay dọn dẹp rác dưới đó đấy."
Trình Tinh ngước mắt lên nghi ngờ nói: "Vậy hả, hay là qua đoạn thời gian này để tôi giúp anh quét tước tầng hầm ngầm một chút nhé."
Tay cầm đũa của Liễu Triệt tăng thêm lực độ: "À, vậy thì không cần đâu, tôi tự mình quét dọn là được rồi, mỗi ngày cậu đều bận rộn như thế, có thời gian phải để nghỉ ngơi thật tốt chứ."
"Có nhằm nhò gì đâu? Anh đối với tôi tốt như vậy, trong khả năng thì tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ mà."
Liễu Triệt sắc mặt xanh mét, bực bội đem chiếc đũa ném tới trên bàn: "Tôi nói không cần là không cần!"
Trình Tinh tựa hồ bị hành động và biểu tình của Liễu Triệt dọa sợ, toàn thân cứng đờ bất động, hai giây sau mới chậm rãi gật đầu.
Liễu Triệt thấy cậu gật đầu thì biểu tình trên mặt chuyển từ tức giận sang dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Xin lỗi vừa rồi đã làm cậu sợ, tôi chỉ không muốn cậu phải mệt mỏi thêm thôi." Và hắn càng không mong rằng cậu sẽ làm trái ý hắn hết lần này đến lần khác lần nữa.
Trình Tinh xấu hổ cười cười: "Ừm, không sao......"
Tối nay Trình Tinh không uống sữa bò Liễu Triệt cho mình, cậu nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vừa tới cục Trình Tinh đã nghe được tin báo mất tích, đội trưởng rất nhạy cảm với mấy vụ án mất tích, nhưng cuối cùng cũng không liên quan trực tiếp đến vụ án giết người nên chỉ phái Trình Tinh cùng một người cảnh sát nữa cùng đi điều tra.
Tới đồn công an, Trình Tinh liền nhìn thấy một người đàn ông thần hồn lạc phách đang ngồi ở bên trong.
"Xin chào, anh chính là người tới báo án mất tích sao?"
Người đàn ông vô thần nhìn cậu, sắc mặt nhăn lại, vội vàng gật đầu: "Phải, là tôi, bạn gái tôi mất tích, các anh giúp tôi tìm cô ấy với, làm cách nào tôi cũng không liên lạc được với cô ấy."
Trình Tinh hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, anh đừng vội, trước trả lời tôi vài vấn đề đã nhé."
"Được, được."
"Bạn gái của anh tên gì? Là người ngoài tỉnh sao?"
"Cô ấy tên là Hà Lệ, là người ngoài tỉnh, cô ấy vì tôi nên mới đến thành phố A, tháng trước chúng tôi chia tay cô ấy liền dọn khỏi nhà tôi, ở thành phố A cô ấy không có bạn thân nào cả, tôi thật sự không biết cô ấy đã đi nơi nào...... Tôi...... Tôi thật có lỗi với cô ấy."
Vẻ mặt của Trình Tinh từ từ trở nên nghiêm túc, trực giác của cậu cho rằng vụ mất tích của Hà Lệ có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt, "Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm cô ấy...... Cho tôi hỏi, làm sao mà anh phát hiện cô ấy mất tích, sau khi chia tay hai người còn liên lạc sao? "
"Thỉnh thoảng tôi có liên lạc với cô ấy, mới hôm qua tôi thấy nhớ cô ấy nên mới liên lạc nhưng lại không thể liên lạc được, tôi đến nơi cô ấy làm việc tìm thì ông chủ nói cô ấy đã nghỉ việc rồi, tôi còn tưởng cô ấy đã ra khỏi thành phố về nhà, nhưng chính là ba mẹ cô ấy lại nói rằng cô ấy căn bản không có về nhà, lúc này tôi mới biết rằng cô ấy đã mất tích. "
"Cô ấy làm việc ở đâu?"
"Trong trung tâm thành phố, một quán trà sữa ngay quảng trường."
Trình Tinh gật gật đầu lại hỏi:"Anh có biết sau khi dọn ra khỏi nhà cô ấy sống ở đâu không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết. Cô ấy không nói với tôi, có lẽ cô ấy sợ tôi làm phiền cô ấy."
"Được rồi, cám ơn anh, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì liên quan đến bạn gái của anh thì nhất định phải nói cho tôi biết."
Sau khi rời đồn cảnh sát, Trình Tinh và viên cảnh sát đến quảng trường ở trung tâm thành phố, nơi đó chỉ có một quán trà sữa nhỏ. Họ đi vào trong tiệm giới thiệu thân phận sau đó tìm người quản lý hỏi chuyện: "Xin hỏi anh có biết Hà Lệ không?"
"Biết, cô ấy làm ở chỗ chúng tôi tầm hơn một tháng, nhưng nửa tháng trước liền nghỉ rồi."
"Nửa tháng trước liền nghỉ việc, cụ thể là ngày nào? Anh có hỏi cô ấy tại sao lại nghỉ việc không? Lúc đó biểu hiện của cô ấy trông như thế nào?"
Cửa hàng trưởng bị hỏi liên tục ba vấn đề đến phát ngốc: "Chà... cô ấy nhắn qua điện thoại rằng muốn nghỉ việc nên tôi cũng không hỏi. Dù sao cũng mới làm chung một thời gian ngắn, cụ thể là ngày...... à để tôi xem lịch sử trò chuyện đã."
Trình Tinh nhíu mày, không nghĩ tới Hà Lệ lại xin nghỉ việc qua tin nhắn điện thoại, cậu càng thêm khẳng định việc Hà Lệ mất tích không hề đơn giản, Hà Lệ rất có thể đã bị sát hại.
"À, tìm được rồi, ngày 20 tháng 9, buổi tối 8 giờ thì xin nghỉ việc."
Trình Tinh nhìn về phía màn hình di động, ngày đó buổi tối 8 giờ Hà Lệ gửi tới cửa hàng trưởng một tin nhắn -- Ông chủ, tôi có việc gấp trong nhà nên sau này sẽ không đi làm nữa.
Trình Tinh "Chậc" một tiếng hỏi: "Vậy...... anh có biết Hà Lệ sống ở chỗ nào không?"
"Cái này tôi cũng không biết, anh cảnh sát thế Hà Lệ xảy ra chuyện gì à?"
"Mất tích, cám ơn anh đã hợp tác điều tra." Trình Tinh mới vừa rời đi vài bước thì đã bị cửa hàng trưởng gọi lại. "Anh cảnh sát, anh cảnh sát, cô này biết Hà Lệ ở đâu này."
Trình Tinh vội vàng xoay người nhanh chóng quay trở lại cửa hàng, một nữ nhân viên xinh xắn nói: "Trước kia tôi cũng hay nói chuyện nhiều với Hà Lệ nên có nghe cô ấy nói qua cổ ở khu phố cũ phía bắc có thuê một gian phòng."
Trình Tinh nheo lại mắt, lúc cậu vừa tới thành phố A khi đó cũng đi tới phố cũ phía bắc để thuê nhà, mà ở phố cũ phía bắc chỉ có một chỗ cho thuê nhà -- Họa Điểu Gia Viên, cũng chính là nhà cho thuê trên danh nghĩa của Liễu Triệt, "Cô muốn nói đến Họa Điểu Gia Viên?"
"Đúng! Chính là Họa Điểu Gia Viên, sau khi cô ấy cùng bạn trai chia tay liền tới nơi đó ở, giữa trưa ngày 13 thì dọn vào đó ở, tôi nhớ rất rõ vì hôm đó là sinh nhật tôi."
"Cảm ơn rất nhiều. Tin tức này rất quan trọng đối với chúng tôi. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô có thêm bất cứ thông tin gì hãy gọi cho tôi." Trình Tinh đem danh thiếp đưa cho nữ nhân viên có quan hệ tốt với Hà Lệ sau đó đi ra ngoài.
Ngày 13...... ngày 13......
Con ngươi của Trình Tinh dần dần giãn ra, ngày đó cũng là ngày cậu tới thành phố A. Bây giờ cậu đại khái cũng đoán được phòng mà cậu ở Họa Điểu Gia Viên đã hẹn trước là bị ai thuê đi.
Trình Tinh cùng đồng sự đi vào Họa Điểu Gia Viên, có một người phụ nữ đang ngồi ở cửa, cũng chính là người lần trước cậu thấy, cậu giơ thẻ cảnh sát lên: "Xin chào, cảnh sát đây."
Người phụ nữ giật mình: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì sao?"
"Cô có biết Hà Lệ không? Hồi trước cô ấy có thuê một phòng ở đây."
Người phụ nữ cười nói: "Ai nha, Hà Lệ, để tôi nghĩ lại xem...... À à à, đúng là có một cô gái như thế, nhưng cô ấy đã lâu không thấy trở lại rồi, cũng không biết là đã đi nơi nào chơi, cậu cũng biết mà, người trẻ tuổi đều ham chơi lắm."
Trình Tinh nhíu mày hỏi: "Lần cuối cùng cô thấy cô ấy là khi nào?"
"Cái này...... Tôi cũng già rồi, nào nhớ rõ đâu, đại khái là...... Chắc mấy ngày hôm trước đấy, tầm tháng trước ngày 20 mấy thì phải, cụ thể ngày nào thì tôi thật sự không nhớ được."
"Cô ấy đã lâu không về như vậy mà cô cũng không cảm thấy kỳ quái sao?"
Người phụ nữ cười toe toét nói: "Ở đây khách thuê thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàng điếm, biến mất mười ngày nửa tháng là chuyện rất bình thường, viên đồng chí cảnh sát, thế cô ấy có ổn không?"
"Đã mất tích, làm phiền cô dẫn tôi đi xem phòng cô ấy thuê."
Người phụ nữ run lập cập: "Được được, đi theo tôi."
Ba người bước vào dãy cầu thang tối tăm rồi đi lên lầu hai.
"Nơi này nam nữ ở chung, trước đây Hà Lệ ở trong căn phòng này." Người phụ nữ thử mở cửa phòng, thấy không mở được liền từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa.
Trình Tinh cùng đồng sự đi vào xem xét một vòng, nơi này phòng ngủ và phòng khách chỉ ngăn cách bằng một tấm rèm, nhìn qua rất nhỏ, trong góc có một phòng tắm chật hẹp.
Trình Tinh đi đến bên giường, mở tủ đầu giường ra, bên trong có một quyển sổ, bên trên viết mấy câu văn tình hay ý đẹp, tờ cuối cùng còn ghi một dòng chữ, cậu đọc dòng chữ trên đó:
Trên đời này làm sao lại có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thân sĩ như vậy nhỉ? Mình thích anh ấy, liệu anh ấy cũng sẽ thích mình chứ?
#12: Chậm rãi xua tan sương mù
Người phụ nữ ở cửa cau mày, nhỏ giọng nói thầm:"Hóa ra tên này là cảnh sát."
Trình Tinh lấy ra di động chụp nội dung ghi trên cuốn sổ sau đó lại cẩn thận kiểm tra trong phòng một phen, không phát hiện ra dị thường gì mới cùng đồng sự xuống lầu, vừa đi tới cửa thì vừa vặn gặp phải Liễu Triệt.
Liễu Triệt nắm tay một bé gái, bé gái mở to hai mắt như thủy tinh lung linh rất lớn, Liễu Triệt thấy Trình Tinh thì khẽ cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Trình Tinh nhếch miệng cười: "Công việc thôi, anh có biết Hà Lệ không?"
Nụ cười trên mặt Liễu Triệt biến mất, ánh mắt khẽ đảo, sau đó lắc đầu: "Không biết, sao vậy?"
"Cô ấy là người thuê nhà của anh, anh không thường xuyên đến đây sao?"
"Đúng vậy, đều là Trần Viên giúp tôi coi sóc nơi này."Liễu Triệt dùng cằm chỉ chỉ người phụ nữ cách đó không xa.
Trình Tinh nhìn về phía Trần Viên, Trần Viên lập tức híp mắt cười nói: "Đúng vậy, ông chủ rất ít khi tới nơi này, anh ấy bận lắm."
"Là vậy à." Trình Tinh cùng Liễu Triệt hàn huyên hai câu liền phải rời đi, sau khi ra cửa cậu có quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Viên ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé vừa rồi Liễu Triệt nắm tay, mà Liễu Triệt thì đang bình tĩnh nhìn cậu, bình thản mà ung dung cười khẽ, còn gật đầu một cái.
Trình Tinh cũng mỉm cười gật đầu một cái rồi mới rời đi, trở lại trong cục, cậu đem kết quả điều tra hôm nay nói cho đội trưởng, lông mày của đội trưởng chậm rãi nhăn lại: "Xem ra việc Hà Lệ mất tích không hề đơn giản, Lục Khoa trở lại rồi, cậu đem những gì tra được nói hết cho Lục Khoa đi, sau đó cùng cậu ta điều tra các mối quan hệ của Hà Lệ, với cả tra Họa Điểu Gia Viên nữa, Hà Lệ ở nơi đó chắc hẳn sẽ có vài người tương đối quen thuộc."
"Rõ."
Trình Tinh kể cho Lục Khoa nghe tất cả quá trình và kết quả điều tra.
Lục Khoa sờ sờ cằm, dựa vào trên ghế: "Chủ của Họa Điểu Gia Viên không thường đến đây, đem một khu trọ to như thế đều giao cho cái người tên Trần Viên kia quản thì xem ra mối quan hệ giữa hai người này hẳn là khá tốt."
"Việc này có liên quan gì đến vụ án không?"
Lục Khoa "Chẹp" một tiếng rồi nói: "Ngôi sao nhỏ, vậy là cậu không hiểu rồi, rất nhiều vụ án nhỏ nhìn qua không cùng vụ án lớn có quan hệ gì nhưng thường thường cuối cùng đều có thể sẽ trở thành manh mối mấu chốt nhất. Cậu nhớ không? Hồi trước tôi từng phỏng đoán rằng người bị hại khả năng đều là người bên ngoài, mà ở đâu thì dễ gặp người ngoại tỉnh nhất?"
Trình Tinh vỗ bàn một cái: "Nhà trọ! Mà Họa Điểu Gia Viên đều là do Trần Viên quản lí cho nên anh cho rằng Trần Viên có hiềm nghi lớn nhất sao. Nhưng hồi trước camera theo dõi có chụp lại được hung thủ khi đi vứt thi thể, tên hung thủ kia ít nhất phải từ 1m85 trở lên, nhìn qua vừa béo vừa cao to, không có khả năng là Trần Viên đâu."
"Tôi đã nói với cậu là vụ án này có thể là một nhóm tội phạm."
"Chính là, bức ảnh camera chụp được cũng không giống như là Liễu Triệt, dáng người Liễu Triệt không mập, hơn nữa anh ta cùng tôi hẳn là có chiều cao xấp xỉ nhau, khẳng định là dưới 1m85."
"Tôi không hoài nghi Liễu Triệt, nhưng đúng là rất nghi ngờ Trần Viên, đây là một loại trực giác, đi, chúng ta tới Họa Điểu Gia Viên tra lại các mối quan hệ của Hà Lệ."
Sau khi hai người nói chuyện xong, lập tức đến nhà trọ điều tra quan hệ cá nhận của Hà Lệ phát hiện Hà Lệ tính cách hướng nội, không có bất kỳ người bạn thân nào.
Tan tầm Trình Tinh về lại tiểu khu nhà mình, vừa tiến vào tiểu khu chưa được mấy bước liền gặp phải một ông lão kéo theo một cái hòm lớn, ông lão thở phì phò cố sức kéo nhưng rõ ràng là cái hòm vẫn không hề nhúc nhích.
Trình Tinh đi lên trước cười nói: "Để cháu giúp ông."
"Làm phiền cậu rồi, cậu thanh niên."
Trình Tinh dùng sức nâng lên cái hòm, đi theo ông lão vào một căn biệt thự, tiến vào gara liền thấy ông lão mở ra một cửa hầm ngầm liên tiếp.
"Đặt ở dưới tầng hầm là được rồi."
Trình Tinh hơi hơi nhíu mày: "Nơi này còn có kiểu xây như thế này ư, chẳng lẽ căn nhà nào ở đây cũng đều có tầng hầm ngầm sao?"
Lão nhân cười cười: "Đương nhiên, cậu không phải người sống ở đây à?"
"Cháu đang thuê phòng ở đây."Trình Tinh đáp, cậu nhớ rằng trước đây đã nghe thấy hai lần âm thanh kỳ lạ, dường như phát ra từ dưới mặt đất.
Trình Tinh đem đồ để xuống sau đó cùng ông lão hàn huyên vài câu rồi mới rời đi, vừa về nhà đã bị Liễu Triệt gọi đi ăn cơm.
Cậu muốn nói lại thôi nhìn Liễu Triệt.
Liễu Triệt phát hiện cậu có chút dị thường liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có việc muốn hỏi tôi à?"
Trình Tinh gật gật đầu.
"Là việc giữa trưa hôm nay à, haizzz...... Tôi từ bé đã lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ không thân không thích, khi đó Trần Viên thực sự rất chiếu cố tôi, cô ấy tựa như là ' thân nhân ' duy nhất của tôi vậy, tôi vẫn luôn xem cô ấy như chị gái cho nên mới yên tâm đem Họa Điểu Gia Viên giao cho cô ấy quản lý."
Trình Tinh đứng lặng tại chỗ, cậu nhất thời không biết nên nói gì mới lắp bắp: "Anh, anh là..."
"Phải, tôi là cô nhi, chuyện này cũng không có gì, cậu đừng dùng loại ánh mắt đồng tình này nhìn tôi, tôi không cần người khác thương hại đâu."
"Tôi không thương hại anh, là tôi quan tâm anh mà."
Liễu Triệt ngẩn ra một chút sau đó khẽ cười nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Mau chóng cơm nước xong xuôi Trình Tinh mới nhớ tới vấn đề chính cậu muốn hỏi, "Nhà của anh có tầng hầm ngầm đúng không, mấy lần trước tôi có nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ hai lần, hình như là từ tầng hầm phát ra."
Liễu Triệt hơi hơi nheo mắt lại: "À...... Tầng hầm ngầm chỉ để một số rác tưởi linh tinh, tôi không thường xuyên xuống đó. Cậu nghe thấy thanh âm kỳ quái có lẽ là của ông lão hay dọn dẹp rác dưới đó đấy."
Trình Tinh ngước mắt lên nghi ngờ nói: "Vậy hả, hay là qua đoạn thời gian này để tôi giúp anh quét tước tầng hầm ngầm một chút nhé."
Tay cầm đũa của Liễu Triệt tăng thêm lực độ: "À, vậy thì không cần đâu, tôi tự mình quét dọn là được rồi, mỗi ngày cậu đều bận rộn như thế, có thời gian phải để nghỉ ngơi thật tốt chứ."
"Có nhằm nhò gì đâu? Anh đối với tôi tốt như vậy, trong khả năng thì tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ mà."
Liễu Triệt sắc mặt xanh mét, bực bội đem chiếc đũa ném tới trên bàn: "Tôi nói không cần là không cần!"
Trình Tinh tựa hồ bị hành động và biểu tình của Liễu Triệt dọa sợ, toàn thân cứng đờ bất động, hai giây sau mới chậm rãi gật đầu.
Liễu Triệt thấy cậu gật đầu thì biểu tình trên mặt chuyển từ tức giận sang dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Xin lỗi vừa rồi đã làm cậu sợ, tôi chỉ không muốn cậu phải mệt mỏi thêm thôi." Và hắn càng không mong rằng cậu sẽ làm trái ý hắn hết lần này đến lần khác lần nữa.
Trình Tinh xấu hổ cười cười: "Ừm, không sao......"
Tối nay Trình Tinh không uống sữa bò Liễu Triệt cho mình, cậu nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.