Chương 14: Cầu hôn một lần nữa
Phát Nha Đích Lục Đậu
11/06/2022
Tề Cửu Tư mơ hồ nhận ra giữa hắn và Lã Khánh Hầu có rất nhiều chuyện mà
đối phương không muốn nói ra, hắn đối với Lã Khánh Hầu cũng có cảm giác
không thể giải thích được. Ngay cả khi hắn biết đối phương là quỷ, vẫn
sẵn sàng tin những điều vô nghĩa của đối phương. Lã Khánh Hầu không muốn nói, Tề Cửu Tư cũng hiểu chuyện không hỏi.
Cả hai nhanh chóng lái xe trở về nhà Tề Cửu Tư. Sau khi mở cửa nhà Tề Cửu Tư nhanh chóng đi về phía phòng mình, sau đó lục tìm đồng tiền trong ngắn kéo. Lã Khánh Hầu đi theo phía sau hắn bước vào phòng, nhìn chăn gối của Tề Cửu Tư cuốn lại trên gường. Đứng sang bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tề Cửu Tư.
Tề Cửu Tư đổ hết mọi thứ trong ngăn kéo ra, nhưng vẫn không tìm thấy mấy đồng xu mà hắn đã bỏ vào. "Thật kỳ lạ, tôi nhớ tôi đã đặt nó ở đây".
Lã Khánh Hầu hỏi: "Có phải nhớ lầm rồi không? Xem có ngắn kéo nào khác không."
Mặc dù Tề Cửu Tư nhớ rõ ràng hắn đã đặt nó ở đây, nhưng vẫn nghe đối phương lục tìm những ngăn kéo khác.
"Đều không có" Tề Cửu Tư quay lại nhìn Lã Khanh Hầu, "Tôi đã đặt nó ở đây. Lẽ nào ông nội đã cất đi?"
Lã Khanh Hầu phủ định một cách chắc chắn: "Không có khả năng. Tôi đã từng nói với ông nội của anh, nếu ông ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ bảo anh nhanh chóng đeo vào, chứ không phải cất đi."
"Vậy tình huống này là sao? chẳng lẽ bị trộm?" Tề Cửu Tư liếc nhìn mọi thứ trong nhà, chiếc máy tính đắt tiền vẫn ở đó, hơn nữa cửa chính, cửa sổ đều không bị cạy mở.
Lã Khánh Hầu cũng nhìn quanh phòng, khẽ cau mày nói: "Tôi đoán là tên trộm này cũng không phải trộm bình thường."
Tề Cửu Tư khó hiểu "Ý anh là sao?"
Lã Khánh Hầu không đáp, chỉ giơ tay lên rồi búng tay một cái. Ngay lập tức trong nhà có tiếng sột soạt, sau đó gián chuột ẩn trong góc khuất của ngôi nhà đều đồng loạt bò ra, đứng cách Tề Cửu Tư và Lã Khánh Hầu một mét.
Nhìn thấy mật độ gián, chuột và kiến dày đặc, da đầu Tề Cửu Tư cảm thấy tê dại một hồi. Không ngờ trong nhà hắn lại có nhiều động vật nhỏ như vậy.
Một lúc sau, Lã Khánh Hầu dường như nhận được một số tin tức từ những động vật nhỏ này, nhíu mày, nhỏ giọng nói "Tìm chết!"
Cùng lúc đó, Tề Cửu Tư cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều, nước trên bàn còn chưa uống xong đã bị đóng lại thành một lớp băng mỏng. Lũ gián, kiến trước mặt cũng nhanh chóng tản ra rồi chui vào những khoảng trống vô hình, chỉ còn lại những con chuột. Nhìn lũ chuột đang bò trên mặt đất, Tề Cửu Tư có thể cảm nhận được sự sợ hãi của chúng đối với Lã Khánh Hầu.
Lã Khánh Hầu lạnh lùng nói: "Nếu như tìm được bà ta, ta liền tha cho các ngươi, nếu không các ngươi đều phải chết!"
Lũ chuột kêu lên đáp lại sau đó bỏ chạy. Sau khi lũ chuột đều rời đi, Tề Cửu Tư hỏi: "Tình hình thế nào?"
Lã Khánh Hầu nghe hắn hỏi vậy, trừng hắn oán giận nói:"Đều tại anh gây rắc rối".
Tề Cửu Tư cứng họng, không biết nên giải thích với đối phương như thế nào.
Lã Khánh Hầu nói: "Ba đồng tiền đó là linh vật, yêu vật có khả năng hấp thụ linh lực bên trong, đẩy nhanh tu luyện. Sau khi anh tháo bỏ nó xuống, nó đã bị mụ chuột trốn gần đó đánh cắp".
"Mụ chuột?" Tề Cửu Tư nghĩ đến bà lão mặt chuột mà hắn gặp khi còn nhỏ, liền hỏi: "Có phải là bà lão mặt chuột không? Tôi đã từng nhìn thấy bà ta khi còn nhỏ".
Lã Khánh Hầu liếc nhìn hắn, hiển nhiên muốn hắn giải thích rõ.
Tề Cửu Tư liền giải thích: "Năm mười hai tuổi, sau khi anh đưa tôi đồng tiền thứ hai, nó đã được giao cho em trai của tôi. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy người phụ nữ mặt chuột ngồi xổm trên người em trai tôi, sau đó..."
"Tôi biết những gì đã xảy ra sau đó, anh không cần phải nói nữa. " Lã Khánh Hầu thở một hơi nói: "Tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của nó, lúc đó thế mà không bị tôi làm cho sợ bỏ đi, vẫn ở đây chờ đợi cơ hội".
Tề Cửu Tư suy nghĩ một lát, thấp giọng nhắc nhở, "Có thể đối phương không sợ anh..."
Lã khánh Hầu lườm hắn một cái, sau đó đi về phía hắn, trầm giọng nói: "Tôi rất thích bộ dáng vô tri không sợ hãi này của anh".
Tề Cửu Tư: "Anh rất lợi hại sao?"
Lã Khánh Hầu nheo mắt nói: "Không lợi hại, không bằng anh".
"Anh là đang giễu cợt tôi sao?"
Lã Khánh Hầu quay người nhìn thoáng qua phòng của Tề Cửu tư, rồi nói: "Phòng của anh làm tôi nhớ đến một tác phẩm"
"Lậu thất minh?" *
*Tác phẩm Lậu Thất Minh: bài tản văn về căn nhà tồi tàn của tác giả Lưu Vũ Tích (nhà Đường).
Lã Khánh Hầu nhướng mày đồng ý với suy đoán của Tề Cửu Tư. Đối với lời chế giễu của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư chỉ cười, không nghĩ đối phương khinh thường mình, nhưng vẫn đi về phía trước gấp gọn chăn, sau đó phủi phẳng, mời đối phương ngồi, nói: "Ang ngồi nghỉ một lúc, tôi đi đun ấm nước pha trà cho anh"
Nhìn tư thế mời ngồi của Tề Cửu Tư, Lã Khánh Hầu có chút hài lòng ngồi xuống, sau đó hướng Tề Cửu Tư nói: "Không cần pha nước, quỷ không cần uống nước".
Tề Cửu Tư gãi đầu, "Nhưng tôi cần..."
Tề Cửu Tư đun nước nóng quay lại, nhưng vẫn rót một cốc nước nóng cho Lã Khánh Hầu. Khi mang bình nước vào phòng, liền nhìn thấy Lã Khánh Hầu đang nhìn xuống một con chuột màu trắng xám. Hai bên giao tiếp bằng phương thức nào đó mà Tề Cửu Tư không hiểu nổi. Sau khi con chuột báo cáo xong, nó nhanh chóng rời đi.
Tề Cửu Tư đặt bình nước nóng đến trước mặt Lã Khánh Hầu, hỏi: "Tìm được chưa?"
Lã Khánh Hầu: "xem như vậy đi, nhưng dù sao con chuột nhỏ không có tu luyện, đến một khoảng cách nhất định nào đó, cũng không theo kịp đối phương".
"Vậy chúng ta làm gì tiếp theo? Đi bắt bà ta?"
Lã Khánh Hầu mỉm cười nói: "Bắt chuột là việc của mèo". Anh nhìn Tề Cửu Tư, "Anh lẽ nào muốn bắt chó đi cày*, lo chuyện bao đồng?"
*'bắt chó đi cày' hay 'chó lại bắt chuột' đều có thể hiểu là lo chuyện bao đồng.
Tề Cửu Tư nhíu mày, "Có ai từng nói anh ăn nói rất không dễ nghe chưa?"
"Có."
"Ai?"
"Doanh Chính" *
*Doanh Chính: Tần Vương Doanh Chính - Tần Thủy Hoàng - Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước Chư hầu, chấm dứt thời kỳ chiến quốc vào năm 221 TCN.
Tề Cửu Tư đầu tiên có chút sửng sốt, tiếp đó hơi kinh ngạc, sau cùng có chút không tin nói: "Anh lừa tôi? Anh còn quen biết cả Tần Thủy Hoàng?"
Lã Khánh Hầu nhướng mày, "Anh có muốn biết hắn trông như thế nào không?"
Tề Cửu Tư: "Không cần, trong sách có"
Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái nói: "Họ chưa từng nhìn thấy Doanh Chính, trong sách đều là những bức vẽ nguệch ngoạc dựa trên trí tưởng tượng của họ. Doanh Chính trông đẹp hơn nhiều so với sách vẽ".
Nghe vậy, Tề Giai Mộc vẫn không có hứng thú nói: "quản hắn có bộ dạng gì, hiện tại cũng là một đống xương."
Lã Khánh Hầu liếc nhìn Tề Cửu Tư, sau đó đứng dậy, " Thực sự không biết phải nói với anh như thế nào". Anh ấy nói, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, "Anh sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi những đồng tiền được tìm về".
Tề Cửu Tư hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ở bên cạnh anh?"
"Sẽ chết" Lã Khánh Hầu bình tĩnh đáp, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, "Tề Cửu Tư, mạng này của anh là tôi cho, đừng phí phạm lung tung".
Nghe được lời này, Tề Cửu Tư suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày nói: "Thật ra trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh".
"Anh có thể hỏi" Lã Khánh Hầu quay đầu nhìn hắn.
Tề Cửu Tư lộ vẻ mặt vui mừng.
"Nhưng tôi không hẳn sẽ trả lời"
Tề Cửu Tư có chút bất lực, luôn cảm thấy tính khí đối phương có phần giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.
Tề Cửu Tư hỏi: "Tôi và anh có quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn đưa tiền đồng cho tôi, muốn bảo vệ tôi?"
Lã Khánh Hầu không trả lời ngay lập tức mà nhìn Tề Cửu Tư, đưa tay chạm vào cốc nước trước mặt, một lúc sau mới nói: "Tôi với anh không có quan hệ gì cả, bảo vệ anh là vì một vị cố nhân". Phản ứng của anh ấy rõ ràng là không muốn nói rõ thêm.
Thấy thế Tề Cửu Tư chỉ có thể chấp nhận lí do như vậy, không hỏi thêm vấn đề này nữa, thay vào đó hỏi: "Anh từng nói tiền đồng có thể giúp yêu vật tăng tu vi, trợ giúp chúng tu luyện. Người đàn bà chuột đó cũng đã ở đây nhiều năm, từ lúc em trai tôi đeo nó, bà ta trực tiếp cầm lấy, tại sao khi ở trên người tôi lại không dám tới lấy?"
Lã Khánh Hầu: "Bởi vì trên người anh có công đức hộ thể, cộng thêm sự bảo hộ của những đồng tiền, ma quỷ không dám tới gần. Mà Tề Gia Thời không có đồng tiền, lại không có công đức, thuộc về phúc đức không hợp, sẽ chỉ càng thu hút ma quỷ. Nói cách khác, tiền đồng vừa chính vừa tà. Anh có khả năng biến đồng tiền thành lá bùa hộ mệnh, nhưng Tề Gia Thời thì không".
Tề Cửu Tư cau mày, có vẻ khó hiểu, "Nhưng khi tôi đeo đồng tiền, anh sao lại có thể..."
"Ma quỷ cũng có cấp độ".
"Anh cấp cao sao?"
"Ít nhất là cao hơn IQ của anh."
Tề Cửu Tư lại cứng họng, hắn luôn có cảm giác Lã Khánh Hầu thích cùng hắn cãi nhau, mà hắn thực sự không thể nói lại đối phương.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tề Cửu Tư đứng dậy đi về phía cửa, hỏi: "Ai vậy?"
"Cửu Tư, là dì." Dì Lý, người trước đó từng giới thiệu cho Tề Giai Giai đối tượng xem mắt, đung đưa thân hình mập mạp, đẩy cửa một cách quen thuộc bước vào, tươi cười hỏi: "Mấy ngày nay sao không thấy các người về?"
Tề Cửu Tư trong lòng rất bài xích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép nói: "Trong thành phố có chuyện". Về việc ông nội bị ngã, hắn không muốn nói chi tiết.
Dì Lí cũng chỉ hỏi vậy thôi, trong lòng kì thật không quan tâm xảy ra chuyện gì. Sau khi khách khí vài câu, liền đi thẳng vào chuyện chính nói: "Cửu Tư, dì lần này đến đây là vì chuyện của cậu với Triệu Tiểu Nga".
Nghe câu mở đầu này, Tề Cửu Tư cảm thấy có chuyện chẳng lành, muốn đuổi thẳng người ra ngoài. Nhưng vì phép lịch sự hắn vẫn cắn răng nở nụ cười nói: " Dì Lí, cháu biết ý tốt của dì, nhưng cháu chẳng có gì cả, người ta theo cháu sẽ phải chịu khổ".
"Cái này nhà bọn họ không quan tâm. Họ Triệu nói, chỉ cần cậu đồng ý, của hồi môn một căn hộ một xe ô tô, đều không thành vấn đề". Bà ấy nói với vẻ mặt khích lệ: "Cậu thử nghĩ xem, cậu mua nhà mua xe phải mất bao lâu? Cậu kết hôn với Triệu Tiểu Nga, vợ cậu có nhà có xe, giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống".
Tề Cửu Tư cười ngại lắc đầu.
Thấy vậy, dì Lí giả vờ nghiêm túc nói: "Cậu còn quá trẻ, không biết linh hoạt", bà ta nhìn xung quanh xác nhận không có ai khác, hạ giọng nói: " Dì biết con ghét bỏ Triệu Tiểu Nga ô uế, nhưng không phải có rất nhiều nữ sinh đại học cũng mang thai trước hôn nhân sao? Thói đời dễ đổi, con gái cũng không biết giữ mình. Cậu nếu kết hôn với người khác, có lẽ không thể tốt hơn Triệu Tiểu Nga".
Nghe dì Lí nói vậy, Tề Cửu Tư cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút sinh khí, hắn cau màu nói: "Dì Lí, thói đời dễ đổi, nhưng cách dì nói lại kiểu vơ đũa cả nắm, trên thế giới này vẫn có rất nhiều cô gái tốt".
Dì Lí tỏ vẻ khinh thường, "Có nhiều cô gái tốt, người ta chưa hẳn đã thích cậu. Tề Cửu Tư, cậu đều lớn như vậy rồi, vẫn không hiểu sao? Cậu không phải con ruột của bố cậu, cậu kết hôn, ông ấy cái gì cũng không cho cậu. Chẳng lẽ cậu muốn để ông nội cậu lấy tiền lo hậu sự để cho cậu kết hôn sao?"
Tề Cửu tư càng nghe càng tức, lúc này chỉ muốn bịt miệng đối phương lại. Loại người này mở miệng chỉ làm người ta ghê tởm.
Thấy Tề Cửu Tư không nói lại nữa, dì Lí tiếp tục dụ dỗ: "Nhà họ Triệu đã hứa sẽ cấp một chiếc ô tô trong vòng một năm, nhà ở thành phố vẫn đang tu trang... "
Đúng lúc này, tiếng cười của Lã Khánh Hầu từ trong nhà truyền ra, anh ta cười bước ra ngoài, dựa vào một bên cửa, nhìn Tề Cửu Tư trêu chọc nói: "Không bằng anh cưới tôi đi, tôi cũng có thể tặng anh một nhà một xe. Nhà là một căn biệt thự, anh muốn xe loại nào thì cứ mua loại đó". Anh hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt mang theo ý cười, "Thế nào?"
Cả hai nhanh chóng lái xe trở về nhà Tề Cửu Tư. Sau khi mở cửa nhà Tề Cửu Tư nhanh chóng đi về phía phòng mình, sau đó lục tìm đồng tiền trong ngắn kéo. Lã Khánh Hầu đi theo phía sau hắn bước vào phòng, nhìn chăn gối của Tề Cửu Tư cuốn lại trên gường. Đứng sang bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tề Cửu Tư.
Tề Cửu Tư đổ hết mọi thứ trong ngăn kéo ra, nhưng vẫn không tìm thấy mấy đồng xu mà hắn đã bỏ vào. "Thật kỳ lạ, tôi nhớ tôi đã đặt nó ở đây".
Lã Khánh Hầu hỏi: "Có phải nhớ lầm rồi không? Xem có ngắn kéo nào khác không."
Mặc dù Tề Cửu Tư nhớ rõ ràng hắn đã đặt nó ở đây, nhưng vẫn nghe đối phương lục tìm những ngăn kéo khác.
"Đều không có" Tề Cửu Tư quay lại nhìn Lã Khanh Hầu, "Tôi đã đặt nó ở đây. Lẽ nào ông nội đã cất đi?"
Lã Khanh Hầu phủ định một cách chắc chắn: "Không có khả năng. Tôi đã từng nói với ông nội của anh, nếu ông ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ bảo anh nhanh chóng đeo vào, chứ không phải cất đi."
"Vậy tình huống này là sao? chẳng lẽ bị trộm?" Tề Cửu Tư liếc nhìn mọi thứ trong nhà, chiếc máy tính đắt tiền vẫn ở đó, hơn nữa cửa chính, cửa sổ đều không bị cạy mở.
Lã Khánh Hầu cũng nhìn quanh phòng, khẽ cau mày nói: "Tôi đoán là tên trộm này cũng không phải trộm bình thường."
Tề Cửu Tư khó hiểu "Ý anh là sao?"
Lã Khánh Hầu không đáp, chỉ giơ tay lên rồi búng tay một cái. Ngay lập tức trong nhà có tiếng sột soạt, sau đó gián chuột ẩn trong góc khuất của ngôi nhà đều đồng loạt bò ra, đứng cách Tề Cửu Tư và Lã Khánh Hầu một mét.
Nhìn thấy mật độ gián, chuột và kiến dày đặc, da đầu Tề Cửu Tư cảm thấy tê dại một hồi. Không ngờ trong nhà hắn lại có nhiều động vật nhỏ như vậy.
Một lúc sau, Lã Khánh Hầu dường như nhận được một số tin tức từ những động vật nhỏ này, nhíu mày, nhỏ giọng nói "Tìm chết!"
Cùng lúc đó, Tề Cửu Tư cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều, nước trên bàn còn chưa uống xong đã bị đóng lại thành một lớp băng mỏng. Lũ gián, kiến trước mặt cũng nhanh chóng tản ra rồi chui vào những khoảng trống vô hình, chỉ còn lại những con chuột. Nhìn lũ chuột đang bò trên mặt đất, Tề Cửu Tư có thể cảm nhận được sự sợ hãi của chúng đối với Lã Khánh Hầu.
Lã Khánh Hầu lạnh lùng nói: "Nếu như tìm được bà ta, ta liền tha cho các ngươi, nếu không các ngươi đều phải chết!"
Lũ chuột kêu lên đáp lại sau đó bỏ chạy. Sau khi lũ chuột đều rời đi, Tề Cửu Tư hỏi: "Tình hình thế nào?"
Lã Khánh Hầu nghe hắn hỏi vậy, trừng hắn oán giận nói:"Đều tại anh gây rắc rối".
Tề Cửu Tư cứng họng, không biết nên giải thích với đối phương như thế nào.
Lã Khánh Hầu nói: "Ba đồng tiền đó là linh vật, yêu vật có khả năng hấp thụ linh lực bên trong, đẩy nhanh tu luyện. Sau khi anh tháo bỏ nó xuống, nó đã bị mụ chuột trốn gần đó đánh cắp".
"Mụ chuột?" Tề Cửu Tư nghĩ đến bà lão mặt chuột mà hắn gặp khi còn nhỏ, liền hỏi: "Có phải là bà lão mặt chuột không? Tôi đã từng nhìn thấy bà ta khi còn nhỏ".
Lã Khánh Hầu liếc nhìn hắn, hiển nhiên muốn hắn giải thích rõ.
Tề Cửu Tư liền giải thích: "Năm mười hai tuổi, sau khi anh đưa tôi đồng tiền thứ hai, nó đã được giao cho em trai của tôi. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy người phụ nữ mặt chuột ngồi xổm trên người em trai tôi, sau đó..."
"Tôi biết những gì đã xảy ra sau đó, anh không cần phải nói nữa. " Lã Khánh Hầu thở một hơi nói: "Tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của nó, lúc đó thế mà không bị tôi làm cho sợ bỏ đi, vẫn ở đây chờ đợi cơ hội".
Tề Cửu Tư suy nghĩ một lát, thấp giọng nhắc nhở, "Có thể đối phương không sợ anh..."
Lã khánh Hầu lườm hắn một cái, sau đó đi về phía hắn, trầm giọng nói: "Tôi rất thích bộ dáng vô tri không sợ hãi này của anh".
Tề Cửu Tư: "Anh rất lợi hại sao?"
Lã Khánh Hầu nheo mắt nói: "Không lợi hại, không bằng anh".
"Anh là đang giễu cợt tôi sao?"
Lã Khánh Hầu quay người nhìn thoáng qua phòng của Tề Cửu tư, rồi nói: "Phòng của anh làm tôi nhớ đến một tác phẩm"
"Lậu thất minh?" *
*Tác phẩm Lậu Thất Minh: bài tản văn về căn nhà tồi tàn của tác giả Lưu Vũ Tích (nhà Đường).
Lã Khánh Hầu nhướng mày đồng ý với suy đoán của Tề Cửu Tư. Đối với lời chế giễu của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư chỉ cười, không nghĩ đối phương khinh thường mình, nhưng vẫn đi về phía trước gấp gọn chăn, sau đó phủi phẳng, mời đối phương ngồi, nói: "Ang ngồi nghỉ một lúc, tôi đi đun ấm nước pha trà cho anh"
Nhìn tư thế mời ngồi của Tề Cửu Tư, Lã Khánh Hầu có chút hài lòng ngồi xuống, sau đó hướng Tề Cửu Tư nói: "Không cần pha nước, quỷ không cần uống nước".
Tề Cửu Tư gãi đầu, "Nhưng tôi cần..."
Tề Cửu Tư đun nước nóng quay lại, nhưng vẫn rót một cốc nước nóng cho Lã Khánh Hầu. Khi mang bình nước vào phòng, liền nhìn thấy Lã Khánh Hầu đang nhìn xuống một con chuột màu trắng xám. Hai bên giao tiếp bằng phương thức nào đó mà Tề Cửu Tư không hiểu nổi. Sau khi con chuột báo cáo xong, nó nhanh chóng rời đi.
Tề Cửu Tư đặt bình nước nóng đến trước mặt Lã Khánh Hầu, hỏi: "Tìm được chưa?"
Lã Khánh Hầu: "xem như vậy đi, nhưng dù sao con chuột nhỏ không có tu luyện, đến một khoảng cách nhất định nào đó, cũng không theo kịp đối phương".
"Vậy chúng ta làm gì tiếp theo? Đi bắt bà ta?"
Lã Khánh Hầu mỉm cười nói: "Bắt chuột là việc của mèo". Anh nhìn Tề Cửu Tư, "Anh lẽ nào muốn bắt chó đi cày*, lo chuyện bao đồng?"
*'bắt chó đi cày' hay 'chó lại bắt chuột' đều có thể hiểu là lo chuyện bao đồng.
Tề Cửu Tư nhíu mày, "Có ai từng nói anh ăn nói rất không dễ nghe chưa?"
"Có."
"Ai?"
"Doanh Chính" *
*Doanh Chính: Tần Vương Doanh Chính - Tần Thủy Hoàng - Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước Chư hầu, chấm dứt thời kỳ chiến quốc vào năm 221 TCN.
Tề Cửu Tư đầu tiên có chút sửng sốt, tiếp đó hơi kinh ngạc, sau cùng có chút không tin nói: "Anh lừa tôi? Anh còn quen biết cả Tần Thủy Hoàng?"
Lã Khánh Hầu nhướng mày, "Anh có muốn biết hắn trông như thế nào không?"
Tề Cửu Tư: "Không cần, trong sách có"
Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái nói: "Họ chưa từng nhìn thấy Doanh Chính, trong sách đều là những bức vẽ nguệch ngoạc dựa trên trí tưởng tượng của họ. Doanh Chính trông đẹp hơn nhiều so với sách vẽ".
Nghe vậy, Tề Giai Mộc vẫn không có hứng thú nói: "quản hắn có bộ dạng gì, hiện tại cũng là một đống xương."
Lã Khánh Hầu liếc nhìn Tề Cửu Tư, sau đó đứng dậy, " Thực sự không biết phải nói với anh như thế nào". Anh ấy nói, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, "Anh sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi những đồng tiền được tìm về".
Tề Cửu Tư hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ở bên cạnh anh?"
"Sẽ chết" Lã Khánh Hầu bình tĩnh đáp, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, "Tề Cửu Tư, mạng này của anh là tôi cho, đừng phí phạm lung tung".
Nghe được lời này, Tề Cửu Tư suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày nói: "Thật ra trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh".
"Anh có thể hỏi" Lã Khánh Hầu quay đầu nhìn hắn.
Tề Cửu Tư lộ vẻ mặt vui mừng.
"Nhưng tôi không hẳn sẽ trả lời"
Tề Cửu Tư có chút bất lực, luôn cảm thấy tính khí đối phương có phần giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.
Tề Cửu Tư hỏi: "Tôi và anh có quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn đưa tiền đồng cho tôi, muốn bảo vệ tôi?"
Lã Khánh Hầu không trả lời ngay lập tức mà nhìn Tề Cửu Tư, đưa tay chạm vào cốc nước trước mặt, một lúc sau mới nói: "Tôi với anh không có quan hệ gì cả, bảo vệ anh là vì một vị cố nhân". Phản ứng của anh ấy rõ ràng là không muốn nói rõ thêm.
Thấy thế Tề Cửu Tư chỉ có thể chấp nhận lí do như vậy, không hỏi thêm vấn đề này nữa, thay vào đó hỏi: "Anh từng nói tiền đồng có thể giúp yêu vật tăng tu vi, trợ giúp chúng tu luyện. Người đàn bà chuột đó cũng đã ở đây nhiều năm, từ lúc em trai tôi đeo nó, bà ta trực tiếp cầm lấy, tại sao khi ở trên người tôi lại không dám tới lấy?"
Lã Khánh Hầu: "Bởi vì trên người anh có công đức hộ thể, cộng thêm sự bảo hộ của những đồng tiền, ma quỷ không dám tới gần. Mà Tề Gia Thời không có đồng tiền, lại không có công đức, thuộc về phúc đức không hợp, sẽ chỉ càng thu hút ma quỷ. Nói cách khác, tiền đồng vừa chính vừa tà. Anh có khả năng biến đồng tiền thành lá bùa hộ mệnh, nhưng Tề Gia Thời thì không".
Tề Cửu Tư cau mày, có vẻ khó hiểu, "Nhưng khi tôi đeo đồng tiền, anh sao lại có thể..."
"Ma quỷ cũng có cấp độ".
"Anh cấp cao sao?"
"Ít nhất là cao hơn IQ của anh."
Tề Cửu Tư lại cứng họng, hắn luôn có cảm giác Lã Khánh Hầu thích cùng hắn cãi nhau, mà hắn thực sự không thể nói lại đối phương.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tề Cửu Tư đứng dậy đi về phía cửa, hỏi: "Ai vậy?"
"Cửu Tư, là dì." Dì Lý, người trước đó từng giới thiệu cho Tề Giai Giai đối tượng xem mắt, đung đưa thân hình mập mạp, đẩy cửa một cách quen thuộc bước vào, tươi cười hỏi: "Mấy ngày nay sao không thấy các người về?"
Tề Cửu Tư trong lòng rất bài xích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép nói: "Trong thành phố có chuyện". Về việc ông nội bị ngã, hắn không muốn nói chi tiết.
Dì Lí cũng chỉ hỏi vậy thôi, trong lòng kì thật không quan tâm xảy ra chuyện gì. Sau khi khách khí vài câu, liền đi thẳng vào chuyện chính nói: "Cửu Tư, dì lần này đến đây là vì chuyện của cậu với Triệu Tiểu Nga".
Nghe câu mở đầu này, Tề Cửu Tư cảm thấy có chuyện chẳng lành, muốn đuổi thẳng người ra ngoài. Nhưng vì phép lịch sự hắn vẫn cắn răng nở nụ cười nói: " Dì Lí, cháu biết ý tốt của dì, nhưng cháu chẳng có gì cả, người ta theo cháu sẽ phải chịu khổ".
"Cái này nhà bọn họ không quan tâm. Họ Triệu nói, chỉ cần cậu đồng ý, của hồi môn một căn hộ một xe ô tô, đều không thành vấn đề". Bà ấy nói với vẻ mặt khích lệ: "Cậu thử nghĩ xem, cậu mua nhà mua xe phải mất bao lâu? Cậu kết hôn với Triệu Tiểu Nga, vợ cậu có nhà có xe, giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống".
Tề Cửu Tư cười ngại lắc đầu.
Thấy vậy, dì Lí giả vờ nghiêm túc nói: "Cậu còn quá trẻ, không biết linh hoạt", bà ta nhìn xung quanh xác nhận không có ai khác, hạ giọng nói: " Dì biết con ghét bỏ Triệu Tiểu Nga ô uế, nhưng không phải có rất nhiều nữ sinh đại học cũng mang thai trước hôn nhân sao? Thói đời dễ đổi, con gái cũng không biết giữ mình. Cậu nếu kết hôn với người khác, có lẽ không thể tốt hơn Triệu Tiểu Nga".
Nghe dì Lí nói vậy, Tề Cửu Tư cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút sinh khí, hắn cau màu nói: "Dì Lí, thói đời dễ đổi, nhưng cách dì nói lại kiểu vơ đũa cả nắm, trên thế giới này vẫn có rất nhiều cô gái tốt".
Dì Lí tỏ vẻ khinh thường, "Có nhiều cô gái tốt, người ta chưa hẳn đã thích cậu. Tề Cửu Tư, cậu đều lớn như vậy rồi, vẫn không hiểu sao? Cậu không phải con ruột của bố cậu, cậu kết hôn, ông ấy cái gì cũng không cho cậu. Chẳng lẽ cậu muốn để ông nội cậu lấy tiền lo hậu sự để cho cậu kết hôn sao?"
Tề Cửu tư càng nghe càng tức, lúc này chỉ muốn bịt miệng đối phương lại. Loại người này mở miệng chỉ làm người ta ghê tởm.
Thấy Tề Cửu Tư không nói lại nữa, dì Lí tiếp tục dụ dỗ: "Nhà họ Triệu đã hứa sẽ cấp một chiếc ô tô trong vòng một năm, nhà ở thành phố vẫn đang tu trang... "
Đúng lúc này, tiếng cười của Lã Khánh Hầu từ trong nhà truyền ra, anh ta cười bước ra ngoài, dựa vào một bên cửa, nhìn Tề Cửu Tư trêu chọc nói: "Không bằng anh cưới tôi đi, tôi cũng có thể tặng anh một nhà một xe. Nhà là một căn biệt thự, anh muốn xe loại nào thì cứ mua loại đó". Anh hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt mang theo ý cười, "Thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.