[Đam Mỹ] Thế Giới Và Đôi Mắt Em
Chương 5:
Hoa Tịch Lam Anh
02/03/2021
Vampire vẫn có thể ăn thức ăn của con người, nhưng vì bản năng, họ vẫn muốn uống máu hơn. Ngài White đương nhiên cũng như vậy, nhưng vì là vampire cao cấp, ngài không cần uống máu mỗi ngày cũng không cần ăn.
Trước kia ngài đều uống máu từ những con người khỏe mạnh xinh đẹp, mùi máu vừa thơm vừa tinh tế, nhưng kể từ khi mang Sở Tịch về ngài chỉ uống máu Sở Tịch, ngài đã chán mấy thứ máu đắt tiền kia rồi. Máu của Sở Tịch không tính là thơm ngon, nhưng ngài lại nghiện nó, cũng nghiện cái cách vừa làm tình vừa hút máu của Sở Tịch. Gần đây nhìn vẻ mặt xanh xao của Sở Tịch ngài lại bắt đầu thấy không nỡ, thế là ngài lại phải mua máu bên ngoài, ‘cai’ máu của Sở Tịch, đợi cậu khỏe lại đã!
Sở Tịch mặc một bộ quần áo màu trắng vào, khá giống với bộ đồ ngài White đang mặc. Người hầu chải lại mái tóc tóc cho cậu, cậu ngồi im như một khúc gỗ, người hầu cũng chẳng hé nửa lời với cậu.
“Đi thôi.” Dương Thanh kiên nhẫn nói, Sở Tịch đứng lên đi theo hắn.
Nếu không phải đã nghe giọng nói của Sở Tịch lúc học bài cùng Vĩ Thành, chắc chắn Dương Thanh sẽ nghĩ cậu bị câm, ngay cả ngài White lần đầu gặp còn nghĩ cậu bị câm mà! Còn lại đám người hầu trong nhà và lính canh bên ngoài đều đã mặc định Sở Tịch bị câm, có vài người còn đồn cho giới quý tộc, thế là dậy lên tin đồn ác ý, 'Lãnh chúa phía bắc - Con quỷ White mang một tên câm ngu ngốc ở khu ổ chuột về làm sủng vật, mỗi ngày đều làm tình cùng nó đến sáng!'
Trong phòng ăn rộng lớn là ngài White và một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp, hai người họ đang ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Thiếu nữ là hôn thê của ngài White, hai người đã đính hôn từ nhỏ, mục đích kết hôn là sinh ra người thừa kế tiếp theo cho hai gia tộc.
Thiếu nữ có mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt nâu nhạt như màu hổ phách, đôi môi đỏ như máu cùng làn da trắng muốt, trên người là một bộ váy hai tầng màu lam nhạt vừa vặn tinh xảo. Nhìn cô và ngài White rất xứng đôi vừa lứa, cô còn rất tự nhiên gọi ngài White là “Elias! Elias!” Sở Tịch đột nhiên cảm nhận sâu sắc thân phận cùng sự thấp kém của mình, đến tên của người mình yêu còn không dám nói!
Thấy cậu đến, ngài White và hôn thê dừng cuộc nói chuyện lại.
“Đến ngồi cùng ta nào, Tịch.” Ngài White nhìn cậu rồi dịu dàng nói, giọng nói ấm áp làm cả vị hôn thê, Dương Thanh, Fergal và Brenna giật mình.
Sở Tịch ngại ngùng tránh ánh mắt tò mò của thiếu nữ mắt nâu rồi ngồi xuống cạnh ngài White. Cậu cũng chưa từng được dùng bữa cùng ngài bao giờ, trên bàn đều là thức ăn cho con người, còn lại hai ly máu tươi trước mặt ngài White và hôn thê. Sở Tịch biết ngài White không ăn thức ăn của con người, đây đều là cho mình cậu thôi.
“Đây là hôn thê của ta, tiểu thư Elizabeth Christian Cyrus, sau này cô ấy sẽ ở cùng chúng ta.” Ngài White từ tốn nói, lại như thể khẳng định sẽ thật sự cho Sở Tịch thành ‘vợ bé’ của ngài vậy! Còn nói đầy đủ tên của Elizabeth cho cậu!
“Đây là Sở Tịch thân yêu của ta, là con người mà ta rất trân trọng.” Nói rồi sau đó hôn nhẹ lên trán Sở Tịch, điều mà ngài chưa từng làm với bất kì ai khác!
Dương Thanh và Fergal làm cận vệ cho ngài White từ khi ngài còn nhỏ, đến tận bây giờ chưa từng thấy ngài dịu dàng với ai như vậy. Cả Elizabeth và cận vệ Brenna của cô cũng vậy, lúc nhỏ cô định hôn ngài White thì đã bị ngài lạnh mặt từ chối, đôi mắt xanh của ngài u ám như biển cả trong gió bão, làm cô sợ đến run rẩy trốn sau lưng Brenna! Cô chính là bị vẻ đẹp của ngài White thu hút. Ngài White như một vị hoàng tử trong cổ tích mà cô hằng mong ước, nhưng rồi trái tim của cô cũng bị sự vô tình của ngài White làm cho nguội lạnh. Hai người hiện giờ chỉ giống như bạn bè hay đối tác làm ăn thôi.
Nhìn ngài White thân mật cùng người khác cũng chẳng khiến cô thấy ghen tị, vì cô không còn hứng thú với thứ gọi là tình yêu nữa! Cô nhìn Sở Tịch ngoan ngoãn ngồi cạnh ngài White, cảm thấy tên này quá tầm thường, sớm muộn gì cũng bị bỏ thôi! Cô biết rõ Elias đã có người trong lòng từ rất lâu rồi!
“Mong rằng sau này chúng ta sẽ sống hòa hợp!” Elizabeth tươi cười nói, Sở Tịch cũng cười gượng lại với cô.
Elizabeth thầm nghĩ, ‘Từ khi nào khẩu vị của Elias lại tầm thường như vậy? Cô không có được, không có nghĩa cô sẽ nhường cho một kẻ như Sở Tịch, nhìn đã thấy chướng mắt rồi! Dù gì cũng đã có chấp niệm với Elias từ khi còn nhỏ, tuy đã từ bỏ nhưng vẫn còn chút vướng mắc trong lòng! Cô thật sự vẫn rất yêu khuôn mặt của Elias!'
Bản tính của quý tộc luôn tự cho mình là cao quý hơn người khác, suy cho cùng thì vampire cũng chỉ coi con người là thức ăn.
Elizabeth nghĩ ngài White đang uống một ly máu bên cạnh một túi máu! Tuổi thọ của con người chỉ như cái chớp mắt với cuộc sống vĩnh hằng của vampire, ngài White thế mà lại chơi trò tình nhân với một con người!
Đám người lúc trước ngài White dẫn về đều là một bọn ‘đồ chơi hư hỏng', phàm đều chỉ nằm trên giường đợi ngài White đến ‘sủng hạnh’, được vài lần thì vứt. Lần đầu tiên thấy ngài cho phép một con người thấp kém dùng chung bàn ăn như vậy! Nuôi thức ăn dự trữ chắc!
Ngài White và Elizabeth uống ly máu xong thì cũng đã no, uống máu cũng chỉ là hình thức vì cả hai bọn họ không hề thấy đói. Sở Tịch đang ăn miếng beefsteak cũng dừng lại, cẩn thận nhìn ngài White. Cậu vẫn còn rất đói, nhưng khi ngài White đã ‘ăn’ xong thì cậu cũng không thể ăn tiếp, làm ngài phải chờ được.
Như thể hiểu được suy nghĩ của cậu, ngài White quay sang nhìn Sở Tịch, hai bàn tay tinh xảo dùng dao và nĩa cắt từng miếng thịt một cách chuẩn xác, không những ngài được dạy lễ nghĩa quy củ rất tốt mà ngài còn dựa trên kinh nghiệm khi xé xác kẻ khác của ngài nữa.
“Ăn nào.” Ngài White khẽ nói, Sở Tịch tuy ngạc nhiên nhưng vẫn há miệng cắn miếng thịt thơm ngậy vào miệng, lại như nhớ về thứ gì đó, cậu khẽ đỏ mặt. Bình thường ngài White chỉ có đút thứ khác vào miệng cậu và cho ăn nuốt thứ đó của ngài thôi!
Ngài White nhìn vẻ ngốc nghếch đỏ mặt của Sở Tịch, khẽ cười nói, “Tập trung ăn nào, cả ngày hôm qua mệt như vậy chắc giờ em đói lắm?” Chắc hẳn là đang nghĩ đến những chuyện hư hỏng, Tịch của ngài thật dâm đãng quá! Đợi lát nữa ngài sẽ cho Sở Tịch thứ cậu mong chờ thôi!
Dường như không chịu nổi hai kẻ vô sỉ trước mặt, Elizabeth kiếm cớ về phòng nghỉ ngơi. Dương Thanh thầm nghĩ, hơn 50 năm trước hắn và vợ hắn cũng có lúc phô trương như vậy, tiếc là sau này vợ hắn cũng bỏ hắn mà theo một gã vampire khác trẻ tuổi hơn!
Ăn xong thì ngài White hôn Sở Tịch, tay lại mò xuống sờ soạng quanh người cậu, khẽ ngửi mùi máu thoang thoảng dưới lớp da mỏng nhợt nhạt của cậu, nhưng rồi ngài chỉ ngửi chứ không cắn một ngụm vào như mọi khi.
Sở Tịch bị hôn đến chân tay mềm nhũn, ngài White hôn cậu đến nghiện, còn muốn ra tay với cậu ngay khi cậu vừa ăn xong nữa. Hai người đã làm tình trên giường của ngài White, trên bàn làm việc của ngài White, trong bồn tắm của ngài White, trên ban công lúc sáng sớm để ngắm bình minh, trên bàn học mà lát nữa Sở Tịch và Vĩ Thành sẽ đặt sách ở đó, Sở Tịch đột nhiên nghĩ, khi cậu ở cùng ngài White, đều là đang làm tình! Nghĩ đến đây cậu lại thấy buồn, cậu đúng là tầm thường như bao kẻ trong đinh thự rộng lớn này nghĩ, như bao kẻ đã nằm dưới thân ngài White trước đó!
“Sao vậy, không muốn?” Nhìn dáng vẻ buồn bã của Sở Tịch, ngài White tạm dừng cái suy nghĩ đặt Sở Tịch lên bàn mà chà đạp qua một bên. Hỏi thử, “Tịnh của ta?”
Sở Tịch lại như con mèo nhỏ đang giận dỗi, chính ngài White cũng không biết cậu đột nhiên giận cái gì. Ngài phô trương cho Elizabeth thấy như vậy, cậu cũng phải tự hiểu giữa ngài và Elizabeth chẳng hề có tình cảm rồi chứ?
“Không muốn…” Sở Tịch nói nhỏ, trong giọng nói có chút giận dỗi. Tuy nói nhỏ nhưng tai vampire rất thính, cả ngài White, Dương Thanh và Fergal đều nghe rất rõ, tên tiện dân này vậy mà dám mở miệng từ chối lãnh chúa!
Ngài White dĩ nhiên rất tức giận rồi, hôm qua Sở Tịch gan to dám gọi thẳng tên ngài nhưng ngài giả vờ ngó lơ, hôm nay đã bắt đầu muốn chống đối ngài rồi!
“Về phòng thôi.” Nói rồi ngài White quay ra nhìn Fergal, “Cho người dọn dẹp đi. Thông báo gia sư ngày mai cũng không cần đến.” Hai mắt ngài đã chuyển sang màu đỏ, dĩ nhiên là ngài đã tức giận! Dương Thành nhìn Sở Tịch đã bắt đầu run rẩy, cảm thấy tên ngu ngốc này gan cũng không hề nhỏ!
Ngài White bế Sở Tịch lên, lực có phần hơi mạnh, móng tay đâm vào eo Sở Tịch làm cậu chảy máu, nhưng cậu vẫn không có ý định xin tha thứ!
Ngài White định phạt Sở Tịch cho ra trò, nhưng rồi nhìn Sở Tịch cứng đầu cắn môi đến bật máu cũng không chịu rên rỉ, hai mắt nhắm chặt, ngài lại mềm lòng. Cứ vậy tha cho cậu, âu yếm hôn lên mặt cậu rồi ôm cậu ngủ suốt một đêm dài.
Trước kia ngài đều uống máu từ những con người khỏe mạnh xinh đẹp, mùi máu vừa thơm vừa tinh tế, nhưng kể từ khi mang Sở Tịch về ngài chỉ uống máu Sở Tịch, ngài đã chán mấy thứ máu đắt tiền kia rồi. Máu của Sở Tịch không tính là thơm ngon, nhưng ngài lại nghiện nó, cũng nghiện cái cách vừa làm tình vừa hút máu của Sở Tịch. Gần đây nhìn vẻ mặt xanh xao của Sở Tịch ngài lại bắt đầu thấy không nỡ, thế là ngài lại phải mua máu bên ngoài, ‘cai’ máu của Sở Tịch, đợi cậu khỏe lại đã!
Sở Tịch mặc một bộ quần áo màu trắng vào, khá giống với bộ đồ ngài White đang mặc. Người hầu chải lại mái tóc tóc cho cậu, cậu ngồi im như một khúc gỗ, người hầu cũng chẳng hé nửa lời với cậu.
“Đi thôi.” Dương Thanh kiên nhẫn nói, Sở Tịch đứng lên đi theo hắn.
Nếu không phải đã nghe giọng nói của Sở Tịch lúc học bài cùng Vĩ Thành, chắc chắn Dương Thanh sẽ nghĩ cậu bị câm, ngay cả ngài White lần đầu gặp còn nghĩ cậu bị câm mà! Còn lại đám người hầu trong nhà và lính canh bên ngoài đều đã mặc định Sở Tịch bị câm, có vài người còn đồn cho giới quý tộc, thế là dậy lên tin đồn ác ý, 'Lãnh chúa phía bắc - Con quỷ White mang một tên câm ngu ngốc ở khu ổ chuột về làm sủng vật, mỗi ngày đều làm tình cùng nó đến sáng!'
Trong phòng ăn rộng lớn là ngài White và một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp, hai người họ đang ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Thiếu nữ là hôn thê của ngài White, hai người đã đính hôn từ nhỏ, mục đích kết hôn là sinh ra người thừa kế tiếp theo cho hai gia tộc.
Thiếu nữ có mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt nâu nhạt như màu hổ phách, đôi môi đỏ như máu cùng làn da trắng muốt, trên người là một bộ váy hai tầng màu lam nhạt vừa vặn tinh xảo. Nhìn cô và ngài White rất xứng đôi vừa lứa, cô còn rất tự nhiên gọi ngài White là “Elias! Elias!” Sở Tịch đột nhiên cảm nhận sâu sắc thân phận cùng sự thấp kém của mình, đến tên của người mình yêu còn không dám nói!
Thấy cậu đến, ngài White và hôn thê dừng cuộc nói chuyện lại.
“Đến ngồi cùng ta nào, Tịch.” Ngài White nhìn cậu rồi dịu dàng nói, giọng nói ấm áp làm cả vị hôn thê, Dương Thanh, Fergal và Brenna giật mình.
Sở Tịch ngại ngùng tránh ánh mắt tò mò của thiếu nữ mắt nâu rồi ngồi xuống cạnh ngài White. Cậu cũng chưa từng được dùng bữa cùng ngài bao giờ, trên bàn đều là thức ăn cho con người, còn lại hai ly máu tươi trước mặt ngài White và hôn thê. Sở Tịch biết ngài White không ăn thức ăn của con người, đây đều là cho mình cậu thôi.
“Đây là hôn thê của ta, tiểu thư Elizabeth Christian Cyrus, sau này cô ấy sẽ ở cùng chúng ta.” Ngài White từ tốn nói, lại như thể khẳng định sẽ thật sự cho Sở Tịch thành ‘vợ bé’ của ngài vậy! Còn nói đầy đủ tên của Elizabeth cho cậu!
“Đây là Sở Tịch thân yêu của ta, là con người mà ta rất trân trọng.” Nói rồi sau đó hôn nhẹ lên trán Sở Tịch, điều mà ngài chưa từng làm với bất kì ai khác!
Dương Thanh và Fergal làm cận vệ cho ngài White từ khi ngài còn nhỏ, đến tận bây giờ chưa từng thấy ngài dịu dàng với ai như vậy. Cả Elizabeth và cận vệ Brenna của cô cũng vậy, lúc nhỏ cô định hôn ngài White thì đã bị ngài lạnh mặt từ chối, đôi mắt xanh của ngài u ám như biển cả trong gió bão, làm cô sợ đến run rẩy trốn sau lưng Brenna! Cô chính là bị vẻ đẹp của ngài White thu hút. Ngài White như một vị hoàng tử trong cổ tích mà cô hằng mong ước, nhưng rồi trái tim của cô cũng bị sự vô tình của ngài White làm cho nguội lạnh. Hai người hiện giờ chỉ giống như bạn bè hay đối tác làm ăn thôi.
Nhìn ngài White thân mật cùng người khác cũng chẳng khiến cô thấy ghen tị, vì cô không còn hứng thú với thứ gọi là tình yêu nữa! Cô nhìn Sở Tịch ngoan ngoãn ngồi cạnh ngài White, cảm thấy tên này quá tầm thường, sớm muộn gì cũng bị bỏ thôi! Cô biết rõ Elias đã có người trong lòng từ rất lâu rồi!
“Mong rằng sau này chúng ta sẽ sống hòa hợp!” Elizabeth tươi cười nói, Sở Tịch cũng cười gượng lại với cô.
Elizabeth thầm nghĩ, ‘Từ khi nào khẩu vị của Elias lại tầm thường như vậy? Cô không có được, không có nghĩa cô sẽ nhường cho một kẻ như Sở Tịch, nhìn đã thấy chướng mắt rồi! Dù gì cũng đã có chấp niệm với Elias từ khi còn nhỏ, tuy đã từ bỏ nhưng vẫn còn chút vướng mắc trong lòng! Cô thật sự vẫn rất yêu khuôn mặt của Elias!'
Bản tính của quý tộc luôn tự cho mình là cao quý hơn người khác, suy cho cùng thì vampire cũng chỉ coi con người là thức ăn.
Elizabeth nghĩ ngài White đang uống một ly máu bên cạnh một túi máu! Tuổi thọ của con người chỉ như cái chớp mắt với cuộc sống vĩnh hằng của vampire, ngài White thế mà lại chơi trò tình nhân với một con người!
Đám người lúc trước ngài White dẫn về đều là một bọn ‘đồ chơi hư hỏng', phàm đều chỉ nằm trên giường đợi ngài White đến ‘sủng hạnh’, được vài lần thì vứt. Lần đầu tiên thấy ngài cho phép một con người thấp kém dùng chung bàn ăn như vậy! Nuôi thức ăn dự trữ chắc!
Ngài White và Elizabeth uống ly máu xong thì cũng đã no, uống máu cũng chỉ là hình thức vì cả hai bọn họ không hề thấy đói. Sở Tịch đang ăn miếng beefsteak cũng dừng lại, cẩn thận nhìn ngài White. Cậu vẫn còn rất đói, nhưng khi ngài White đã ‘ăn’ xong thì cậu cũng không thể ăn tiếp, làm ngài phải chờ được.
Như thể hiểu được suy nghĩ của cậu, ngài White quay sang nhìn Sở Tịch, hai bàn tay tinh xảo dùng dao và nĩa cắt từng miếng thịt một cách chuẩn xác, không những ngài được dạy lễ nghĩa quy củ rất tốt mà ngài còn dựa trên kinh nghiệm khi xé xác kẻ khác của ngài nữa.
“Ăn nào.” Ngài White khẽ nói, Sở Tịch tuy ngạc nhiên nhưng vẫn há miệng cắn miếng thịt thơm ngậy vào miệng, lại như nhớ về thứ gì đó, cậu khẽ đỏ mặt. Bình thường ngài White chỉ có đút thứ khác vào miệng cậu và cho ăn nuốt thứ đó của ngài thôi!
Ngài White nhìn vẻ ngốc nghếch đỏ mặt của Sở Tịch, khẽ cười nói, “Tập trung ăn nào, cả ngày hôm qua mệt như vậy chắc giờ em đói lắm?” Chắc hẳn là đang nghĩ đến những chuyện hư hỏng, Tịch của ngài thật dâm đãng quá! Đợi lát nữa ngài sẽ cho Sở Tịch thứ cậu mong chờ thôi!
Dường như không chịu nổi hai kẻ vô sỉ trước mặt, Elizabeth kiếm cớ về phòng nghỉ ngơi. Dương Thanh thầm nghĩ, hơn 50 năm trước hắn và vợ hắn cũng có lúc phô trương như vậy, tiếc là sau này vợ hắn cũng bỏ hắn mà theo một gã vampire khác trẻ tuổi hơn!
Ăn xong thì ngài White hôn Sở Tịch, tay lại mò xuống sờ soạng quanh người cậu, khẽ ngửi mùi máu thoang thoảng dưới lớp da mỏng nhợt nhạt của cậu, nhưng rồi ngài chỉ ngửi chứ không cắn một ngụm vào như mọi khi.
Sở Tịch bị hôn đến chân tay mềm nhũn, ngài White hôn cậu đến nghiện, còn muốn ra tay với cậu ngay khi cậu vừa ăn xong nữa. Hai người đã làm tình trên giường của ngài White, trên bàn làm việc của ngài White, trong bồn tắm của ngài White, trên ban công lúc sáng sớm để ngắm bình minh, trên bàn học mà lát nữa Sở Tịch và Vĩ Thành sẽ đặt sách ở đó, Sở Tịch đột nhiên nghĩ, khi cậu ở cùng ngài White, đều là đang làm tình! Nghĩ đến đây cậu lại thấy buồn, cậu đúng là tầm thường như bao kẻ trong đinh thự rộng lớn này nghĩ, như bao kẻ đã nằm dưới thân ngài White trước đó!
“Sao vậy, không muốn?” Nhìn dáng vẻ buồn bã của Sở Tịch, ngài White tạm dừng cái suy nghĩ đặt Sở Tịch lên bàn mà chà đạp qua một bên. Hỏi thử, “Tịnh của ta?”
Sở Tịch lại như con mèo nhỏ đang giận dỗi, chính ngài White cũng không biết cậu đột nhiên giận cái gì. Ngài phô trương cho Elizabeth thấy như vậy, cậu cũng phải tự hiểu giữa ngài và Elizabeth chẳng hề có tình cảm rồi chứ?
“Không muốn…” Sở Tịch nói nhỏ, trong giọng nói có chút giận dỗi. Tuy nói nhỏ nhưng tai vampire rất thính, cả ngài White, Dương Thanh và Fergal đều nghe rất rõ, tên tiện dân này vậy mà dám mở miệng từ chối lãnh chúa!
Ngài White dĩ nhiên rất tức giận rồi, hôm qua Sở Tịch gan to dám gọi thẳng tên ngài nhưng ngài giả vờ ngó lơ, hôm nay đã bắt đầu muốn chống đối ngài rồi!
“Về phòng thôi.” Nói rồi ngài White quay ra nhìn Fergal, “Cho người dọn dẹp đi. Thông báo gia sư ngày mai cũng không cần đến.” Hai mắt ngài đã chuyển sang màu đỏ, dĩ nhiên là ngài đã tức giận! Dương Thành nhìn Sở Tịch đã bắt đầu run rẩy, cảm thấy tên ngu ngốc này gan cũng không hề nhỏ!
Ngài White bế Sở Tịch lên, lực có phần hơi mạnh, móng tay đâm vào eo Sở Tịch làm cậu chảy máu, nhưng cậu vẫn không có ý định xin tha thứ!
Ngài White định phạt Sở Tịch cho ra trò, nhưng rồi nhìn Sở Tịch cứng đầu cắn môi đến bật máu cũng không chịu rên rỉ, hai mắt nhắm chặt, ngài lại mềm lòng. Cứ vậy tha cho cậu, âu yếm hôn lên mặt cậu rồi ôm cậu ngủ suốt một đêm dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.