Chương 11: Quà gặp mặt
Tương Tử Bối
12/02/2022
Diệp Thời Ý có chút lúng túng: "Lúc trước vội qua đây nên không kịp chuẩn bị, ngày mai tôi tặng bù được không?"
"Ừm." Tưởng Du Chi khẽ cười một tiếng: "Tặng quà gặp mặt cho tôi ở cửa Cục Dân Chính?"
"......"
Tưởng Du Chi trêu chọc đủ rồi, mới giơ tay xoa đầu cậu: "Tôi đùa thôi. Không cần mua gì cả, tôi sẽ chuẩn bị hết."
Diệp Thời Ý không nói nữa.
Về việc kết hôn với Tưởng Du Chi, thật ra cậu đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả —— có thể sẽ bởi vì công phu sư tử ngoạm (*) mà bị đuổi về thành phố A; hoặc sẽ phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của đối phương; kết cục tốt nhất là hai người kết hôn xong vẫn sống cuộc sống của riêng mình, mặc kệ người kia.
(*) Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Chỉ không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Tưởng Du Chi chuẩn bị giúp cậu mọi thứ, giúp cậu sắp xếp công việc, tôn trọng cậu...... Mọi thứ đều được tiến hành cẩn thận.
Ngày hôm sau, Diệp Thời Ý thức dậy rất sớm.
Thời gian thức dậy của Tưởng Du Chi không cố định, không cần đặt báo thức nhưng chắc chắn sẽ tỉnh trước 8 giờ.
Anh ra khỏi phòng, ngửi được mùi thức ăn.
Anh không biết là món gì, chỉ biết là không phải do dì Lan nấu, do bữa sáng bình thường của anh thường là kiểu phương Tây, ngoại trừ mùi trứng thì sẽ không có mùi vị rõ rệt như thế này.
Quả nhiên, lúc xuống lầu anh nhìn thấy Diệp Thời Ý đang loanh quanh trong bếp.
Cũng không biết sao lại nảy ra ý định này, Tưởng Du Chi nhẹ nhướng mày, cố ý đi nhẹ nhàng và chậm rãi, cất áo vest trên sofa rồi đi vào phòng bếp.
"Đang làm gì đây."
Diệp Thời Ý bị giật mình, một chiếc đũa trong tay rơi xuống.
Cậu quay đầu, đối diện tầm mắt của Tưởng Du Chi, đúng lúc đối phương đang cúi người ngó xem trong nồi đang nấu cái gì, một người tiến một người lùi như vậy, Diệp Thời Ý suýt nữa thì đụng vào mặt đối phương.
Cậu sững sờ khoảng mười giây nhưng Tưởng Du Chi không hề né tránh, cứ cười như không cười như vậy mà nhìn cậu.
"...... Mì sợi." Diệp Thời Ý tìm lại được giọng nói, hơi lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người mới cảm thấy hít thở thông thuận được chính mình rốt cuộc thở hổn hển khẩu khí.
"Con trai dì Lan phát sốt, lúc nãy có gọi điện thoại báo sẽ đến muộn một chút nên tôi muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh...... Anh xem có ăn được không, nếu không thì giờ tôi ra ngoài mua."
Tưởng Du Chi khi ngủ không bao giờ bật điện thoại di động, có người tìm cũng vô ích, ngay cả Tưởng lão phu nhân cũng phải xếp hàng chờ đến sau 8 giờ sáng, nên dì Lan mới gọi cho Diệp Thời Ý.
"Từ đây đến chỗ bán đồ ăn sáng gần nhất cũng phải mất hơn 10 phút."
"Không sao, không xa, anh ngồi chờ tôi một lát......" Diệp Thời Ý nói xong liền tắt bếp.
Tưởng Du Chi nhanh tay nắm lấy cổ tay của cậu: "Không ăn đồ ăn ngoài, ăn mì em làm."
Diệp Thời Ý nhặt chiếc đũa lên, cẩn thận rửa sạch, sau đó vớt mì ra.
Những món khác thì không chắc nhưng mì sợi cậu đã làm rất nhiều lần, tự thấy tay nghề cũng không tệ lắm.
Tưởng Du Chi ăn hết sạch.
Ăn xong, anh hỏi người vẫn đang uống cạnh đối diện: "Khi nào thì chúng ta đi Cục Dân Chính."
Diệp Thời Ý nói: "Tôi rảnh cả ngày."
Tưởng Du Chi cũng không vội đi, tiếp tục ngồi ở bàn ăn, đột nhiên hỏi: "Bằng tốt nghiệp của em vẫn chưa lấy được đúng không."
Không ngờ đối phương sẽ nhắc tới chuyện này, Diệp Thời Ý gật đầu: "Đúng vậy...... Nhưng không phải do vấn đề học tập, là do không có thời gian......"
"Tôi biết." Tưởng Du Chi hỏi: "Em muốn học tiếp không?"
Diệp Thời Ý lắc đầu, không hề nghĩ ngợi: "Tạm thời không muốn."
Tưởng Du Chi gật đầu, không ép buộc cậu: "Nếu muốn làm gì thì cứ trực tiếp bảo thư ký Ngô, cậu ta sẽ lo giúp em. Hoặc là trực tiếp nói với tôi."
Diệp Thời Ý đáp lời, trong lòng hoàn toàn không có ý định sẽ làm phiền Tưởng Du Chi.
Ăn sáng xong, hai người liền xuất phát đi Cục Dân Chính.
Ngày mà Tưởng lão phu nhân chọn hiển nhiên là ngày hoàng đạo, người tới lãnh chứng không ít, có lúc còn phải xếp hàng.
Cầm số chờ, hai người ngồi xuống ghế dài.
Giọng điệu của Tưởng Du Chi vẫn như lúc bình thường: "Lần đầu tiên kết hôn, không biết còn phải xếp hàng nên không bảo người sắp xếp trước, em đợi một lát."
Diệp Thời Ý vốn đang có chút lo lắng, nghe được những lời này của anh thì không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng.
Hiếm khi Tưởng Du Chi thấy cậu cười tươi như vậy, còn cảm thấy khá mới lạ.
Tiếng cười còn rất dễ nghe.
Người ở bên ngoài chờ cũng không ít, bên cạnh hai người là một đôi chồng chồng mới cưới.
Người thanh niên bên trái nói: "Anh đã bảo đến buổi chiều mà em không chịu, thời gian chờ đợi này ở nhà làm thêm một 'nháy' chả phải tốt hơn à?"
Diệp Thời Ý: "......"
Người bên phải hỏi: "Rốt cuộc thì anh có muốn kết hôn không thế, kết hôn quan trọng hay 'việc kia' quan trọng?"
"Đều quan trọng!"
"Hừ, em thấy anh chả quan tâm em, người khác đều ước gì kết hôn càng sớm càng tốt, còn anh? Còn không cho em xuống giường, sao mà lại dính người vậy chứ?"
"Không phải, bảo bối, em xem hàng người đang chờ đến lượt này, lúc trước anh đã hỏi thăm rồi...... Buổi chiều sẽ ít người hơn một chút, anh cũng muốn sớm lãnh chứng mà! Em đừng giận."
Nghe giọng thì có vẻ là một đôi tình nhân ở hai miền Nam Bắc, người bên trái nói giọng Đông Bắc, giọng người bên phải có chút âm đuôi, thanh âm rất có từ tính.
Diệp Thời Ý không muốn nghe trộm bọn họ nhưng giọng hai người hơi lớn, muốn không nghe thấy cũng khó.
Người bên cạnh dường như cũng nhận ra.
"Em đã nói là đừng có gọi bảo bối...... Em cũng không phải con gái. Anh nói nhỏ chút, người khác đều nghe thấy hết rồi, có xấu hổ cũng chẳng kịp."
"Không phải con gái thì sao chứ? Em chính là bảo bối của ông đây, ông đây cứ thích gọi em như vậy đấy!"
Diệp Thời Ý thầm thở dài, bên hông bỗng nhiên căng thẳng.
Tưởng Du Chi vươn tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngồi gần lại một chút."
Hôm nay Diệp Thời Ý mặc một bộ âu phục màu đen, quần áo cũng khá dày, nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tưởng Du Chi, máu toàn thân dường như đều tập trung ở eo, nóng bừng.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, điền xong loạt mẫu biểu là đến bước chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng ngời: "Hai vị tân lang đều thật đẹp trai."
Tưởng Du Chi không tiếp lời, Diệp Thời Ý nói khẽ: "Cảm ơn."
Lúc cầm trên tay giấy chứng hôn, Diệp Thời Ý vẫn còn choáng váng.
Mấy tháng trước cậu còn đang nghe giảng viên giảng bài, chớp mắt đã thành người đàn ông vừa kết hôn.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi Cục Dân Chính.
Không phải chỉ cần xếp hàng chờ lãnh chứng, lúc bọn họ tới thì quanh đó không còn chỗ đậu xe, cuối cùng xe phải đậu ở bãi đậu xe ngầm của trung tâm thương mại bên cạnh.
"Buổi chiều tôi có cuộc họp, buổi tối chắc sẽ không về ăn cơm." Trong thang máy, Tưởng Du Chi lấy ra đồ đã chuẩn bị từ sáng: "Cái này cho em."
Ngón tay thon dài kẹp một tấm thẻ ngân hàng.
Diệp Thời Ý cự tuyệt: "Tôi vẫn còn tiền tiêu."
"Em cầm lấy, sau này ra ngoài xã giao còn cần dùng đến." Giọng nói Tưởng Du Chi không cho phép từ chối, biết cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận, lại nói thêm: "Dù sao bây giờ em cũng coi như là một nửa người nhà họ Tưởng rồi."
"......" Diệp Thời Ý bất lực, đành phải nhận lấy: "Tôi sẽ tiêu tiết kiệm."
Lần đầu tiên trong đời Tưởng Du Chi nghe người khác nói sẽ tiết kiệm tiền cho anh.
Thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi, lúc trước Diệp thị làm ăn có lãi không vậy? Sao Diệp thiếu gia lại tiết kiệm như vậy?
Anh không biết là sau khi Diệp thị suy tàn mấy tháng, Diệp thiếu gia ngày nào cũng ngồi tính lỗ, lo lắng đến mức còn trả nợ cả trong mơ.
Tới bãi đỗ xe, Diệp Thời Ý đang đi thì bị người bên cạnh giữ lại, cậu theo đó mà dừng bước.
"Làm sao vậy?"
Tưởng Du Chi hất hàm.
Cậu nhìn theo hướng Tưởng Du Chi chỉ, cả người lập tức đông cứng lại.
Cậu nhìn thấy hai người đàn ông đang hôn nhau say đắm trong khoảng trống giữa hai chiếc xe trước mặt, thật trùng hợp —— đó chính là cặp đôi Nam Bắc ngồi cạnh họ trong Cục Dân Chính.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, tay người đàn ông phương Bắc đã tìm đến vạt áo của người kia.
Tưởng Du Chi đang định dắt người đi thì thấy lỗ tai Diệp Thời Ý đã đỏ bừng.
Ừm, anh quên mấy, người chồng nhỏ này của anh vẫn còn là một cậu nhóc.
Tưởng Du Chi cười nhẹ, thấp giọng hỏi cậu: "Còn muốn nhìn sao?"
Diệp Thời Ý: "!!!"
Cậu như bị điện giật, đột nhiên quay lại, lắc đầu vài cái: "Không muốn, đi thôi......"
Lên xe xong, nhịp tim của Diệp Thời Ý vẫn còn chưa ổn định lại.
Thật ra xem cảnh hôn cậu cũng không ngại đến mức mặt đỏ tim đập như vậy.
Cơ bản là do Tưởng Du Chi đứng cạnh cậu......
Dù sao, mối quan hệ hiện tại của hai người là gì, trước mắt cậu còn chưa rõ.
Dọc đường đi, Diệp Thời Ý không nói tiếng nào, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tưởng Du Chi đưa cậu về nhà, dừng xe trước cửa: "Em lên nhà đi, tôi đến thẳng công ty."
"À, vâng." Diệp Thời Ý định thần lại, nhanh chóng xoay người xuống xe.
Tưởng Du Chi dáng vẻ vội vàng chạy trốn của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười, nổi ý xấu, hạ kính xe gọi cậu: "Thời Ý."
Diệp Thời Ý dừng lại: "Dạ?"
Tưởng Du Chi nói: "Em lại đây."
Diệp Thời Ý đi tới trước cửa xe, nhìn trên ghế phụ, xác định mình không đánh rơi thứ gì: "Sao vậy?"
"Lúc trên đường tôi đã nghĩ." Tưởng Du Chi dựa tay lên vô lăng, cười như không cười mà nhìn cậu: "Quà gặp mặt của em tôi vẫn muốn."
"......"
Không biết vì sao bỗng nhiên đối phương lại đổi ý, Diệp Thời Ý suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Tôi có thể tự yêu cầu không."
"Đương nhiên là có thể...... Anh nói đi."
Tưởng Du Chi hơi nghiêng người về phía trước: "Như vậy đi —— em hôn tôi một cái."
......
Sau khi nhận ra đối phương nói gì, Diệp Thời Ý mở to mắt, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng ——
"Cái, cái gì?"
Tưởng Du Chi thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng anh cảm thấy một niềm vui khó tả, anh nhịn cười nói: "Em mua quà cho mọi người cũng không nghĩ đến tôi, giờ giấy chứng hôn cũng đã cầm rồi, hôn một chút cũng không được?"
Thật ra trong mấy ngày đến thành phố B, Diệp Thời Ý đã làm không ít công tác chuẩn bị tâm lý.
Nếu đã kết hôn, lãnh chứng xong cậu cũng sẽ không trốn tránh, cuộc hôn nhân này tựa như một bản hợp đồng, cậu là bên A, không có quyền nói không.
Nhưng khi Tưởng Du Chi thực sự đưa ra những yêu cầu này, trong lòng cậu vẫn khó tránh khỏi việc căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Tưởng Du Chi nghe được âm thanh như tiếng muỗi kêu.
"Được."
Diệp Thời Ý nói xong, bỗng nhiên cúi người, chạm nhẹ lên môi anh, sau đó nhanh chóng rút ra, nhanh đến mức như chưa xảy ra.
Nhưng Tưởng Du Chi cũng sững sờ mất nửa giây.
Anh nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười trên mặt càng đậm: "Tôi vốn nghĩ quà gặp mặt không cần quá lớn, hôn lên má là được, không ngờ em lại hào phóng như vậy......"
Diệp Thời Ý lúc này thật sự không biết nên nói gì, khô khan hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?". Truyện Bách Hợp
"Hay tôi trả lại em một phần quà tương tự?"
Diệp Thời Ý vội nói: "...... Không cần!"
Trêu chọc đủ rồi, còn lãi một nụ hôn, Tưởng Du Chi kịp thời dừng lại, cười nói: "Em vào nhà đi, tối nay tôi không về ăn cơm, em có thể đi dạo quanh thành phố B. Hoặc em có tò mò việc gì thì có thể tới công ty tìm tôi."
Xe đi rồi mà Diệp Thời Ý còn đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau cậu mới định thần lại, che lại đôi tai còn đỏ bừng, quay người bước vào nhà ——
...... Thật là mất mặt quá!!
"Ừm." Tưởng Du Chi khẽ cười một tiếng: "Tặng quà gặp mặt cho tôi ở cửa Cục Dân Chính?"
"......"
Tưởng Du Chi trêu chọc đủ rồi, mới giơ tay xoa đầu cậu: "Tôi đùa thôi. Không cần mua gì cả, tôi sẽ chuẩn bị hết."
Diệp Thời Ý không nói nữa.
Về việc kết hôn với Tưởng Du Chi, thật ra cậu đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả —— có thể sẽ bởi vì công phu sư tử ngoạm (*) mà bị đuổi về thành phố A; hoặc sẽ phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của đối phương; kết cục tốt nhất là hai người kết hôn xong vẫn sống cuộc sống của riêng mình, mặc kệ người kia.
(*) Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Chỉ không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Tưởng Du Chi chuẩn bị giúp cậu mọi thứ, giúp cậu sắp xếp công việc, tôn trọng cậu...... Mọi thứ đều được tiến hành cẩn thận.
Ngày hôm sau, Diệp Thời Ý thức dậy rất sớm.
Thời gian thức dậy của Tưởng Du Chi không cố định, không cần đặt báo thức nhưng chắc chắn sẽ tỉnh trước 8 giờ.
Anh ra khỏi phòng, ngửi được mùi thức ăn.
Anh không biết là món gì, chỉ biết là không phải do dì Lan nấu, do bữa sáng bình thường của anh thường là kiểu phương Tây, ngoại trừ mùi trứng thì sẽ không có mùi vị rõ rệt như thế này.
Quả nhiên, lúc xuống lầu anh nhìn thấy Diệp Thời Ý đang loanh quanh trong bếp.
Cũng không biết sao lại nảy ra ý định này, Tưởng Du Chi nhẹ nhướng mày, cố ý đi nhẹ nhàng và chậm rãi, cất áo vest trên sofa rồi đi vào phòng bếp.
"Đang làm gì đây."
Diệp Thời Ý bị giật mình, một chiếc đũa trong tay rơi xuống.
Cậu quay đầu, đối diện tầm mắt của Tưởng Du Chi, đúng lúc đối phương đang cúi người ngó xem trong nồi đang nấu cái gì, một người tiến một người lùi như vậy, Diệp Thời Ý suýt nữa thì đụng vào mặt đối phương.
Cậu sững sờ khoảng mười giây nhưng Tưởng Du Chi không hề né tránh, cứ cười như không cười như vậy mà nhìn cậu.
"...... Mì sợi." Diệp Thời Ý tìm lại được giọng nói, hơi lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người mới cảm thấy hít thở thông thuận được chính mình rốt cuộc thở hổn hển khẩu khí.
"Con trai dì Lan phát sốt, lúc nãy có gọi điện thoại báo sẽ đến muộn một chút nên tôi muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh...... Anh xem có ăn được không, nếu không thì giờ tôi ra ngoài mua."
Tưởng Du Chi khi ngủ không bao giờ bật điện thoại di động, có người tìm cũng vô ích, ngay cả Tưởng lão phu nhân cũng phải xếp hàng chờ đến sau 8 giờ sáng, nên dì Lan mới gọi cho Diệp Thời Ý.
"Từ đây đến chỗ bán đồ ăn sáng gần nhất cũng phải mất hơn 10 phút."
"Không sao, không xa, anh ngồi chờ tôi một lát......" Diệp Thời Ý nói xong liền tắt bếp.
Tưởng Du Chi nhanh tay nắm lấy cổ tay của cậu: "Không ăn đồ ăn ngoài, ăn mì em làm."
Diệp Thời Ý nhặt chiếc đũa lên, cẩn thận rửa sạch, sau đó vớt mì ra.
Những món khác thì không chắc nhưng mì sợi cậu đã làm rất nhiều lần, tự thấy tay nghề cũng không tệ lắm.
Tưởng Du Chi ăn hết sạch.
Ăn xong, anh hỏi người vẫn đang uống cạnh đối diện: "Khi nào thì chúng ta đi Cục Dân Chính."
Diệp Thời Ý nói: "Tôi rảnh cả ngày."
Tưởng Du Chi cũng không vội đi, tiếp tục ngồi ở bàn ăn, đột nhiên hỏi: "Bằng tốt nghiệp của em vẫn chưa lấy được đúng không."
Không ngờ đối phương sẽ nhắc tới chuyện này, Diệp Thời Ý gật đầu: "Đúng vậy...... Nhưng không phải do vấn đề học tập, là do không có thời gian......"
"Tôi biết." Tưởng Du Chi hỏi: "Em muốn học tiếp không?"
Diệp Thời Ý lắc đầu, không hề nghĩ ngợi: "Tạm thời không muốn."
Tưởng Du Chi gật đầu, không ép buộc cậu: "Nếu muốn làm gì thì cứ trực tiếp bảo thư ký Ngô, cậu ta sẽ lo giúp em. Hoặc là trực tiếp nói với tôi."
Diệp Thời Ý đáp lời, trong lòng hoàn toàn không có ý định sẽ làm phiền Tưởng Du Chi.
Ăn sáng xong, hai người liền xuất phát đi Cục Dân Chính.
Ngày mà Tưởng lão phu nhân chọn hiển nhiên là ngày hoàng đạo, người tới lãnh chứng không ít, có lúc còn phải xếp hàng.
Cầm số chờ, hai người ngồi xuống ghế dài.
Giọng điệu của Tưởng Du Chi vẫn như lúc bình thường: "Lần đầu tiên kết hôn, không biết còn phải xếp hàng nên không bảo người sắp xếp trước, em đợi một lát."
Diệp Thời Ý vốn đang có chút lo lắng, nghe được những lời này của anh thì không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng.
Hiếm khi Tưởng Du Chi thấy cậu cười tươi như vậy, còn cảm thấy khá mới lạ.
Tiếng cười còn rất dễ nghe.
Người ở bên ngoài chờ cũng không ít, bên cạnh hai người là một đôi chồng chồng mới cưới.
Người thanh niên bên trái nói: "Anh đã bảo đến buổi chiều mà em không chịu, thời gian chờ đợi này ở nhà làm thêm một 'nháy' chả phải tốt hơn à?"
Diệp Thời Ý: "......"
Người bên phải hỏi: "Rốt cuộc thì anh có muốn kết hôn không thế, kết hôn quan trọng hay 'việc kia' quan trọng?"
"Đều quan trọng!"
"Hừ, em thấy anh chả quan tâm em, người khác đều ước gì kết hôn càng sớm càng tốt, còn anh? Còn không cho em xuống giường, sao mà lại dính người vậy chứ?"
"Không phải, bảo bối, em xem hàng người đang chờ đến lượt này, lúc trước anh đã hỏi thăm rồi...... Buổi chiều sẽ ít người hơn một chút, anh cũng muốn sớm lãnh chứng mà! Em đừng giận."
Nghe giọng thì có vẻ là một đôi tình nhân ở hai miền Nam Bắc, người bên trái nói giọng Đông Bắc, giọng người bên phải có chút âm đuôi, thanh âm rất có từ tính.
Diệp Thời Ý không muốn nghe trộm bọn họ nhưng giọng hai người hơi lớn, muốn không nghe thấy cũng khó.
Người bên cạnh dường như cũng nhận ra.
"Em đã nói là đừng có gọi bảo bối...... Em cũng không phải con gái. Anh nói nhỏ chút, người khác đều nghe thấy hết rồi, có xấu hổ cũng chẳng kịp."
"Không phải con gái thì sao chứ? Em chính là bảo bối của ông đây, ông đây cứ thích gọi em như vậy đấy!"
Diệp Thời Ý thầm thở dài, bên hông bỗng nhiên căng thẳng.
Tưởng Du Chi vươn tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngồi gần lại một chút."
Hôm nay Diệp Thời Ý mặc một bộ âu phục màu đen, quần áo cũng khá dày, nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tưởng Du Chi, máu toàn thân dường như đều tập trung ở eo, nóng bừng.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, điền xong loạt mẫu biểu là đến bước chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng ngời: "Hai vị tân lang đều thật đẹp trai."
Tưởng Du Chi không tiếp lời, Diệp Thời Ý nói khẽ: "Cảm ơn."
Lúc cầm trên tay giấy chứng hôn, Diệp Thời Ý vẫn còn choáng váng.
Mấy tháng trước cậu còn đang nghe giảng viên giảng bài, chớp mắt đã thành người đàn ông vừa kết hôn.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi Cục Dân Chính.
Không phải chỉ cần xếp hàng chờ lãnh chứng, lúc bọn họ tới thì quanh đó không còn chỗ đậu xe, cuối cùng xe phải đậu ở bãi đậu xe ngầm của trung tâm thương mại bên cạnh.
"Buổi chiều tôi có cuộc họp, buổi tối chắc sẽ không về ăn cơm." Trong thang máy, Tưởng Du Chi lấy ra đồ đã chuẩn bị từ sáng: "Cái này cho em."
Ngón tay thon dài kẹp một tấm thẻ ngân hàng.
Diệp Thời Ý cự tuyệt: "Tôi vẫn còn tiền tiêu."
"Em cầm lấy, sau này ra ngoài xã giao còn cần dùng đến." Giọng nói Tưởng Du Chi không cho phép từ chối, biết cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận, lại nói thêm: "Dù sao bây giờ em cũng coi như là một nửa người nhà họ Tưởng rồi."
"......" Diệp Thời Ý bất lực, đành phải nhận lấy: "Tôi sẽ tiêu tiết kiệm."
Lần đầu tiên trong đời Tưởng Du Chi nghe người khác nói sẽ tiết kiệm tiền cho anh.
Thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi, lúc trước Diệp thị làm ăn có lãi không vậy? Sao Diệp thiếu gia lại tiết kiệm như vậy?
Anh không biết là sau khi Diệp thị suy tàn mấy tháng, Diệp thiếu gia ngày nào cũng ngồi tính lỗ, lo lắng đến mức còn trả nợ cả trong mơ.
Tới bãi đỗ xe, Diệp Thời Ý đang đi thì bị người bên cạnh giữ lại, cậu theo đó mà dừng bước.
"Làm sao vậy?"
Tưởng Du Chi hất hàm.
Cậu nhìn theo hướng Tưởng Du Chi chỉ, cả người lập tức đông cứng lại.
Cậu nhìn thấy hai người đàn ông đang hôn nhau say đắm trong khoảng trống giữa hai chiếc xe trước mặt, thật trùng hợp —— đó chính là cặp đôi Nam Bắc ngồi cạnh họ trong Cục Dân Chính.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, tay người đàn ông phương Bắc đã tìm đến vạt áo của người kia.
Tưởng Du Chi đang định dắt người đi thì thấy lỗ tai Diệp Thời Ý đã đỏ bừng.
Ừm, anh quên mấy, người chồng nhỏ này của anh vẫn còn là một cậu nhóc.
Tưởng Du Chi cười nhẹ, thấp giọng hỏi cậu: "Còn muốn nhìn sao?"
Diệp Thời Ý: "!!!"
Cậu như bị điện giật, đột nhiên quay lại, lắc đầu vài cái: "Không muốn, đi thôi......"
Lên xe xong, nhịp tim của Diệp Thời Ý vẫn còn chưa ổn định lại.
Thật ra xem cảnh hôn cậu cũng không ngại đến mức mặt đỏ tim đập như vậy.
Cơ bản là do Tưởng Du Chi đứng cạnh cậu......
Dù sao, mối quan hệ hiện tại của hai người là gì, trước mắt cậu còn chưa rõ.
Dọc đường đi, Diệp Thời Ý không nói tiếng nào, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tưởng Du Chi đưa cậu về nhà, dừng xe trước cửa: "Em lên nhà đi, tôi đến thẳng công ty."
"À, vâng." Diệp Thời Ý định thần lại, nhanh chóng xoay người xuống xe.
Tưởng Du Chi dáng vẻ vội vàng chạy trốn của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười, nổi ý xấu, hạ kính xe gọi cậu: "Thời Ý."
Diệp Thời Ý dừng lại: "Dạ?"
Tưởng Du Chi nói: "Em lại đây."
Diệp Thời Ý đi tới trước cửa xe, nhìn trên ghế phụ, xác định mình không đánh rơi thứ gì: "Sao vậy?"
"Lúc trên đường tôi đã nghĩ." Tưởng Du Chi dựa tay lên vô lăng, cười như không cười mà nhìn cậu: "Quà gặp mặt của em tôi vẫn muốn."
"......"
Không biết vì sao bỗng nhiên đối phương lại đổi ý, Diệp Thời Ý suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Tôi có thể tự yêu cầu không."
"Đương nhiên là có thể...... Anh nói đi."
Tưởng Du Chi hơi nghiêng người về phía trước: "Như vậy đi —— em hôn tôi một cái."
......
Sau khi nhận ra đối phương nói gì, Diệp Thời Ý mở to mắt, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng ——
"Cái, cái gì?"
Tưởng Du Chi thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng anh cảm thấy một niềm vui khó tả, anh nhịn cười nói: "Em mua quà cho mọi người cũng không nghĩ đến tôi, giờ giấy chứng hôn cũng đã cầm rồi, hôn một chút cũng không được?"
Thật ra trong mấy ngày đến thành phố B, Diệp Thời Ý đã làm không ít công tác chuẩn bị tâm lý.
Nếu đã kết hôn, lãnh chứng xong cậu cũng sẽ không trốn tránh, cuộc hôn nhân này tựa như một bản hợp đồng, cậu là bên A, không có quyền nói không.
Nhưng khi Tưởng Du Chi thực sự đưa ra những yêu cầu này, trong lòng cậu vẫn khó tránh khỏi việc căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Tưởng Du Chi nghe được âm thanh như tiếng muỗi kêu.
"Được."
Diệp Thời Ý nói xong, bỗng nhiên cúi người, chạm nhẹ lên môi anh, sau đó nhanh chóng rút ra, nhanh đến mức như chưa xảy ra.
Nhưng Tưởng Du Chi cũng sững sờ mất nửa giây.
Anh nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười trên mặt càng đậm: "Tôi vốn nghĩ quà gặp mặt không cần quá lớn, hôn lên má là được, không ngờ em lại hào phóng như vậy......"
Diệp Thời Ý lúc này thật sự không biết nên nói gì, khô khan hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?". Truyện Bách Hợp
"Hay tôi trả lại em một phần quà tương tự?"
Diệp Thời Ý vội nói: "...... Không cần!"
Trêu chọc đủ rồi, còn lãi một nụ hôn, Tưởng Du Chi kịp thời dừng lại, cười nói: "Em vào nhà đi, tối nay tôi không về ăn cơm, em có thể đi dạo quanh thành phố B. Hoặc em có tò mò việc gì thì có thể tới công ty tìm tôi."
Xe đi rồi mà Diệp Thời Ý còn đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau cậu mới định thần lại, che lại đôi tai còn đỏ bừng, quay người bước vào nhà ——
...... Thật là mất mặt quá!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.