Chương 1: Tin Tưởng
Thuần An
24/01/2021
Lục Nhân là bác sĩ đa khoa tại bệnh viện Cảnh Thập, cậu theo ngành này cũng vì mong ước của ba mẹ. Lúc Lục Nhân tốt nghiệp, cậu vốn nghĩ mình sẽ làm việc tại một bệnh viện nào đó, gặp một người nào đó để yêu và sống như vậy đến già. Nhưng cậu thật không ngờ là cuộc đời mà cậu luôn mơ đến lại rẽ sang hướng khác khi gặp hắn- Dương Quân.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là khi Dương Quân mang một thân đầy thương tích đến bệnh viện. Lúc đó, cậu cũng như bao bác sĩ khác thăm khám và chăm sóc hắn. Nhưng lâu dần, càng nói chuyện càng hợp nhau, càng tiếp xúc càng thấy thân quen, trong cậu lại có một loại dư vị tình cảm khác.
Lục Nhân là người đồng tính, cậu chưa bao giờ tiết lộ điều này cho ai, đặc biệt là gia đình. Ba mẹ cậu luôn coi người đồng tính là bệnh hoạn, luôn mong cậu sẽ cưới vợ sinh con, gia đình họ vừa giàu có vừa gia giáo. Đó cũng là lí do cậu trở thành bác sĩ và từ bỏ ước mơ thành họa sĩ của mình.
Cho nên khi gặp Dương Quân, khi biết hắn giống như cậu, lại có thể chia sẻ những tâm tình cất giấu bên trong, cậu càng tin tưởng, yêu quý hắn rồi lâu dần là đơn phương. Đến khi hắn tỏ tình với cậu, cậu chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu, lòng thầm mơ mộng về tương lai hạnh phúc, có tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ, săn sóc.
Sau hơn nửa năm, Lục Nhân cũng biết về thân thế của Dương Quân. Hắn không còn là bệnh nhân cần cậu chăm sóc nữa mà là người đứng đầu giới hắc đạo trong khu vực Đông Nam Trung Quốc. Lúc mới đầu, cậu cũng không hỏi hay thắc mắc sao hắn bị thương. Sau này mới biết là do bị quân đối thủ phục kích, nhưng dẫu có vậy, giờ cậu toàn tâm toàn ý yêu hắn thì chuyện này có tính là gì. Cậu mặc kệ mọi thứ, vẫn như người yêu nhỏ ở bên cạnh hắn, quan tâm, yêu thương hắn không chút lo lắng. Kể cả có lo lắng, cũng là lo hắn gặp chuyện gì bất trắc mà thôi.
Thời gian trôi qua, cũng đã hai năm kể từ khi hai người ở bên nhau, cậu và hắn càng thấu hiểu nhau hơn dù hắn lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói. Mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy đây là cặp đôi hạnh phúc nhất về cả vật chất lẫn tinh thần. Tuy vậy, cậu vẫn có một chút cảm giác khó hiểu, bất an về hắn. Cậu thường tự nhủ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn, hắn tốt với cậu lắm, cậu không thể để những suy nghĩ đó phá hoại tình yêu và sự tin tưởng cậu đối với hắn được.
Cho đến một tối nọ, Dương Quân trở về nhà với mùi rượu nồng nặc. Lục Nhân chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng chạy đến dìu hắn vào nhà. Bất chợt hắn đẩy cậu ra và nhìn thẳng vào mắt cậu. Cái nhìn làm cậu rét run lên, đó là sự lạnh lẽo đến thấu xương và sự căm ghét đến tột cùng mà khi hắn xuống tay với những kẻ ngáng đường mình. Nhưng cái nhìn đó cũng rất nhanh biến mất, hắn lại cười và ôm cậu vào lòng. Lực ôm rất mạnh, như bảo vệ cái gì đó trân quý, hắn bắt đầu thủ thỉ bên tai cậu những lời khó hiểu:
- Tôi rất yêu em, bảo bối a~. Em cứ chờ đi rồi mọi chuyện sẽ sớm hoàn thành thôi.
Sau đó cậu và hắn cùng ngủ, đến sáng cậu không nói về chuyện đó và hắn cũng chẳng hỏi gì. Những chuyện xảy ra và lời nói đó cứ hằn sâu vào tâm trí cậu, cùng với những linh cảm trước đây như muốn nhắc cậu rằng có chuyện sắp xảy ra. Nhưng làm sao thắng nổi tình yêu của cậu chứ, cậu vẫn là cậu vợ nhỏ yêu hắn.
Nhưng bản tính con người là tò mò, Lục Nhân quyết định vào phòng làm việc của hắn.Nơi này cậu ít khi vào vì hắn nói không muốn có người làm phiền.Trừ lúc cậu mang đồ ăn thêm cho hắn thì cũng rất ít khi lưu lại. Vòng quanh căn phòng cũng không có gì đặc biệt, chỉ có vài món quà cậu tặng hắn hoặc là những bức ảnh chụp chung. Cũng chẳng thấy thứ gì đặc biệt, Lục Nhân chán nản ra khỏi phòng. Lúc ra không để ý cửa nên xô phải giá sách cạnh tường, cậu vội sắp lại sách vì tính hắn ghét sự thay đổi. Từ trong một quyển sách rơi ra một tấm ảnh đã cũ, tuy hơi mờ nhưng cũng đủ để cậu nhận ra đó là Dương Quân và một cậu trai khác.
-Thật đẹp!
Lục Nhân thầm nghĩ. Đó là cậu con trai tóc vàng tươi mặc đồng phục thể thao, vừa cười thật tươi vừa giơ tay vẫy Dương Quân. Nụ cười của Dương Quân đối với cậu ta thật dịu dàng, cái mà Lục Nhân chưa bao giờ nhìn thấy.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là khi Dương Quân mang một thân đầy thương tích đến bệnh viện. Lúc đó, cậu cũng như bao bác sĩ khác thăm khám và chăm sóc hắn. Nhưng lâu dần, càng nói chuyện càng hợp nhau, càng tiếp xúc càng thấy thân quen, trong cậu lại có một loại dư vị tình cảm khác.
Lục Nhân là người đồng tính, cậu chưa bao giờ tiết lộ điều này cho ai, đặc biệt là gia đình. Ba mẹ cậu luôn coi người đồng tính là bệnh hoạn, luôn mong cậu sẽ cưới vợ sinh con, gia đình họ vừa giàu có vừa gia giáo. Đó cũng là lí do cậu trở thành bác sĩ và từ bỏ ước mơ thành họa sĩ của mình.
Cho nên khi gặp Dương Quân, khi biết hắn giống như cậu, lại có thể chia sẻ những tâm tình cất giấu bên trong, cậu càng tin tưởng, yêu quý hắn rồi lâu dần là đơn phương. Đến khi hắn tỏ tình với cậu, cậu chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu, lòng thầm mơ mộng về tương lai hạnh phúc, có tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ, săn sóc.
Sau hơn nửa năm, Lục Nhân cũng biết về thân thế của Dương Quân. Hắn không còn là bệnh nhân cần cậu chăm sóc nữa mà là người đứng đầu giới hắc đạo trong khu vực Đông Nam Trung Quốc. Lúc mới đầu, cậu cũng không hỏi hay thắc mắc sao hắn bị thương. Sau này mới biết là do bị quân đối thủ phục kích, nhưng dẫu có vậy, giờ cậu toàn tâm toàn ý yêu hắn thì chuyện này có tính là gì. Cậu mặc kệ mọi thứ, vẫn như người yêu nhỏ ở bên cạnh hắn, quan tâm, yêu thương hắn không chút lo lắng. Kể cả có lo lắng, cũng là lo hắn gặp chuyện gì bất trắc mà thôi.
Thời gian trôi qua, cũng đã hai năm kể từ khi hai người ở bên nhau, cậu và hắn càng thấu hiểu nhau hơn dù hắn lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói. Mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy đây là cặp đôi hạnh phúc nhất về cả vật chất lẫn tinh thần. Tuy vậy, cậu vẫn có một chút cảm giác khó hiểu, bất an về hắn. Cậu thường tự nhủ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn, hắn tốt với cậu lắm, cậu không thể để những suy nghĩ đó phá hoại tình yêu và sự tin tưởng cậu đối với hắn được.
Cho đến một tối nọ, Dương Quân trở về nhà với mùi rượu nồng nặc. Lục Nhân chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng chạy đến dìu hắn vào nhà. Bất chợt hắn đẩy cậu ra và nhìn thẳng vào mắt cậu. Cái nhìn làm cậu rét run lên, đó là sự lạnh lẽo đến thấu xương và sự căm ghét đến tột cùng mà khi hắn xuống tay với những kẻ ngáng đường mình. Nhưng cái nhìn đó cũng rất nhanh biến mất, hắn lại cười và ôm cậu vào lòng. Lực ôm rất mạnh, như bảo vệ cái gì đó trân quý, hắn bắt đầu thủ thỉ bên tai cậu những lời khó hiểu:
- Tôi rất yêu em, bảo bối a~. Em cứ chờ đi rồi mọi chuyện sẽ sớm hoàn thành thôi.
Sau đó cậu và hắn cùng ngủ, đến sáng cậu không nói về chuyện đó và hắn cũng chẳng hỏi gì. Những chuyện xảy ra và lời nói đó cứ hằn sâu vào tâm trí cậu, cùng với những linh cảm trước đây như muốn nhắc cậu rằng có chuyện sắp xảy ra. Nhưng làm sao thắng nổi tình yêu của cậu chứ, cậu vẫn là cậu vợ nhỏ yêu hắn.
Nhưng bản tính con người là tò mò, Lục Nhân quyết định vào phòng làm việc của hắn.Nơi này cậu ít khi vào vì hắn nói không muốn có người làm phiền.Trừ lúc cậu mang đồ ăn thêm cho hắn thì cũng rất ít khi lưu lại. Vòng quanh căn phòng cũng không có gì đặc biệt, chỉ có vài món quà cậu tặng hắn hoặc là những bức ảnh chụp chung. Cũng chẳng thấy thứ gì đặc biệt, Lục Nhân chán nản ra khỏi phòng. Lúc ra không để ý cửa nên xô phải giá sách cạnh tường, cậu vội sắp lại sách vì tính hắn ghét sự thay đổi. Từ trong một quyển sách rơi ra một tấm ảnh đã cũ, tuy hơi mờ nhưng cũng đủ để cậu nhận ra đó là Dương Quân và một cậu trai khác.
-Thật đẹp!
Lục Nhân thầm nghĩ. Đó là cậu con trai tóc vàng tươi mặc đồng phục thể thao, vừa cười thật tươi vừa giơ tay vẫy Dương Quân. Nụ cười của Dương Quân đối với cậu ta thật dịu dàng, cái mà Lục Nhân chưa bao giờ nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.