Chương 22: Cậu đã trở thành Omega
Mị như nhi
06/06/2024
"Lam tổng Âu thiếu gia ngày mai sẽ xuống sân bay vào lúc 12 giờ, có nên cho người đến đón không ạ? thư ký Kiều cầm bản lịch trình trong tay vừa nhìn hắn vừa nói
“ừm cho người đến đón cậu ấy, và đưa đến khách sạn Đế Hoàng nghỉ ngơi” hắn vừa lật xem bản kế hoạch trên bàn vừa nói
hắn đột nhiên nhớ đến gì đó “trợ lý Hoàn bên Lục thị thế nào?”
“theo như boss đã ra lệnh, cổ phiếu của Lục thị đang tuột dốc và tổn thất rất nghiêm trọng” Lục thị đúng là điên thật mà luôn muốn đối đầu với Đế Hoàng, đã vậy còn cài gián điệp vào kết quả thì sao, tên gián điệp đó sống dở chết dở được gửi ngược trở lại về nơi đã cử họ đến, cổ phiếu cũng bị tổn thất nghiêm trọng, Lục thị này chắc tạm thời cũng sẽ im hơi lặng tiếng trong một thời gian
…----------------…
“cậu nói gì cơ? cậu thật sự trở thành Omega rồi?” Lạc Dương kinh ngạc thốt lên
“cậu nhỏ tiếng thôi người khác đang nhìn kìa”.
Lạc Dương hạ thấp giọng xuống nói tiếp “mùi pheromone Alpha trên người cậu cũng là của hắn ta?”
“đúng vậy” trên người cậu hiện tại toàn mùi pheromone Alpha của hắn
“bởi sao mấy hôm nay không liên lạc được với cậu, hóa ra là vì kỳ phát tình”
“Lạc Dương sao không thấy cậu ta?” cậu nhìn quanh quán cà phê, không nhìn thấy Alpha nhỏ tuổi mà Lạc Dương đang yêu nên tò mò hỏi
“em ấy nói dạo này không đến đây thường xuyên được, vì công ty mới thành lập có nhiều việc cần xử lý” Lạc Dương cười cười nói
cậu ta thật sự vì công việc bận rộn nên mới không để tâm đến cậu ấy sao? “ừm mình về đây” cậu nhìn vào đồng hồ trên tay sau đó đứng dậy nói
“cậu về cẩn thận” Lạc Dương tiễn cậu ra khỏi quán cà phê vừa đi vừa nói
…thang máy trung cư…
cậu tay cầm túi nguyên liệu đang đứng đợi thang máy, thì đúng lúc cậu thấy hắn cũng tan làm từ bên ngoài về, cũng đang đi về hướng cậu
“anh hôm nay về sớm?” cậu nhìn hắn tay đang cầm áo vest đứng kế bên cạnh hỏi
“ừm mà nhóc thấy trong người thế nào? còn khó chịu không? vừa kết thúc kỳ phát tình sao lại ra ngoài rồi?” hắn vừa nói vừa nhìn túi nguyên liệu trên tay cậu nói
…Ting tiếng thông báo thang máy mở được mở ra…
“rất khỏe không có khó chịu, tôi ra ngoài chỉ mua chút nguyên liệu về nấu bữa tối” cậu vừa bước vào thang máy vừa nói
hắn cũng bước vào thang máy đứng kế bên cậu, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, cả hai người đều không nói thêm câu gì chỉ im lặng cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng thứ 20
cánh cửa thang máy được mở ra, hắn bước ra khỏi thang máy đi đến mở cửa nhà, cậu hơi kinh ngạc trước hành động của hắn, cậu cứ nghĩ hắn mở cửa rồi sẽ vào nhà luôn không ngờ, hắn lại mở cửa rồi đứng đó đợi cậu
cậu tay cầm túi nguyên liệu bước vào nhà giọng nói nhỏ nhẹ hơi ngượng ngùng “anh có muốn ăn tối cùng tôi không?”.
hắn nhìn cậu một lúc như đang suy nghĩ gì đó rồi đột ngột lên tiếng “cũng lâu rồi chưa nếm lại đồ ăn do nhóc nấu có chút hoài niệm”
“vậy… vậy anh đi tắm thay đồ rồi xuống ăn tối” nói rồi cậu quay người bước vào nhà bếp
hắn vừa bước lên lầu vừa lấy điện thoại ra gọi “hủy buổi tiệc hôm nay”
“vâng ạ? nhưng không phải ngài lúc nãy đã …” lời nói còn chưa nói ra hết đã bị hắn cắt ngang
“cậu chỉ cần làm theo chỉ thị là được” hắn vừa nghe điện thoại ánh mắt vừa nhìn người dưới lầu, tay đang cầm túi nguyên liệu đang bước vào trong bếp
một lúc sau hắn mặc trên người bộ quần áo đơn giản bước vào nhà bếp, hắn nhìn thấy cậu đang bận rộn nấu nướng, liền đi đến bàn ăn ngồi xuống ghế
cậu bưng đồ ăn vừa nấu xong ra để xuống bàn quay ra nhìn hắn, cậu nhìn hắn mặc một bộ đồ bình thường trên người có chút khác lạ, vì bình thường mỗi ngày cậu khi thức dậy đều chỉ nhìn thấy hắn đang mặc đồ vest và áo sơ mi trên người, còn buổi tối thì hắn đi làm về rất muộn, hầu như lúc hắn về nhà là cậu đã chìm vào giấc ngủ ngủ say
nên khi nhìn thấy hắn mặc một bộ đồ bình thường trên người toát lên sự năng động trẻ trung như một thiếu niên, khác hẳn dáng vẻ một người suốt ngày mặc vest đầy trang nghiêm kia
“tôi nấu không ngon lắm mong anh sẽ không chê” cậu ngồi xuống ghế kế bên nói
“rất hợp khẩu vị sao có thể không ngon được” hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cậu nói
“vậy…vậy anh ăn nhiều chút” anh ta đã động đũa được miếng nào đâu mà nói hợp khẩu vị và còn nói ngon nữa
một lúc sau
“mặt tôi dính gì sao? anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì” cậu đứng dậy vừa thu dọn bát đũa trên bàn vừa nói
hắn đột ngột lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu nói “nhóc cầm lấy”
cậu nhìn hắn khó hiểu “anh đưa tấm thẻ này cho tôi làm gì?”
“cho nhóc đó, sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên về đây ăn tối cùng nhóc”
“anh không cần đưa tiền cho tôi đâu” anh ta bảo mình đến đây ở đã không thu tiền nhà, nếu bây giờ còn cầm tiền của anh ta nữa thì thật sự rất…
hắn biết cậu đang nghĩ nên đã cắt ngang những dòng suy nghĩ của cậu “tôi là Alpha sao có thể để một Omega dùng tiền của bản thân chỉ vì một bữa ăn, nếu bị đồn ra ngoài tôi sẽ rất mất mặt”
Alpha rất xem trọng mặt mũi của bản thân, nếu hắn bị đồn là được một Omega phải tự mình bỏ tiền túi mua đồ nấu ăn cho Alpha thì hắn sẽ rất là mất mặt
"nhưng… "
“nhóc cứ cầm lấy” hắn để tấm thẻ vào tay cậu sao đó đứng dậy đi ra ngoài
“ừm cho người đến đón cậu ấy, và đưa đến khách sạn Đế Hoàng nghỉ ngơi” hắn vừa lật xem bản kế hoạch trên bàn vừa nói
hắn đột nhiên nhớ đến gì đó “trợ lý Hoàn bên Lục thị thế nào?”
“theo như boss đã ra lệnh, cổ phiếu của Lục thị đang tuột dốc và tổn thất rất nghiêm trọng” Lục thị đúng là điên thật mà luôn muốn đối đầu với Đế Hoàng, đã vậy còn cài gián điệp vào kết quả thì sao, tên gián điệp đó sống dở chết dở được gửi ngược trở lại về nơi đã cử họ đến, cổ phiếu cũng bị tổn thất nghiêm trọng, Lục thị này chắc tạm thời cũng sẽ im hơi lặng tiếng trong một thời gian
…----------------…
“cậu nói gì cơ? cậu thật sự trở thành Omega rồi?” Lạc Dương kinh ngạc thốt lên
“cậu nhỏ tiếng thôi người khác đang nhìn kìa”.
Lạc Dương hạ thấp giọng xuống nói tiếp “mùi pheromone Alpha trên người cậu cũng là của hắn ta?”
“đúng vậy” trên người cậu hiện tại toàn mùi pheromone Alpha của hắn
“bởi sao mấy hôm nay không liên lạc được với cậu, hóa ra là vì kỳ phát tình”
“Lạc Dương sao không thấy cậu ta?” cậu nhìn quanh quán cà phê, không nhìn thấy Alpha nhỏ tuổi mà Lạc Dương đang yêu nên tò mò hỏi
“em ấy nói dạo này không đến đây thường xuyên được, vì công ty mới thành lập có nhiều việc cần xử lý” Lạc Dương cười cười nói
cậu ta thật sự vì công việc bận rộn nên mới không để tâm đến cậu ấy sao? “ừm mình về đây” cậu nhìn vào đồng hồ trên tay sau đó đứng dậy nói
“cậu về cẩn thận” Lạc Dương tiễn cậu ra khỏi quán cà phê vừa đi vừa nói
…thang máy trung cư…
cậu tay cầm túi nguyên liệu đang đứng đợi thang máy, thì đúng lúc cậu thấy hắn cũng tan làm từ bên ngoài về, cũng đang đi về hướng cậu
“anh hôm nay về sớm?” cậu nhìn hắn tay đang cầm áo vest đứng kế bên cạnh hỏi
“ừm mà nhóc thấy trong người thế nào? còn khó chịu không? vừa kết thúc kỳ phát tình sao lại ra ngoài rồi?” hắn vừa nói vừa nhìn túi nguyên liệu trên tay cậu nói
…Ting tiếng thông báo thang máy mở được mở ra…
“rất khỏe không có khó chịu, tôi ra ngoài chỉ mua chút nguyên liệu về nấu bữa tối” cậu vừa bước vào thang máy vừa nói
hắn cũng bước vào thang máy đứng kế bên cậu, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, cả hai người đều không nói thêm câu gì chỉ im lặng cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng thứ 20
cánh cửa thang máy được mở ra, hắn bước ra khỏi thang máy đi đến mở cửa nhà, cậu hơi kinh ngạc trước hành động của hắn, cậu cứ nghĩ hắn mở cửa rồi sẽ vào nhà luôn không ngờ, hắn lại mở cửa rồi đứng đó đợi cậu
cậu tay cầm túi nguyên liệu bước vào nhà giọng nói nhỏ nhẹ hơi ngượng ngùng “anh có muốn ăn tối cùng tôi không?”.
hắn nhìn cậu một lúc như đang suy nghĩ gì đó rồi đột ngột lên tiếng “cũng lâu rồi chưa nếm lại đồ ăn do nhóc nấu có chút hoài niệm”
“vậy… vậy anh đi tắm thay đồ rồi xuống ăn tối” nói rồi cậu quay người bước vào nhà bếp
hắn vừa bước lên lầu vừa lấy điện thoại ra gọi “hủy buổi tiệc hôm nay”
“vâng ạ? nhưng không phải ngài lúc nãy đã …” lời nói còn chưa nói ra hết đã bị hắn cắt ngang
“cậu chỉ cần làm theo chỉ thị là được” hắn vừa nghe điện thoại ánh mắt vừa nhìn người dưới lầu, tay đang cầm túi nguyên liệu đang bước vào trong bếp
một lúc sau hắn mặc trên người bộ quần áo đơn giản bước vào nhà bếp, hắn nhìn thấy cậu đang bận rộn nấu nướng, liền đi đến bàn ăn ngồi xuống ghế
cậu bưng đồ ăn vừa nấu xong ra để xuống bàn quay ra nhìn hắn, cậu nhìn hắn mặc một bộ đồ bình thường trên người có chút khác lạ, vì bình thường mỗi ngày cậu khi thức dậy đều chỉ nhìn thấy hắn đang mặc đồ vest và áo sơ mi trên người, còn buổi tối thì hắn đi làm về rất muộn, hầu như lúc hắn về nhà là cậu đã chìm vào giấc ngủ ngủ say
nên khi nhìn thấy hắn mặc một bộ đồ bình thường trên người toát lên sự năng động trẻ trung như một thiếu niên, khác hẳn dáng vẻ một người suốt ngày mặc vest đầy trang nghiêm kia
“tôi nấu không ngon lắm mong anh sẽ không chê” cậu ngồi xuống ghế kế bên nói
“rất hợp khẩu vị sao có thể không ngon được” hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cậu nói
“vậy…vậy anh ăn nhiều chút” anh ta đã động đũa được miếng nào đâu mà nói hợp khẩu vị và còn nói ngon nữa
một lúc sau
“mặt tôi dính gì sao? anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì” cậu đứng dậy vừa thu dọn bát đũa trên bàn vừa nói
hắn đột ngột lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu nói “nhóc cầm lấy”
cậu nhìn hắn khó hiểu “anh đưa tấm thẻ này cho tôi làm gì?”
“cho nhóc đó, sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên về đây ăn tối cùng nhóc”
“anh không cần đưa tiền cho tôi đâu” anh ta bảo mình đến đây ở đã không thu tiền nhà, nếu bây giờ còn cầm tiền của anh ta nữa thì thật sự rất…
hắn biết cậu đang nghĩ nên đã cắt ngang những dòng suy nghĩ của cậu “tôi là Alpha sao có thể để một Omega dùng tiền của bản thân chỉ vì một bữa ăn, nếu bị đồn ra ngoài tôi sẽ rất mất mặt”
Alpha rất xem trọng mặt mũi của bản thân, nếu hắn bị đồn là được một Omega phải tự mình bỏ tiền túi mua đồ nấu ăn cho Alpha thì hắn sẽ rất là mất mặt
"nhưng… "
“nhóc cứ cầm lấy” hắn để tấm thẻ vào tay cậu sao đó đứng dậy đi ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.