Chương 35: Không nỡ
Mị như nhi
13/06/2024
hắn trực tiếp cho thứ to lớn kia vào bên trong cậu, hắn mạnh bạo ra vào hắn đưa răng lên mà cắn mạnh vào vai cậu, dấu răng được cắn xuống một cách thô bạo không lưu tình kèm theo máu tươi rỉ ra
cơ thể cậu không tự chủ mà run rẩy kịch liệt, gương mặt cậu tái nhợt vì đau nước mắt không ngừng rơi xuống “uh…Lam…hức… Dung Ly…ức…anh buông…tôi ra…”. cậu đau đớn cố vùng vẫy nói
hắn không những không dừng mà còn thô bạo hơn, hắn phóng thích pheromone của bản thân ra ngày càng nhiều, hắn cưỡng ép cậu phải phóng thích pheromone của bản thân ra, cậu nghiến răng cố gắng chịu đựng
rốt cuộc là tại sao? tại sao lại thế này? cậu chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, rốt cuộc thì cậu đã làm gì sai? để bị hắn đối xử thế này
cổ tay bị buộc chặt đến đau điếng, dưới sự cưỡng ép của hắn mùi pheromone từ tuyến thể của cậu cũng dần được tỏa ra
mùi pheromone của hắn bao trùm lấy cậu như muốn nuốt chửng lấy cậu vậy, cậu hiện tại chỉ cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi
“Niệm Niệm” giọng nói nặng nề trầm thấp của hắn gọi tên cậu, cơ thể to lớn của hắn đè trên người cậu, thứ to lớn kia không ngừng đâm vào rút ra rồi lại đâm vào nơi mềm mại kia, tiếng va chạm thân thể cùng tiếng thở dốc vang lên
cậu ở dưới thân hắn miệng không ngừng phát ra những âm thanh mị hoặc, cậu cảm thấy thật vô dụng và bất lực trước sự áp bức của hắn, cậu hiện tại rất mệt mỏi cơ thể đầy rẫy những dấu hôn đỏ thẫm cùng dấu răng rải rác khắp người
cậu không biết hắn định làm đến khi nào và trong bao lâu, cậu chỉ cảm thấy hiện tại cậu sắp không chịu đựng nổi nữa, một lần rồi lại một lần hắn ra sức dày vò cậu cứ như đang muốn cảnh cáo cậu vậy
cậu nhìn hắn đôi mắt mơ màng dần dần khép lại và ngất đi, hắn nhìn cậu ngất đi thì cũng buông cậu ra đưa tay lên cởi trói hai tay cậu ra
hắn nhìn vết hằn đỏ thẳm trên tay cậu thì đau lòng, đưa tay lên chạm vào mặt cậu “Tư Niệm tôi phải làm sao với em đây”. hắn bế cậu lên bước đi lên phòng
chiều ngày hôm sau cậu mở mắt ra sau đó ngồi dậy, cậu chợt nghe thấy giọng nói của hắn từ ngoài ban công truyền đến, cậu bước xuống giường cố gắng nhịn đau loạng choạng bước đi từng bước đến phòng vệ sinh
cậu thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương, cậu nhìn cơ thể đầy rẫy dấu vết ám muội chói mắt “em định đứng đó thẫn thờ đến khi nào?” hắn đứng dựa vào cửa phòng tắm nhìn cậu đang đứng thẫn thờ ở trước gương
cậu không biết hắn đã ở đó từ lúc nào, cậu quay đầu lại nhìn hắn sau đó im lặng quay mặt đi
hắn đột ngột đi đến chỗ cậu đưa tay lên bóp miệng cậu “thái độ này là thế nào?”
“anh đừng chạm vào tôi” cậu hất tay đang bóp miệng cậu ra cổ họng khẽ đau giọng nói nhàn nhạt khàn đặc vang lên
hắn nhíu mày khi nhìn thấy hành động và thái độ của cậu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống lại một lần nữa đưa tay lên bóp chặt miệng cậu “không cho tôi chạm vào là muốn ai chạm? Mạc Thiên Quân?”
cậu kinh ngạc trước lời nói của hắn, cậu không ngờ hắn lại biết Mạc Thiên Quân, cậu đau đớn khi bị hắn bóp chặt miệng đưa tay lên nắm chặt tay đang bóp chặt miệng cậu “anh…sao lại biết cậu ấy?”
ngay khi lời nói được nói ra khiến hắn tức giận hơn, tay đang bóp chặt miệng cậu đột nhiên bóp mạnh “cậu ấy? gọi cũng thân mật quá nhỉ”
cậu nhíu mày đau đớn ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn “anh đừng có vô lý”
“vô lý?” hắn đột ngột hôn xuống môi cậu, lưỡi luồng vào trong miệng hôn mút hắn hung hăng càng quét bên trong miệng cậu mút lấy tư vị bên trong
một nụ hôn mãnh liệt và cường hãn khiến cậu muốn không thở nổi, cậu vùng vẫy cố đẩy hắn ra, một lúc sau hắn rời môi sau đó đột ngột vác cậu lên bước ra khỏi phòng vệ sinh
“anh thả tôi xuống” cậu vùng vẫy đánh vào lưng hắn
hắn ném cậu xuống giường một cách mạnh bạo, cậu nhìn hắn đang cởi quần áo trên người thì gương mặt khẽ biến sắc, cậu lùi về sau định bỏ chạy đã bị hắn nhanh tay nắm cổ chân kéo lại, tay nắm áo trên người cậu xé rách
“đừng…tôi không muốn” cậu liên tục lắc đầu nước mắt từ nơi khóe mắt không ngừng rơi xuống trông vô cùng đáng thương, hắn nhìn dáng vẻ lúc này của cậu không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác đau nhói mà từ trước đến giờ chưa từng có
hắn đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt cậu giọng nói có vài phần dịu đi “ngoan đừng khóc tôi sẽ không làm em nữa” hắn khẽ hôn cậu sau đó xuống khỏi người cậu ôm cậu vào lòng, ngay khi hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của cậu nước mắt ướt đẫm cả gương mặt mà đau lòng không nỡ
cơ thể cậu không tự chủ mà run rẩy kịch liệt, gương mặt cậu tái nhợt vì đau nước mắt không ngừng rơi xuống “uh…Lam…hức… Dung Ly…ức…anh buông…tôi ra…”. cậu đau đớn cố vùng vẫy nói
hắn không những không dừng mà còn thô bạo hơn, hắn phóng thích pheromone của bản thân ra ngày càng nhiều, hắn cưỡng ép cậu phải phóng thích pheromone của bản thân ra, cậu nghiến răng cố gắng chịu đựng
rốt cuộc là tại sao? tại sao lại thế này? cậu chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, rốt cuộc thì cậu đã làm gì sai? để bị hắn đối xử thế này
cổ tay bị buộc chặt đến đau điếng, dưới sự cưỡng ép của hắn mùi pheromone từ tuyến thể của cậu cũng dần được tỏa ra
mùi pheromone của hắn bao trùm lấy cậu như muốn nuốt chửng lấy cậu vậy, cậu hiện tại chỉ cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi
“Niệm Niệm” giọng nói nặng nề trầm thấp của hắn gọi tên cậu, cơ thể to lớn của hắn đè trên người cậu, thứ to lớn kia không ngừng đâm vào rút ra rồi lại đâm vào nơi mềm mại kia, tiếng va chạm thân thể cùng tiếng thở dốc vang lên
cậu ở dưới thân hắn miệng không ngừng phát ra những âm thanh mị hoặc, cậu cảm thấy thật vô dụng và bất lực trước sự áp bức của hắn, cậu hiện tại rất mệt mỏi cơ thể đầy rẫy những dấu hôn đỏ thẫm cùng dấu răng rải rác khắp người
cậu không biết hắn định làm đến khi nào và trong bao lâu, cậu chỉ cảm thấy hiện tại cậu sắp không chịu đựng nổi nữa, một lần rồi lại một lần hắn ra sức dày vò cậu cứ như đang muốn cảnh cáo cậu vậy
cậu nhìn hắn đôi mắt mơ màng dần dần khép lại và ngất đi, hắn nhìn cậu ngất đi thì cũng buông cậu ra đưa tay lên cởi trói hai tay cậu ra
hắn nhìn vết hằn đỏ thẳm trên tay cậu thì đau lòng, đưa tay lên chạm vào mặt cậu “Tư Niệm tôi phải làm sao với em đây”. hắn bế cậu lên bước đi lên phòng
chiều ngày hôm sau cậu mở mắt ra sau đó ngồi dậy, cậu chợt nghe thấy giọng nói của hắn từ ngoài ban công truyền đến, cậu bước xuống giường cố gắng nhịn đau loạng choạng bước đi từng bước đến phòng vệ sinh
cậu thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương, cậu nhìn cơ thể đầy rẫy dấu vết ám muội chói mắt “em định đứng đó thẫn thờ đến khi nào?” hắn đứng dựa vào cửa phòng tắm nhìn cậu đang đứng thẫn thờ ở trước gương
cậu không biết hắn đã ở đó từ lúc nào, cậu quay đầu lại nhìn hắn sau đó im lặng quay mặt đi
hắn đột ngột đi đến chỗ cậu đưa tay lên bóp miệng cậu “thái độ này là thế nào?”
“anh đừng chạm vào tôi” cậu hất tay đang bóp miệng cậu ra cổ họng khẽ đau giọng nói nhàn nhạt khàn đặc vang lên
hắn nhíu mày khi nhìn thấy hành động và thái độ của cậu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống lại một lần nữa đưa tay lên bóp chặt miệng cậu “không cho tôi chạm vào là muốn ai chạm? Mạc Thiên Quân?”
cậu kinh ngạc trước lời nói của hắn, cậu không ngờ hắn lại biết Mạc Thiên Quân, cậu đau đớn khi bị hắn bóp chặt miệng đưa tay lên nắm chặt tay đang bóp chặt miệng cậu “anh…sao lại biết cậu ấy?”
ngay khi lời nói được nói ra khiến hắn tức giận hơn, tay đang bóp chặt miệng cậu đột nhiên bóp mạnh “cậu ấy? gọi cũng thân mật quá nhỉ”
cậu nhíu mày đau đớn ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn “anh đừng có vô lý”
“vô lý?” hắn đột ngột hôn xuống môi cậu, lưỡi luồng vào trong miệng hôn mút hắn hung hăng càng quét bên trong miệng cậu mút lấy tư vị bên trong
một nụ hôn mãnh liệt và cường hãn khiến cậu muốn không thở nổi, cậu vùng vẫy cố đẩy hắn ra, một lúc sau hắn rời môi sau đó đột ngột vác cậu lên bước ra khỏi phòng vệ sinh
“anh thả tôi xuống” cậu vùng vẫy đánh vào lưng hắn
hắn ném cậu xuống giường một cách mạnh bạo, cậu nhìn hắn đang cởi quần áo trên người thì gương mặt khẽ biến sắc, cậu lùi về sau định bỏ chạy đã bị hắn nhanh tay nắm cổ chân kéo lại, tay nắm áo trên người cậu xé rách
“đừng…tôi không muốn” cậu liên tục lắc đầu nước mắt từ nơi khóe mắt không ngừng rơi xuống trông vô cùng đáng thương, hắn nhìn dáng vẻ lúc này của cậu không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác đau nhói mà từ trước đến giờ chưa từng có
hắn đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt cậu giọng nói có vài phần dịu đi “ngoan đừng khóc tôi sẽ không làm em nữa” hắn khẽ hôn cậu sau đó xuống khỏi người cậu ôm cậu vào lòng, ngay khi hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của cậu nước mắt ướt đẫm cả gương mặt mà đau lòng không nỡ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.