Chương 80: Nhớ lại
Mị như nhi
14/08/2024
Cậu đang ngồi trên ghế đợi hắn cùng Lạc Dương, thì đột ngột có một bàn tay từ phía sau bịt chặt miệng cậu
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị chiếc khăn trong lòng bàn tay kia làm cho hôn mê, sau đó lôi cậu đi
Lạc Dương từ trong nhà vệ sinh đi ra lại không nhìn thấy cậu đâu, liền vội vã đi tìm
"Tư Niệm đâu? không phải cậu đang ở cùng em ấy?" hắn nhìn Lạc Dương đang vội vã như đang tìm gì đó
"Tôi vừa vào nhà vệ sinh rửa tay, quay lại đã không thấy cậu ấy đâu" Lạc Dương vừa nói vừa thở hổn hển
*chậc* hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó gọi người mang laptop đến và cho người tìm xung quanh bệnh viện
Một lúc sau trợ lý cầm laptop đến, và người của hắn tìm khắp nơi trong bệnh viện cũng không thấy bóng dáng cậu đâu
Hắn mở laptop lên tìm kiếm cậu theo định vị chiếc vòng tay trên tay cậu, vì cậu hay biến mất như thế này nên hắn đã làm một chiếc vòng tay, bên trong cài định vị để có thể dễ dàng tìm thấy cậu
Cậu lúc này đã hôn mê đang nằm trong xe, được người khác đang lái xe đưa đi
Họ đột ngột dừng xe lại, sau đó mở cửa xe lôi cậu đang hôn mê vào trong, họ đưa cậu đến một nơi rất lạ lẫmCậu bị họ ném xuống đất ngã xuống trước mặt người đang ngồi đối diện
Cậu bị họ ném xuống đất khiến cậu đau đớn mà tỉnh dậy, cậu ngơ ngác ngồi dậy nhìn người trước mặt
Người trước mặt nhìn biểu cảm ngơ ngác trên mặt cậu, không nhịn được mà tát một cái vào mặt cậuCậu ngây người ánh mắt trong sáng khó hiểu nhìn người trước mặt
Người trước mặt nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu thì càng tức giận, tay nắm chặt cổ áo cậu nói "mày giả vờ đúng không, mày giả vờ như thế này để Lam Dung Ly anh ta quan tâm chăm sóc mày"
Cậu càng nghe càng khó hiểu những lời người trước mặt nói, nhưng những lời nói tiếp theo của người trước mặt khiến cậu dao động trào phúng nhìn cậu đang run rẩy sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng loạn
"Không phải đâu, Thụy Vũ không chết, Thụy Vũ chỉ đang mất tích thôi" cậu ôm đầu tinh thần không ổn định kích động nói
"Mất tích? nó chết cũng là ngay tại chỗ này, mày không nhớ? lúc đó nó còn đang trong vòng tay của mày" người trước mặt nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu thì càng thêm thích thú, càng nói càng hăng
Cậu lúc này đã nhớ rõ mọi chuyện, những ảo giác kia cũng biến mất nhanh chóng, từng lời nói của người trước mặt khiến cậu rất đau đớn
Tại sao mỗi một lần cậu muốn quên đi tất cả, thì lại luôn có người muốn nhắc lại cho cậu nhớ, sự ra đi của Thụy Vũ là chuyện mà cậu muốn quên nhất, nhưng tại sao cậu đã cố đem những ký ức đau khổ đó, giấu tận sâu trong nội tâm và đóng băng chúng lại, nhưng hôm nay lại bị người khác từng chút một đào bới những vết thương tổn trong nội tâm đó
Cậu đau quá nỗi đau trong tim dày xéo cậu, khiến cậu không thở nổi, ngay cậu nhớ đến tất cả mọi chuyện mọi cảm xúc trong cậu như bùng nổ, cậu ôm chặt ngực mình đau đớn như muốn gào thét khi
Những vết thương sâu thẳm trong tim đã quá lớn, khiến mọi cảm xúc trong cậu hiện tại đều vỡ vụn tan thành từng mảnh
Người trước mặt nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cậu trong lòng vô cùng thoải mái, đột ngột nắm tóc cậu giật mạnh
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị chiếc khăn trong lòng bàn tay kia làm cho hôn mê, sau đó lôi cậu đi
Lạc Dương từ trong nhà vệ sinh đi ra lại không nhìn thấy cậu đâu, liền vội vã đi tìm
"Tư Niệm đâu? không phải cậu đang ở cùng em ấy?" hắn nhìn Lạc Dương đang vội vã như đang tìm gì đó
"Tôi vừa vào nhà vệ sinh rửa tay, quay lại đã không thấy cậu ấy đâu" Lạc Dương vừa nói vừa thở hổn hển
*chậc* hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó gọi người mang laptop đến và cho người tìm xung quanh bệnh viện
Một lúc sau trợ lý cầm laptop đến, và người của hắn tìm khắp nơi trong bệnh viện cũng không thấy bóng dáng cậu đâu
Hắn mở laptop lên tìm kiếm cậu theo định vị chiếc vòng tay trên tay cậu, vì cậu hay biến mất như thế này nên hắn đã làm một chiếc vòng tay, bên trong cài định vị để có thể dễ dàng tìm thấy cậu
Cậu lúc này đã hôn mê đang nằm trong xe, được người khác đang lái xe đưa đi
Họ đột ngột dừng xe lại, sau đó mở cửa xe lôi cậu đang hôn mê vào trong, họ đưa cậu đến một nơi rất lạ lẫmCậu bị họ ném xuống đất ngã xuống trước mặt người đang ngồi đối diện
Cậu bị họ ném xuống đất khiến cậu đau đớn mà tỉnh dậy, cậu ngơ ngác ngồi dậy nhìn người trước mặt
Người trước mặt nhìn biểu cảm ngơ ngác trên mặt cậu, không nhịn được mà tát một cái vào mặt cậuCậu ngây người ánh mắt trong sáng khó hiểu nhìn người trước mặt
Người trước mặt nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu thì càng tức giận, tay nắm chặt cổ áo cậu nói "mày giả vờ đúng không, mày giả vờ như thế này để Lam Dung Ly anh ta quan tâm chăm sóc mày"
Cậu càng nghe càng khó hiểu những lời người trước mặt nói, nhưng những lời nói tiếp theo của người trước mặt khiến cậu dao động trào phúng nhìn cậu đang run rẩy sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng loạn
"Không phải đâu, Thụy Vũ không chết, Thụy Vũ chỉ đang mất tích thôi" cậu ôm đầu tinh thần không ổn định kích động nói
"Mất tích? nó chết cũng là ngay tại chỗ này, mày không nhớ? lúc đó nó còn đang trong vòng tay của mày" người trước mặt nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu thì càng thêm thích thú, càng nói càng hăng
Cậu lúc này đã nhớ rõ mọi chuyện, những ảo giác kia cũng biến mất nhanh chóng, từng lời nói của người trước mặt khiến cậu rất đau đớn
Tại sao mỗi một lần cậu muốn quên đi tất cả, thì lại luôn có người muốn nhắc lại cho cậu nhớ, sự ra đi của Thụy Vũ là chuyện mà cậu muốn quên nhất, nhưng tại sao cậu đã cố đem những ký ức đau khổ đó, giấu tận sâu trong nội tâm và đóng băng chúng lại, nhưng hôm nay lại bị người khác từng chút một đào bới những vết thương tổn trong nội tâm đó
Cậu đau quá nỗi đau trong tim dày xéo cậu, khiến cậu không thở nổi, ngay cậu nhớ đến tất cả mọi chuyện mọi cảm xúc trong cậu như bùng nổ, cậu ôm chặt ngực mình đau đớn như muốn gào thét khi
Những vết thương sâu thẳm trong tim đã quá lớn, khiến mọi cảm xúc trong cậu hiện tại đều vỡ vụn tan thành từng mảnh
Người trước mặt nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cậu trong lòng vô cùng thoải mái, đột ngột nắm tóc cậu giật mạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.