Chương 13
Xán Lạn Bạch Lộ Thanh Mai
13/01/2023
Sau trận ốm đó, Dương Thu Văn bắt đầu giám sát việc ăn uống hàng ngày của cậu, tan làm sẽ đến đón cậu đi ăn cơm, hoặc là mua thức ăn qua nhà nấu cơm cho cậu. Ngoài việc chưa sống chung ra thì cuộc sống cũng chẳng khác gì hồi xưa.
Cơm nước xong họ chậm rãi tản bộ dọc theo con đường ven biển, bầu không khí tĩnh lặng nhưng trong lòng luôn có một sự ấm áp lạ lùng.
"A Thu, ngày mai em có muốn cùng nhau đi xem nhà không?"
"Sao cơ?"
"Em còn nhớ trước đây chúng ta dự định về hưu sẽ mua một căn nahf không? Nhà ở Lâm Thành rất tốt, anh xem qua y tế ở đây cũng không tệ, khá thích hợp để dưỡng già." Dương Tu Văn nói nhẹ nhàng như gió, nhưng rõ ràng là đã nghiên cứu rất kỹ càng.
"Anh xem ở đâu?"
Dương Tu Văn kéo cậu lại, mở một ứng dụng bất động sản nào đó, "Vị trí này thế nào? Khu thương mại xung quanh đã hoàn thiện, có tiềm năng phát triển."
Bọn họ tựa đầu vào nhau, hơi thở hòa quyện, Dương Hành Thu nhìn ngôi nhà mà Dương Tu Văn đang để ý, không để ý rằng ánh mắt của Dương Tu Văn đã dừng thật lại thật lâu trên đôi môi hồng hào của cậu. Cậu ngẩng lên vừa muốn nói chuyện thì bị một nụ hôn rơi trúng.
Đôi môi ấm áp tiếp xúc, đầu lưỡi trơn trượt quấn lấy nhau, hôn xong Dương Hành Thu không thở nổi, chống tay lên ngực đẩy Dương Tu Văn ra. Cậu lau miệng, tức giận nói: "Không phải đang bàn chuyện nghiêm túc sao? Anh đứng đắn một chút đi."
"Anh rất đứng đắn mà." Dương Tu Văn cười, vò tóc cậu rối tung lên rồi chỉnh trang lại, "Thế nào, ngày mai đi xem nhé?"
Vị trí của căn nhà này rất tốt, nhược điểm duy nhất là giá cả...
Dương Hành Thu nhíu mày, vẫn hơi do dự: "Giá này có đắt quá không? Có thể tốn mấy năm tiền lương của chúng ta đấy. Em đang làm freelancer, mặc dù thu nhập không ổn đinh nhưng cũng cao hơn so với trước đây..."
"A Thu," Dương Tu Văn cẩn trọng cân nhắc xem nên dùng từ như thế nào. Mặc dù anh muốn nói tiền tiết kiệm của anh đủ để mua mấy căn nhà như thế này, nhưng anh biết lòng tự trong của A Thu rất cao, sợ rằng nói ra sẽ khiến A Thu tức giận: "Anh thật sự không muốn ở khách sạn nữa..." Vừa nói anh vừa ôm chặt lấy eo nhỏ của A Thu, tựa cằm lên vai A Thu, xung quanh là hơi thở thơm mát của A Thu khiến anh an lòng.
Nơi Dương Hành Thu sống bây giờ là căn hộ một phòng ngủ, không gian chật hẹp không đủ cho hai người. Từ khi công ty của Dương Tu Văn thành lập chi nhánh mới ở Lâm Thành, anh luôn ở lại khách sạn, hàng ngày chỉ ghé qua ăn cơm với cậu.
Dương Hành Thu nhìn dáng vẻ giả vờ tủi thân của Dương Tu Văn, cắn môi, trong lòng tính toán tài khoản tiết kiệm, chi tiêu tiết kiệm hơn hẳn là sẽ đủ trả tiền đặt cọc, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy mai chúng ta đi xem."
Nhưng chẳng chờ đến lúc họ đi xem nhà, một cú điện thoại khiến Dương Hành Thu lập tức trở về Dương Châu—cha cậu bị đau tim.
May là không có gì nghiêm trọng, lúc Dương Hành Thu đến nơi, cha cậu đã được đưa về phòng theo dõi.
Ở bên ngoài bệnh viện, Dương Hành Thu do dự nhìn Dương Tu Văn.
Dương Tu Văn nhìn thấu sự lo lắng của anh, khẽ vén mái tóc trên trán, ấn ngón tay lên môi anh rồi đặt lên trán cậu: "A Thu, anh về nhà chờ em."
Dương Hành Thu sờ sờ trán, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Cậu và gia đình bất hòa là do chuyện cậu comeout, mặc dù đã qua từ lâu, cha mẹ cũng có phần chấp nhận, nhưng vội vàng đưa một người đàn ông về nhà vào thời điểm nhạy cảm này cũng không thích hợp. Cậu hơi áy náy nhìn Dương Tu Văn, khẽ nói: "Anh..."
"Được rồi, em và đi, còn nhìn anh như thế nữa anh sẽ đưa em về nhà." Dương Tu Văn nở nụ cười, quay người gọi xe, sau khi lên xe còn vẫy tay với Dương Hành Thu.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng trở nên quá đỗi rõ ràng. Đinh Tố Vân thấy cậu đến liền nắm tay, ngồi xuống bên cạnh. Bà nhìn cậu một lát, đau lòng nói: "Gầy rồi."
Dương Hành Thu lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cha thế nào rồi ạ?"
Đinh Tố Văn trìu mến vỗ vỗ lên bàn tay cậu: "Không sao, bệnh tim của ông ấy cũng không phải mới có, nhưng Thu Thu, con về nhà đi được không?"
Dương Hành Thu mím môi, không lên tiếng.
Cho dù dọn ra khỏi nhà, cậu vẫn ở lại Dương Châu. Thật ra cậu vẫn bí mật trở về thăm gia đình, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Khúc mắc trong lòng cậu vẫn còn đó, về nhà phải làm sao.
Lúc này cha cậu tỉnh lại, nhìn thấy Dương Hành Thu giãy giụa muốn xuống giường. Dương Hành Thu vội vàng đi qua lót cho ông một chiếc gối, điều chỉnh độ cao.
Dương Hành Thu nhìn người cha có phần tiều tụy, trong lòng đau xót, ngoài miệng không nhịn được cằn nhằn: "Ba đã về hưu rồi sao còn hay nóng giận như thế."
Dương An Bình vung tay ra hiệu cho cậu ngồi gần hơn, quan sát một lúc sau đó nhéo nhéo gò má cậu: Gầy rồi."
Dương Hành Thu lắc đầu, nhiều năm không gặp, cứ thế dần trở nên xa lạ với cha mẹ, dường như khi gặp nhau chỉ có những lời khách sáo: "Không có. Cha dọa con một trận."
Dương An Bình áy náy nhìn đứa con trai lớn của mình. Đứa con này của ông ngày nhỏ vô cùng ngây thơ đáng yêu, nhưng càng lớn lại càng trở nên xa cách. Sau khi cậu rời nhà, ông thỉnh thoảng đến phòng con trai dọn dẹp, vô tình làm rơi giấy tờ trong bàn học của cậu. Lúc đó ông mới phát hiện, hóa ra con trai ông từ bé đã biết mình không phải con ruột.
Khi ấy gia cảnh thiếu thốn, con trai cả muốn học đàn piano, con trai út muốn học toán để thi Olympic. Một mặt họ không gánh nổi chi phí học đàn piano, mặt khác họ cảm thấy học toán để đi thi tốt hơn rất nhiều. Nhưng làm cha mẹ sao có thể thiên vị các con của mình. Vợ ông khi đó cũng lo lắng chuyện này, nói lời không suy nghĩ: "Nếu như lúc trước không nhận nuôi Thu Thu thì tốt rồi... Hoặc Đông Nhi đến sớm một chút..."
Ông ngắt lời vợ, quả thực họ đã từng nghĩ mình không thể có con riêng vì thế nhận nuôi Thu Thu. Nhưng trẻ con có lỗi gì đâu. Chỉ là không nghĩ đến câu nói kia của vợ mình lại bị Thu Thu đang muốn đến làm nũng với họ nghe được...
Mà điều khiến ông đau lòng nhất chính là phát hiện ra một quyển sổ ghi chép ghi lại toàn bộ chi phí nuôi dưỡng con trai của họ trong những năm qua, từ những khoản lớn đến nhỏ như học phí, tiền tiêu vặt, chi tiêu lặt vặt. Từng con số đập thẳng vào mắt ông khiến ông ngậm ngùi nhớ lại những năm qua, vì con trai lớn ngoan ngoãn nghe lời, họ dành nhiều tình cảm hơn cho cậu con út, nhưng trẻ con là nhạy cảm nhất, làm sao lại không cảm giác được chứ.
Ông thở dài một hơi, cảm thấy mắc nợ đứa con trai này rất nhiều.
Như nhớ ra điều gì đó, ông vẫy tay với Đinh Tố Vân: "Tố Vân, lấy ra đây."
Đinh Tố Vân lấy ra vài cuốn sổ và thẻ từ chiếc túi bên cạnh đưa cho Dương Hành Thu.
Dương Hành Thu sững sờ nhận lấy, khó hiểu nhìn Dương An Bình và Đinh Tố Vân: "Đây là cái gì?"
"Là tiền tiết kiệm của cha mẹ mấy năm nay, tiền con gửi về cha mẹ cũng để dành cho con. Có hai cái sổ đỏ, một là nhà của ông nội con để lại, nhà còn lại là mấy năm trước đầu tư được. Con giữ lấy đi."
"Không được, Đông Đông thì sao?" Dương Hành Thu đẩy cuốn sổ và thẻ về phía mẹ, nhưng lại bị nhét trở về, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đặt lên đùi.
Trong mắt Dương An Bình đầy nỗi cô đơn: "Cái gì là của nó cha sẽ đưa cho nó, con cứ nhận đi."
Dương Hành Thu vẫn không cầm, bình tĩnh nhìn người cha đã nuôi nấng cậu mười mấy năm: "Cha, con không cần, một mình con có thể sống rất tốt, cha để lại cho Đông Đông đi. Đông Đông đâu?" Dương Hành Thu lại hỏi.
Dương An Bình thở dài, có chút tiếc nuối mài sắt không thành kim: "Đông Đông đi công tác rồi, chưa về, con đừng lo chuyện của nó, lo cho bản thân mình đi. Cha mẹ để dành cho con thì con cứ nhận đi."
Thấy ông có vẻ sắp nổi giận, Dương Hành Thu đành cầm lấy: "Tính khí nóng nảy của cha thay đổi đi được không? Con muốn hỏi Đông Đông có chuyện gì à?"
"Nó vẫn khỏe mạnh, nhưng giục nó thế nào cũng không chịu tìm người yêu." Dương An Bình cau mày, nói đến đây trong lòng buồn phiền. Con cả thì thôi vậy, mấy năm trôi qua ông cũng đã chấp nhận tính hướng của con, chỉ là con út mãi vẫn chưa kết hôn khiến ông lo lắng, sợ là đứa em lại giống anh mình.
Nói đến chuyện này Dương Hành Thu cũng lúng túng, cậu sờ mũi cười an ủi: "Bây giờ lập gia đình rất muộn, nói còn đừng lo lắng, hai người cũng lo xa như vậy làm gì, duyên phận đến tự khắc sẽ kết hôn."
Dương An Bình đã lâu không gặp con trai thuận miệng hỏi: "Còn con thì sao?"
Đinh Tố Vân cũng hùa theo, nắm tay Dương Hành Thu: "Phải đấy A Thu, con thế nào rồi? Gần đây mẹ mới quen một người bạn ở lớp khiêu vũ. Nghe nói con trai bà ấy vẫn đang độc thân, có cần mẹ xin WeChat cho không?"
Lâu ngày không gặp, vừa gặp là muốn cho cậu đi xem mắt... Dương Hành Thu cũng chẳng biết nói gì nữa: "Mẹ, mẹ vẫn nên lo cho Đông Đông thì hơn..."
"Con sống một mình làm sao cha mẹ yên tâm được? Sau này già rồi thì làm thế nào?" Đinh Tố Vân nói xong đôi mắt phiếm hồng. Bà biết rõ tính cách A Thu mạnh mẽ thế nào, sau khi hiểu rõ tính hướng của con trai lại càng lo lắng cho A Thu.
Dương Hành Thu sờ sờ vành tai, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Con có người yêu rồi..."
Đinh Tố Vân hai mắt sáng lên, cao giọng nói: "Vậy con mau dẫn về nhà để mẹ xem. Nghề nghiệp thế nào, tính cách tốt không, người trong nhà nói sao?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Dương Hành Thu bối rối, lắp bắp trả lời: "Làm, làm IT, là người rất tốt, trong nhà chỉ còn một mình anh ấy, chắc là không sao ạ..."
"À, thợ sửa máy tính sao." Đinh Tố Vân gật gù, dáng vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Cũng không tệ, hôm nào con đưa về nhà đi."
Dương An Bình nguýt một cái: "Sửa máy tính cái gì, làm IT mà đi sửa máy tính sao. Người ta là chuyên gia công nghệ bà không biết thì đừng có nói." Sau đó ông nhìn ôn hòa Dương Hành Thu: "A Thu, về nhà đi, cha mẹ vẫn giữ lại phòng của con."
Dương Hành Thu gật gật: "Vâng, cha nghỉ ngơi đi. Ngày mai con lại đến thăm cha."
Rời khỏi bệnh viện đã là buổi tối, Dương Hành Thu vừa định gọi điện thoại cho Dương Tu Văn thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên gần đó. Cậu quay lại thấy một người đàn ông đang dựa vào đèn đường, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, xung quanh tỏa ra cảm giác khó gần.
Nhưng Dương Hành Thu vô thức mỉm cười với người ấy, ngay lập tức hơi thở lạnh lẽo và mùi hương tùng bách bao quanh lấy cậu. Cậu bị người đàn ông ấy kéo vào trong lòng, nghe thấy âm thanh vì đã lâu chưa nói chuyện nên khàn đi: "Về nhà thôi A Thu."
Cậu như trở về bến cảng của mình, cuối cùng đã có thể trút bỏ hết mệt mỏi trên người, nhẹ giọng đáp: "Ừ, về thôi."
Cơm nước xong họ chậm rãi tản bộ dọc theo con đường ven biển, bầu không khí tĩnh lặng nhưng trong lòng luôn có một sự ấm áp lạ lùng.
"A Thu, ngày mai em có muốn cùng nhau đi xem nhà không?"
"Sao cơ?"
"Em còn nhớ trước đây chúng ta dự định về hưu sẽ mua một căn nahf không? Nhà ở Lâm Thành rất tốt, anh xem qua y tế ở đây cũng không tệ, khá thích hợp để dưỡng già." Dương Tu Văn nói nhẹ nhàng như gió, nhưng rõ ràng là đã nghiên cứu rất kỹ càng.
"Anh xem ở đâu?"
Dương Tu Văn kéo cậu lại, mở một ứng dụng bất động sản nào đó, "Vị trí này thế nào? Khu thương mại xung quanh đã hoàn thiện, có tiềm năng phát triển."
Bọn họ tựa đầu vào nhau, hơi thở hòa quyện, Dương Hành Thu nhìn ngôi nhà mà Dương Tu Văn đang để ý, không để ý rằng ánh mắt của Dương Tu Văn đã dừng thật lại thật lâu trên đôi môi hồng hào của cậu. Cậu ngẩng lên vừa muốn nói chuyện thì bị một nụ hôn rơi trúng.
Đôi môi ấm áp tiếp xúc, đầu lưỡi trơn trượt quấn lấy nhau, hôn xong Dương Hành Thu không thở nổi, chống tay lên ngực đẩy Dương Tu Văn ra. Cậu lau miệng, tức giận nói: "Không phải đang bàn chuyện nghiêm túc sao? Anh đứng đắn một chút đi."
"Anh rất đứng đắn mà." Dương Tu Văn cười, vò tóc cậu rối tung lên rồi chỉnh trang lại, "Thế nào, ngày mai đi xem nhé?"
Vị trí của căn nhà này rất tốt, nhược điểm duy nhất là giá cả...
Dương Hành Thu nhíu mày, vẫn hơi do dự: "Giá này có đắt quá không? Có thể tốn mấy năm tiền lương của chúng ta đấy. Em đang làm freelancer, mặc dù thu nhập không ổn đinh nhưng cũng cao hơn so với trước đây..."
"A Thu," Dương Tu Văn cẩn trọng cân nhắc xem nên dùng từ như thế nào. Mặc dù anh muốn nói tiền tiết kiệm của anh đủ để mua mấy căn nhà như thế này, nhưng anh biết lòng tự trong của A Thu rất cao, sợ rằng nói ra sẽ khiến A Thu tức giận: "Anh thật sự không muốn ở khách sạn nữa..." Vừa nói anh vừa ôm chặt lấy eo nhỏ của A Thu, tựa cằm lên vai A Thu, xung quanh là hơi thở thơm mát của A Thu khiến anh an lòng.
Nơi Dương Hành Thu sống bây giờ là căn hộ một phòng ngủ, không gian chật hẹp không đủ cho hai người. Từ khi công ty của Dương Tu Văn thành lập chi nhánh mới ở Lâm Thành, anh luôn ở lại khách sạn, hàng ngày chỉ ghé qua ăn cơm với cậu.
Dương Hành Thu nhìn dáng vẻ giả vờ tủi thân của Dương Tu Văn, cắn môi, trong lòng tính toán tài khoản tiết kiệm, chi tiêu tiết kiệm hơn hẳn là sẽ đủ trả tiền đặt cọc, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy mai chúng ta đi xem."
Nhưng chẳng chờ đến lúc họ đi xem nhà, một cú điện thoại khiến Dương Hành Thu lập tức trở về Dương Châu—cha cậu bị đau tim.
May là không có gì nghiêm trọng, lúc Dương Hành Thu đến nơi, cha cậu đã được đưa về phòng theo dõi.
Ở bên ngoài bệnh viện, Dương Hành Thu do dự nhìn Dương Tu Văn.
Dương Tu Văn nhìn thấu sự lo lắng của anh, khẽ vén mái tóc trên trán, ấn ngón tay lên môi anh rồi đặt lên trán cậu: "A Thu, anh về nhà chờ em."
Dương Hành Thu sờ sờ trán, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Cậu và gia đình bất hòa là do chuyện cậu comeout, mặc dù đã qua từ lâu, cha mẹ cũng có phần chấp nhận, nhưng vội vàng đưa một người đàn ông về nhà vào thời điểm nhạy cảm này cũng không thích hợp. Cậu hơi áy náy nhìn Dương Tu Văn, khẽ nói: "Anh..."
"Được rồi, em và đi, còn nhìn anh như thế nữa anh sẽ đưa em về nhà." Dương Tu Văn nở nụ cười, quay người gọi xe, sau khi lên xe còn vẫy tay với Dương Hành Thu.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng trở nên quá đỗi rõ ràng. Đinh Tố Vân thấy cậu đến liền nắm tay, ngồi xuống bên cạnh. Bà nhìn cậu một lát, đau lòng nói: "Gầy rồi."
Dương Hành Thu lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cha thế nào rồi ạ?"
Đinh Tố Văn trìu mến vỗ vỗ lên bàn tay cậu: "Không sao, bệnh tim của ông ấy cũng không phải mới có, nhưng Thu Thu, con về nhà đi được không?"
Dương Hành Thu mím môi, không lên tiếng.
Cho dù dọn ra khỏi nhà, cậu vẫn ở lại Dương Châu. Thật ra cậu vẫn bí mật trở về thăm gia đình, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Khúc mắc trong lòng cậu vẫn còn đó, về nhà phải làm sao.
Lúc này cha cậu tỉnh lại, nhìn thấy Dương Hành Thu giãy giụa muốn xuống giường. Dương Hành Thu vội vàng đi qua lót cho ông một chiếc gối, điều chỉnh độ cao.
Dương Hành Thu nhìn người cha có phần tiều tụy, trong lòng đau xót, ngoài miệng không nhịn được cằn nhằn: "Ba đã về hưu rồi sao còn hay nóng giận như thế."
Dương An Bình vung tay ra hiệu cho cậu ngồi gần hơn, quan sát một lúc sau đó nhéo nhéo gò má cậu: Gầy rồi."
Dương Hành Thu lắc đầu, nhiều năm không gặp, cứ thế dần trở nên xa lạ với cha mẹ, dường như khi gặp nhau chỉ có những lời khách sáo: "Không có. Cha dọa con một trận."
Dương An Bình áy náy nhìn đứa con trai lớn của mình. Đứa con này của ông ngày nhỏ vô cùng ngây thơ đáng yêu, nhưng càng lớn lại càng trở nên xa cách. Sau khi cậu rời nhà, ông thỉnh thoảng đến phòng con trai dọn dẹp, vô tình làm rơi giấy tờ trong bàn học của cậu. Lúc đó ông mới phát hiện, hóa ra con trai ông từ bé đã biết mình không phải con ruột.
Khi ấy gia cảnh thiếu thốn, con trai cả muốn học đàn piano, con trai út muốn học toán để thi Olympic. Một mặt họ không gánh nổi chi phí học đàn piano, mặt khác họ cảm thấy học toán để đi thi tốt hơn rất nhiều. Nhưng làm cha mẹ sao có thể thiên vị các con của mình. Vợ ông khi đó cũng lo lắng chuyện này, nói lời không suy nghĩ: "Nếu như lúc trước không nhận nuôi Thu Thu thì tốt rồi... Hoặc Đông Nhi đến sớm một chút..."
Ông ngắt lời vợ, quả thực họ đã từng nghĩ mình không thể có con riêng vì thế nhận nuôi Thu Thu. Nhưng trẻ con có lỗi gì đâu. Chỉ là không nghĩ đến câu nói kia của vợ mình lại bị Thu Thu đang muốn đến làm nũng với họ nghe được...
Mà điều khiến ông đau lòng nhất chính là phát hiện ra một quyển sổ ghi chép ghi lại toàn bộ chi phí nuôi dưỡng con trai của họ trong những năm qua, từ những khoản lớn đến nhỏ như học phí, tiền tiêu vặt, chi tiêu lặt vặt. Từng con số đập thẳng vào mắt ông khiến ông ngậm ngùi nhớ lại những năm qua, vì con trai lớn ngoan ngoãn nghe lời, họ dành nhiều tình cảm hơn cho cậu con út, nhưng trẻ con là nhạy cảm nhất, làm sao lại không cảm giác được chứ.
Ông thở dài một hơi, cảm thấy mắc nợ đứa con trai này rất nhiều.
Như nhớ ra điều gì đó, ông vẫy tay với Đinh Tố Vân: "Tố Vân, lấy ra đây."
Đinh Tố Vân lấy ra vài cuốn sổ và thẻ từ chiếc túi bên cạnh đưa cho Dương Hành Thu.
Dương Hành Thu sững sờ nhận lấy, khó hiểu nhìn Dương An Bình và Đinh Tố Vân: "Đây là cái gì?"
"Là tiền tiết kiệm của cha mẹ mấy năm nay, tiền con gửi về cha mẹ cũng để dành cho con. Có hai cái sổ đỏ, một là nhà của ông nội con để lại, nhà còn lại là mấy năm trước đầu tư được. Con giữ lấy đi."
"Không được, Đông Đông thì sao?" Dương Hành Thu đẩy cuốn sổ và thẻ về phía mẹ, nhưng lại bị nhét trở về, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đặt lên đùi.
Trong mắt Dương An Bình đầy nỗi cô đơn: "Cái gì là của nó cha sẽ đưa cho nó, con cứ nhận đi."
Dương Hành Thu vẫn không cầm, bình tĩnh nhìn người cha đã nuôi nấng cậu mười mấy năm: "Cha, con không cần, một mình con có thể sống rất tốt, cha để lại cho Đông Đông đi. Đông Đông đâu?" Dương Hành Thu lại hỏi.
Dương An Bình thở dài, có chút tiếc nuối mài sắt không thành kim: "Đông Đông đi công tác rồi, chưa về, con đừng lo chuyện của nó, lo cho bản thân mình đi. Cha mẹ để dành cho con thì con cứ nhận đi."
Thấy ông có vẻ sắp nổi giận, Dương Hành Thu đành cầm lấy: "Tính khí nóng nảy của cha thay đổi đi được không? Con muốn hỏi Đông Đông có chuyện gì à?"
"Nó vẫn khỏe mạnh, nhưng giục nó thế nào cũng không chịu tìm người yêu." Dương An Bình cau mày, nói đến đây trong lòng buồn phiền. Con cả thì thôi vậy, mấy năm trôi qua ông cũng đã chấp nhận tính hướng của con, chỉ là con út mãi vẫn chưa kết hôn khiến ông lo lắng, sợ là đứa em lại giống anh mình.
Nói đến chuyện này Dương Hành Thu cũng lúng túng, cậu sờ mũi cười an ủi: "Bây giờ lập gia đình rất muộn, nói còn đừng lo lắng, hai người cũng lo xa như vậy làm gì, duyên phận đến tự khắc sẽ kết hôn."
Dương An Bình đã lâu không gặp con trai thuận miệng hỏi: "Còn con thì sao?"
Đinh Tố Vân cũng hùa theo, nắm tay Dương Hành Thu: "Phải đấy A Thu, con thế nào rồi? Gần đây mẹ mới quen một người bạn ở lớp khiêu vũ. Nghe nói con trai bà ấy vẫn đang độc thân, có cần mẹ xin WeChat cho không?"
Lâu ngày không gặp, vừa gặp là muốn cho cậu đi xem mắt... Dương Hành Thu cũng chẳng biết nói gì nữa: "Mẹ, mẹ vẫn nên lo cho Đông Đông thì hơn..."
"Con sống một mình làm sao cha mẹ yên tâm được? Sau này già rồi thì làm thế nào?" Đinh Tố Vân nói xong đôi mắt phiếm hồng. Bà biết rõ tính cách A Thu mạnh mẽ thế nào, sau khi hiểu rõ tính hướng của con trai lại càng lo lắng cho A Thu.
Dương Hành Thu sờ sờ vành tai, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Con có người yêu rồi..."
Đinh Tố Vân hai mắt sáng lên, cao giọng nói: "Vậy con mau dẫn về nhà để mẹ xem. Nghề nghiệp thế nào, tính cách tốt không, người trong nhà nói sao?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Dương Hành Thu bối rối, lắp bắp trả lời: "Làm, làm IT, là người rất tốt, trong nhà chỉ còn một mình anh ấy, chắc là không sao ạ..."
"À, thợ sửa máy tính sao." Đinh Tố Vân gật gù, dáng vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Cũng không tệ, hôm nào con đưa về nhà đi."
Dương An Bình nguýt một cái: "Sửa máy tính cái gì, làm IT mà đi sửa máy tính sao. Người ta là chuyên gia công nghệ bà không biết thì đừng có nói." Sau đó ông nhìn ôn hòa Dương Hành Thu: "A Thu, về nhà đi, cha mẹ vẫn giữ lại phòng của con."
Dương Hành Thu gật gật: "Vâng, cha nghỉ ngơi đi. Ngày mai con lại đến thăm cha."
Rời khỏi bệnh viện đã là buổi tối, Dương Hành Thu vừa định gọi điện thoại cho Dương Tu Văn thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên gần đó. Cậu quay lại thấy một người đàn ông đang dựa vào đèn đường, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, xung quanh tỏa ra cảm giác khó gần.
Nhưng Dương Hành Thu vô thức mỉm cười với người ấy, ngay lập tức hơi thở lạnh lẽo và mùi hương tùng bách bao quanh lấy cậu. Cậu bị người đàn ông ấy kéo vào trong lòng, nghe thấy âm thanh vì đã lâu chưa nói chuyện nên khàn đi: "Về nhà thôi A Thu."
Cậu như trở về bến cảng của mình, cuối cùng đã có thể trút bỏ hết mệt mỏi trên người, nhẹ giọng đáp: "Ừ, về thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.