Chương 4
Xán Lạn Bạch Lộ Thanh Mai
13/01/2023
Mưa ngoài cửa kính bay tán loạn, đánh vào thủy tinh tạo thành những vệt ngang dài rồi tản đi. Dương Tu Văn dựa vào bên cửa sổ, nhìn tàu hỏa rất nhanh đã bỏ lại khung cảnh phía sau, hận không thể gắn cho đoàn tàu này một đôi cánh.*
*Nguyên văn 插上翅膀, có nghĩa là dù có cánh cũng không thoát được.
Khi mua vé, có lẽ A Thu đã quên chuyển tài khoản, vì thế anh nhận được tin nhắn xác nhận mua vé thành công. Vì vậy, thay vì kiểm tra vị trí của A Thu qua điện thoại di động, anh lập tức lấy chứng minh thư và đi ra ngoài. Chỉ là vẫn chậm một bước, anh tính toán thời gian, chắc chắn không thể bắt kịp chuyến tàu này, nhưng lái xe cả đêm dưới trời mưa như thế này cũng không đuổi kịp điểm xuống của A Thu. Anh không còn cách nào khác hơn là mua vé cho chuyến sau.
Lòng như lửa đốt nhưng tàu không thể theo ý nguyện của con người mà tăng tốc, đến thành phố Cú Dung* đã là nửa đêm.
*Nguyên văn 容市 (Dung thị), Cá tra google thì đây là thành phố thuộc Giang Tô. Từ chương này Cá sẽ để nguyên là Dung thị
Đèn ngoài nhà ga sáng choang, tờ mờ sáng vẫn có người chèo kéo khách bán hàng ăn đêm. Dòng người ngày càng đông, anh cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị vị trí của A Thu, là một khu phố cách đây không xa. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn một chút, giơ tay vẫy xe.
Nhưng sau khi đến nơi mới phát hiện ra là một trạm chuyển phát nhanh, trên điện thoại hiển thị vị trí đánh dấu, có lẽ điện thoại của A Thu đang ở trong trạm chuyển phát nhanh này...
Trong nháy mắt tâm trạng của Dương Tu Văn rơi xuống đáy vực, anh cầm ô đứng ngây người bên ngoài trạm chuyển phát, nhất thời không biết làm thế nào. Trời đất bao la, không có nơi để đi, không có nhà để về.
Hừng đông, nhân viên bên trong sắp đóng cửa, thấy anh đứng hồi lâu, lên tiếng hỏi: "Anh muốn chuyển phát nhanh hay nhận hàng chuyển phát?"
Dương Tu Văn lắc đầu, quay người cô đơn rời đi.
A Thu hẳn vẫn đang ở Dung thị, bản thân là chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ thông tin, Dương Tu Văn tự mình có nhiều cách để tìm A Thu. Nhưng những cách đó không hợp pháp, mà có lẽ A Thu cũng không muốn anh làm như vậy. Dùng phương thức ấy tìm đến A Thu, chắc hẳn cậu ấy sẽ tức giận.
Xét cho cùng, A Thu chính là người hiền lành, chính trực. Anh nhớ lại khi A Thu còn làm việc trong ngành du lịch, các thương gia thường xuyên bí mật tặng quà cho cậu để được nâng cao thứ hạng sản phẩm. A Thu sẽ thẳng thừng từ chối, có lúc còn tức giận vì chuyện này mà bất đồng quan điểm với đồng nghiệp.
A Thu luôn có giới hạn trong công việc, luôn nói với anh rằng trong thời đại công nghệ này, bảo mật thông tin cực kỳ quan trọng. Vì thế anh không bao giờ lạm dụng công nghệ, mặc dù với khả năng của mình, không khó để kiếm đủ tiền sống cả đời trong thế giới coi trọng vật chất này.
Dương Tu Văn hơi chán nản, anh nhớ lại khi cả hai cùng xem "Cuộc đời của Pi", câu nói ấn tượng nhất chính là lời thoại cuối cùng - "Đến cuối cùng, cuộc đời là những sự chia ly, nhưng đau khổ nhất là không thể nói lời tạm biệt."
Khi đó A Thu dựa vào vai anh, ánh mắt u buồn nhìn anh nói: "Anh, nếu một ngày anh không yêu em nữa, nhớ nói với em nhé. Chúng ta sẽ tạm biệt nhau đàng hoàng, sau đó bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, được không?"
Lúc ấy anh ôm A Thu vào lòng, đắm chìm trong hơi thở thơm mát như cỏ cây của A Thu, ngữ điệu quả quyết: "Không thể nào, sẽ không có ngày ấy đâu."
Nhưng anh không nghĩ tới người rời đi trước lại là A Thu. Rõ ràng là người đa sầu đa cảm, đối với mỗi người đều có lòng cảm thông, nhưng chỉ để lại cho anh vài dòng liền bỏ đi. Anh không tưởng tượng được tâm trạng của A Thu khi viết lá thư này là gì, có lẽ lòng cậu cũng chất đầy u sầu, đầu mũi đỏ ửng.
Dương Tu Văn đau lòng, nhớ đến A Thu anh cũng không thể bình tĩnh.
—
Hai đóa hoa nở, các biểu một chi. (Ý muốn nói câu chuyện đang xảy ra cùng một lúc nhưng chỉ có thể miêu tả tâm trạng từng người một)
Lúc này Dương Hành Thu đang ở khách sạn nghiên cứu giá phòng ở Lâm Thành. Vừa rời khỏi ga tàu, cậu đã bị biển quảng cáo cực đại ở đường cái thu hút – là video quảng cáo về Lâm Thành cách nơi này không xa. Trong video bên bờ biển xinh đẹp, người dân nhàn nhã đạp xe đón gió biển, trên mặt là nụ cười sảng khoái, nhìn qua cực kỳ thoải mái.
Khẩu hiệu kết thúc trên bảng quảng cáo là Đối diện biển lớn, Xuân về hoa nở.
Dương Hành Thu quyết định chuyển nơi ở, vừa về khách sạn đã tải xuống mấy cái ứng dụng theo dõi giá phòng ở Lâm Thành. Cậu tính toán khoản dư, nếu thật sự muốn mua một căn hộ sẽ phải rút hết tiền tiết kiệm, chẳng may ốm đau không có tiền đi khám bệnh thì làm thế nào. Nhưng nếu mua bằng khoản vay, hiện tại không có việc, đến lúc không thể thanh toán được thì sao...
Đắn đo một hồi, Dương Hành Thu quyết định ngày mai sẽ đi xe đến Lâm Thành.
Nằm trên giường lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Dương Hành Thu không thể bình tĩnh lại.
Tiết trời đầu xuân vẫn hơi lạnh, không có lò sưởi tự nhiên của Dương Tu Văn, Dương Hành Thu cuộn chăn bông trong khách sạn nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh luồn qua kẽ hở nào đó khiến chân anh tê cóng.
Anh Tu Văn bây giờ đang làm gì nhỉ? Trời mưa rồi, anh về nhà chưa? Đã... thấy lá thư chưa?
Anh có sốt ruột đi tìm cậu không, phát hiện cậu kéo đen WeChat chắc là anh sẽ đau lòng lắm. Dương Hành Thu nghĩ đến phản ứng của Dương Tu Văn, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy ngang rơi xuống gối.
Yêu nhau có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng khi khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, phải làm gì để lấp đầy khoảng trống đây?
Không phải Dương Hành Thu chưa từng nghĩ đến việc nói lời tạm biệt đàng hoàng với Dương Tu Văn, chỉ là cậu biết sẽ không có chuyện chia tay trong êm đẹp, vì Dương Tu Văn sẽ không buông tay... Một lần có người kia theo đuổi Dương Tu Văn, là thực tập sinh trong ngành của anh, sau khi gặp Dương Hành Thu chỉ biết chế nhạo cậu. Khi đó Dương Hành Thu đã nghĩ hay là rút lui, nhưng Dương Tu Văn ngay lập tức yêu cầu người kia kết thúc thực tập, thậm chí một cơ hội cũng không cho...
Dương Hành Thu lau nước mắt, cậu không nghĩ đến Dương Tu Văn nữa, nếu đã quyết định rời đi thì không quay đầu lại, làm như vậy là không công bằng với anh Tu Văn. Không ai phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác, và cậu tin rằng cho dù gặp khó khăn, con đường phía trước nhất định sẽ bằng phẳng.
Hôm sau tỉnh dậy trời quang mây tạnh, sau cơn mưa bầu trời trong xanh lạ thường. Ánh mặt trời chiếu vào người cậu khiến bóng tối như tan biến. Dương Hành Thu hít một hơi thật sâu, mỉm cười.
Cậu ăn sáng ở khách sạn, sau đó bắt tắc-xi đến Lâm Thành, hoàn toàn không biết ngay sau khi cậu vừa rời đi, Dương Tu Văn bước vào khách sạn cậu đang ở...
Dương Tu Văn đã đến tất cả các khách sạn xung quanh trạm chuyển phát nhanh, đây là khách sạn cuối cùng. Anh không còn hy vọng, lấy điện thoại ra đưa cho người ở quầy lễ tân: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi đang tìm một người rất quan trọng, nếu gặp cậu ấy hãy cho tôi biết."
Lễ tân nhìn đôi mắt uể oải mà gấp gáp của anh, nhìn bức ảnh sau đó chỉ vào khuôn mặt đó, nói: "Tôi đã gặp cậu ấy."
Dương Tu Văn đột nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào lễ tân.
Nhưng lễ tân lắc đầu: "Nhưng vừa trả phòng đi rồi."
Hy vọng vừa thắp lên đã bị dập tắt, bên ngoài ánh mặt trời lấp lánh, nhưng anh vẫn dừng lại ở đêm mưa kia không thể nào thoát ra được.
A Thu, em đi đâu vậy?
Anh sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng trấn định bản thân, phân tích xem A Thu có thể đến đâu.
Năm năm đủ dài để anh hiểu A Thu, một người với tính cách xuề xòa như cậu hẳn là chỉ tình cờ đến Dung thị. Nhưng A Thu rất dễ thích nghi, nếu đã đến sẽ không rời đi. Trong lòng anh lại dấy lên hy vọng, dù sao đi nữa, anh sẽ tìm kiếm từng ngóc ngách của Dung thị, cho đến khi tìm được A Thu thì thôi...
*Nguyên văn 插上翅膀, có nghĩa là dù có cánh cũng không thoát được.
Khi mua vé, có lẽ A Thu đã quên chuyển tài khoản, vì thế anh nhận được tin nhắn xác nhận mua vé thành công. Vì vậy, thay vì kiểm tra vị trí của A Thu qua điện thoại di động, anh lập tức lấy chứng minh thư và đi ra ngoài. Chỉ là vẫn chậm một bước, anh tính toán thời gian, chắc chắn không thể bắt kịp chuyến tàu này, nhưng lái xe cả đêm dưới trời mưa như thế này cũng không đuổi kịp điểm xuống của A Thu. Anh không còn cách nào khác hơn là mua vé cho chuyến sau.
Lòng như lửa đốt nhưng tàu không thể theo ý nguyện của con người mà tăng tốc, đến thành phố Cú Dung* đã là nửa đêm.
*Nguyên văn 容市 (Dung thị), Cá tra google thì đây là thành phố thuộc Giang Tô. Từ chương này Cá sẽ để nguyên là Dung thị
Đèn ngoài nhà ga sáng choang, tờ mờ sáng vẫn có người chèo kéo khách bán hàng ăn đêm. Dòng người ngày càng đông, anh cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị vị trí của A Thu, là một khu phố cách đây không xa. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn một chút, giơ tay vẫy xe.
Nhưng sau khi đến nơi mới phát hiện ra là một trạm chuyển phát nhanh, trên điện thoại hiển thị vị trí đánh dấu, có lẽ điện thoại của A Thu đang ở trong trạm chuyển phát nhanh này...
Trong nháy mắt tâm trạng của Dương Tu Văn rơi xuống đáy vực, anh cầm ô đứng ngây người bên ngoài trạm chuyển phát, nhất thời không biết làm thế nào. Trời đất bao la, không có nơi để đi, không có nhà để về.
Hừng đông, nhân viên bên trong sắp đóng cửa, thấy anh đứng hồi lâu, lên tiếng hỏi: "Anh muốn chuyển phát nhanh hay nhận hàng chuyển phát?"
Dương Tu Văn lắc đầu, quay người cô đơn rời đi.
A Thu hẳn vẫn đang ở Dung thị, bản thân là chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ thông tin, Dương Tu Văn tự mình có nhiều cách để tìm A Thu. Nhưng những cách đó không hợp pháp, mà có lẽ A Thu cũng không muốn anh làm như vậy. Dùng phương thức ấy tìm đến A Thu, chắc hẳn cậu ấy sẽ tức giận.
Xét cho cùng, A Thu chính là người hiền lành, chính trực. Anh nhớ lại khi A Thu còn làm việc trong ngành du lịch, các thương gia thường xuyên bí mật tặng quà cho cậu để được nâng cao thứ hạng sản phẩm. A Thu sẽ thẳng thừng từ chối, có lúc còn tức giận vì chuyện này mà bất đồng quan điểm với đồng nghiệp.
A Thu luôn có giới hạn trong công việc, luôn nói với anh rằng trong thời đại công nghệ này, bảo mật thông tin cực kỳ quan trọng. Vì thế anh không bao giờ lạm dụng công nghệ, mặc dù với khả năng của mình, không khó để kiếm đủ tiền sống cả đời trong thế giới coi trọng vật chất này.
Dương Tu Văn hơi chán nản, anh nhớ lại khi cả hai cùng xem "Cuộc đời của Pi", câu nói ấn tượng nhất chính là lời thoại cuối cùng - "Đến cuối cùng, cuộc đời là những sự chia ly, nhưng đau khổ nhất là không thể nói lời tạm biệt."
Khi đó A Thu dựa vào vai anh, ánh mắt u buồn nhìn anh nói: "Anh, nếu một ngày anh không yêu em nữa, nhớ nói với em nhé. Chúng ta sẽ tạm biệt nhau đàng hoàng, sau đó bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, được không?"
Lúc ấy anh ôm A Thu vào lòng, đắm chìm trong hơi thở thơm mát như cỏ cây của A Thu, ngữ điệu quả quyết: "Không thể nào, sẽ không có ngày ấy đâu."
Nhưng anh không nghĩ tới người rời đi trước lại là A Thu. Rõ ràng là người đa sầu đa cảm, đối với mỗi người đều có lòng cảm thông, nhưng chỉ để lại cho anh vài dòng liền bỏ đi. Anh không tưởng tượng được tâm trạng của A Thu khi viết lá thư này là gì, có lẽ lòng cậu cũng chất đầy u sầu, đầu mũi đỏ ửng.
Dương Tu Văn đau lòng, nhớ đến A Thu anh cũng không thể bình tĩnh.
—
Hai đóa hoa nở, các biểu một chi. (Ý muốn nói câu chuyện đang xảy ra cùng một lúc nhưng chỉ có thể miêu tả tâm trạng từng người một)
Lúc này Dương Hành Thu đang ở khách sạn nghiên cứu giá phòng ở Lâm Thành. Vừa rời khỏi ga tàu, cậu đã bị biển quảng cáo cực đại ở đường cái thu hút – là video quảng cáo về Lâm Thành cách nơi này không xa. Trong video bên bờ biển xinh đẹp, người dân nhàn nhã đạp xe đón gió biển, trên mặt là nụ cười sảng khoái, nhìn qua cực kỳ thoải mái.
Khẩu hiệu kết thúc trên bảng quảng cáo là Đối diện biển lớn, Xuân về hoa nở.
Dương Hành Thu quyết định chuyển nơi ở, vừa về khách sạn đã tải xuống mấy cái ứng dụng theo dõi giá phòng ở Lâm Thành. Cậu tính toán khoản dư, nếu thật sự muốn mua một căn hộ sẽ phải rút hết tiền tiết kiệm, chẳng may ốm đau không có tiền đi khám bệnh thì làm thế nào. Nhưng nếu mua bằng khoản vay, hiện tại không có việc, đến lúc không thể thanh toán được thì sao...
Đắn đo một hồi, Dương Hành Thu quyết định ngày mai sẽ đi xe đến Lâm Thành.
Nằm trên giường lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Dương Hành Thu không thể bình tĩnh lại.
Tiết trời đầu xuân vẫn hơi lạnh, không có lò sưởi tự nhiên của Dương Tu Văn, Dương Hành Thu cuộn chăn bông trong khách sạn nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh luồn qua kẽ hở nào đó khiến chân anh tê cóng.
Anh Tu Văn bây giờ đang làm gì nhỉ? Trời mưa rồi, anh về nhà chưa? Đã... thấy lá thư chưa?
Anh có sốt ruột đi tìm cậu không, phát hiện cậu kéo đen WeChat chắc là anh sẽ đau lòng lắm. Dương Hành Thu nghĩ đến phản ứng của Dương Tu Văn, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy ngang rơi xuống gối.
Yêu nhau có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng khi khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, phải làm gì để lấp đầy khoảng trống đây?
Không phải Dương Hành Thu chưa từng nghĩ đến việc nói lời tạm biệt đàng hoàng với Dương Tu Văn, chỉ là cậu biết sẽ không có chuyện chia tay trong êm đẹp, vì Dương Tu Văn sẽ không buông tay... Một lần có người kia theo đuổi Dương Tu Văn, là thực tập sinh trong ngành của anh, sau khi gặp Dương Hành Thu chỉ biết chế nhạo cậu. Khi đó Dương Hành Thu đã nghĩ hay là rút lui, nhưng Dương Tu Văn ngay lập tức yêu cầu người kia kết thúc thực tập, thậm chí một cơ hội cũng không cho...
Dương Hành Thu lau nước mắt, cậu không nghĩ đến Dương Tu Văn nữa, nếu đã quyết định rời đi thì không quay đầu lại, làm như vậy là không công bằng với anh Tu Văn. Không ai phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác, và cậu tin rằng cho dù gặp khó khăn, con đường phía trước nhất định sẽ bằng phẳng.
Hôm sau tỉnh dậy trời quang mây tạnh, sau cơn mưa bầu trời trong xanh lạ thường. Ánh mặt trời chiếu vào người cậu khiến bóng tối như tan biến. Dương Hành Thu hít một hơi thật sâu, mỉm cười.
Cậu ăn sáng ở khách sạn, sau đó bắt tắc-xi đến Lâm Thành, hoàn toàn không biết ngay sau khi cậu vừa rời đi, Dương Tu Văn bước vào khách sạn cậu đang ở...
Dương Tu Văn đã đến tất cả các khách sạn xung quanh trạm chuyển phát nhanh, đây là khách sạn cuối cùng. Anh không còn hy vọng, lấy điện thoại ra đưa cho người ở quầy lễ tân: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi đang tìm một người rất quan trọng, nếu gặp cậu ấy hãy cho tôi biết."
Lễ tân nhìn đôi mắt uể oải mà gấp gáp của anh, nhìn bức ảnh sau đó chỉ vào khuôn mặt đó, nói: "Tôi đã gặp cậu ấy."
Dương Tu Văn đột nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào lễ tân.
Nhưng lễ tân lắc đầu: "Nhưng vừa trả phòng đi rồi."
Hy vọng vừa thắp lên đã bị dập tắt, bên ngoài ánh mặt trời lấp lánh, nhưng anh vẫn dừng lại ở đêm mưa kia không thể nào thoát ra được.
A Thu, em đi đâu vậy?
Anh sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng trấn định bản thân, phân tích xem A Thu có thể đến đâu.
Năm năm đủ dài để anh hiểu A Thu, một người với tính cách xuề xòa như cậu hẳn là chỉ tình cờ đến Dung thị. Nhưng A Thu rất dễ thích nghi, nếu đã đến sẽ không rời đi. Trong lòng anh lại dấy lên hy vọng, dù sao đi nữa, anh sẽ tìm kiếm từng ngóc ngách của Dung thị, cho đến khi tìm được A Thu thì thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.