Chương 93
Đản Thát Quân
16/09/2020
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Chương này khá ngắn, nhưng đến chương 93 lại dài gấp 4 lần chương 92, edit quá dài thì khá mất thời gian, mong là mọi người không quá để tâm đến vấn đề này.
"Mẫu hậu, việc này cứ giao cho nhi thần là được." Tiếu Mặc trầm ngâm chốc lát, "Quan trọng bây giờ là thân thể của ngài, trước khi Lý đại nhân tra ra ngọn nguồn, người cứ an tâm nghỉ cho tốt."
Hoàng hậu nghĩ rồi thì gật đầu "Ừ, cũng được." Sau đó nàng liền mệt mỏi, ngáp liên tục, Tiếu Mặc sau khi thấy không thể không lo lắng, kéo Dương ma ma đến một bên dặn dò phải chú ý đến công việc.
Dương ma ma vừa nghe liền gật đầu liên tục.
"Đại thể là như vậy, trước khi tìm ra chân tướng, đoạn thời gian này thỉnh nhũ mẫu hao tâm một chút để ý đến việc ăn mặc của mẫu hậu."
"Điện hạ quá lời, đây đều là công việc của nô tỳ."
Bọn họ sau khi nói xong thì phát hiện hoàng hậu đã ngủ, Tiếu Mặc than nhẹ một tiếng "Mẫu hậu mệt rồi, ta đi trước."
"Thỉnh điện hạ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm chiếu cố hoàng hậu." Dương ma ma trầm giọng nói "Chắc chắn sẽ không để người nào có dụng tâm muốn thương tổn đến hoàng hậu nương nương."
"Vậy thì không thể tốt hơn rồi." Tiếu Mặc gật đầu, quay người muốn đi.
Dương ma ma muốn nói lại thôi, cuối cùng do dự một chút vẫn đi đến ngăn bước của Tiếu Mặc "Điện hạ, nô tỳ có chuyện này không biết nên nói hay không."
Dương ma ma chần chừ, ngưng lông mày lại, ánh mắt nhìn Tiếu Mặc đầy thành khẩn, hắn nhẹ giọng nói "Dương ma ma có gì cứ nói."
"Điện hạ, hoàng hậu nương nương mấy năm nay phải trải qua bao gian khổ." Dương ma ma nhớ đến từng ngày từng ngày hoàng hậu phải trải qua, trong mắt không nhịn được ánh lên lệ quang "Nàng có ngày hôm nay, bây giờ chỉ có thể dựa dẫm vào một mình ngài. Nô tỳ ngu ngốc, cũng có rất nhiều chuyện không biết, nhưng thật sự đau lòng cho nương nương. Vừa mới nghe Tiểu Ninh Tử nói, Đỗ Vân Trúc nói năng lỗ mãng với nương nương, nói ẩu nói tả, nương nương rất tức giận. Nương nương lúc này cũng vì điện hạ mà nhẫn nhục, cam chịu, mà nô tỳ thì..." Dương ma ma thở dài, đột nhiên trươc mặt Tiếu Mặc quỳ xuống, dùng sức rập đầu "Nô tỳ cũng khẩn cầu điện hạ, đừng suy bụng ta ra bụng người."
Tiếu Mặc nghe xong thì ngẩn ra, khí tức trong người chớp mắt trở nên lạnh lẽo, tiêu điều. Hắn chỉ lặng đứng ở đó chắp hai tay ra sau lưng, trầm mặc hồi lâu nhưng cũng khiến người ta không dám thở mạnh.
Đáy lòng lộp bộp một tiếng, tự biết là mình nhiều lời, Dương ma ma cũng im lặng không lên tiếng, chỉ có thể quỳ ở đó không nhúc nhích chờ đợi Tiếu Mặc xử lý.
Chờ cho đến khi hai chân Dương ma ma quỳ đến sắp mất đi tri giác, Tiếu Mặc mới không đổi sắc hỏi "Nàng ta nói cái gì?"
"Chỉ cần ta muốn, thì ngôi vị đó có là cái gì? Ta căn bản không thấy hiếm lạ." Dương ma ma nói xong liền kinh hoàng rập đầu quỳ xuống.
Tiếu Mặc nghe vậy môi nhếch lên, mười ngón tay buông xuống co lại, lạnh giọng đáp, "Ta biết rồi." Sau đó nhanh chóng rời khỏi cung.
Đợi Tiếu Mặc đi hồi lâu, Dương ma ma mới lấy lại tinh thần, áp lực trên người rốt cuộc bị quét sạch sành sanh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, khí thế của Tam điện hạ ngày càng kinh người, dù chỉ đơn giản là bất động thanh sắc, nhưng cũng đủ khiến người ta không nhúc nhích nổi. Dương ma ma thở phào nhẹ nhõm, đỡ lấy cây cột bên cạnh đứng dậy, cầm lấy một chiếc áo choàng phủ lên người của hoàng hậu. Hy vọng Tam điện hạ có thể thông cảm cho hoàng hậu nương nương, những năm tháng này, nếu không phải Tam điện hạ, chỉ sợ hoàng hậu sẽ không chống chọi được với nơi thâm cung này, nhưng dù thế nào, nàng nhớ tới những lần hoàng hậu vượt qua cái cô quạnh của màn đêm, không nhịn được lắc đầu liên tục.
Bất kể dù ra sao, vẫn là quá khổ.
Tần Mặc lặng lẽ đẩy cửa đi vào, đi tới bên cạnh Nguyệt Vân Sinh, thầm thì "Chủ nhân, mọi chuyện đều đã làm theo kế hoạch của ngài, tất cả đã xong xuôi"
"Ta biết rồi." Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Ngươi đi xuống trước đi."
Y phân phó người trợ sức Lý Phục Nghi, để tìm ra kịch độc cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc hoàng hậu phát hiện ra thân thể mình đã trúng độc, bước kế tiếp của bọn họ nhất định là phải chỉnh đốn lại bên trong cung, tìm ra người hạ độc. Lần này y đứng giữa việc phân tranh của hoàng hậu và Đỗ Vân Trúc, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn.
Nguyệt Vân Sinh đưa khớp tay gõ lên mặt bàn có nhịp điệu, nếu như đã xuống tay, vậy thì y sẽ dụ địch từng bước thâm nhập vào trận đồ, vẫn là tốc chiến tốc thắng để đỡ gây hậu hoạ ác mộng về sau?
Chính lúc y đang đắm chìm trong suy tư, cửa phòng đột nhiên bị gõ mấy tiếng, y vừa đáp lại thì cửa lập tức bị người mở ra, chỉ thấy Tiếu Kỳ bước vào.
"Văn Cẩn.."
Nguyệt Vân Sinh thấy người vào là hắn, nụ cười trên môi thêm rạng rỡ "Ngươi sao trở về cung sớm như vậy? Không phải nói có chuyện cần xuất cung, mấy ngày nữa mới về sao?"
Trên mặt Tiếu Kỳ nhiễm phong trần mệt mỏi, sau khi thấy Nguyệt Vân Sinh cũng không tự chủ được mà nở nụ cười, hắn vòng tay ôm lấy Nguyệt Vân Sinh vào trong lòng "Ta nhớ ngươi."
"Ta luôn ở đây, không cần phải lo lắng, nhìn lại ngươi xem, sao lại ra cái hình dáng này?" Nguyệt Vân Sinh kéo tay hắn ra, đỡ hắn ngồi xuống, sau đó liền cao giọng dặn dò Xuân Đào chuẩn bị nước để Tiếu Kỳ rửa mặt.
"Muốn về sớm một chút để ở cùng ngươi, thế nên làm không ngừng nghỉ để xong xuôi công việc." Tiếu Kỳ thoả mãn mà cạ cạ chiếc cổ thon dài của Nguyệt Vân Sinh, sau đó hời hợt nói "Phải rồi, lúc ta trở lại đã thấy có người nhanh chóng chạy đưa tin tức tới, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Đỗ Vân Trúc gần đây được sủng ái, chuyên gây nên bất mãn trong hậu cung, mà nàng lại nói năng lỗ mãng với hoàng hậu." Nguyệt Vân Sinh nói "Ta lần này bất quá cũng chỉ là lợi dụng mối quan hệ của Đỗ Vân Trúc và hoàng hậu." Nguyệt Vân Sinh nói xong liền phát hiện bả vai mình trở nên nặng hơn, vừa lúc Thẩm Đại Hải từ ngoài chạy vào, sau khi thấy thì vui mừng nở nụ cười. Có lẽ đã đi theo một đoạn đường dài, cũng đi theo rất nhanh, thể lực của Tiếu Kỳ cũng sắp không đỡ được nữa. Chỉ mong Thục phi nương nương trên trời có linh thiêng, có thể giúp hai người đó đừng giống như hai cây cung ngày trước, ương ngạnh, khó chịu lẫn nhau.
Hoàn chương 92
Tác giả có lời muốn nói: Vì bản thân tự xoắn xuýt rất nhiều ngày, thế nên xin lỗi các vị đại nhân. Buồn ngủ quá đi, ngày mai sẽ lại bù đắp sau.
Không thuật chuyện được nhiều, hy vọng mọi người có thể tìm đến thú vui khác của riêng mình.
Biên tập: Red9
Chương này khá ngắn, nhưng đến chương 93 lại dài gấp 4 lần chương 92, edit quá dài thì khá mất thời gian, mong là mọi người không quá để tâm đến vấn đề này.
"Mẫu hậu, việc này cứ giao cho nhi thần là được." Tiếu Mặc trầm ngâm chốc lát, "Quan trọng bây giờ là thân thể của ngài, trước khi Lý đại nhân tra ra ngọn nguồn, người cứ an tâm nghỉ cho tốt."
Hoàng hậu nghĩ rồi thì gật đầu "Ừ, cũng được." Sau đó nàng liền mệt mỏi, ngáp liên tục, Tiếu Mặc sau khi thấy không thể không lo lắng, kéo Dương ma ma đến một bên dặn dò phải chú ý đến công việc.
Dương ma ma vừa nghe liền gật đầu liên tục.
"Đại thể là như vậy, trước khi tìm ra chân tướng, đoạn thời gian này thỉnh nhũ mẫu hao tâm một chút để ý đến việc ăn mặc của mẫu hậu."
"Điện hạ quá lời, đây đều là công việc của nô tỳ."
Bọn họ sau khi nói xong thì phát hiện hoàng hậu đã ngủ, Tiếu Mặc than nhẹ một tiếng "Mẫu hậu mệt rồi, ta đi trước."
"Thỉnh điện hạ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm chiếu cố hoàng hậu." Dương ma ma trầm giọng nói "Chắc chắn sẽ không để người nào có dụng tâm muốn thương tổn đến hoàng hậu nương nương."
"Vậy thì không thể tốt hơn rồi." Tiếu Mặc gật đầu, quay người muốn đi.
Dương ma ma muốn nói lại thôi, cuối cùng do dự một chút vẫn đi đến ngăn bước của Tiếu Mặc "Điện hạ, nô tỳ có chuyện này không biết nên nói hay không."
Dương ma ma chần chừ, ngưng lông mày lại, ánh mắt nhìn Tiếu Mặc đầy thành khẩn, hắn nhẹ giọng nói "Dương ma ma có gì cứ nói."
"Điện hạ, hoàng hậu nương nương mấy năm nay phải trải qua bao gian khổ." Dương ma ma nhớ đến từng ngày từng ngày hoàng hậu phải trải qua, trong mắt không nhịn được ánh lên lệ quang "Nàng có ngày hôm nay, bây giờ chỉ có thể dựa dẫm vào một mình ngài. Nô tỳ ngu ngốc, cũng có rất nhiều chuyện không biết, nhưng thật sự đau lòng cho nương nương. Vừa mới nghe Tiểu Ninh Tử nói, Đỗ Vân Trúc nói năng lỗ mãng với nương nương, nói ẩu nói tả, nương nương rất tức giận. Nương nương lúc này cũng vì điện hạ mà nhẫn nhục, cam chịu, mà nô tỳ thì..." Dương ma ma thở dài, đột nhiên trươc mặt Tiếu Mặc quỳ xuống, dùng sức rập đầu "Nô tỳ cũng khẩn cầu điện hạ, đừng suy bụng ta ra bụng người."
Tiếu Mặc nghe xong thì ngẩn ra, khí tức trong người chớp mắt trở nên lạnh lẽo, tiêu điều. Hắn chỉ lặng đứng ở đó chắp hai tay ra sau lưng, trầm mặc hồi lâu nhưng cũng khiến người ta không dám thở mạnh.
Đáy lòng lộp bộp một tiếng, tự biết là mình nhiều lời, Dương ma ma cũng im lặng không lên tiếng, chỉ có thể quỳ ở đó không nhúc nhích chờ đợi Tiếu Mặc xử lý.
Chờ cho đến khi hai chân Dương ma ma quỳ đến sắp mất đi tri giác, Tiếu Mặc mới không đổi sắc hỏi "Nàng ta nói cái gì?"
"Chỉ cần ta muốn, thì ngôi vị đó có là cái gì? Ta căn bản không thấy hiếm lạ." Dương ma ma nói xong liền kinh hoàng rập đầu quỳ xuống.
Tiếu Mặc nghe vậy môi nhếch lên, mười ngón tay buông xuống co lại, lạnh giọng đáp, "Ta biết rồi." Sau đó nhanh chóng rời khỏi cung.
Đợi Tiếu Mặc đi hồi lâu, Dương ma ma mới lấy lại tinh thần, áp lực trên người rốt cuộc bị quét sạch sành sanh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, khí thế của Tam điện hạ ngày càng kinh người, dù chỉ đơn giản là bất động thanh sắc, nhưng cũng đủ khiến người ta không nhúc nhích nổi. Dương ma ma thở phào nhẹ nhõm, đỡ lấy cây cột bên cạnh đứng dậy, cầm lấy một chiếc áo choàng phủ lên người của hoàng hậu. Hy vọng Tam điện hạ có thể thông cảm cho hoàng hậu nương nương, những năm tháng này, nếu không phải Tam điện hạ, chỉ sợ hoàng hậu sẽ không chống chọi được với nơi thâm cung này, nhưng dù thế nào, nàng nhớ tới những lần hoàng hậu vượt qua cái cô quạnh của màn đêm, không nhịn được lắc đầu liên tục.
Bất kể dù ra sao, vẫn là quá khổ.
Tần Mặc lặng lẽ đẩy cửa đi vào, đi tới bên cạnh Nguyệt Vân Sinh, thầm thì "Chủ nhân, mọi chuyện đều đã làm theo kế hoạch của ngài, tất cả đã xong xuôi"
"Ta biết rồi." Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Ngươi đi xuống trước đi."
Y phân phó người trợ sức Lý Phục Nghi, để tìm ra kịch độc cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc hoàng hậu phát hiện ra thân thể mình đã trúng độc, bước kế tiếp của bọn họ nhất định là phải chỉnh đốn lại bên trong cung, tìm ra người hạ độc. Lần này y đứng giữa việc phân tranh của hoàng hậu và Đỗ Vân Trúc, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn.
Nguyệt Vân Sinh đưa khớp tay gõ lên mặt bàn có nhịp điệu, nếu như đã xuống tay, vậy thì y sẽ dụ địch từng bước thâm nhập vào trận đồ, vẫn là tốc chiến tốc thắng để đỡ gây hậu hoạ ác mộng về sau?
Chính lúc y đang đắm chìm trong suy tư, cửa phòng đột nhiên bị gõ mấy tiếng, y vừa đáp lại thì cửa lập tức bị người mở ra, chỉ thấy Tiếu Kỳ bước vào.
"Văn Cẩn.."
Nguyệt Vân Sinh thấy người vào là hắn, nụ cười trên môi thêm rạng rỡ "Ngươi sao trở về cung sớm như vậy? Không phải nói có chuyện cần xuất cung, mấy ngày nữa mới về sao?"
Trên mặt Tiếu Kỳ nhiễm phong trần mệt mỏi, sau khi thấy Nguyệt Vân Sinh cũng không tự chủ được mà nở nụ cười, hắn vòng tay ôm lấy Nguyệt Vân Sinh vào trong lòng "Ta nhớ ngươi."
"Ta luôn ở đây, không cần phải lo lắng, nhìn lại ngươi xem, sao lại ra cái hình dáng này?" Nguyệt Vân Sinh kéo tay hắn ra, đỡ hắn ngồi xuống, sau đó liền cao giọng dặn dò Xuân Đào chuẩn bị nước để Tiếu Kỳ rửa mặt.
"Muốn về sớm một chút để ở cùng ngươi, thế nên làm không ngừng nghỉ để xong xuôi công việc." Tiếu Kỳ thoả mãn mà cạ cạ chiếc cổ thon dài của Nguyệt Vân Sinh, sau đó hời hợt nói "Phải rồi, lúc ta trở lại đã thấy có người nhanh chóng chạy đưa tin tức tới, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Đỗ Vân Trúc gần đây được sủng ái, chuyên gây nên bất mãn trong hậu cung, mà nàng lại nói năng lỗ mãng với hoàng hậu." Nguyệt Vân Sinh nói "Ta lần này bất quá cũng chỉ là lợi dụng mối quan hệ của Đỗ Vân Trúc và hoàng hậu." Nguyệt Vân Sinh nói xong liền phát hiện bả vai mình trở nên nặng hơn, vừa lúc Thẩm Đại Hải từ ngoài chạy vào, sau khi thấy thì vui mừng nở nụ cười. Có lẽ đã đi theo một đoạn đường dài, cũng đi theo rất nhanh, thể lực của Tiếu Kỳ cũng sắp không đỡ được nữa. Chỉ mong Thục phi nương nương trên trời có linh thiêng, có thể giúp hai người đó đừng giống như hai cây cung ngày trước, ương ngạnh, khó chịu lẫn nhau.
Hoàn chương 92
Tác giả có lời muốn nói: Vì bản thân tự xoắn xuýt rất nhiều ngày, thế nên xin lỗi các vị đại nhân. Buồn ngủ quá đi, ngày mai sẽ lại bù đắp sau.
Không thuật chuyện được nhiều, hy vọng mọi người có thể tìm đến thú vui khác của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.