Dấm Nghiện

Chương 30: Tiểu Hoa cũng ghen tuông

Văn Nhã Ai Cập Miêu

17/11/2020

Lồng ngực của Liễu Khinh Ca còn đang phập phồng kịch liệt, mà cái tên gia hỏa gây họa thì đã nặng nề ngủ thiếp đi, nàng quay đầu nhìn Hoa Ngữ An, mày nhíu lại.

Hoa Ngữ An, ngươi chờ...

Liễu Khinh Ca đưa lưng về phía Hoa Ngữ An, tay nhẹ nhàng phủ lên môi của mình, nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm cùng mùi hương của Hoa Ngữ An...

Càng nghĩ đầu óc càng loạn, cuối cùng Liễu Khinh Ca bất đắc dĩ rời khỏi giường, đi ra phòng khách, muốn chính mình bình tĩnh lại, thì phát hiện Tiêu Vân tay cầm ly rượu, đứng ở ngoài ban công.

"Mẹ?"

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng gọi Tiêu Vân một tiếng, Tiêu Vân quay đầu lại, mắt nhìn Liễu Khinh Ca, nói: "Đứa nhỏ Ngữ An kia ngủ rồi đi?"

Nói đến Hoa Ngữ An, mặt Liễu Khinh Ca không tự giác lại đỏ lên, nói: "Ân, ngủ."

Tiêu Vân cười khẽ, nhớ tới bộ dạng say rượu vừa rồi của Hoa Ngữ An, thực là đáng yêu a.

"Ngươi thích đưa nhỏ kia đúng không?"

Tiêu Vân quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca cũng đang dựa vào lan can giống mình, Liễu Khinh Ca cũng quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo nghi hoặc.

"Ngươi hiểu rõ ta có ý tứ gì."

Tiêu Vân thanh âm cực nhẹ, mấy ngày nay nàng đem hành động của hai người đều xem ở trong mắt, nàng tung hoành thương trường đã nhiều năm, hơn nữa trước mắt còn là con gái của nàng, có một số việc như thể nào có thể xem không rõ đây.

Liễu Khinh Ca sững sờ tại chỗ, người ở bên cạnh mình đều thấy đến rõ ràng, chính là nàng lại nghĩ không rõ... Này đại khái chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường đi!

"Ân... Đại khái đi!"

Liễu Khinh Ca cũng thẳng nhận thừa nhận, ở trước mặt Tiêu Vân, cái gì nàng cũng không dấu được.

Tiêu Vân cũng không phải là người cổ hủ, sau khi về hưu nàng chu du các nước, nhìn thấy nhiều việc hơn người khác nhiều, tự nhiên sẽ không giật mình vì chuyện này, cũng sẽ không vì thế mà một khóc hai nháo ba thắt cổ.

"Yên tâm đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này của các ngươi, bất quá ngươi biết nam nhân kia, nếu hắn biết, phỏng chừng ngươi cùng Ngữ An đều không dễ chịu gì."

Tiêu Vân sâu kín nói, nam nhân kia chính là như vậy, làm cái gì cũng là một mình tự quyết, chưa bao giờ băn khoăn cảm thụ của người bên cạnh.

"Không chỉ nam nhân kia, còn có Minh gia."

Liễu Khinh Ca nói, con ngươi dần dần lạnh lẽo, so này gió lạnh ở ban công càng lạnh hơn vài phần.

"Ta lần đầu tiên thấy ngươi giữ gìn một người như thế."

Tiêu Vân nhìn Liễu Khinh Ca, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm chút dấu vết, thời điểm Liễu Khinh Ca nói đến Hoa Ngữ An, biểu tình hiển nhiên hòa hoãn hơn nhiều.

"Ta cũng không rõ vì cái gì."

Liễu Khinh Ca cười khẽ, lần đầu tiên thấy nàng ở trung tâm cứu trợ giúp miêu miêu cẩu cẩu, sau lại ở phỏng vấn, rồi đến công tác, nàng tựa hồ cảm giác chính mình vô pháp đối với nữ nhân này không tốt.

"Rất nhiều chuyện cũng không cần phải nghĩ đến rõ ràng như vậy, lại có bao nhiêu chuyện có thể thật sự rõ ràng, tùy tâm mà đi là đến nơi."

Tiêu Vân đem ly rượu vang đỏ trên tay một hơi uống sạch, duỗi cái eo lười nói: "Hảo, ta muốn đi ngủ."

Tiêu Vân đi rồi, nhưng Liễu Khinh Ca vẫn còn đứng ở trên ban công, gió lạnh đem khô nóng trong lòng nàng đều thổi tan, nhìn vạn ngọn đèn trước mắt, tâm tình tựa hồ bình thản không ít, quay đầu vào phòng khách, đem ban công đóng lại xong, liền trở về phòng của mình.

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng nằm lên trên giường, nghiêng người đối mặt với Hoa Ngữ An, người nọ tựa hồ có chút khó chút vì uống rượu, ngay cả đang ngủ cũng nhíu chặt mày.

Liễu Khinh Ca đưa tay qua, vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày của Hoa Ngữ An, khóe miệng gợi lên một độ cong ôn nhu.

"Ngủ ngon, Ngữ An."

Liễu Khinh Ca cùng với độ ấm và mùi hương của Hoa Ngữ An dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca dậy thật sớm, tắm rửa xong liền ngồi ở bàn trang điểm hoá trang, mà người nọ trên giường ngủ đến không an phận, vẫn luôn lộn xộn, sau lại thật sự chịu không nổi mới ngồi dậy rời giường, nhìn đến Liễu Khinh Ca, đầu mới thanh tỉnh vài phần.

Hoa Ngữ An có chút đau đầu, tửu lượng của nàng vốn không tốt, ngày hôm qua còn học người khác uống rượu, nàng như thế nào trở lại giường hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

"Chào buổi sáng."

Liễu Khinh Ca trước đã mở miệng, chỉ thấy người kia còn đang choáng váng, nghe được thanh âm của mình, mới nói câu: "Chào buổi sáng."

Hoa Ngữ An không hề nói gì nữa, vào phòng tắm tắm rửa một cái, lúc này mới tỉnh táo lại, nhưng mà đầu thực sự có chút đau.

Chờ đến khi Hoa Ngữ An ra tới, Liễu Khinh Ca đã trang điểm xong, nhìn về phía Hoa Ngữ An, ánh mắt kia ý vị sâu xa.



"Sao... Làm sao vậy? Khinh Ca?"

Hoa Ngữ An nhìn thấy ý vị tươi cười sâu xa của Liễu Khinh Ca, mặt chợt đỏ lên, ánh mắt kia mang theo nghiền ngẫm cùng xâm lược, xem đến nàng có chút chột dạ.

"Ngươi biết tối hôm qua ngươi đã làm cái gì không?"

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng mở miệng, Hoa Ngữ An đầu bỗng nhiên nổ tung, ngày hôm qua nàng đã làm cái gì? Nàng thật sự một chút cũng không nhớ nổi, chẳng lẽ lại làm chuyện xấu mặt gì sao?

"Ta sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn đi?"

Hoa Ngữ An hỏi thử, nàng đã từng uống say một lần, cùng Lê Kiều Kiều đi đến ban công hát "Chinh Phục", từ đây hai nàng một đêm thành danh, bị người trong ký túc xá đại học coi là tiểu ca, hiện tại nhớ lại đều cảm thấy mất mặt.

"Ngươi cảm thấy ngươi đã làm cái gì?"

Liễu Khinh Ca không tự giác mà mím môi, nàng còn cảm giác được vị ngọt của Hoa Ngữ An trên môi của mình đây, nhưng nhìn dáng vẻ Hoa Ngữ An xem ra không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, tâm chơi đùa lại nổi lên.

"Sẽ không... Không phải là đến ban công hát "Chinh Phục" đi?"

Lịch sử sẽ không lặp lại như vậy đi? Nếu vậy thì mặt cũng có thể ném đi rồi!

Liễu Khinh Ca nhịn cười, người này như thế nào sẽ nghĩ đến chuyện kỳ quái như vậy đây, chẳng lẽ trước đó nàng đã làm qua?

"Ngươi cảm thấy sao?"

Liễu Khinh Ca vẫn như cũ thừa nước đục thả câu, nàng liền muốn nhìn một chút bộ dạng co quắp bất an thậm chí quẫn bách của Hoa Ngữ An, thật sự là quá thú vị.

"Ách... Không thể nào... Ta như thế nào sẽ lại làm loại chuyện ngu xuẩn đó."

Hoa Ngữ An che cái trán lại, vì cái gì Lê Kiều Kiều không ở đây, nàng cũng có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, chẳng lẽ thiểu năng trí tuệ thật sự có thể lây?

"Hảo, nên đi sân bay."

Liễu Khinh Ca cũng không nói gì nữa, cầm lấy túi xách liền đi ra phòng khách, Hoa Ngữ An tuy rằng thực hối hận chính mình vì cái gì lại làm ra loại sự tình này, nhưng nàng vẫn chạy nhanh đi thay đổi quần áo, trên mặt trang điểm nhẹ xong liền đi theo ra ngoài.

Tiêu Vân đã kéo rương hành lý ra ngoài, ngồi ở trên sô pha uống sữa bò.

"Ngữ An, tỉnh rồi?"

Tiêu Vân vừa thấy đến Hoa Ngữ An liền cảm thấy tâm tình hảo, đứa nhỏ này luôn có mị lực làm người an tâm.

"Ân, Vân a di, ngài đều thu thập xong rồi?"

Hoa Ngữ An nhìn Tiêu Vân đã một thân ' võ trang ', thoạt nhìn đã thu thập đến không sai biệt lắm.

"Ân, ăn xong bữa sáng liền có thể đi sân bay."

Hoa Ngữ An gật gật đầu, đổ một ly sữa bò cho mình, ăn bánh mì liền cùng Liễu Khinh Ca đưa Tiêu Vân đi sân bay.

Hoa Ngữ An ngồi ở ghế phụ, Tiêu Vân ngồi ở ghế sau chơi di động, Hoa Ngữ An thấp thỏm bất an mà nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi: "Vân a di, ngày hôm qua... Ngày hôm qua ta uống say sau đó làm cái gì?"

Ngàn vạn lần không cần là ở ban công hát "Chinh Phục", nhất định không phải, ân!

Tiêu Vân ngẩn người, nhìn về phía gương nhỏ ở phía trước, thì thấy Liễu Khinh Ca xuyên qua gương nhỏ cho nàng một ánh mắt, nàng lập tức hiểu ý.

"Ngươi cảm thấy sao?"

Tiêu Vân khóe miệng mang theo ý cười, Hoa Ngữ An vừa thấy, hối hận không thôi, nàng như thế nào sẽ đi hỏi, chính mình thật sự ở ban công hát "chinh phục" sao?

Ngao...

Liễu Khinh Ca nhìn bộ dạng thật hối hận của Hoa Ngữ An, vẫn cố gắng nhịn xuống ý cười, sau đó nàng nhìn qua gương nhỏ cho Tiêu Vân một cái ánh mắt, ý bảo nàng làm tốt lắm.

Tiêu Vân lắc lắc đầu, không thể tưởng được con gái của mình còn có tâm chơi đùa như vậy, xem ra Hoa Ngữ An này thật sự rất đặc biệt, ít nhất ở trong lòng Liễu Khinh Ca, là cái dạng này.

Tới sân bay không lâu, Tiêu Vân liền phải tiến vào phòng chờ, Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, sau đó mở miệng: "Vân a du, ngươi chừng nào thì trở về?"

Hoa Ngữ An vẫn là thực thích vị trưởng bối Tiêu Vân này, lời nói ôn nhu, trước nay đều là ôn nhu cùng bình thản, tuy rằng trên người nàng luôn là mang một loại khí tràng cường đại, nhưng từ nội tâm nàng vẫn thực thích vị trưởng bối này.

"Ít nhất cũng một tháng đi!"

Tiêu Vân trước nay đều sẽ không hạn định thời gian khi nào nàng sẽ quay lại, nàng hướng tới tự do, nhìn đến bộ dạng lưu luyến không rời kia của Hoa Ngữ An, nàng cười sờ sờ đầu Hoa Ngữ An, nói: "Ta sẽ thường xuyên gửi tin tức gọi điện thoại cho ngươi, ngoan, hài tử."



Hoa Ngữ An gật gật đầu, cúi người đem Tiêu Vân ôm lấy, Liễu Khinh Ca ở một bên nhìn, bỗng nhiên có một loại cảm giác...Chính là Hoa Ngữ An cùng Tiêu Vân mới là mẹ con...

Liễu Khinh Ca tự giễu mà cười cười, trường hợp ly biệt này nàng cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi, thực sự một chút cảm giác cũng không có.

"Mẹ, chính mình cẩn thận, an toàn trên hết."

Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, vẫn là một bộ dạng xa cách, Tiêu Vân cũng không thèm để ý, nói thật nàng cũng đã quen, duy nhất bất đồng, là nàng có một cái vướng bận, chính là Hoa Ngữ An.

"Đã biết, hẹn gặp lại."

Tiêu Vân hướng Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An phất phất tay, sau đó lôi kéo rương hành lý rời đi, Hoa Ngữ An nhìn theo Tiêu Vân rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh của nàng, mới thu hồi tầm mắt.

"Đi rồi."

Liễu Khinh Ca đang muốn cùng Hoa Ngữ An rời khỏi sân bay, vào lúc này lại nhận được điện thoại của Minh Dật Nhiên.

"Uy?"

Liễu Khinh Ca thanh âm thực nhẹ, nhưng nghe không ra bất luận cảm xúc gì.

"Khinh Ca, muốn ăn một bữa cơm hay không, ta tìm được một nhà ăn rất ngon, món ăn Thái Lan."

Thanh âm của Minh Dật Nhiên hiển nhiên có chút hưng phấn, giống như một đứa nhỏ vội vã hiến vật quý vậy.

Liễu Khinh Ca dừng một chút, tựa hồ còn đang suy xét, nàng nhìn nhìn Hoa Ngữ An bên cạnh, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

"Hảo, khi nào?"

Liễu Khinh Ca ứng, nàng thật sự đã lâu không có cùng Minh Dật Nhiên đi ra ngoài, có đôi khi một đoạn cảm tình hoàn toàn không đi chăm chút sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc kết thúc.

"Một giờ sau ta đến nhà ngươi đón ngươi."

"Ân."

Liễu Khinh Ca treo điện thoại, lúc này Hoa Ngữ An mới mở miệng hỏi: "Ngươi muốn đi ra ngoài?"

Nghe nội dung vừa rồi Liễu Khinh Ca nói, Hoa Ngữ An đại khái có thể đoán được, chỉ là trong lòng không biết vì sao có cảm giác vắng vẻ?

"Ân, cùng Minh Dật Nhiên."

Liễu Khinh Ca cũng không dấu diếm, mà Hoa Ngữ An cũng đoán được là Minh Dật Nhiên, chỉ là nghe được câu trả lời của Liễu Khinh Ca, trong lòng càng không ngừng vắng vẻ, thậm chí còn nhiều phần chua xót.

"Nga."

Hoa Ngữ An không nói thêm gì nữa, trên đường về nhà cũng là trầm mặc, Hoa Ngữ An một hồi về đến nhà của Liễu Khinh Ca, liền đem chăn cùng gối đầu của mình đang lưu ở trên giường của Liễu Khinh Ca đều dọn về phòng cho khách, nhìn Hoa Ngữ An không nói một lời, kỳ thực Liễu Khinh Ca có thể cảm giác được nàng dị thường, nhưng có chút việc, nàng không thể không làm.

Hoa Ngữ An về phòng rồi, vẫn luôn tránh ở bên trong, trong lòng có chút khổ sở, nhưng lại nói không ra đó là cái gì, chờ đến khi Minh Dật Nhiên tới đón Liễu Khinh Ca đi rồi, Hoa Ngữ An mới từ phòng đi ra.

Lúc này di động của Hoa Ngữ An nhận được một tin nhắn.

"Muốn ăn cái gì, ta mang về cho ngươi?"

Là Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An vừa thấy hít sâu một hơi, trực tiếp trở về câu: "Không muốn ăn, cảm ơn."

Sau đó nàng nhớ tới Lê Kiều Kiều, lại gọi điện thoại cho Lê Kiều Kiều, nghe thấy thanh âm lười biếng của Lê Kiều Kiều còn mang theo nồng hậu giọng mũi, Hoa Ngữ An biết tên này còn đang ngủ.

"Tiểu Hoa... Cuối tuần quấy rầy người khác ngủ nướng sẽ bị chém chết..."

Lê Kiều Kiều nằm ở trên giường, mắt còn đang nhắm lại, lười biếng đến không muốn động đậy.

"Ngày hôm qua lại đi xã giao sao?"

Lê Kiều Kiều thích cuối tuần ngủ nướng, Hoa Ngữ An biết rõ, chỉ là ngủ muộn đến như vậy, nguyên nhân đại khái chính là ngày hôm qua Lê Kiều Kiều lại đi xã giao.

"Ân... Uống rất nhiều..."

Hoa Ngữ An cũng đau lòng nàng, nàng biết cảm giác say rượu, vốn dĩ muốn hẹn nàng ra ăn cơm, hiện tại tình huống như vậy, nàng chỉ có thể từ bỏ, treo điện thoại của Lê Kiều Kiều, rất nhanh một cái tin nhắn được phát lại đây, nàng tưởng là Liễu Khinh Ca, nhưng vừa nhìn, lại là Lạc Phỉ.

"Tiểu Hoa Tử, Lạc nương nương đói bụng, tới bồi Lạc nương nương ăn cơm."

Nhìn tin nhắn thú vị kia, Hoa Ngữ An cười cười, dù sao cũng không có việc gì, liền trả lời một câu.

"Hảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dấm Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook