Đám Người Chơi Này Còn Ghê Hơn Cả Quỷ
Chương 26: Săn Giết
Tam Bách Cân Vi Tiếu
24/09/2024
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ninh Tranh bước vào ngày thứ ba làm trang chủ của sơn trang.
Với mái tóc rối bù như tổ chim, hắn thức dậy, chải đầu, rửa mặt, đánh răng, rồi đi vệ sinh. Một ngày bình thường lại bắt đầu.
Hôm nay cũng chẳng có gì để dạy, lần này hắn dự định giữa trưa xuống núi
Dù sơn trang cũng có thể tu luyện, nhưng hiệu quả quá thấp, những tiếng ồn ào, cãi cọ khiến hắn khó lòng yên tĩnh mà tu tâm.
Con người thật kỳ lạ, trước kia khi còn tĩnh lặng thì cảm thấy chán, mong muốn có ai đó đến thăm, náo nhiệt một chút, có sức sống hơn.
Giờ chỉ mới vài ngày đã thấy phiền, lại bắt đầu cảm giác những ngày yên bình trước đây mới thật thoải mái.
Nhưng rất nhanh, Ninh Tranh nhận ra điều gì đó không ổn.
[Khí vận hôm nay: 485]
?
Tại sao hôm nay lại giảm mất mười lăm điểm khí vận?
Chẳng lẽ sắp có chuyện xui xẻo xảy ra với ta?
Ninh Tranh nhíu mày.
Nếu theo như trước đây khi hắn chỉ có mười lăm điểm khí vận, chẳng phải sắp đến lúc mất mạng rồi sao?
Ninh Tranh nhìn kỹ, đột nhiên khung thông báo trên đầu lại thay đổi.
[Khí vận -1]
?
Lại mất nữa rồi!
Thật vô lý.
Ninh Tranh suy nghĩ: “Có vẻ như đây là hiện tượng liên tục xảy ra, cứ khoảng một giờ lại mất một điểm?”
Khí vận đang giảm có lẽ là lời cảnh báo.
Có nguy hiểm nào đó đang tiến lại gần hắn, hoặc có lẽ là tiến đến sơn trang?
Hắn không quá vội vàng, thong thả ăn sáng rồi tính sẽ đi dạo quanh sơn trang xem xét.
Theo hắn, những mối nguy tiềm ẩn không nhiều.
1. Hà Yêu.
Phải chăng việc câu quá nhiều Hà Yêu đã khiến chúng đến tìm hắn gây chuyện?
Nghe có lý đấy.
Ngày ngày dùng Ninh Giao Giao làm mồi nhử, múa hát, quyến rũ, đã câu đi biết bao binh sĩ tinh anh của Hà Yêu rồi?
Mà giờ sau bao năm, chúng nổi giận thì cũng không phải quá vô lý, quả thật kiên nhẫn ghê!
Nhưng Ninh Tranh có cách nào khác chứ? Chủ yếu là Ninh Giao Giao thích ăn thịt.
2. Quạ.
Quạ thì không giống Hà Yêu, tính tình nóng nảy lắm.
Hắn chưa dám chọc giận chúng.
Bởi hắn từng tận mắt chứng kiến cảnh một ông chú bán thịt lợn tóc bạc ở phố bên ngày nào cũng bị quạ tấn công.
Hắn từng nghe loáng thoáng rằng trước kia ông chú dùng chổi đánh quạ, kết quả là quạ nhớ đến tận bây giờ!
Dù ông chú đã chết hơn trăm năm, lũ quạ vẫn ngày ngày bay đến phóng phân lên người, bắt nạt một linh hồn yếu ớt. Đúng là sống chết không rời.
Ông chú không phải là do bạc tóc sớm mà là vì linh hồn của ông không thể tắm gội, lũ quạ giúp rửa đầu mỗi ngày nên tóc biến thành màu trắng.
Vì thế, Ninh Tranh không dám đụng đến quạ.
Nhưng nếu lũ quạ đột nhiên không vừa mắt với hắn thì sao?
Hai khả năng Hà Yêu và quạ đều khá thấp. Cho dù có xảy ra, Ninh Tranh vẫn nghĩ mình có thể trốn thoát. Ngược lại, hai khả năng sau mới là những gì hắn lo lắng nhất.
3. Phiên chợ.
Có thể trong phiên chợ, linh vật nào đó từ các sơn trang bên cạnh đến mua sắm và cảm thấy khó chịu với ta?
Xung quanh sơn trang có bảy tám sơn trang nhỏ, Ninh Tranh chưa bao giờ có hứng thú đi khám phá, có lẽ ở đó có thứ gì đó còn hung dữ hơn cả Ninh Giao Giao.
Có khi hắn đến chợ thì sẽ bị tấn công và dù có giải phóng toàn bộ hình thái của Ninh Giao Giao thì cũng không thắng nổi đối phương.
Thế nên chuyến đi này có thể tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
4. Yêu nhân trên núi, còn dư đảng?
“Nếu phiên chợ có nguy hiểm thì không đi nữa.” Ninh Tranh lẩm bẩm, lòng có chút lo lắng: “Nhưng nếu là dư đảng của Yêu Nhân trên núi thì đó mới thật sự là nguy hiểm.”
Ninh Tranh chắc rằng hắn đã tiêu diệt sạch bọn Yêu Nhân trên núi.
Nhưng nếu bọn chúng còn thân thích nào?
Có bạn bè nào muốn đến thăm nhưng không liên lạc được?
Dù sao trên đời ai chẳng có vài người bạn.
Kẻ xấu cũng vậy, bạn bè chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì.
“Phải loại trừ từng khả năng, xác định xem nguy hiểm đến từ đâu.” Ninh Tranh suy tính.
Hắn không quá lo lắng, bởi hắn đã đối diện với vô số hiểm nguy.
Xuống Linh Trang lẩn trốn, nghiên cứu cuộc sống với đám sinh vật kinh hoàng, nguyền rủa Yêu Nhân, mỗi lần đều là chín phần chết một phần sống, lần nào không phải đi trên dây?
Dọc đường đi, Ninh Tranh thong thả mở cửa lớn của sơn trang.
Thấy xưởng rèn ngoài trời vẫn đang rực lửa, tiếng Duang~ Duang vang vọng cả đất trời.
Đám thợ rèn rất hăng hái, giờ đây bọn họ say mê xưởng rèn này hơn bao giờ hết.
Bắt đầu công việc rèn, họ mong muốn rèn ra những vũ khí tuyệt thế +13.
Tất nhiên, đa phần họ đều không gặp may.
Vũ khí tạo ra có rất nhiều khuyết điểm, pháp khí sơ khai yêu cầu hình dáng phải tròn trịa, không vết nứt, không có tổn thương ẩn... Rất nhiều người đã rèn thất bại, rèn thất bại...
“Lại tôi luyện thất bại, vết nứt này to quá, không thể qua bài kiểm tra chém thử đâu.”
“Phôi thép chẳng phải rất dễ tạo sao? Tại sao ta ngay cả một hình dáng kiên cố bền chắc cũng không rèn được!”
“Rèn hỏng rồi, toàn là rèn hỏng, nhưng lần tới chắc chắn sẽ thành công!”
“Đúng rồi, thất bại nhiều thì tay nghề mới lên được chứ.”
“Đi rèn ống thép cho rồi, dễ làm hơn, dù sao cũng có nhiệm vụ yêu cầu xây dựng đường ống ký túc xá, làm mười ống là được một đồng pháp tiền.”
Ninh Tranh bước vào ngày thứ ba làm trang chủ của sơn trang.
Với mái tóc rối bù như tổ chim, hắn thức dậy, chải đầu, rửa mặt, đánh răng, rồi đi vệ sinh. Một ngày bình thường lại bắt đầu.
Hôm nay cũng chẳng có gì để dạy, lần này hắn dự định giữa trưa xuống núi
Dù sơn trang cũng có thể tu luyện, nhưng hiệu quả quá thấp, những tiếng ồn ào, cãi cọ khiến hắn khó lòng yên tĩnh mà tu tâm.
Con người thật kỳ lạ, trước kia khi còn tĩnh lặng thì cảm thấy chán, mong muốn có ai đó đến thăm, náo nhiệt một chút, có sức sống hơn.
Giờ chỉ mới vài ngày đã thấy phiền, lại bắt đầu cảm giác những ngày yên bình trước đây mới thật thoải mái.
Nhưng rất nhanh, Ninh Tranh nhận ra điều gì đó không ổn.
[Khí vận hôm nay: 485]
?
Tại sao hôm nay lại giảm mất mười lăm điểm khí vận?
Chẳng lẽ sắp có chuyện xui xẻo xảy ra với ta?
Ninh Tranh nhíu mày.
Nếu theo như trước đây khi hắn chỉ có mười lăm điểm khí vận, chẳng phải sắp đến lúc mất mạng rồi sao?
Ninh Tranh nhìn kỹ, đột nhiên khung thông báo trên đầu lại thay đổi.
[Khí vận -1]
?
Lại mất nữa rồi!
Thật vô lý.
Ninh Tranh suy nghĩ: “Có vẻ như đây là hiện tượng liên tục xảy ra, cứ khoảng một giờ lại mất một điểm?”
Khí vận đang giảm có lẽ là lời cảnh báo.
Có nguy hiểm nào đó đang tiến lại gần hắn, hoặc có lẽ là tiến đến sơn trang?
Hắn không quá vội vàng, thong thả ăn sáng rồi tính sẽ đi dạo quanh sơn trang xem xét.
Theo hắn, những mối nguy tiềm ẩn không nhiều.
1. Hà Yêu.
Phải chăng việc câu quá nhiều Hà Yêu đã khiến chúng đến tìm hắn gây chuyện?
Nghe có lý đấy.
Ngày ngày dùng Ninh Giao Giao làm mồi nhử, múa hát, quyến rũ, đã câu đi biết bao binh sĩ tinh anh của Hà Yêu rồi?
Mà giờ sau bao năm, chúng nổi giận thì cũng không phải quá vô lý, quả thật kiên nhẫn ghê!
Nhưng Ninh Tranh có cách nào khác chứ? Chủ yếu là Ninh Giao Giao thích ăn thịt.
2. Quạ.
Quạ thì không giống Hà Yêu, tính tình nóng nảy lắm.
Hắn chưa dám chọc giận chúng.
Bởi hắn từng tận mắt chứng kiến cảnh một ông chú bán thịt lợn tóc bạc ở phố bên ngày nào cũng bị quạ tấn công.
Hắn từng nghe loáng thoáng rằng trước kia ông chú dùng chổi đánh quạ, kết quả là quạ nhớ đến tận bây giờ!
Dù ông chú đã chết hơn trăm năm, lũ quạ vẫn ngày ngày bay đến phóng phân lên người, bắt nạt một linh hồn yếu ớt. Đúng là sống chết không rời.
Ông chú không phải là do bạc tóc sớm mà là vì linh hồn của ông không thể tắm gội, lũ quạ giúp rửa đầu mỗi ngày nên tóc biến thành màu trắng.
Vì thế, Ninh Tranh không dám đụng đến quạ.
Nhưng nếu lũ quạ đột nhiên không vừa mắt với hắn thì sao?
Hai khả năng Hà Yêu và quạ đều khá thấp. Cho dù có xảy ra, Ninh Tranh vẫn nghĩ mình có thể trốn thoát. Ngược lại, hai khả năng sau mới là những gì hắn lo lắng nhất.
3. Phiên chợ.
Có thể trong phiên chợ, linh vật nào đó từ các sơn trang bên cạnh đến mua sắm và cảm thấy khó chịu với ta?
Xung quanh sơn trang có bảy tám sơn trang nhỏ, Ninh Tranh chưa bao giờ có hứng thú đi khám phá, có lẽ ở đó có thứ gì đó còn hung dữ hơn cả Ninh Giao Giao.
Có khi hắn đến chợ thì sẽ bị tấn công và dù có giải phóng toàn bộ hình thái của Ninh Giao Giao thì cũng không thắng nổi đối phương.
Thế nên chuyến đi này có thể tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
4. Yêu nhân trên núi, còn dư đảng?
“Nếu phiên chợ có nguy hiểm thì không đi nữa.” Ninh Tranh lẩm bẩm, lòng có chút lo lắng: “Nhưng nếu là dư đảng của Yêu Nhân trên núi thì đó mới thật sự là nguy hiểm.”
Ninh Tranh chắc rằng hắn đã tiêu diệt sạch bọn Yêu Nhân trên núi.
Nhưng nếu bọn chúng còn thân thích nào?
Có bạn bè nào muốn đến thăm nhưng không liên lạc được?
Dù sao trên đời ai chẳng có vài người bạn.
Kẻ xấu cũng vậy, bạn bè chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì.
“Phải loại trừ từng khả năng, xác định xem nguy hiểm đến từ đâu.” Ninh Tranh suy tính.
Hắn không quá lo lắng, bởi hắn đã đối diện với vô số hiểm nguy.
Xuống Linh Trang lẩn trốn, nghiên cứu cuộc sống với đám sinh vật kinh hoàng, nguyền rủa Yêu Nhân, mỗi lần đều là chín phần chết một phần sống, lần nào không phải đi trên dây?
Dọc đường đi, Ninh Tranh thong thả mở cửa lớn của sơn trang.
Thấy xưởng rèn ngoài trời vẫn đang rực lửa, tiếng Duang~ Duang vang vọng cả đất trời.
Đám thợ rèn rất hăng hái, giờ đây bọn họ say mê xưởng rèn này hơn bao giờ hết.
Bắt đầu công việc rèn, họ mong muốn rèn ra những vũ khí tuyệt thế +13.
Tất nhiên, đa phần họ đều không gặp may.
Vũ khí tạo ra có rất nhiều khuyết điểm, pháp khí sơ khai yêu cầu hình dáng phải tròn trịa, không vết nứt, không có tổn thương ẩn... Rất nhiều người đã rèn thất bại, rèn thất bại...
“Lại tôi luyện thất bại, vết nứt này to quá, không thể qua bài kiểm tra chém thử đâu.”
“Phôi thép chẳng phải rất dễ tạo sao? Tại sao ta ngay cả một hình dáng kiên cố bền chắc cũng không rèn được!”
“Rèn hỏng rồi, toàn là rèn hỏng, nhưng lần tới chắc chắn sẽ thành công!”
“Đúng rồi, thất bại nhiều thì tay nghề mới lên được chứ.”
“Đi rèn ống thép cho rồi, dễ làm hơn, dù sao cũng có nhiệm vụ yêu cầu xây dựng đường ống ký túc xá, làm mười ống là được một đồng pháp tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.