Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 6: Bọn Họ Lại Một Lần Tha Thứ Cho Cô Vô Cớ Gây Rối?
Nhất A Áp
31/05/2024
Bùi Uyên từ trên cao nhìn xuống liếc cô, hừ lạnh một tiếng.
Chuyện phá sản này, anh sẽ từ từ tìm cách ứng đối từ trong tiếng lòng của cô, anh tuyệt đối sẽ bảo vệ toàn bộ nhà họ Bùi.
Kiều Sở Sở ngơ ngác đi sau anh, những anh trai khác vô cùng tự nhiên mà vây quanh cô, dùng khóe mắt liếc cô.
Cô bị vây quanh ở giữa, nhìn bóng dáng cao lớn của Bùi Uyên.
Cô cảm giác có gì đó thay đổi, nhưng hình như lại chẳng có chỗ nào thay đổi.
Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn cô ít đi mấy phần ghét bỏ, nhiều hơn mấy phần nghi kỵ và hoài nghi.
Chẳng lẽ… bọn họ lại một lần tha thứ cho cô vô cớ gây rối?
[Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tài sản trăm tỷ của ta còn tính không?]
[Nếu như ta không thể quay về, ta cố gắng nhiều năm như vậy tính là gì chứ? Dù sao ta cố gắng từ bỏ tình yêu, cố gắng học tập đủ loại phú bà độc thân, học tập thuật phòng thân… chẳng lẽ đều là uổng công sao!]
Mí mắt bảy anh em giật giật, cạn lời lấy di động ra.
Kiều Sở Sở đáng thương cực kỳ chán nản cúi đầu lộ ra dáng vẻ “đánh mất trăm tỷ tài sản!”, biểu cảm mất hồn mất vía.
Bỗng nhiên di động của cô vang lên.
Cô cầm di động lên nhìn, phát hiện là một tin nhắn chuyển khoản.
Theo đó là một loạt âm thanh ting ting.
[Người dùng Bùi Uyên chuyển khoản cho ngài.]
[Người dùng Bùi Tư chuyển khoản cho ngài.]
[Người dùng Bùi ...]
Bảy người anh trai, mỗi người đều chuyển cho cô năm trăm triệu?
Cô khiếp sợ nhìn về phía bọn họ: “Các anh?”
Bùi Uyên dẫn cô vào thang máy, bấm xuống tầng một: “Chỉ cần em ngoan ngoãn sống không làm trò gì, mỗi tháng bọn anh đều sẽ cho em tiền.”
Anh hai Bùi Triệt ghét bỏ nhìn cô: “Cho nên em không cần đòi chết đòi sống, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, sớm hay muộn em cũng sẽ trở thành phú bà trăm tỷ!”
Kiều Sở Sở giơ điện thoại, miệng hơi há, bỗng nhiên sống mũi cay cay.
[Các anh trai rất đẹp trai!]
[Dáng vẻ cho mình tiền tiêu vặt rất đẹp trai!]
[Hu hu hu hu hu hu rõ ràng có anh trai tốt như vậy nhưng lại không thể không tổn thương bọn họ, mình thật sự có lỗi với bọn họ.]
Thậm chí trong tiếng lòng còn có tiếng nức nở: [Rõ ràng bọn họ là người nhà thân yêu nhất của mình.]
Trong lòng mấy người cảm thấy chua xót, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu như Kiều Sở Sở thật sự bị hệ thống khống chế làm những chuyện kia.
Bọn họ sẽ tha thứ cho cô.
[Nếu mình không trở về được, hệ thống không tới tìm mình nữa, mình sẽ cùng chung hoạn nạn với bọn họ, biến số tiền này thành vàng thỏi, chờ năm nào đó sau khi nhà mình phá sản, bọn mình còn một chút tiền, dựa vào cách kiếm tiền của anh mình, Đông Sơn tái khởi cũng không phải là không thể, dù sao bọn họ rất thông minh, rất giỏi kiếm tiền.]
Các anh trai hơi nhếch miệng.
Vốn cho là một đứa nhóc vô lương tâm, nghe vậy thì vẫn rất có lương tâm.
Chuyện phá sản này, anh sẽ từ từ tìm cách ứng đối từ trong tiếng lòng của cô, anh tuyệt đối sẽ bảo vệ toàn bộ nhà họ Bùi.
Kiều Sở Sở ngơ ngác đi sau anh, những anh trai khác vô cùng tự nhiên mà vây quanh cô, dùng khóe mắt liếc cô.
Cô bị vây quanh ở giữa, nhìn bóng dáng cao lớn của Bùi Uyên.
Cô cảm giác có gì đó thay đổi, nhưng hình như lại chẳng có chỗ nào thay đổi.
Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn cô ít đi mấy phần ghét bỏ, nhiều hơn mấy phần nghi kỵ và hoài nghi.
Chẳng lẽ… bọn họ lại một lần tha thứ cho cô vô cớ gây rối?
[Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tài sản trăm tỷ của ta còn tính không?]
[Nếu như ta không thể quay về, ta cố gắng nhiều năm như vậy tính là gì chứ? Dù sao ta cố gắng từ bỏ tình yêu, cố gắng học tập đủ loại phú bà độc thân, học tập thuật phòng thân… chẳng lẽ đều là uổng công sao!]
Mí mắt bảy anh em giật giật, cạn lời lấy di động ra.
Kiều Sở Sở đáng thương cực kỳ chán nản cúi đầu lộ ra dáng vẻ “đánh mất trăm tỷ tài sản!”, biểu cảm mất hồn mất vía.
Bỗng nhiên di động của cô vang lên.
Cô cầm di động lên nhìn, phát hiện là một tin nhắn chuyển khoản.
Theo đó là một loạt âm thanh ting ting.
[Người dùng Bùi Uyên chuyển khoản cho ngài.]
[Người dùng Bùi Tư chuyển khoản cho ngài.]
[Người dùng Bùi ...]
Bảy người anh trai, mỗi người đều chuyển cho cô năm trăm triệu?
Cô khiếp sợ nhìn về phía bọn họ: “Các anh?”
Bùi Uyên dẫn cô vào thang máy, bấm xuống tầng một: “Chỉ cần em ngoan ngoãn sống không làm trò gì, mỗi tháng bọn anh đều sẽ cho em tiền.”
Anh hai Bùi Triệt ghét bỏ nhìn cô: “Cho nên em không cần đòi chết đòi sống, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, sớm hay muộn em cũng sẽ trở thành phú bà trăm tỷ!”
Kiều Sở Sở giơ điện thoại, miệng hơi há, bỗng nhiên sống mũi cay cay.
[Các anh trai rất đẹp trai!]
[Dáng vẻ cho mình tiền tiêu vặt rất đẹp trai!]
[Hu hu hu hu hu hu rõ ràng có anh trai tốt như vậy nhưng lại không thể không tổn thương bọn họ, mình thật sự có lỗi với bọn họ.]
Thậm chí trong tiếng lòng còn có tiếng nức nở: [Rõ ràng bọn họ là người nhà thân yêu nhất của mình.]
Trong lòng mấy người cảm thấy chua xót, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu như Kiều Sở Sở thật sự bị hệ thống khống chế làm những chuyện kia.
Bọn họ sẽ tha thứ cho cô.
[Nếu mình không trở về được, hệ thống không tới tìm mình nữa, mình sẽ cùng chung hoạn nạn với bọn họ, biến số tiền này thành vàng thỏi, chờ năm nào đó sau khi nhà mình phá sản, bọn mình còn một chút tiền, dựa vào cách kiếm tiền của anh mình, Đông Sơn tái khởi cũng không phải là không thể, dù sao bọn họ rất thông minh, rất giỏi kiếm tiền.]
Các anh trai hơi nhếch miệng.
Vốn cho là một đứa nhóc vô lương tâm, nghe vậy thì vẫn rất có lương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.