Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở
Chương 18: Đều nghe theo em (H nhẹ)
Phán Duyệt Tây
26/10/2022
Tô Hữu Duy lần đầu tiên được trải nghiệm cái gọi là gia đình sum vầy. Tuy Lâm gia đã từng từ mặt Lâm Phi Linh nhưng khi chứng kiến con gái mình gặp chuyện vẫn đứng ra đòi lại công đạo cho bà, cũng rất yêu quý La Mẫn Tuyên.
Chiều tối, La Mẫn Tuyên theo Tô Hữu Duy trở về biệt thự. Chiếc mercedes chạy băng băng trên đường quốc lộ, bên trong xe lại là một hồi yên tĩnh, không khí vắng lặng.
Rõ ràng chỉ cần La Mẫn Tuyên tố cáo anh, lấy quyền lực của Lâm gia ép anh li hôn chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng cô đã không làm vậy.
Dường như giữa hai người vĩnh viễn luôn xa cách như thế.
La Mẫn Tuyên đau khổ. Cô làm sao không muốn tố cáo để thoát khỏi tên ác ma này nhưng cô sợ Tô Hữu Duy thật sự dám gây ra hậu quả vạn kiếp bất phục. Cô không thể đem an nguy của người nhà ra đánh cược được.
Rắc rối là từ cô gây ra thì chỉ cần cô giải quyết là đủ rồi.
La Mẫn Tuyên vì thương hại anh hay vì bất cứ lí do gì mà chọn ở lại thì đối với Tô Hữu Duy mà nói chẳng khác nào thượng đế ban ơn.
Rắc rối là từ cô gây ra thì chỉ cần cô giải quyết là đủ rồi.
Ánh đèn đường xanh xanh đỏ đỏ lần lượt lướt qua khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Hữu Duy, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Chuyện mang thai em tính thế nào?”
La Mẫn Tuyên thoải mái dựa vào lưng ghế, dang hai tay đáp: “Còn tính thế nào nữa, lựa ngày nào đó nói kết quả kiểm tra nhầm lẫn là được.”
Tô Hữu Duy hơi cười, nụ cười có phần không chân thực: “Hay là chúng ta có con đi.” Nghĩ đến chuyện tương lai sẽ có một đứa bé mang huyết thống của cô và anh, Tô Hữu Duy thấy lòng mình nôn nao lạ thường.
Nhưng La Mẫn Tuyên không hứng thú như thế. Cô làm sao có thể mang thai với cái tên tâm lý biến thái này? La Mẫn Tuyên nghĩ chuyện thoát khỏi anh còn không kịp chứ ở đó mang thai. Cô có bị điên đâu.
“Chuyện đó tính sau đi.” La Mẫn Tuyên cười gượng hai tiếng.
Tô Hữu Duy dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, nỗi thất vọng ẩn hiện nơi đáy mắt.
Phải rồi, sao cô có thể mang thai với một tên có bệnh như anh được chứ? Là anh nghĩ nhiều rồi.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào tĩnh lặng đến tận lúc về nhà.
Bác lái xe vừa mở cửa, La Mẫn Tuyên đã vội bước xuống. Nói thật cứ ở gần cái tên biến thái này là cô lại thấy áp lực như thể chỉ một khắc nữa thôi cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Tô Hữu Duy cũng không ý kiến gì lặng lẽ bước chân theo sau. Ngay khi vào đến phòng ngủ, La Mẫn Tuyên bất ngờ bị Tô Hữu Duy nắm lấy tay nhanh chóng áp người cô lên tường.
“Em trốn tránh cái gì?” Cặp mắt sắc lạnh dán lên khuôn mặt cô, La Mẫn Tuyên cảm thấy mình sắp bị ăn thịt thật rồi.
Cô đảo mắt, lấp bấp nói: “Em trốn... trốn gì chứ?”
Tô Hữu Duy thở dài, đưa tay vuốt ve cái má non mềm của cô còn tiện tay nhéo một cái: “Mẫn Tuyên, lần nào em nói dối cũng là vẻ mặt này. Chả thay đổi tí nào.”
La Mẫn Tuyên lập tức khó hiểu. Cái gì là lần nào nói dối cũng là vẻ mặt này, còn không thay đổi? Cô nói dối anh nhiều lần lắm sao???
“Em nào dám.” La Mẫn Tuyên hậm hực.
Chỉ thấy anh gục đầu vào hõm cổ cô, hít thở nhè nhẹ. Giọng anh rất nhỏ lại có phần buồn rầu giống như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm: “Mẫn Tuyên, em đừng sợ tôi có được không?”
Cô hơi nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Thế anh không được ép buộc em làm chuyện em không muốn.”
Tô Hữu Duy do dự nhưng vẫn vùi vào cổ cô gật gật đầu: “Đều nghe theo em.” Người cô rất thơm, anh thật muốn ở lì trong tư thế này.
Sao tên này đột nhiên làm nũng như con nít vậy? La Mẫn Tuyên bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan của mình. Dễ nói chuyện vậy sao?
“Em muốn trở lại trường thì sao?”
“Không được.”
La Mẫn Tuyên: “...” Biết ngay mà.
“Mẫn Tuyên, tụi mình sinh con đi.”
Không đợi cô trả lời, Tô Hữu Duy đã ngậm lấy môi cô, cắn mút dồn dập. Nhân lúc cô tính mở miệng ngăn cản, lưỡi của anh đã xâm nhập vào cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô quấn quýt. Anh cuồng quét khắp mọi ngõ ngách, đoạt đi nước bọt ngọt ngào, cũng đoạt đi hơi thở của cô.
La Mẫn Tuyên đầu óc quay cuồng, do thiếu khí mà cả người mềm oặt bị Tô Hữu Duy nắm lấy eo kéo vào lòng.
Cái tên đáng chết này, hôm nay thế nào lại... hôn giỏi như vậy?
Chuyện không tưởng còn ở phía sau, Tô Hữu Duy rời khỏi môi cô để cô lấy lại nhịp thở đợi cô ổn định rồi lại tiếp tục công thành đoạt đất. Đồng thời bàn tay to lớn mò xuống váy cô, vuốt ve cặp đùi thon dài mấy lượt mới chui tọt vào trong quần lót.
Tựa như loài rắn uyển chuyển thâm nhập vào hang sâu cùng cốc.
La Mẫn Tuyên cả kinh, khuôn mặt đỏ bừng vội đẩy anh ra. Nhưng Tô Hữu Duy sớm đã bị dục vọng làm mụ mị rồi, chút lức sực của cô đối với anh chẳng khác nào trứng chọi đá.
Cả hai bắt đầu chân trái đá chân chiêu loạng choạng ngã xuống giường lớn. Tô Hữu Duy mất kiên nhẫn cởi áo, mấy cúc áo bị anh giật phăng đi bay tứ tung.
Toàn bộ dáng người hoàn mỹ phô ra trước mắt cô, La Mẫn Tuyên nuốt nước bọt.
Này, này, này, dùng sắc đẹp hại người cũng mang tội đấy!
Tô Hữu Duy tiếp tục công cuộc ăn sạch vợ nhỏ của mình. Chiếc váy làm từ chất liệu đắt tiền vẫn không thoát khỏi kiếp nạn thành một đống vải vụn dưới tay anh.
Khiếp thật đấy! Đàn ông lúc lâm trận đều mạnh mẽ kinh người thế này hả?
“Tô Hữu Duy... á.” . Truyện Dị Năng
Anh ngậm lấy một bên ngực cô, hàm răng còn day nhẹ nhũ hoa hồng như anh đào. La Mẫn Tuyên giật bắn người, nước mắt cũng rưng rưng.
Ngón tay anh lại lần mò đến nơi tư mật non mềm mà thọc ngoáy liên tục.
La Mẫn Tuyên cản tay anh lại: “Em đau...”
Tô Hữu Duy hôn lên trán cô trấn an, giọng nói đầy dụ dỗ: “Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng, cho tôi nhé?”
La Mẫn Tuyên bị Tô Hữu Duy dọa cho hoảng loạn rồi, kí ức của đêm điên rồ kia nhắc nhở cô trải qua chuyện đó đau đớn cỡ nào. Cô lắc đầu nguậy nguậy, khóc lóc tỉ tê.
“Em... em chưa sẵn sàng. Tô Hữu Duy... anh đã đồng ý không ép em làm chuyện em không thích.”
Tô Hữu Duy chẳng khác nào bị người ta hắt một gáo nước lạnh, dục vọng đang cháy phừng phừng cũng chậm rãi tiêu tán. Anh bất lực lau nước mắt cho cô, dỗ dành nói:
“Đừng khóc, tôi không chạm vào em.” Biết vậy đã không đồng ý với cô. Giờ thì hay rồi thịt dâng tới miệng vẫn phải ăn chay tu hành.
La Mẫn Tuyên gật gật đầu, kéo chăn chùm kín mặt. Tô Hữu Duy cười bất lực tự thân vào phòng tắm giải quyết.
Nửa đêm, người vợ vô tâm nào đó đã ngủ say chỉ còn Tô Hữu Duy trằn trọc khó ngủ. Anh yên lặng nhìn cô rất lâu, nhiều lần hỏi sao anh có thể kiên nhẫn yêu cô gái này lâu đến vậy? Mặc cho cô không nhớ đến mình, mặc cho cô không hề yêu anh, anh vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận lao vào.
Tô Hữu Duy nghĩ nếu có ngày anh chết trên tay La Mẫn Tuyên anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên quả thật sống như đôi vợ chồng mới cưới. Anh giữ đúng lời hứa ngoài chuyện không cho cô đến trường thì những chuyện khác đều không ép buộc cô. Buổi sáng tự thân xuống bếp, đúng giờ sẽ tan ca về nhà.
Ngày nào cũng tặng hoa hồng, thỉnh thoảng còn xem phim cùng cô, sẽ kiên nhẫn nghe cô nhảm nhí về một tình tiết, cách thức dựng máy của một bộ phim nào đó.
Tô Hữu Duy xứng đáng là người chồng hoàn hảo của năm nếu không có bản tính kiểm soát hay nổi điên kia.
La Mẫn Tuyên nghĩ có lẽ cô và Tô Hữu Duy sẽ yên bình sống như vậy, một ngày nào đó cả hai đều quen thuộc rồi anh sẽ không còn kiểm soát cuộc sống của cô nữa.
Thế nhưng vào một ngày nọ của tháng sáu bi kịch mới chính thức bắt đầu.
Chiều tối, La Mẫn Tuyên theo Tô Hữu Duy trở về biệt thự. Chiếc mercedes chạy băng băng trên đường quốc lộ, bên trong xe lại là một hồi yên tĩnh, không khí vắng lặng.
Rõ ràng chỉ cần La Mẫn Tuyên tố cáo anh, lấy quyền lực của Lâm gia ép anh li hôn chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng cô đã không làm vậy.
Dường như giữa hai người vĩnh viễn luôn xa cách như thế.
La Mẫn Tuyên đau khổ. Cô làm sao không muốn tố cáo để thoát khỏi tên ác ma này nhưng cô sợ Tô Hữu Duy thật sự dám gây ra hậu quả vạn kiếp bất phục. Cô không thể đem an nguy của người nhà ra đánh cược được.
Rắc rối là từ cô gây ra thì chỉ cần cô giải quyết là đủ rồi.
La Mẫn Tuyên vì thương hại anh hay vì bất cứ lí do gì mà chọn ở lại thì đối với Tô Hữu Duy mà nói chẳng khác nào thượng đế ban ơn.
Rắc rối là từ cô gây ra thì chỉ cần cô giải quyết là đủ rồi.
Ánh đèn đường xanh xanh đỏ đỏ lần lượt lướt qua khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Hữu Duy, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Chuyện mang thai em tính thế nào?”
La Mẫn Tuyên thoải mái dựa vào lưng ghế, dang hai tay đáp: “Còn tính thế nào nữa, lựa ngày nào đó nói kết quả kiểm tra nhầm lẫn là được.”
Tô Hữu Duy hơi cười, nụ cười có phần không chân thực: “Hay là chúng ta có con đi.” Nghĩ đến chuyện tương lai sẽ có một đứa bé mang huyết thống của cô và anh, Tô Hữu Duy thấy lòng mình nôn nao lạ thường.
Nhưng La Mẫn Tuyên không hứng thú như thế. Cô làm sao có thể mang thai với cái tên tâm lý biến thái này? La Mẫn Tuyên nghĩ chuyện thoát khỏi anh còn không kịp chứ ở đó mang thai. Cô có bị điên đâu.
“Chuyện đó tính sau đi.” La Mẫn Tuyên cười gượng hai tiếng.
Tô Hữu Duy dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, nỗi thất vọng ẩn hiện nơi đáy mắt.
Phải rồi, sao cô có thể mang thai với một tên có bệnh như anh được chứ? Là anh nghĩ nhiều rồi.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào tĩnh lặng đến tận lúc về nhà.
Bác lái xe vừa mở cửa, La Mẫn Tuyên đã vội bước xuống. Nói thật cứ ở gần cái tên biến thái này là cô lại thấy áp lực như thể chỉ một khắc nữa thôi cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Tô Hữu Duy cũng không ý kiến gì lặng lẽ bước chân theo sau. Ngay khi vào đến phòng ngủ, La Mẫn Tuyên bất ngờ bị Tô Hữu Duy nắm lấy tay nhanh chóng áp người cô lên tường.
“Em trốn tránh cái gì?” Cặp mắt sắc lạnh dán lên khuôn mặt cô, La Mẫn Tuyên cảm thấy mình sắp bị ăn thịt thật rồi.
Cô đảo mắt, lấp bấp nói: “Em trốn... trốn gì chứ?”
Tô Hữu Duy thở dài, đưa tay vuốt ve cái má non mềm của cô còn tiện tay nhéo một cái: “Mẫn Tuyên, lần nào em nói dối cũng là vẻ mặt này. Chả thay đổi tí nào.”
La Mẫn Tuyên lập tức khó hiểu. Cái gì là lần nào nói dối cũng là vẻ mặt này, còn không thay đổi? Cô nói dối anh nhiều lần lắm sao???
“Em nào dám.” La Mẫn Tuyên hậm hực.
Chỉ thấy anh gục đầu vào hõm cổ cô, hít thở nhè nhẹ. Giọng anh rất nhỏ lại có phần buồn rầu giống như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm: “Mẫn Tuyên, em đừng sợ tôi có được không?”
Cô hơi nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Thế anh không được ép buộc em làm chuyện em không muốn.”
Tô Hữu Duy do dự nhưng vẫn vùi vào cổ cô gật gật đầu: “Đều nghe theo em.” Người cô rất thơm, anh thật muốn ở lì trong tư thế này.
Sao tên này đột nhiên làm nũng như con nít vậy? La Mẫn Tuyên bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan của mình. Dễ nói chuyện vậy sao?
“Em muốn trở lại trường thì sao?”
“Không được.”
La Mẫn Tuyên: “...” Biết ngay mà.
“Mẫn Tuyên, tụi mình sinh con đi.”
Không đợi cô trả lời, Tô Hữu Duy đã ngậm lấy môi cô, cắn mút dồn dập. Nhân lúc cô tính mở miệng ngăn cản, lưỡi của anh đã xâm nhập vào cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô quấn quýt. Anh cuồng quét khắp mọi ngõ ngách, đoạt đi nước bọt ngọt ngào, cũng đoạt đi hơi thở của cô.
La Mẫn Tuyên đầu óc quay cuồng, do thiếu khí mà cả người mềm oặt bị Tô Hữu Duy nắm lấy eo kéo vào lòng.
Cái tên đáng chết này, hôm nay thế nào lại... hôn giỏi như vậy?
Chuyện không tưởng còn ở phía sau, Tô Hữu Duy rời khỏi môi cô để cô lấy lại nhịp thở đợi cô ổn định rồi lại tiếp tục công thành đoạt đất. Đồng thời bàn tay to lớn mò xuống váy cô, vuốt ve cặp đùi thon dài mấy lượt mới chui tọt vào trong quần lót.
Tựa như loài rắn uyển chuyển thâm nhập vào hang sâu cùng cốc.
La Mẫn Tuyên cả kinh, khuôn mặt đỏ bừng vội đẩy anh ra. Nhưng Tô Hữu Duy sớm đã bị dục vọng làm mụ mị rồi, chút lức sực của cô đối với anh chẳng khác nào trứng chọi đá.
Cả hai bắt đầu chân trái đá chân chiêu loạng choạng ngã xuống giường lớn. Tô Hữu Duy mất kiên nhẫn cởi áo, mấy cúc áo bị anh giật phăng đi bay tứ tung.
Toàn bộ dáng người hoàn mỹ phô ra trước mắt cô, La Mẫn Tuyên nuốt nước bọt.
Này, này, này, dùng sắc đẹp hại người cũng mang tội đấy!
Tô Hữu Duy tiếp tục công cuộc ăn sạch vợ nhỏ của mình. Chiếc váy làm từ chất liệu đắt tiền vẫn không thoát khỏi kiếp nạn thành một đống vải vụn dưới tay anh.
Khiếp thật đấy! Đàn ông lúc lâm trận đều mạnh mẽ kinh người thế này hả?
“Tô Hữu Duy... á.” . Truyện Dị Năng
Anh ngậm lấy một bên ngực cô, hàm răng còn day nhẹ nhũ hoa hồng như anh đào. La Mẫn Tuyên giật bắn người, nước mắt cũng rưng rưng.
Ngón tay anh lại lần mò đến nơi tư mật non mềm mà thọc ngoáy liên tục.
La Mẫn Tuyên cản tay anh lại: “Em đau...”
Tô Hữu Duy hôn lên trán cô trấn an, giọng nói đầy dụ dỗ: “Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng, cho tôi nhé?”
La Mẫn Tuyên bị Tô Hữu Duy dọa cho hoảng loạn rồi, kí ức của đêm điên rồ kia nhắc nhở cô trải qua chuyện đó đau đớn cỡ nào. Cô lắc đầu nguậy nguậy, khóc lóc tỉ tê.
“Em... em chưa sẵn sàng. Tô Hữu Duy... anh đã đồng ý không ép em làm chuyện em không thích.”
Tô Hữu Duy chẳng khác nào bị người ta hắt một gáo nước lạnh, dục vọng đang cháy phừng phừng cũng chậm rãi tiêu tán. Anh bất lực lau nước mắt cho cô, dỗ dành nói:
“Đừng khóc, tôi không chạm vào em.” Biết vậy đã không đồng ý với cô. Giờ thì hay rồi thịt dâng tới miệng vẫn phải ăn chay tu hành.
La Mẫn Tuyên gật gật đầu, kéo chăn chùm kín mặt. Tô Hữu Duy cười bất lực tự thân vào phòng tắm giải quyết.
Nửa đêm, người vợ vô tâm nào đó đã ngủ say chỉ còn Tô Hữu Duy trằn trọc khó ngủ. Anh yên lặng nhìn cô rất lâu, nhiều lần hỏi sao anh có thể kiên nhẫn yêu cô gái này lâu đến vậy? Mặc cho cô không nhớ đến mình, mặc cho cô không hề yêu anh, anh vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận lao vào.
Tô Hữu Duy nghĩ nếu có ngày anh chết trên tay La Mẫn Tuyên anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên quả thật sống như đôi vợ chồng mới cưới. Anh giữ đúng lời hứa ngoài chuyện không cho cô đến trường thì những chuyện khác đều không ép buộc cô. Buổi sáng tự thân xuống bếp, đúng giờ sẽ tan ca về nhà.
Ngày nào cũng tặng hoa hồng, thỉnh thoảng còn xem phim cùng cô, sẽ kiên nhẫn nghe cô nhảm nhí về một tình tiết, cách thức dựng máy của một bộ phim nào đó.
Tô Hữu Duy xứng đáng là người chồng hoàn hảo của năm nếu không có bản tính kiểm soát hay nổi điên kia.
La Mẫn Tuyên nghĩ có lẽ cô và Tô Hữu Duy sẽ yên bình sống như vậy, một ngày nào đó cả hai đều quen thuộc rồi anh sẽ không còn kiểm soát cuộc sống của cô nữa.
Thế nhưng vào một ngày nọ của tháng sáu bi kịch mới chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.