Chương 5
BB Trà
04/11/2021
Vào mùa hè nắng như thiêu đốt, chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua, cũng dễ dàng khiến người ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong thời tiết như vậy, có một người nội tâm buồn bực cùng mờ mịt, mặt đầy sầu muộn nhìn chằm chằm tấm bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Hai chữ "Hạ phủ" như rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực.
Ở nơi xa lạ này, nàng có một cái tên mới.
Họ Tả, tên Tấn Nguyên.
Nàng luôn có cảm giác mình đã nghe cái tên này ở đâu đó, suy nghĩ rất lâu cũng không thể nhớ ra. Giống như không ai biết nàng đã trở thành Tả Tấn Nguyên giả.
Nàng không dám làm những việc theo sở thích thường ngày của mình, thận trọng như con rùa rút đầu, cố gắng hết sức để làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Sở dĩ nàng thấp thỏm như thế, là vì nàng đã sống lại như yêu mị, ngay cả bản thân nàng còn không tin được hiện tượng kỳ quái này, huống chi người khác, nếu biết chuyện này, kết quả tệ nhất là phải chết.
Người chưa chết sẽ không biết cái chết kinh hoàng như thế nào, hiện giờ nàng nâng niu mạng sống như vàng, rất sợ chết, tình nguyện giống như rùa đen rút đầu cụp đuôi tham sống sợ chết, cũng không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi này lần nữa.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể quên nhiệm vụ sống lại của mình.
Thân thể bị nàng chiếm giữ là nô tài của Hạ phủ. Chỉ là một tên nô tài hèn mọn, lại như con cóc, không biết sống chết mà nhớ thương thiên nga, mỹ nhân vạn người mê của đương triều, ái thiếp của Tể tướng đầy quyền lực, Hạ phủ đương gia chi chủ thiếp thất, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân này, Tả Tấn Nguyên ngu xuẩn mà không màng tính mạng của mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc Sanh rùng mình một cái, hoàn toàn không nói nên lời.
Nhưng nhờ hành động này của Tả Tấn Nguyên, nàng có thể sống một cuộc đời khác, thật ra nàng cũng không cảm kích việc này lắm. Từ ngày nàng tỉnh lại, ba chữ Hàn Ngọc Sanh đã không còn liên hệ gì với nàng nữa, từ nay nàng sẽ chỉ là Tả Tấn Nguyên.
Mấy ngày nay ở Hạ phủ, nơi so với Hàn phủ kiếp trước của nàng còn lớn và xa hoa hơn, vết thương thân thể của nàng đang dần hồi phục, nhưng nàng vẫn không thể sống yên ổn như trước, nàng bị gãy một chân. Sau này, trên đôi nạng, nàng sẽ sống như một người què. Hạ phủ thương xót nàng đã ở trong phủ một thời gian dài, lại là đứa con duy nhất của Tả quản gia, nên giao cho nàng một công việc rảnh rỗi, chịu trách nhiệm tuần tra quanh phủ.
Ban ngày, nàng nhàm chán nằm trên lan can ngang ở hành lang trong sân, gió nhẹ thổi qua khiến nàng uể oải buồn ngủ, ban đêm dạo quanh Hạ phủ đi một vòng, làm tròn bổn phận người gác cửa. Nàng làm việc chăm chỉ, không phải người kém cỏi nhất cũng không phải người giỏi nhất, trong biển người rộng lớn có hàng ngàn người như vậy, một khi bước vào đám đông, nàng sẽ bị lấn át, không ai để ý đến sự tồn tại của nàng, bao gồm người ở Hạ phủ.
Ngoài việc tuần tra, nàng còn đang quan sát Hạ phủ, bao gồm người đứng đầu Tể tướng Hạ gia và các Hạ công tử.
Có một nam tử có khuôn mặt giống hệt Hứa Hàn Ngọc, con trai thứ 12 của Hạ Tể tướng, Hạ Vân Bức - có tài năng văn chương xuất chúng, vì triều đình trọng văn không trọng võ, cho nên hắn nổi tiếng toàn kinh đô, được mệnh danh là Vô song công tử, nghĩa là vô song trên thế gian.
Nhờ tôn xưng danh giá này, số người đến cầu hôn nhiều vô kể, nhưng đến năm nay Hạ Vân Bức đã bước sang tuổi 17 mà vẫn chưa lập gia đình. Lý do thì không rõ.
Nhiều người nói, Vô song công tử mắt mọc trên đỉnh đầu, cao ngạo vô cùng, nhất định phải tìm giai nhân chung sống cả đời, trước khi người này xuất hiện, cho dù thiên kim hạ sính cũng không gả thấp, lời đồn này lan truyền từ kinh đô đến hương dã, ai ai cũng biết.
Mọi người đều cho rằng Vô Song công tử Hạ Vân Bức trong lời đồn là người tri thư đạt lý, hiền lành dễ mến. Nhưng tất cả những hạ nhân trong Hạ phủ đều biết rằng đây là một lời đồn sai lầm.
Hạ Vân Bức tuy rằng văn chương hơn người, nhưng không ai dám khen tính tình của hắn, khó hầu hạ, lòng dạ lại càng hung ác, chỉ cần có hạ nhân không hợp ý hắn sẽ bị đánh nửa chết nửa sống, ngay cả với huynh tỷ đệ cùng mẹ khác cha cũng khó ở chung, lòng dạ nhỏ nhen hơn ai hết, chỉ có gia chủ Hạ gia và chính phòng Vân thị mới chịu nổi tính tình điêu ngoa này của hắn.
Trong khoảng thời gian này, Tả Tấn Nguyên đã quen thuộc với Hạ phủ, cũng biết Hạ Vân Bức khác với những lời đồn bên ngoài phủ, nàng yên lặng quan sát hắn, trong lòng không nhịn được thất vọng.
Hứa Hàn Ngọc cũng có hình dáng như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là Hạ Vân Bức. Cho dù khuôn mặt giống nhau, nhưng họ hoàn toàn là hai người, thủ đoạn của Hạ Vân Bức khiến Tả Tấn Nguyên hiểu được cái gì gọi là nam tử cùng tiểu nhân khó dưỡng. Thật tiếc cái khuôn mặt thanh tú đó.
Tả Tấn Nguyên năm nay 18 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, Tả quản gia là mẫu thân trên danh nghĩa, thực tế là người hầu của nàng, rất lo lắng về điều này.
Để Tả Tấn Nguyên mau chóng thành thân, sớm ngày được bế chủ nhân tương lai của Tả gia, nàng tìm môi công gia để tìm các công tử đến tuổi thành thân, chọn ra những người có gia thế không sai biệt lắm, vẽ lại khuôn mặt họ đem đến trước mặt Tả Tấn Nguyên cho nàng chọn lựa.
Kết quả Tả Tấn Nguyên chọn tới chọn lui, cũng không có ai hợp ý, nàng lại lo lắng tìm mấy công tử nhà khác, có thể nói gần một nửa số công tử chưa ra khỏi nhà ở kinh thành đều được đưa đến cho Tả Tấn Nguyên lựa chọn. Tả Tấn Nguyên cũng xem nhiều ngày, nhưng vẫn chưa chọn được.
Tả quản gia không tìm môi công nữa, mà đứng yên trước mặt Tấn Nguyên, nhìn nàng như đang suy từ điều gì.
Sau một lúc, Tả quản gia mới nói.
"Tiểu thư, trong lòng người vẫn còn thích người đó sao?"
Tả quản gia nói người kia, Tả Tấn Nguyên không lập tức trả lời, ngược lại như nghe không hiểu, thực mờ mịt nhìn Tả quản gia.
"Tiểu thư, đừng tưởng rằng lão nô già cả mắt mờ không biết cái gì, tiểu thư, ta nhìn ngươi lớn lên. Lão nô không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ tiểu thư, nhưng có vài việc lão nô vẫn biết. Lão nô chỉ muốn khuyên giải một câu, tiểu thư, nếu người đó không thích hợp thì nhất định không thích hợp. Cảm giác của ngài luôn rất chuẩn, chẳng lẽ ngài đã quên ngài đã từng cùng lão nô nói gì sao?"
Tả Tấn Nguyên không trả lời, mắt chỉ nhìn đóa sen trong mưa.
Có ký ức của Tả Tấn Nguyên, dĩ nhiên Hàn Ngọc Sanh không quên.
Cũng là cơn mưa giống như thế này, trong đêm tối nàng cố gắng chạy về phía trước, kéo tay áo quản gia, hai mắt mở to, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giống như gặp một cơn ác mộng, không ngừng lầm bầm lặp đi lặp lại một câu.
Tại sao hắn lại không thích hợp với ta, tại sao?
Kể từ ngày đó, Tả Tấn Nguyên bệnh nặng rất lâu, người vốn dĩ rất hoạt bát lại bắt đầu trở nên hấp hối, giống như một người già chờ chết, không còn hy vọng sống, càng giống như cái xác không hồn, cho đến ngày nàng nhảy sông, kết thúc cuộc sống của mình.
Nếu Tả quản gia biết được hiện giờ nàng không phải Tả Tấn Nguyên, bà sẽ nghĩ gì?
Nàng hơi xúc động, trong lòng đau nhói, dường như bị một bàn tay nào đó bóp chặt cổ họng khiến nàng khó thở.
Cả người nàng cứng đờ, mặt tái nhợt.
Tả Tấn Nguyên thích thiếp thất của Hạ gia, người đó khi ở nhà tên là Vân Tự, sau khi thành thân với Hạ Tể tướng thì sửa tên thành Hạ Vân Tự. Tả Tấn Nguyên lúc người ta chưa xuất giá thì giống như rùa đen rút đầu, không dám xuất hiện, sau khi hắn xuất giá, nàng đột nhiên có dũng khí để bày tỏ lòng mình, nhưng đã quá muộn.
Hàn Ngọc Sanh hận không thể bóp chết Tả Tấn Nguyên, ấp a ấp úng, hoàn toàn không giống một nữ nhân, còn muốn cầu Vân Tự quay đầu?
Vì Vân Tự, Tả Tấn Nguyên vào Hạ phủ, làm việc cần cù chăm chỉ suốt 6 năm, hiện giờ già đầu rồi, lại vì một nam tử mà nhảy sông, hành vi này quả thực chính là một điên khùng nữ nhân.
Khi Hàn Ngọc Sanh trở thành Tả Tấn Nguyên, nàng không có cảm giác gì về nam tử kia, nàng chỉ thấy hắn xinh đẹp, tiên khí mà không chạm đến được, rất xứng với tên của hắn, nam nhân này từ sau khi tiến vào Hạ phủ vẫn chưa có con, biết được tâm ý của Tả Tấn Nguyên, liền lợi dụng nàng để hấp dẫn sự chú ý của Hạ tể tướng.
Quả nhiên, trên đời này ngoại trừ Hứa Hàn Ngọc, không có nam nhân nào đơn thuần lương thiện, tất cả đều là rắn rết, bệnh nhân thần kinh.
Trong một thời gian ngắn, Tả Tấn Nguyên đã rất thất vọng về thế giới này, thậm chí là mờ mịt.
Không phải Hứa Hàn Ngọc, muốn nàng sống lại thì có ích gì? Người duy nhất nàng muốn sám hối là Hứa Hàn Ngọc. Người duy nhất nàng muốn thích là Hứa Hàn Ngọc. Chẳng lẽ lấy Hứa Hàn Ngọc giả kia đến đối phó với nàng sao?
Tả Tấn Nguyên suy nghĩ cực đoan, lửa giận khiến nàng nôn ra máu, té xỉu trên mặt đất.
Không biết là trong mơ hay thực sự tồn tại, Tả Tấn Nguyên mở nửa mắt, mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trước mặt mình, đang lau đi vết bẩn trên khóe miệng, gương mặt kia dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra, nàng giống như thấy người kia nhếch miệng hiện ra một cái tươi cười nhàn nhạt, tươi cười kia trong nháy mắt phong hoa tuyệt đại, đẹp đến cực hạn.
Nàng ngây ngốc nhìn không rời mắt.
Ngươi là ai.
Trong thời tiết như vậy, có một người nội tâm buồn bực cùng mờ mịt, mặt đầy sầu muộn nhìn chằm chằm tấm bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Hai chữ "Hạ phủ" như rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực.
Ở nơi xa lạ này, nàng có một cái tên mới.
Họ Tả, tên Tấn Nguyên.
Nàng luôn có cảm giác mình đã nghe cái tên này ở đâu đó, suy nghĩ rất lâu cũng không thể nhớ ra. Giống như không ai biết nàng đã trở thành Tả Tấn Nguyên giả.
Nàng không dám làm những việc theo sở thích thường ngày của mình, thận trọng như con rùa rút đầu, cố gắng hết sức để làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Sở dĩ nàng thấp thỏm như thế, là vì nàng đã sống lại như yêu mị, ngay cả bản thân nàng còn không tin được hiện tượng kỳ quái này, huống chi người khác, nếu biết chuyện này, kết quả tệ nhất là phải chết.
Người chưa chết sẽ không biết cái chết kinh hoàng như thế nào, hiện giờ nàng nâng niu mạng sống như vàng, rất sợ chết, tình nguyện giống như rùa đen rút đầu cụp đuôi tham sống sợ chết, cũng không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi này lần nữa.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể quên nhiệm vụ sống lại của mình.
Thân thể bị nàng chiếm giữ là nô tài của Hạ phủ. Chỉ là một tên nô tài hèn mọn, lại như con cóc, không biết sống chết mà nhớ thương thiên nga, mỹ nhân vạn người mê của đương triều, ái thiếp của Tể tướng đầy quyền lực, Hạ phủ đương gia chi chủ thiếp thất, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân này, Tả Tấn Nguyên ngu xuẩn mà không màng tính mạng của mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc Sanh rùng mình một cái, hoàn toàn không nói nên lời.
Nhưng nhờ hành động này của Tả Tấn Nguyên, nàng có thể sống một cuộc đời khác, thật ra nàng cũng không cảm kích việc này lắm. Từ ngày nàng tỉnh lại, ba chữ Hàn Ngọc Sanh đã không còn liên hệ gì với nàng nữa, từ nay nàng sẽ chỉ là Tả Tấn Nguyên.
Mấy ngày nay ở Hạ phủ, nơi so với Hàn phủ kiếp trước của nàng còn lớn và xa hoa hơn, vết thương thân thể của nàng đang dần hồi phục, nhưng nàng vẫn không thể sống yên ổn như trước, nàng bị gãy một chân. Sau này, trên đôi nạng, nàng sẽ sống như một người què. Hạ phủ thương xót nàng đã ở trong phủ một thời gian dài, lại là đứa con duy nhất của Tả quản gia, nên giao cho nàng một công việc rảnh rỗi, chịu trách nhiệm tuần tra quanh phủ.
Ban ngày, nàng nhàm chán nằm trên lan can ngang ở hành lang trong sân, gió nhẹ thổi qua khiến nàng uể oải buồn ngủ, ban đêm dạo quanh Hạ phủ đi một vòng, làm tròn bổn phận người gác cửa. Nàng làm việc chăm chỉ, không phải người kém cỏi nhất cũng không phải người giỏi nhất, trong biển người rộng lớn có hàng ngàn người như vậy, một khi bước vào đám đông, nàng sẽ bị lấn át, không ai để ý đến sự tồn tại của nàng, bao gồm người ở Hạ phủ.
Ngoài việc tuần tra, nàng còn đang quan sát Hạ phủ, bao gồm người đứng đầu Tể tướng Hạ gia và các Hạ công tử.
Có một nam tử có khuôn mặt giống hệt Hứa Hàn Ngọc, con trai thứ 12 của Hạ Tể tướng, Hạ Vân Bức - có tài năng văn chương xuất chúng, vì triều đình trọng văn không trọng võ, cho nên hắn nổi tiếng toàn kinh đô, được mệnh danh là Vô song công tử, nghĩa là vô song trên thế gian.
Nhờ tôn xưng danh giá này, số người đến cầu hôn nhiều vô kể, nhưng đến năm nay Hạ Vân Bức đã bước sang tuổi 17 mà vẫn chưa lập gia đình. Lý do thì không rõ.
Nhiều người nói, Vô song công tử mắt mọc trên đỉnh đầu, cao ngạo vô cùng, nhất định phải tìm giai nhân chung sống cả đời, trước khi người này xuất hiện, cho dù thiên kim hạ sính cũng không gả thấp, lời đồn này lan truyền từ kinh đô đến hương dã, ai ai cũng biết.
Mọi người đều cho rằng Vô Song công tử Hạ Vân Bức trong lời đồn là người tri thư đạt lý, hiền lành dễ mến. Nhưng tất cả những hạ nhân trong Hạ phủ đều biết rằng đây là một lời đồn sai lầm.
Hạ Vân Bức tuy rằng văn chương hơn người, nhưng không ai dám khen tính tình của hắn, khó hầu hạ, lòng dạ lại càng hung ác, chỉ cần có hạ nhân không hợp ý hắn sẽ bị đánh nửa chết nửa sống, ngay cả với huynh tỷ đệ cùng mẹ khác cha cũng khó ở chung, lòng dạ nhỏ nhen hơn ai hết, chỉ có gia chủ Hạ gia và chính phòng Vân thị mới chịu nổi tính tình điêu ngoa này của hắn.
Trong khoảng thời gian này, Tả Tấn Nguyên đã quen thuộc với Hạ phủ, cũng biết Hạ Vân Bức khác với những lời đồn bên ngoài phủ, nàng yên lặng quan sát hắn, trong lòng không nhịn được thất vọng.
Hứa Hàn Ngọc cũng có hình dáng như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là Hạ Vân Bức. Cho dù khuôn mặt giống nhau, nhưng họ hoàn toàn là hai người, thủ đoạn của Hạ Vân Bức khiến Tả Tấn Nguyên hiểu được cái gì gọi là nam tử cùng tiểu nhân khó dưỡng. Thật tiếc cái khuôn mặt thanh tú đó.
Tả Tấn Nguyên năm nay 18 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, Tả quản gia là mẫu thân trên danh nghĩa, thực tế là người hầu của nàng, rất lo lắng về điều này.
Để Tả Tấn Nguyên mau chóng thành thân, sớm ngày được bế chủ nhân tương lai của Tả gia, nàng tìm môi công gia để tìm các công tử đến tuổi thành thân, chọn ra những người có gia thế không sai biệt lắm, vẽ lại khuôn mặt họ đem đến trước mặt Tả Tấn Nguyên cho nàng chọn lựa.
Kết quả Tả Tấn Nguyên chọn tới chọn lui, cũng không có ai hợp ý, nàng lại lo lắng tìm mấy công tử nhà khác, có thể nói gần một nửa số công tử chưa ra khỏi nhà ở kinh thành đều được đưa đến cho Tả Tấn Nguyên lựa chọn. Tả Tấn Nguyên cũng xem nhiều ngày, nhưng vẫn chưa chọn được.
Tả quản gia không tìm môi công nữa, mà đứng yên trước mặt Tấn Nguyên, nhìn nàng như đang suy từ điều gì.
Sau một lúc, Tả quản gia mới nói.
"Tiểu thư, trong lòng người vẫn còn thích người đó sao?"
Tả quản gia nói người kia, Tả Tấn Nguyên không lập tức trả lời, ngược lại như nghe không hiểu, thực mờ mịt nhìn Tả quản gia.
"Tiểu thư, đừng tưởng rằng lão nô già cả mắt mờ không biết cái gì, tiểu thư, ta nhìn ngươi lớn lên. Lão nô không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ tiểu thư, nhưng có vài việc lão nô vẫn biết. Lão nô chỉ muốn khuyên giải một câu, tiểu thư, nếu người đó không thích hợp thì nhất định không thích hợp. Cảm giác của ngài luôn rất chuẩn, chẳng lẽ ngài đã quên ngài đã từng cùng lão nô nói gì sao?"
Tả Tấn Nguyên không trả lời, mắt chỉ nhìn đóa sen trong mưa.
Có ký ức của Tả Tấn Nguyên, dĩ nhiên Hàn Ngọc Sanh không quên.
Cũng là cơn mưa giống như thế này, trong đêm tối nàng cố gắng chạy về phía trước, kéo tay áo quản gia, hai mắt mở to, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giống như gặp một cơn ác mộng, không ngừng lầm bầm lặp đi lặp lại một câu.
Tại sao hắn lại không thích hợp với ta, tại sao?
Kể từ ngày đó, Tả Tấn Nguyên bệnh nặng rất lâu, người vốn dĩ rất hoạt bát lại bắt đầu trở nên hấp hối, giống như một người già chờ chết, không còn hy vọng sống, càng giống như cái xác không hồn, cho đến ngày nàng nhảy sông, kết thúc cuộc sống của mình.
Nếu Tả quản gia biết được hiện giờ nàng không phải Tả Tấn Nguyên, bà sẽ nghĩ gì?
Nàng hơi xúc động, trong lòng đau nhói, dường như bị một bàn tay nào đó bóp chặt cổ họng khiến nàng khó thở.
Cả người nàng cứng đờ, mặt tái nhợt.
Tả Tấn Nguyên thích thiếp thất của Hạ gia, người đó khi ở nhà tên là Vân Tự, sau khi thành thân với Hạ Tể tướng thì sửa tên thành Hạ Vân Tự. Tả Tấn Nguyên lúc người ta chưa xuất giá thì giống như rùa đen rút đầu, không dám xuất hiện, sau khi hắn xuất giá, nàng đột nhiên có dũng khí để bày tỏ lòng mình, nhưng đã quá muộn.
Hàn Ngọc Sanh hận không thể bóp chết Tả Tấn Nguyên, ấp a ấp úng, hoàn toàn không giống một nữ nhân, còn muốn cầu Vân Tự quay đầu?
Vì Vân Tự, Tả Tấn Nguyên vào Hạ phủ, làm việc cần cù chăm chỉ suốt 6 năm, hiện giờ già đầu rồi, lại vì một nam tử mà nhảy sông, hành vi này quả thực chính là một điên khùng nữ nhân.
Khi Hàn Ngọc Sanh trở thành Tả Tấn Nguyên, nàng không có cảm giác gì về nam tử kia, nàng chỉ thấy hắn xinh đẹp, tiên khí mà không chạm đến được, rất xứng với tên của hắn, nam nhân này từ sau khi tiến vào Hạ phủ vẫn chưa có con, biết được tâm ý của Tả Tấn Nguyên, liền lợi dụng nàng để hấp dẫn sự chú ý của Hạ tể tướng.
Quả nhiên, trên đời này ngoại trừ Hứa Hàn Ngọc, không có nam nhân nào đơn thuần lương thiện, tất cả đều là rắn rết, bệnh nhân thần kinh.
Trong một thời gian ngắn, Tả Tấn Nguyên đã rất thất vọng về thế giới này, thậm chí là mờ mịt.
Không phải Hứa Hàn Ngọc, muốn nàng sống lại thì có ích gì? Người duy nhất nàng muốn sám hối là Hứa Hàn Ngọc. Người duy nhất nàng muốn thích là Hứa Hàn Ngọc. Chẳng lẽ lấy Hứa Hàn Ngọc giả kia đến đối phó với nàng sao?
Tả Tấn Nguyên suy nghĩ cực đoan, lửa giận khiến nàng nôn ra máu, té xỉu trên mặt đất.
Không biết là trong mơ hay thực sự tồn tại, Tả Tấn Nguyên mở nửa mắt, mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trước mặt mình, đang lau đi vết bẩn trên khóe miệng, gương mặt kia dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra, nàng giống như thấy người kia nhếch miệng hiện ra một cái tươi cười nhàn nhạt, tươi cười kia trong nháy mắt phong hoa tuyệt đại, đẹp đến cực hạn.
Nàng ngây ngốc nhìn không rời mắt.
Ngươi là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.