Chương 11
Đào Sinh Pi
04/04/2024
Gương mặt Sở Tích Vũ bị ánh lửa lò sưởi sưởi đến đỏ bừng, cậu nhẹ kéo thảm lông lên bao quanh chính mình, thảm lúc này đã bị kéo lên trên đầu gối.
Cẳng chân lỏa lồ dưới ánh sáng ấm áp, hai chân trắng nõn hãm sâu trên thảm nhung mềm mại, trên người trơn bóng, thứ duy nhất có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn là chiếc thảm lông đỏ thẫm này.
Không khí ấm nóng khiến cậu càng thêm buồn ngủ, bởi vì vừa mới bị dính mưa, chỉ chốc lát cậu đã ngáp dài một cái.
Tần Kế thấy cánh môi cậu khẽ nhếch, đôi mắt gục xuống, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng chớp, rất giống bé mèo trắng đang buồn ngủ.
Tần Kế chống sườn mặt nhìn cậu, môi hơi hơi cong lên, hạ giọng, nói: “Nếu em mệt, có thể ngủ ở chỗ này một lát.”
“Không cần.” Sở Tích Vũ bỗng mở to mắt, lắc lắc đầu.
Cậu có mệt cũng không nên ngủ lại ở đây, rất ngượng ngùng.
Cậu nghĩ nghĩ, đầu lại không khỏi ngày càng rũ xuống, không hiểu sao, cảm giác buồn ngủ ngày càng dày đặc, mí mắt chỉ chốc lát đã không nhịn được mà díp lại.
Như thế nào đột nhiên sẽ buồn ngủ như vậy?
Tần Kế lấy một chiếc gối mềm mại lót sau eo cậu, ôn thanh nói: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
Thật sự không cần.
Sở Tích Vũ mí mắt khép mở vài cái, cảm giác tầm mắt trước mắt mờ mờ ảo ảo, thân hình lảo đảo lắc lư, Tần Kế lo lắng cậu té ngã còn săn sóc mà đỡ bờ vai cậu.
Cậu cảm giác bản thân được nằm lên gối đầu mềm như bông, toàn thân được bao bọc bởi sự ấm áp mềm mại, sau đó liền ngủ mất.
Ở trong mộng, Sở Tích Vũ mơ hồ cảm giác có người cách thảm ôm lấy cậu, một bàn tay không an phận mà vuốt ve trên cổ cậu, làm như thế nào cũng không tránh được.
Lòng bàn tay Tần Kế vuốt ve cánh môi Sở Tích Vũ, đôi mắt nóng cháy, trong mắt tràn đầy si mê cùng thật cẩn thận.
Thật đáng yêu.
Đây là bảo vật hắn khát vọng ở trong bóng tối đã lâu.
Hắn rất nhanh có thể đem cậu chiếm làm của riêng.
Sở Tích Vũ mỗi một hơi thở, mỗi một ánh mắt.
Đều là thuộc về hắn.
Tần Kế âm hối mà nghĩ, cúi thấp người, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên cánh môi cậu, thong thả mở ra khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi phấn nộn.
Tần Kế hôn thành kính mà cẩn thận, hắn xâm chiếm lấy toàn bộ Sở Tích Vũ, làm cậu hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chính mình.
【 hôn đến mức tôi có phản ứng luôn rồi 】
【 mlem mlem 】
【 tôi biết ngay hắn là si hán mà 】
【 ô ô ô tay hắn đặt ở trên eo vợ của tôi 】
【 hắn ôm trọn vợ trong ngực, vợ bé nhỏ. 】
【 ô ô ô ô ô ô tôi thấy hắn duỗi lưỡi ra!! 】
【 hôn thôi mà đã như này rồi, không chịu được 】
【 miệng nhỏ của vợ nhìn thôi đã biết là hôn rất thích, nước mắt từ khóe miệng chảy ra (gào khóc khóc lớn) 】
......
Tần Kế hôn một đường đi xuống, triền miên lâm li. Sở Tích Vũ bị hôn đến mức nắm chặt sau cổ Tần Kế, cổ bị nắm đến khó chịu, nhưng Tần Kế vẫn không dao động, hôn hồi lâu vẫn chưa ngừng lại.
Sở Tích Vũ ở trong mộng cũng không chịu nổi, luôn có cảm giác trên người có sâu dính nhớp đang cắn cậu.
Cậu ủy ủy khuất khuất nhăn cái mũi, bị ôm chặt không thở nổi.
Tần Kế dịu giọng dỗ dành cậu, một tay nâng cổ, lại lần nữa hôn lên cánh môi cậu, hôn một hồi lâu mới buông tha cậu.
Tần Kế một tay ôm Sở Tích Vũ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, ánh mắt tham lam, tựa hồ xem thế nào cũng đều không đủ.
......
Sở Tích Vũ ngủ một giấc dậy, một chút ấn tượng cũng không có, bầu trời đã tối đen, ngoài cửa sổ mưa to cũng đã dừng lại, cả người nằm trên chăn ấm nệm êm, thảm lông bao quanh kín mít, ấm áp đến mức không cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Khó trách cậu ngủ quên mất.
Tần Kế ngồi cách đó không xa trên sô pha, trên tay cầm một quyển sách, hắn giương mắt nhìn về phía Sở Tích Vũ: “A Vũ, em tỉnh rồi? Còn lạnh không?”
Sở Tích Vũ đỏ mặt lắc lắc đầu, ở nhà người khác ngủ một giấc có chút ngượng ngùng, cậu ngồi dậy.
“Đến đây, mặc quần áo vào đi đã.” Tần Kế đưa quần áo đã được hong khô cho cậu.
Sở Tích Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, thấy Tần Kế đứng quay lưng về phía mình, để cho cậu không gian thay quần áo, cậu nhanh chóng mặc quần áo, khom người đi giày.
“Hôm nay quấy rầy anh rồi, Tần tiên sinh.” Cậu đứng lên, nhút nhát sợ sệt mà nói: “Hình như đã muộn lắm rồi, tôi phải đi về trước.”
“Không sao, không quấy rầy.” Tần Kế mỉm cười, đưa cậu xuống thang lầu, hắn áp xuống nội tâm không cam lòng, nhẹ giọng nói: “Chỉ đáng tiếc ta còn đang dưỡng bệnh, không thể tự mình xuống lầu đưa em trở về.”
“Không cần không cần,“ Sở Tích Vũ liên tục xua tay, liếc mắt thấy Tần Kế tràn đầy tiếc nuối, nhỏ giọng an ủi hắn nói: “Tần tiên sinh anh đừng nói như vậy, hiện tại điều anh cần phải làm là hảo hảo dưỡng bệnh.”
Sở Tích Vũ không am hiểu an ủi người, cậu nỗ lực nghĩ nghĩ, lại mỉm cười bổ sung nói: “Hạt giống ở vườn rau của tôi đều lớn rất tốt, do chính tay tôi trồng, chờ anh dưỡng bệnh tốt lên, tôi dẫn anh đi xem.”
Sở Tích Vũ tươi cười nhu mỹ, trong giọng nói mang theo thuần khiết cùng một chút tự hào, lời cậu nói giống như sợi lông chim, khiến trong lòng Tần Kế ngứa ngáy.
“Được.” Tần Kế mỉm cười, nội tâm lại ngứa đến khó nhịn, trầm giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng tranh thủ sớm đến tham quan vườn rau của em.”
“Ân!”
Sở Tích Vũ phất phất tay cáo biệt, xoay người rời đi gác mái, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trong bóng tối u lãnh, Tần Kế hung ác nham hiểm mà nhìn bóng dáng Sở Tích Vũ cách hắn ngày càng xa.
Trong mắt hắn tràn đầy không cam lòng cùng ghen ghét.
Mỗi một lần, hắn đều chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ hy vọng Sở Tích Vũ sẽ đến, chờ đợi cậu đến, chờ mong nụ cười chào buổi sáng của cậu.
Mà hắn, lại chỉ có thể nhìn Sở Tích Vũ đi xa mình.
Cậu đáng yêu, lại xinh đẹp như vậy.
Chính mình lại chỉ có thể chờ đợi ở trong bóng tối nhìn trộm, mơ ước cậu.
......
Tần Kế chịu đủ dày vò từ những tháng như vậy rồi, hắn gấp không chờ nổi mà tưởng tượng đến thời khắc ôm Sở Tích Vũ, không bỏ lỡ mỗi cái chớp mắt của cậu.
Hắn không lúc nào không nghĩ hôn môi cậu, tùy ý chiếm hữu cậu.
——
Sở Tích Vũ trở về tắm rửa, nằm xuống là ngủ.
Đêm khuya, tiếng kèn xô na quỷ dị kia lại lần nữa thổi lên, tiếng nhạc u oán từ vùng ngoại ô phiêu đãng đến đây. Rõ ràng là nhạc buồn, tiết tấu lại vui sướng vui mừng, không biết là đang làm tang lễ hay đang mừng hỉ sự, phiền nhiễu đến mức Sở Tích Vũ vô pháp nằm mộng đẹp.
Cậu mơ mơ màng màng trở mình, thở phì phì đem mặt vùi vào gối đầu.
Cái kèn xô na rách này rốt cuộc muốn thổi mấy ngày nữa nha.
Sáng sớm cậu đã dậy, sau khi dặn dò bà ngoại đúng giờ ăn cơm sáng, liền vội vàng đi tới trường học.
Cậu đi đến thế giới trong phó bản này đã rất nhiều ngày, sinh hoạt không khác trước kia là mấy, cũng đồng dạng là một ngày ba bữa, cùng với việc đi học tan học.
Tiết cuối cùng của buổi chiều.
Sở Tích Vũ mở sách tiếng Anh nghiêm túc nghe giảng bài, Lục Huân ngồi phía sau cậu, giờ phút này đang tựa cằm xuống bàn nhìn chằm chằm vào gáy cậu.
Lục Huân càng xem càng không nghĩ ra.
Cậu cũng là một nam sinh, như thế nào sợi tóc cùng cái gáy lại đẹp như vậy.
Lục Huân hai tuần nay đều như thế, giống như là bị Sở Tích Vũ hạ cổ, chỉ cần thất thần là lại nhịn không được nhìn chằm chằm cậu.
Hắn nhẹ chọc phía sau lưng Sở Tích Vũ, lần này chú ý lực tay không như lần trước không cẩn thận chọc đau cậu.
“Sở Tích Tích, sao tớ cảm thấy tinh thần cậu hôm nay không được tốt a,“ Lục Huân ghé vào trên bàn, cúi sát vào cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu bị bệnh hả?”
“Đã bảo cậu đừng gọi tên tôi như vậy.” Sở Tích Vũ đầu óc choáng váng, tát bay tay hắn.
Lục Huân mỗi ngày đều sẽ thỉnh thoảng làm phiền cậu, cứ thế vài lần, tính nhẫn nại của cậu cũng dần tăng lên.
“Đúng là cậu bị bệnh rồi.” Lục Huân gương mặt cậu đỏ bừng, duỗi tay dùng mu bàn tay sờ soạng một chút, “Lát nữa tan học tôi đưa cậu về.”
“Không cần.” Sở Tích Vũ lắc đầu cự tuyệt, cậu chỉ mắc mưa nên có chút cảm mạo thôi.
Tiếng chuông tan học rất nhanh vang lên, Sở Tích Vũ đang chậm rì rì thu thập cặp sách, đã bị Tống Chi Văn ngồi phía sau ngăn cản.
Tống Chi Văn ôn hòa hỏi, nói: “Tích Vũ, cậu bị bệnh sao?”
Sở Tích Vũ gật đầu, dùng âm thanh phát ra xoang mũi: “Ân, chỉ là bị cảm lạnh.”
Tống Chi Văn nói: “Nhà cậu ở trên cổ trấn đúng không?”
Sở Tích Vũ gật gật đầu.
“Vừa vặn, nhà tôi cũng ở cổ trấn, chúng ta tiện đường, cùng nhau trở về nhé?” Tống Chi Văn cười một cái, xách lên cặp sách Sở Tích Vũ, “Đi thôi, tôi thấy cậu không thoải mái, để tôi xách cặp sách giúp cho.”
Sở Tích Vũ uyển chuyển từ chối vài lần đối phương cũng không từ bỏ, bọn họ lại tiện đường, đành phải tùy ý hắn.
Chờ đi tới cổng trường Sở Tích Vũ mới phát hiện, Tống Chi Văn căn bản không đi xe đạp.
“Thường ngày tôi ngồi xe bus trở về.” Tống Chi Văn sờ sờ gáy, trên mặt tuấn dật mang theo ý cười ngượng ngùng, “Tích Vũ, nếu không hôm nay tôi đưa cậu về nhé, cậu bị bệnh đi đường xa như vậy sẽ rất mệt.”
Sở Tích Vũ cuối cùng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của Tống Chi Văn, bởi vì bị cảm nên cậu không có chút sức lực nào, đành phải ngồi lên ghế sau xe đạp, “Cảm ơn đoàn ủy.”
Tống Chi Văn là đoàn ủy trong ban, đồng học đều gọi hắn như vậy, Sở Tích Vũ cũng gọi cậu ta giống với mọi người.
Tống Chi Văn thẹn thùng cười, đạp xe ổn định, “Không cần khách khí với tôi như vậy.”
Khi đi đến đường nhỏ rẽ vào cổ trấn, Sở Tích Vũ ngồi lâu có chút mỏi chân, nói: “Đến đây được rồi, tôi có thể tự mình đạp về.”
Tống Chi Văn đeo cặp sách Sở Tích Vũ trước người, lắc lắc đầu, “Không sao, Tích Vũ cậu xuống xe đi bộ một chút nhé, tôi dắt xe về giúp cậu.”
Sở Tích Vũ hắt xì một cái, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu, gật gật đầu, nói cảm ơn.
Bọn họ cùng nhau đi qua đường nhỏ bên bụi cỏ lau, nữ quỷ ngồi trong đám cỏ im lặng nhìn bọn họ đi qua.
Có thể là lo lắng Sở Tích Vũ bị đồng học phát hiện bất thường, cho dù biết nam sinh kia nhìn không thấy, cô vẫn bưng kín miệng nhỏ luôn muốn nói chuyện.
Rất nhanh, đi qua hẻm nhỏ có lát đá xanh, bọn họ đã đến ngã rẽ cạnh cổ trạch.
Tống Chi Văn đưa trả lại cặp sách cho cậu, còn không quên dặn dò nói: “Vậy cậu trở về chú ý nghỉ ngơi.”
Sở Tích Vũ gật đầu nói cảm tạ, sau khi vẫy tay cáo biệt cùng Tống Chi Văn, tự mình đẩy xe đạp đi qua tiền viện cổ trạch.
“Tích Vũ.”
Sở Tích Vũ ngơ ngác ngước mắt, thấy trên gác mái, đôi tay Tần Kế chống trên lan can, không biết đã đứng ở đó bao lâu, ý cười che giấu đáy mắt không rõ thần sắc.
“Vị kia là đồng học của em sao?”
“Ân.” Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy tay với hắn, “Cậu ấy là bạn học cùng lớp, chúng tôi tiện đường nên trở về cùng nhau.”
Tần Kế ý cười nhạt đi, một nửa thân hình biến mất ở trong bóng tối, ánh mắt dần dần âm lãnh.
“Quan hệ của các em rất tốt?”
Sở Tích Vũ không rõ vì sao Tần Kế hỏi vấn đề này, cậu lắc lắc đầu, “Không phải vậy, chỉ là bạn học bình thường.”
“Phải không.” Tần Kế rũ mắt, trong giọng nói rõ ràng không tin, nội tâm hắn tràn đầy ghen ghét cùng âm ngoan phẫn nộ, thanh âm u ám, như là đang lẩm bẩm, hừ cười lặp lại một lần: “Bạn bè bình thường......”
Không hiểu sao, Sở Tích Vũ cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, lạnh đến khiếp người.
- ----------
Lời editor: Hê hê vợ mìnhđược người khác chở đã ghen lồng lộn lên, người già yêu đương =.=
Cẳng chân lỏa lồ dưới ánh sáng ấm áp, hai chân trắng nõn hãm sâu trên thảm nhung mềm mại, trên người trơn bóng, thứ duy nhất có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn là chiếc thảm lông đỏ thẫm này.
Không khí ấm nóng khiến cậu càng thêm buồn ngủ, bởi vì vừa mới bị dính mưa, chỉ chốc lát cậu đã ngáp dài một cái.
Tần Kế thấy cánh môi cậu khẽ nhếch, đôi mắt gục xuống, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng chớp, rất giống bé mèo trắng đang buồn ngủ.
Tần Kế chống sườn mặt nhìn cậu, môi hơi hơi cong lên, hạ giọng, nói: “Nếu em mệt, có thể ngủ ở chỗ này một lát.”
“Không cần.” Sở Tích Vũ bỗng mở to mắt, lắc lắc đầu.
Cậu có mệt cũng không nên ngủ lại ở đây, rất ngượng ngùng.
Cậu nghĩ nghĩ, đầu lại không khỏi ngày càng rũ xuống, không hiểu sao, cảm giác buồn ngủ ngày càng dày đặc, mí mắt chỉ chốc lát đã không nhịn được mà díp lại.
Như thế nào đột nhiên sẽ buồn ngủ như vậy?
Tần Kế lấy một chiếc gối mềm mại lót sau eo cậu, ôn thanh nói: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
Thật sự không cần.
Sở Tích Vũ mí mắt khép mở vài cái, cảm giác tầm mắt trước mắt mờ mờ ảo ảo, thân hình lảo đảo lắc lư, Tần Kế lo lắng cậu té ngã còn săn sóc mà đỡ bờ vai cậu.
Cậu cảm giác bản thân được nằm lên gối đầu mềm như bông, toàn thân được bao bọc bởi sự ấm áp mềm mại, sau đó liền ngủ mất.
Ở trong mộng, Sở Tích Vũ mơ hồ cảm giác có người cách thảm ôm lấy cậu, một bàn tay không an phận mà vuốt ve trên cổ cậu, làm như thế nào cũng không tránh được.
Lòng bàn tay Tần Kế vuốt ve cánh môi Sở Tích Vũ, đôi mắt nóng cháy, trong mắt tràn đầy si mê cùng thật cẩn thận.
Thật đáng yêu.
Đây là bảo vật hắn khát vọng ở trong bóng tối đã lâu.
Hắn rất nhanh có thể đem cậu chiếm làm của riêng.
Sở Tích Vũ mỗi một hơi thở, mỗi một ánh mắt.
Đều là thuộc về hắn.
Tần Kế âm hối mà nghĩ, cúi thấp người, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên cánh môi cậu, thong thả mở ra khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi phấn nộn.
Tần Kế hôn thành kính mà cẩn thận, hắn xâm chiếm lấy toàn bộ Sở Tích Vũ, làm cậu hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chính mình.
【 hôn đến mức tôi có phản ứng luôn rồi 】
【 mlem mlem 】
【 tôi biết ngay hắn là si hán mà 】
【 ô ô ô tay hắn đặt ở trên eo vợ của tôi 】
【 hắn ôm trọn vợ trong ngực, vợ bé nhỏ. 】
【 ô ô ô ô ô ô tôi thấy hắn duỗi lưỡi ra!! 】
【 hôn thôi mà đã như này rồi, không chịu được 】
【 miệng nhỏ của vợ nhìn thôi đã biết là hôn rất thích, nước mắt từ khóe miệng chảy ra (gào khóc khóc lớn) 】
......
Tần Kế hôn một đường đi xuống, triền miên lâm li. Sở Tích Vũ bị hôn đến mức nắm chặt sau cổ Tần Kế, cổ bị nắm đến khó chịu, nhưng Tần Kế vẫn không dao động, hôn hồi lâu vẫn chưa ngừng lại.
Sở Tích Vũ ở trong mộng cũng không chịu nổi, luôn có cảm giác trên người có sâu dính nhớp đang cắn cậu.
Cậu ủy ủy khuất khuất nhăn cái mũi, bị ôm chặt không thở nổi.
Tần Kế dịu giọng dỗ dành cậu, một tay nâng cổ, lại lần nữa hôn lên cánh môi cậu, hôn một hồi lâu mới buông tha cậu.
Tần Kế một tay ôm Sở Tích Vũ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, ánh mắt tham lam, tựa hồ xem thế nào cũng đều không đủ.
......
Sở Tích Vũ ngủ một giấc dậy, một chút ấn tượng cũng không có, bầu trời đã tối đen, ngoài cửa sổ mưa to cũng đã dừng lại, cả người nằm trên chăn ấm nệm êm, thảm lông bao quanh kín mít, ấm áp đến mức không cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Khó trách cậu ngủ quên mất.
Tần Kế ngồi cách đó không xa trên sô pha, trên tay cầm một quyển sách, hắn giương mắt nhìn về phía Sở Tích Vũ: “A Vũ, em tỉnh rồi? Còn lạnh không?”
Sở Tích Vũ đỏ mặt lắc lắc đầu, ở nhà người khác ngủ một giấc có chút ngượng ngùng, cậu ngồi dậy.
“Đến đây, mặc quần áo vào đi đã.” Tần Kế đưa quần áo đã được hong khô cho cậu.
Sở Tích Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, thấy Tần Kế đứng quay lưng về phía mình, để cho cậu không gian thay quần áo, cậu nhanh chóng mặc quần áo, khom người đi giày.
“Hôm nay quấy rầy anh rồi, Tần tiên sinh.” Cậu đứng lên, nhút nhát sợ sệt mà nói: “Hình như đã muộn lắm rồi, tôi phải đi về trước.”
“Không sao, không quấy rầy.” Tần Kế mỉm cười, đưa cậu xuống thang lầu, hắn áp xuống nội tâm không cam lòng, nhẹ giọng nói: “Chỉ đáng tiếc ta còn đang dưỡng bệnh, không thể tự mình xuống lầu đưa em trở về.”
“Không cần không cần,“ Sở Tích Vũ liên tục xua tay, liếc mắt thấy Tần Kế tràn đầy tiếc nuối, nhỏ giọng an ủi hắn nói: “Tần tiên sinh anh đừng nói như vậy, hiện tại điều anh cần phải làm là hảo hảo dưỡng bệnh.”
Sở Tích Vũ không am hiểu an ủi người, cậu nỗ lực nghĩ nghĩ, lại mỉm cười bổ sung nói: “Hạt giống ở vườn rau của tôi đều lớn rất tốt, do chính tay tôi trồng, chờ anh dưỡng bệnh tốt lên, tôi dẫn anh đi xem.”
Sở Tích Vũ tươi cười nhu mỹ, trong giọng nói mang theo thuần khiết cùng một chút tự hào, lời cậu nói giống như sợi lông chim, khiến trong lòng Tần Kế ngứa ngáy.
“Được.” Tần Kế mỉm cười, nội tâm lại ngứa đến khó nhịn, trầm giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng tranh thủ sớm đến tham quan vườn rau của em.”
“Ân!”
Sở Tích Vũ phất phất tay cáo biệt, xoay người rời đi gác mái, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trong bóng tối u lãnh, Tần Kế hung ác nham hiểm mà nhìn bóng dáng Sở Tích Vũ cách hắn ngày càng xa.
Trong mắt hắn tràn đầy không cam lòng cùng ghen ghét.
Mỗi một lần, hắn đều chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ hy vọng Sở Tích Vũ sẽ đến, chờ đợi cậu đến, chờ mong nụ cười chào buổi sáng của cậu.
Mà hắn, lại chỉ có thể nhìn Sở Tích Vũ đi xa mình.
Cậu đáng yêu, lại xinh đẹp như vậy.
Chính mình lại chỉ có thể chờ đợi ở trong bóng tối nhìn trộm, mơ ước cậu.
......
Tần Kế chịu đủ dày vò từ những tháng như vậy rồi, hắn gấp không chờ nổi mà tưởng tượng đến thời khắc ôm Sở Tích Vũ, không bỏ lỡ mỗi cái chớp mắt của cậu.
Hắn không lúc nào không nghĩ hôn môi cậu, tùy ý chiếm hữu cậu.
——
Sở Tích Vũ trở về tắm rửa, nằm xuống là ngủ.
Đêm khuya, tiếng kèn xô na quỷ dị kia lại lần nữa thổi lên, tiếng nhạc u oán từ vùng ngoại ô phiêu đãng đến đây. Rõ ràng là nhạc buồn, tiết tấu lại vui sướng vui mừng, không biết là đang làm tang lễ hay đang mừng hỉ sự, phiền nhiễu đến mức Sở Tích Vũ vô pháp nằm mộng đẹp.
Cậu mơ mơ màng màng trở mình, thở phì phì đem mặt vùi vào gối đầu.
Cái kèn xô na rách này rốt cuộc muốn thổi mấy ngày nữa nha.
Sáng sớm cậu đã dậy, sau khi dặn dò bà ngoại đúng giờ ăn cơm sáng, liền vội vàng đi tới trường học.
Cậu đi đến thế giới trong phó bản này đã rất nhiều ngày, sinh hoạt không khác trước kia là mấy, cũng đồng dạng là một ngày ba bữa, cùng với việc đi học tan học.
Tiết cuối cùng của buổi chiều.
Sở Tích Vũ mở sách tiếng Anh nghiêm túc nghe giảng bài, Lục Huân ngồi phía sau cậu, giờ phút này đang tựa cằm xuống bàn nhìn chằm chằm vào gáy cậu.
Lục Huân càng xem càng không nghĩ ra.
Cậu cũng là một nam sinh, như thế nào sợi tóc cùng cái gáy lại đẹp như vậy.
Lục Huân hai tuần nay đều như thế, giống như là bị Sở Tích Vũ hạ cổ, chỉ cần thất thần là lại nhịn không được nhìn chằm chằm cậu.
Hắn nhẹ chọc phía sau lưng Sở Tích Vũ, lần này chú ý lực tay không như lần trước không cẩn thận chọc đau cậu.
“Sở Tích Tích, sao tớ cảm thấy tinh thần cậu hôm nay không được tốt a,“ Lục Huân ghé vào trên bàn, cúi sát vào cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu bị bệnh hả?”
“Đã bảo cậu đừng gọi tên tôi như vậy.” Sở Tích Vũ đầu óc choáng váng, tát bay tay hắn.
Lục Huân mỗi ngày đều sẽ thỉnh thoảng làm phiền cậu, cứ thế vài lần, tính nhẫn nại của cậu cũng dần tăng lên.
“Đúng là cậu bị bệnh rồi.” Lục Huân gương mặt cậu đỏ bừng, duỗi tay dùng mu bàn tay sờ soạng một chút, “Lát nữa tan học tôi đưa cậu về.”
“Không cần.” Sở Tích Vũ lắc đầu cự tuyệt, cậu chỉ mắc mưa nên có chút cảm mạo thôi.
Tiếng chuông tan học rất nhanh vang lên, Sở Tích Vũ đang chậm rì rì thu thập cặp sách, đã bị Tống Chi Văn ngồi phía sau ngăn cản.
Tống Chi Văn ôn hòa hỏi, nói: “Tích Vũ, cậu bị bệnh sao?”
Sở Tích Vũ gật đầu, dùng âm thanh phát ra xoang mũi: “Ân, chỉ là bị cảm lạnh.”
Tống Chi Văn nói: “Nhà cậu ở trên cổ trấn đúng không?”
Sở Tích Vũ gật gật đầu.
“Vừa vặn, nhà tôi cũng ở cổ trấn, chúng ta tiện đường, cùng nhau trở về nhé?” Tống Chi Văn cười một cái, xách lên cặp sách Sở Tích Vũ, “Đi thôi, tôi thấy cậu không thoải mái, để tôi xách cặp sách giúp cho.”
Sở Tích Vũ uyển chuyển từ chối vài lần đối phương cũng không từ bỏ, bọn họ lại tiện đường, đành phải tùy ý hắn.
Chờ đi tới cổng trường Sở Tích Vũ mới phát hiện, Tống Chi Văn căn bản không đi xe đạp.
“Thường ngày tôi ngồi xe bus trở về.” Tống Chi Văn sờ sờ gáy, trên mặt tuấn dật mang theo ý cười ngượng ngùng, “Tích Vũ, nếu không hôm nay tôi đưa cậu về nhé, cậu bị bệnh đi đường xa như vậy sẽ rất mệt.”
Sở Tích Vũ cuối cùng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của Tống Chi Văn, bởi vì bị cảm nên cậu không có chút sức lực nào, đành phải ngồi lên ghế sau xe đạp, “Cảm ơn đoàn ủy.”
Tống Chi Văn là đoàn ủy trong ban, đồng học đều gọi hắn như vậy, Sở Tích Vũ cũng gọi cậu ta giống với mọi người.
Tống Chi Văn thẹn thùng cười, đạp xe ổn định, “Không cần khách khí với tôi như vậy.”
Khi đi đến đường nhỏ rẽ vào cổ trấn, Sở Tích Vũ ngồi lâu có chút mỏi chân, nói: “Đến đây được rồi, tôi có thể tự mình đạp về.”
Tống Chi Văn đeo cặp sách Sở Tích Vũ trước người, lắc lắc đầu, “Không sao, Tích Vũ cậu xuống xe đi bộ một chút nhé, tôi dắt xe về giúp cậu.”
Sở Tích Vũ hắt xì một cái, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu, gật gật đầu, nói cảm ơn.
Bọn họ cùng nhau đi qua đường nhỏ bên bụi cỏ lau, nữ quỷ ngồi trong đám cỏ im lặng nhìn bọn họ đi qua.
Có thể là lo lắng Sở Tích Vũ bị đồng học phát hiện bất thường, cho dù biết nam sinh kia nhìn không thấy, cô vẫn bưng kín miệng nhỏ luôn muốn nói chuyện.
Rất nhanh, đi qua hẻm nhỏ có lát đá xanh, bọn họ đã đến ngã rẽ cạnh cổ trạch.
Tống Chi Văn đưa trả lại cặp sách cho cậu, còn không quên dặn dò nói: “Vậy cậu trở về chú ý nghỉ ngơi.”
Sở Tích Vũ gật đầu nói cảm tạ, sau khi vẫy tay cáo biệt cùng Tống Chi Văn, tự mình đẩy xe đạp đi qua tiền viện cổ trạch.
“Tích Vũ.”
Sở Tích Vũ ngơ ngác ngước mắt, thấy trên gác mái, đôi tay Tần Kế chống trên lan can, không biết đã đứng ở đó bao lâu, ý cười che giấu đáy mắt không rõ thần sắc.
“Vị kia là đồng học của em sao?”
“Ân.” Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy tay với hắn, “Cậu ấy là bạn học cùng lớp, chúng tôi tiện đường nên trở về cùng nhau.”
Tần Kế ý cười nhạt đi, một nửa thân hình biến mất ở trong bóng tối, ánh mắt dần dần âm lãnh.
“Quan hệ của các em rất tốt?”
Sở Tích Vũ không rõ vì sao Tần Kế hỏi vấn đề này, cậu lắc lắc đầu, “Không phải vậy, chỉ là bạn học bình thường.”
“Phải không.” Tần Kế rũ mắt, trong giọng nói rõ ràng không tin, nội tâm hắn tràn đầy ghen ghét cùng âm ngoan phẫn nộ, thanh âm u ám, như là đang lẩm bẩm, hừ cười lặp lại một lần: “Bạn bè bình thường......”
Không hiểu sao, Sở Tích Vũ cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, lạnh đến khiếp người.
- ----------
Lời editor: Hê hê vợ mìnhđược người khác chở đã ghen lồng lộn lên, người già yêu đương =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.