Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 39

Đào Sinh Pi

09/07/2024

Tàu chậm rãi tiến gần phương hướng kia, xuyên thấu qua mặt biển xanh lam, Sở Tích Vũ chỉnh thiết bị ngắm nhìn đến cao nhất, mạt bóng dáng kinh diễm kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Sở Tích Vũ đứng trên boong tàu, nhìn mặt biển chung quanh hồi lâu, có chút ngơ ngẩn.

Mặt biển tinh không vạn lí, ánh nắng bao phủ.

【 nói không chừng là rắn biển. 】

1998 suy đoán, nó truyền thông tin của thế giới phó bản cho cậu:

【 thế giới biển sâu, là khi vực biển thần bí nhất hiện nay do việc nghiên cứu khoa học chưa thể đào sâu. 】

【 nơi này nguy cơ tứ phía, sinh vật thần bí phong phú đa dạng. 】

【 rất nhiều nhà thám hiểm bởi vì tự tiện xông vào khu vực này mà thi cốt vô tồn. 】

【 vì để thăm dò thế giới biển sâu thần bí, vài nhà sinh vật học quyết định hợp tác cùng tổ nghiên cứu biển sâu của quốc gia, cùng lúc đó thành lập đoàn đội quay phóng sự tài liệu về sinh vật biển. 】

【 đoàn đội này tập hợp các nhà nghiên cứu khoa học và người quay chụp tinh anh từ các quốc gia, quy mô khổng lồ, phân công minh xác, nghiêm chỉnh tổ chức đi thăm dò hải vực này. 】

【 bọn họ thăm dò với tinh thần, ý đồ vạch trần tầng khăn che nguy hiểm mà lại thần bí của biển sâu. 】

【 điều không ngờ được là, khoảnh khắc bọn họ vô lễ đến thăm cùng quấy rầy, nguy hiểm đã lặng yên bóp chặt cổ họng bọn họ...... [ rút gọn thông tin ] 】

Sở Tích Vũ nhấn thu gọn thông tin trên màn hình, điều chỉnh trạng thái, đặt thiết bị hướng về phía có khả năng xuất hiện cá mập trắng.

Giờ cậu hẳn nên đặt toàn lực chú ý lên việc ghi hình cá mập trắng.

Cá mập trắng hải vực này chênh lệch rất lớn với cá mập khu vực khác.

Ở nơi này cá mập trắng trưởng thành dài đến 10. 6 mét, vây đuôi to rộng, vây cá bén nhọn hình nón, số lượng răng gấp đôi cá mập trắng bình thường.

Vì ngoại hình khác biệt, nhóm nghiên cứu sinh vật học tạm thời đặt tên là —— “Cá mập khổng lồ“.

Cậu dò xét phương hướng của sinh vật biển, một đường tìm kiếm cá mập khổng lồ.

Đáng tiếc tàu cậu đi gần 10 hải lý, vẫn như cũ không tìm được tung tích cá mập trắng.

Cậu sửa sang lại mũ che nắng, thở ra hơi nóng, liên hệ Aude.

“Aude, bên tôi không có cá mập trắng lui tới, bên cậu thế nào?”

“Ôi, tôi cũng không có. Tôi còn bị rắn biển không biết tên cắn một cái.” Ngữ khí Aude có chút bực bội, “Urian, xem ra hôm nay thượng đế rất bận.”

Sở Tích Vũ nhìn hoàng hôn nơi chân trời, nói: “Cậu có khỏe không, Aude. Tôi cũng không tìm được gì cả, mau về doanh trại trị liệu đi.”

Aude thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Sở Tích Vũ điều khiển tàu, thay đổi phương hướng về phía hải đảo mà phân bộ hạ trại.

Doanh trại này là phân nhánh đầu tiên được cấp cho đoàn đội quay chụp, đối tượng quay chụp là sinh vật biển to lớn hung mãnh.

Nơi này có mười tám nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, năm nhà sinh vật học, cùng với mấy chục binh sĩ thuộc quân đội quốc gia được phân công bảo vệ an toàn cho đoàn đội quay chụp.

Mà cậu, là nhiếp ảnh gia thuộc tổ 1 của đoàn đội quay chụp chuyên nghiệp.

Cậu chuyển giao tàu loại nhỏ cho binh lính phụ trách quản lý, bước nhanh đi vào doanh địa.

Aude về trước cậu một bước, giờ phút này đang ngồi trong phòng chữa bệnh tiêm huyết thanh, cậu vẫn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng tru tê tâm liệt phế của vị to con này.

“Cái đậu... Rắn biển chết tiệt!”

......

Sở Tích Vũ đi đến tổ phân tích kỹ thuật, cậu muốn làm rõ sinh vật vừa rồi thấy là gì.

Lấy ra đoạn quay chụp vừa nãy, cẩn thận tìm kiếm hình ảnh trên màn hình......

Cậu nhíu mày.

Đoạn ghi hình kia đã được cậu bật chiếu năm sáu lần, thậm chí mỗi giây đều tạm dừng phóng to tìm kiếm, cậu vẫn không tìm được hình bóng đuôi cá trong ảnh chụp.

Không thấy.

Sao có thể.

Cậu tin tưởng chính mình không nhìn lầm.

Kỹ thuật viên đứng ở phía sau, hỏi: “Ngài đang tìm cái gì?”

“Không có gì.” Trước khi xác định chắc chắn, cậu không muốn nói ra, Sở Tích Vũ lễ phép cười, đôi mắt linh động như đá mắt mèo, “Tôi xuất được ảnh rồi, cảm ơn cậu đã rút ra thời gian tới giúp.”

“Không cần khách khí.” Kỹ thuật viên đỏ bên tai, lắc đầu, “Có thể giúp được ngài là vinh hạnh của tôi.”

Sở Tích Vũ mang theo băng ghi hình rời khỏi tổ phân tích kỹ thuật, cậu mới ra khỏi đó không lâu, đã thấy Aude đang che lại cánh tay băng bó chạy tới.

“Cậu có khỏe không, Urian?”

Aude là người Ireland, nhiệt tình rộng rãi, đối với sự nghiệp quay chụp đại dương rất là ham thích.



“Tôi vẫn rất tốt.” Sở Tích Vũ liếc nhìn cánh tay kia, “Nhưng ngươi ấy, vết thương nghiêm trọng lắm sao?”

“Tôi không có việc gì, may mắn con rắn cắn tôi độc tính không lớn, không chậm trễ việc quay chụp.” Aude dẫm lên nhành cây khô, đá r xa, “Hôm nay cậu có thu hoạch được gì không?”

“Không có.” Sở Tích Vũ lắc lắc đầu.

Aude an ủi nói: “Đừng nhụt chí, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đâm vào hang ổ của cá mập khổng lồ.”

“Hy vọng như thế.”

Rạng sáng 4 giờ.

Sở Tích Vũ nằm trong lều trại của mình ở doanh địa, cậu bị máy truyền tin tùy thân đánh thức.

Cậu mơ hồ mở mắt, mở máy truyền tin ra, không trung rất nhanh hiện ra một mảng trắng, đó là thông báo của tổng bộ thăm dò sinh vật phát tới ——

【 hệ thống thăm dò mật độ cao kiểm tra đo lường ra, cá mập khổng lồ nửa giờ tới sẽ đi qua khu vực phía dưới phân bộ. 】

【 bởi vì phạm vi phân bố quá rộng, thỉnh nhóm nhiếp ảnh gia tách ra hành động, mau chóng đến phạm vi hải vực! 】

Đính kèm với thông báo còn có một tấm bản đồ hải vực, phía trên dùng điểm đỏ để đánh dấu địa điểm xuất hiện cá mập khổng lồ.

Sở Tích Vũ xoa xoa đôi mắt, nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Aude từ lều trại cách vách.

“Urian, mau rời giường! Đi bắt cá mập trắng!”

Sở Tích Vũ vội mặc đồ phòng hộ, cầm theo trang bị đắt tiền đi theo mấy người Aude đến nơi được chỉ định.

Đến hải vực kia, bởi vì phạm vi quá rộng, vì phòng ngừa cá mập trắng thoát đi, vài người bọn họ không thể không tách ra quay chụp.

Sở Tích Vũ đứng trên boong tàu của thuyền loại nhỏ, bầu trời xám xịt vừa mới sáng lên.

Mặt trời thong thả dâng lên, ánh sáng tươi đẹp chiếu rọi, trên mặt biển như lóe lên vô số điểm vàng.

Cậu không thể không tỉnh ngủ.

Mặt biển bị hệ thống thăm dò chặt chẽ chú ý giờ phút này thực yên bình.

Sở Tích Vũ ngồi trên ghế gấp, lười nhác ngáp một cái.

Cậu đội mũ vàng rộng vành, đôi mắt xinh đẹp ướt át, ánh mắt có chút ngốc lăng, mang theo ngây ngô khi ngái ngủ tỉnh, ánh nắng chiếu lên sườn mặt cậu, sấn khuôn mặt càng thêm đẹp đẽ dễ nhìn.

Cậu là người mới trong đoàn đội, tuổi lại nhỏ, cho nên các đồng nghiệp đều phi thường chiếu cố.

Nhiệm vụ an bài cho cậu luôn là nhẹ nhàng nhất, điểm chỉ định quay chụp vĩnh viễn đều ở bên ngoài lưu vực nguy hiểm.

Cho nên, hải vực quanh cậu, tỷ lệ quay được cá mập khổng lồ không cao lắm.

Bởi vậy, lần tìm kiếm này, cơ hồ không có việc của cậu.

Cậu híp hai mắt buồn ngủ, dưới tia nắng ban mai, nhịn không được ngủ gật.

Tay cậu chống mặt, khuỷu tay dựa vào trên cột buồm, vừa mới ngủ gật không đến hai phút, đã bị tiếng va chạm trên boong thuyền làm cho bừng tỉnh.

“Phanh!”

Sở Tích Vũ bỗng dưng mở to mắt, gương mặt bị phơi đến mức hơi hồng, đứng lên xem xét.

Đâm vào cá voi à.

Cậu mơ mơ màng màng ngồi xổm trước cột buồm, xuyên qua tấm ngăn cẩn thận xem xét.

Cậu vừa mới tỉnh không bao lâu, còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tàu tự động của cậu tuy rằng không to như một chiếc xe oto nhỏ, nhưng nguyên liệu làm nên lại dị thường tốt, viên đạn đều khó có thể xuyên qua.

Nhưng hiện tại, boong tàu nhỏ của cậu đang có một chỗ bị móc sắt đâm nát nhừ, chung quanh móc sắt còn tràn ngập máu loãng đỏ thẫm.

Máu loãng không ngừng khuếch tán, vũng máu ngày càng đậm.

Rất nhanh mùi máu tươi đã truyền đến.

Này thuyết minh, sinh vật bị thương vẫn đang ở gần tàu của cậu.

Có khả năng, đang giấu mình phía dưới đáy thuyền.

Sở Tích Vũ cảm thấy hoảng hốt, cậu sợ hãi sinh vật không biết tên đang ẩn giấu sẽ làm lật thuyền nhỏ.

Do dự vài giây, cậu thật cẩn thận thao tác trên bàn điều khiển, nâng tấm ngăn dưới tầng chót lên 10 cm.

Cậu mặc áo cứu sinh xong, mới ngồi xổm xuống, đến gần xem xét nơi máu phát ra.

Trên mặt biển xanh lam, vẫn chưa xuất hiện thân ảnh sinh vật.

Cậu khẩn trương hít một ngụm, dùng máy thăm dò rà quét......

Chợt, trên mặt nước có sóng gợn, bọt nước đánh vào boong thuyền, làm ướt ống quần Sở Tích Vũ.



Cậu theo bản năng lo sợ không yên lui về phía sau, chỉ thấy giữa bọt nước lợn cợn, một đuôi cá với độ cong duyên dáng mang theo nước biển xẹt qua trước mắt cậu.

Đó là một đuôi cá màu lam, vảy đan chéo giữa màu đen với xanh lam đậm, ở giữa điểm xuyết một dải màu bạc lấp lánh xinh đẹp, ánh sáng như đá quý, tinh tế lại cao quý.

Cậu sợ tới mức ngồi bệt trên boong thuyền, bị một màn trước mắt khiếp sợ đến sửng sốt.

Cậu rốt cuộc biết ngày hôm qua nhìn thấy cái gì......

Mặt biển nổi lên gợn sóng, có cái gì từ trong mặt nước chậm rãi đi ra, Sở Tích Vũ cảm nhận được áp bách ập vào trước mặt, cậu nắm chặt lòng bàn tay.

Thấy quái vật kia trồi lên mặt nước.

Không giống với trong tưởng tượng của cậu, quái vật trưởng thành khác với sinh vật biến dị nơi biển sâu.

Trong khoảnh khắc Sở Tích Vũ nhìn đến ngây người.

Đó là cảnh đẹp mà cậu chưa bao giờ gặp qua ——

Nó giống như vị thần trong thần thoại Hy Lạp, hình dáng ngũ quan tinh xảo lập thể, một đôi mắt xanh lam thâm thúy lại thần bí.

Vảy nhân ngư chiết xạ ánh sáng mị hoặc, cặp mắt xanh thẳm đẹp đến kỳ cục, vẫn luôn mang theo ánh mắt tham lam đen tối nhìn chằm chằm cậu.

Vai lưng nó so với nam tính bình thường to rộng hơn rất nhiều, cơ bắp cánh tay kiện thạc, phần lưng bị một cái móc sắt lớn đâm vào, còn có vài miệng vết thương hình viên đạn, giờ phút này đang không ngừng chảy máu.

Nhìn dáng vẻ có lẽ đã gặp tập kích của nhân loại.

Sở Tích Vũ thấy bàn tay to rộng còn đang gắt gao bám vào boong thuyền không bỏ, có chút lo lắng nó sẽ phá huỷ con thuyền nhỏ vốn không chịu nổi một kích này.

Nhưng nó không làm vậy, mà vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.

Chóp mũi Sở Tích Vũ thấm ra mồ hôi mỏng, ánh bình minh chiếu vào khuôn mặt trắng sứ, môi đỏ thủy nhuận mê người, nhu nhược lại làm người nhịn không được muốn chà đạp.

Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, miệng vết thương đã đến tình trạng huyết nhục mơ hồ.

Nhưng nó vẫn trước sau như một nổi lên mặt nước, lực chú ý đặt tại trên người Sở Tích Vũ, tư thái cao quý ưu nhã.

“Tôi...... tôi giúp anh cởi bỏ cái này,“ Sở Tích Vũ ghé vào boong thuyền, thật cẩn thận thương lượng cùng nó, “Anh đừng lật thuyền nhỏ của tôi nhé.”

Thanh tuyến mềm mại, làm người nghe thoải mái.

Đôi mắt xanh lam của nhân ngư híp lại, nhìn chăm chú khuôn mặt Sở Tích Vũ hồi lâu, phát ra một tiếng than nhẹ thuần hậu.

Đây là...... Đồng ý à?

Thân hình Sở Tích Vũ tiến về phía trước, cầm công cụ đến gần sau lưng to rộng của nhân ngư.

Hai tay chạm vào phía sau lưng, xúc cảm không khác con người lắm, nhưng lại trơn trượt hơn bình thường, hơn nữa còn mang theo nước biển lạnh lẽo.

Nhân ngư tựa hồ thích Sở Tích Vũ đụng chạm mình, không thèm để ý đến móc sắt trên người, nó còn nghiêng người lại gần, thuận tiện cho động tác của Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ sợ làm đau nhân ngư xinh đẹp, động tác rất cẩn thận, cậu dùng công cụ vặn gãy bộ phận bén nhọn của móc câu, lại nhẹ nhàng rút móc sắt từ phần lưng nhân ngư ra......

“Cạch!”

Móc sắt rút ra sau rơi xuống mặt thuyền, nhân ngư rất nhanh lại đạt được tự do.

Sở Tích Vũ nhẹ nhàng thở ra, cười một cái, miệng cười tươi đẹp, ôn nhu nói, “Được rồi, mau trở về đi thôi.”

Cậu chưa bao giờ gặp qua nhân ngư xinh đẹp như vậy, muốn thử duỗi tay đụng vào.

Nhưng cậu không sờ được vẩy cá, lòng bàn tay lại truyền đến xúc cảm mềm ấm.

Cả người cậu cứng lại, rũ mắt nhìn.

Là nhân ngư đang liếm hôn lòng bàn tay cậu.

Đầu lưỡi nhân ngư ướt át, mơn trớn lòng bàn tay cậu, bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay cậu.

Sở Tích Vũ cuống quít muốn rụt tay về, lại không nghĩ rằng sự tình càng không xong đã xảy ra ——

Nhân ngư dùng đuôi cá đập lên đáy thuyền vốn tràn ngập nguy cơ bị lật, thuyền nhỏ đột nhiên nghiêng ngả.

Sở Tích Vũ tiến đến gần cột buồm, ngay sau đó trọng tâm không vững, ngã về hướng nhân ngư.

Kẻ lừa đảo!

Nhân ngư ngậm cười, đôi mắt xanh thẳm tập trung vào cậu, giống như quý tộc Châu Âu ưu nhã, mở ra đôi tay nghênh đón Sở Tích Vũ rơi vào trong lồng ngực mình.

“Bùm” một tiếng, thuyền nhỏ không bị lật, nhưng cậu lại ngã vào trong nước biển.

“Ưm!” Sở Tích Vũ ngoi lên từ trong biển, hốt hoảng phun ra mấy ngụm nước biển.

Một bàn tay nhân ngư còn đang nâng eo cậu, khiến cậu cơ hồ vô pháp nhúc nhích, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo trên vảy của nhân ngư.

Con ngươi xanh thẳm tràn đầy nóng cháy đáng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo mang theo ý cười, ôm cậu chặt trong ngực.

Cậu bị đuôi cá xinh đẹp của nhân ngư quấn lấy mắt cá chân.

——-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook