[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 11:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Khi Hạ Dương Ba trở lại Khiêm Bằng, người đầu tiên anh nhìn thấy là cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, còn người thứ hai là Lưu Nhất Hàng đang duỗi hai chân dài trên ghế sô pha ở sảnh và nghịch điện thoại.
Cậu mệt mỏi dựa vào lưng ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại, cau mày nhìn chăm chú vào màn hình di động, không biết đang chơi game gì, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình, hai chân dài miên man vô thức run run trên mặt đất.
Lông mày của Hạ Dương Ba bất giác nhướng lên.
“Này!” Anh bước tới đá vào chân Lưu Nhất Hàng: “Cậu làm ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh của công ty luật chúng tôi!”
Lưu Nhất Hàng uể oải ngước mắt lên, nhìn thấy người đó là Hạ Dương Ba, liền nhanh chóng thoát game, cất điện thoại, từ trên sô pha nhảy dựng lên, đứng dậy mặt đối mặt với anh.
Cậu cao hơn Hạ Dương Ba một chút, hơi cúi đầu xuống, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Anh sẽ cùng anh Hứa tới Thành phố Lâm hay sao?"
Hạ Dương Ba giật mình giả vờ không biết nhìn Lưu Nhất Hàng.
“Anh không biết sao?” Lưu Nhất Hàng nâng cao âm lượng, kinh ngạc hỏi anh.
"Biết cái gì chứ? Tôi nên biết cái gì sao?"
Lưu Nhất Hàng nhìn anh hồi lâu, như là muốn xác định là anh không nói dối.
Một lúc lâu sau, cậu liếc nhìn cô gái ở quầy lễ tân đang hết sức tập trung vào việc nhắn tin WeChat, hạ giọng nói với Hạ Dương Ba: "Anh Hứa nói lần này đến Thành phố G là để bàn bạc việc các anh sẽ đến chi nhánh văn phòng luật sư ở Thành phố Lâm làm việc."
Hạ Dương Ba không cho ý kiến mà chỉ nhìn cậu.
“Chi nhánh văn phòng luật sư ở Thành phố Lâm sẽ giao cho anh và anh Hứa chịu trách nhiệm.” Lưu Nhất Hàng giả bộ thâm thúy nói vào tai Hạ Dương Ba, như thể đây là một bí mật gì đó lớn lắm vậy.
Mùi ánh nắng và có xanh độc nhất vô nhị trên người cậu cùng với hương vị hormone trẻ trung phun lên cổ Hạ Dương Ba, làm anh ngây ngất trong giây lát.
“Tôi biết rồi.” Anh nín thở và bình tĩnh trả lời.
“Anh, anh biết rồi sao?” Lưu Nhất Hàng ở bên cạnh máy móc lặp lại, đột nhiên tức giận: “Anh đang đùa tôi à?"
Hạ Dương Ba vỗ nhẹ vào vai cậu ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại: "Tôi lừa cậu lúc nào?"
Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn anh.
Nhắc mới nhớ, từ đầu đến cuối chưa bao giờ người ta nói là không biết, toàn là tự mình cho là như vậy rồi đứng đây khoe khoang thôi.
Sĩ khí của Lưu Nhất Hàng trong nháy mắt biến mất, nhưng cậu vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba một hồi rồi mới cẩn thận hỏi: "Anh sẽ đi sao?"
ĩ nhiên là không.
Nhưng không hiểu sao Hạ Dương Ba lại buột miệng nói: "Cậu muốn tôi đi sao?"
Nghe được câu hỏi này, Lưu Nhất Hàng không khỏi khó hiểu nhìn chằm chằm anh, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, cậu mới hít sâu một hơi, nghiêm túc trả lời: "Tôi hi vọng anh đừng đi."
“Thật sao?” Hạ Dương Ba nhướng mày hỏi: “Vậy nếu như tôi phải đi thì sao?
Lưu Nhất Hàng có chút gấp gáp: "Tại sao anh lại phải đi? Thành phố Lâm có gì tốt chứ? Thành phố G là tỉnh lỵ, muốn làm cái gì thì làm cái nấy, mỹ nữ... à nhầm, rất nhiều mỹ nam, Thành phố Lâm... Thành phố Lâm làm sao có thể so được với Thành phố G? Tại sao anh phải tự mình đi chuốc khổ làm gì? Hơn nữa, bây giờ anh ở lại công ty luật này có gì không tốt? Nếu đến Thành phố Lâm mở một chi nhánh công ty mới, mọi chuyện lại phải làm lại từ đầu, anh hà tất gì phải đi chứ... "
“Nếu tôi nói rằng Thành phố Lâm có người tôi muốn gặp thì sao?” Hạ Dương Ba phớt lờ một tràng dài lời nói của Lưu Nhất Hàng, thay vào đó đạm nhạt nói.
"Anh, anh... Không phải anh nói... Không phải anh đã hứa với tôi, anh sẽ không..."
Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu: “Cậu nghĩ rằng nếu tôi đến Thành phố Lâm, tôi sẽ quấn lấy Hứa Ngụy Trì sao? Hay là... hôm nay cậu đến đây, kỳ thực là muốn ngăn cản tôi đi Thành phố Lâm?"
Bị Hạ Dương Ba nói trúng suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng lúc đỏ lúc trắng, cậu xấu hổ đến nổi không nói nên lời.
"Nhất Hàng..." Hạ Dương Ba nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn cậu như đang nhìn một đứa trẻ, "Cậu xem anh rể cậu là loại người gì?"
Lưu Nhất Hàng khó hiểu nhìn anh.
Hạ Dương Ba thấp giọng nói: "Cậu biết anh rể cậu sớm hơn tôi. Cậu ấy là người thế nào? Cậu nên biết rõ hơn tôi đúng không? Nhất Hàng... cậu ấy thích chị gái cậu bao nhiêu, cậu nên biết rõ hơn tôi chứ? Tôi thích cậu ấy mười năm rồi. Nếu như tôi muốn làm gì đó với cậu ấy thì tôi sớm đã làm từ rất lâu rồi, tôi còn phải đợi đến bây giờ sao? Hơn nữa, cậu nghĩ tôi có thể làm gì cậu ấy? Cho dù tôi rất muốn làm gì cậu ấy đi chăng nữa, thì cũng tùy vào tình cảm của cậu ấy dành cho chị gái cậu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm gì? ”
Lưu Nhất Hàng không ngờ Hạ Dương Ba lại nói ra những điều như này, cậu mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì bây giờ.
Hạ Dương Ba nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, suy cho cùng thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mặt Lưu Nhất Hàng: "Không phải là tôi đã hứa với cậu rồi sao, tôi sẽ không làm gì cả? Cho dù cậu không tin tôi thì cũng nên tin anh rể chứ?"
Các khớp ngón tay của Hạ Dương Ba rất rõ ràng và thon dài, mặc dù chúng không phải là loại màu trắng như của phụ nữ nhưng chúng cũng có màu sắc rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay đàn ông có vài vết chai mỏng, chạm vào mặt cậu có cảm giác hơi thô ráp nhưng rất ấm áp khiến trái tim Lưu Nhất Hàng bất giác run lên, không nói nên lời.
“Hơn nữa, người tôi muốn gặp ở Thành phố Lâm không phải là Hứa Ngụy Trì.” Trước khi Hạ Dương Ba bước vào văn phòng, Lưu Nhất Hàng đã nghe thấy anh nói khẽ bên tai mình.
Ở cuối hành lang là văn phòng của Trịnh Quốc Khiêm, ông ấy và Hứa Nguỵ Trì đang ngồi với nhau trên cùng một chiếc ghế sofa, vẻ mặt của họ trông thoải mái và có lẽ họ đang trò chuyện rất ăn ý với nhau.
“Dương Ba.” Hứa Ngụy Trì chào anh.
Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn Hứa Ngụy Trì cười toe toét: "Tôi đã từng nói cái gì? Cách đây không lâu, cũng ở văn phòng này, tên nhóc nhà cậu vẫn thề thốt rằng không thèm quan tâm đến văn phòng chi nhánh của Khiêm Bằng. Sao đây? Đổi ý rồi?"
Hứa Ngụy Trì biết Hạ Dương Ba không cố ý cười nhạo mình, anh cười nhìn anh, cũng không có ý gì khác, trực tiếp nói: "Đúng vậy, còn cậu thì sao?"
“Tôi?” Hạ Dương Ba cười gian xảo, bộ dáng hoàn toàn tính trước được mọi chuyện: “Đương nhiên tôi sẽ theo cậu đến cùng.”
Cậu mệt mỏi dựa vào lưng ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại, cau mày nhìn chăm chú vào màn hình di động, không biết đang chơi game gì, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình, hai chân dài miên man vô thức run run trên mặt đất.
Lông mày của Hạ Dương Ba bất giác nhướng lên.
“Này!” Anh bước tới đá vào chân Lưu Nhất Hàng: “Cậu làm ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh của công ty luật chúng tôi!”
Lưu Nhất Hàng uể oải ngước mắt lên, nhìn thấy người đó là Hạ Dương Ba, liền nhanh chóng thoát game, cất điện thoại, từ trên sô pha nhảy dựng lên, đứng dậy mặt đối mặt với anh.
Cậu cao hơn Hạ Dương Ba một chút, hơi cúi đầu xuống, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Anh sẽ cùng anh Hứa tới Thành phố Lâm hay sao?"
Hạ Dương Ba giật mình giả vờ không biết nhìn Lưu Nhất Hàng.
“Anh không biết sao?” Lưu Nhất Hàng nâng cao âm lượng, kinh ngạc hỏi anh.
"Biết cái gì chứ? Tôi nên biết cái gì sao?"
Lưu Nhất Hàng nhìn anh hồi lâu, như là muốn xác định là anh không nói dối.
Một lúc lâu sau, cậu liếc nhìn cô gái ở quầy lễ tân đang hết sức tập trung vào việc nhắn tin WeChat, hạ giọng nói với Hạ Dương Ba: "Anh Hứa nói lần này đến Thành phố G là để bàn bạc việc các anh sẽ đến chi nhánh văn phòng luật sư ở Thành phố Lâm làm việc."
Hạ Dương Ba không cho ý kiến mà chỉ nhìn cậu.
“Chi nhánh văn phòng luật sư ở Thành phố Lâm sẽ giao cho anh và anh Hứa chịu trách nhiệm.” Lưu Nhất Hàng giả bộ thâm thúy nói vào tai Hạ Dương Ba, như thể đây là một bí mật gì đó lớn lắm vậy.
Mùi ánh nắng và có xanh độc nhất vô nhị trên người cậu cùng với hương vị hormone trẻ trung phun lên cổ Hạ Dương Ba, làm anh ngây ngất trong giây lát.
“Tôi biết rồi.” Anh nín thở và bình tĩnh trả lời.
“Anh, anh biết rồi sao?” Lưu Nhất Hàng ở bên cạnh máy móc lặp lại, đột nhiên tức giận: “Anh đang đùa tôi à?"
Hạ Dương Ba vỗ nhẹ vào vai cậu ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại: "Tôi lừa cậu lúc nào?"
Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn anh.
Nhắc mới nhớ, từ đầu đến cuối chưa bao giờ người ta nói là không biết, toàn là tự mình cho là như vậy rồi đứng đây khoe khoang thôi.
Sĩ khí của Lưu Nhất Hàng trong nháy mắt biến mất, nhưng cậu vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba một hồi rồi mới cẩn thận hỏi: "Anh sẽ đi sao?"
ĩ nhiên là không.
Nhưng không hiểu sao Hạ Dương Ba lại buột miệng nói: "Cậu muốn tôi đi sao?"
Nghe được câu hỏi này, Lưu Nhất Hàng không khỏi khó hiểu nhìn chằm chằm anh, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, cậu mới hít sâu một hơi, nghiêm túc trả lời: "Tôi hi vọng anh đừng đi."
“Thật sao?” Hạ Dương Ba nhướng mày hỏi: “Vậy nếu như tôi phải đi thì sao?
Lưu Nhất Hàng có chút gấp gáp: "Tại sao anh lại phải đi? Thành phố Lâm có gì tốt chứ? Thành phố G là tỉnh lỵ, muốn làm cái gì thì làm cái nấy, mỹ nữ... à nhầm, rất nhiều mỹ nam, Thành phố Lâm... Thành phố Lâm làm sao có thể so được với Thành phố G? Tại sao anh phải tự mình đi chuốc khổ làm gì? Hơn nữa, bây giờ anh ở lại công ty luật này có gì không tốt? Nếu đến Thành phố Lâm mở một chi nhánh công ty mới, mọi chuyện lại phải làm lại từ đầu, anh hà tất gì phải đi chứ... "
“Nếu tôi nói rằng Thành phố Lâm có người tôi muốn gặp thì sao?” Hạ Dương Ba phớt lờ một tràng dài lời nói của Lưu Nhất Hàng, thay vào đó đạm nhạt nói.
"Anh, anh... Không phải anh nói... Không phải anh đã hứa với tôi, anh sẽ không..."
Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu: “Cậu nghĩ rằng nếu tôi đến Thành phố Lâm, tôi sẽ quấn lấy Hứa Ngụy Trì sao? Hay là... hôm nay cậu đến đây, kỳ thực là muốn ngăn cản tôi đi Thành phố Lâm?"
Bị Hạ Dương Ba nói trúng suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng lúc đỏ lúc trắng, cậu xấu hổ đến nổi không nói nên lời.
"Nhất Hàng..." Hạ Dương Ba nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn cậu như đang nhìn một đứa trẻ, "Cậu xem anh rể cậu là loại người gì?"
Lưu Nhất Hàng khó hiểu nhìn anh.
Hạ Dương Ba thấp giọng nói: "Cậu biết anh rể cậu sớm hơn tôi. Cậu ấy là người thế nào? Cậu nên biết rõ hơn tôi đúng không? Nhất Hàng... cậu ấy thích chị gái cậu bao nhiêu, cậu nên biết rõ hơn tôi chứ? Tôi thích cậu ấy mười năm rồi. Nếu như tôi muốn làm gì đó với cậu ấy thì tôi sớm đã làm từ rất lâu rồi, tôi còn phải đợi đến bây giờ sao? Hơn nữa, cậu nghĩ tôi có thể làm gì cậu ấy? Cho dù tôi rất muốn làm gì cậu ấy đi chăng nữa, thì cũng tùy vào tình cảm của cậu ấy dành cho chị gái cậu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm gì? ”
Lưu Nhất Hàng không ngờ Hạ Dương Ba lại nói ra những điều như này, cậu mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì bây giờ.
Hạ Dương Ba nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, suy cho cùng thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mặt Lưu Nhất Hàng: "Không phải là tôi đã hứa với cậu rồi sao, tôi sẽ không làm gì cả? Cho dù cậu không tin tôi thì cũng nên tin anh rể chứ?"
Các khớp ngón tay của Hạ Dương Ba rất rõ ràng và thon dài, mặc dù chúng không phải là loại màu trắng như của phụ nữ nhưng chúng cũng có màu sắc rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay đàn ông có vài vết chai mỏng, chạm vào mặt cậu có cảm giác hơi thô ráp nhưng rất ấm áp khiến trái tim Lưu Nhất Hàng bất giác run lên, không nói nên lời.
“Hơn nữa, người tôi muốn gặp ở Thành phố Lâm không phải là Hứa Ngụy Trì.” Trước khi Hạ Dương Ba bước vào văn phòng, Lưu Nhất Hàng đã nghe thấy anh nói khẽ bên tai mình.
Ở cuối hành lang là văn phòng của Trịnh Quốc Khiêm, ông ấy và Hứa Nguỵ Trì đang ngồi với nhau trên cùng một chiếc ghế sofa, vẻ mặt của họ trông thoải mái và có lẽ họ đang trò chuyện rất ăn ý với nhau.
“Dương Ba.” Hứa Ngụy Trì chào anh.
Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn Hứa Ngụy Trì cười toe toét: "Tôi đã từng nói cái gì? Cách đây không lâu, cũng ở văn phòng này, tên nhóc nhà cậu vẫn thề thốt rằng không thèm quan tâm đến văn phòng chi nhánh của Khiêm Bằng. Sao đây? Đổi ý rồi?"
Hứa Ngụy Trì biết Hạ Dương Ba không cố ý cười nhạo mình, anh cười nhìn anh, cũng không có ý gì khác, trực tiếp nói: "Đúng vậy, còn cậu thì sao?"
“Tôi?” Hạ Dương Ba cười gian xảo, bộ dáng hoàn toàn tính trước được mọi chuyện: “Đương nhiên tôi sẽ theo cậu đến cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.