[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 13:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Hứa Nguỵ Trì nói với Hạ Dương Ba: “Vậy thì chúng ta tùy tiện đi ăn gì đó đi."
Hạ Dương Ba gật đầu, đi về phía trước hai bước, lại xoay đầu nhìn lại, cười như không cười nhìn Lưu Nhất Hàng, nhìn đến nổi Lưu Nhất Hàng thấy mất từ nhiên, ho nhẹ một tiếng nới từ từ quay mặt đi.
Hạ Dương Ba cười cười rồi lên xe, nói với Hứa Nguỵ Trì: "Cậu đừng lái xe, tối nay các cậu có về không? Sau khi ăn xong tôi sẽ đưa hai người qua lấy xe!"
Hứa Ngụy Trì gật đầu, quay mặt lại hỏi Lưu Nhất Hàng: “Cậu không sao chứ?"
Lưu Nhất Hàng không vui hừ một tiếng "ừm".
Hứa Nguỵ Trì nghĩ rằng có lẽ vì chia tay với Vạn Điềm Điềm nên cậu mới có tâm trạng không vui nên cũng ngừng hỏi thêm.
Lưu Nhất Hàng đang nghĩ tới những gì mà Hạ Dương Ba đã nói lúc nãy.
Cậu cho rằng anh rể cậu là người như thế nào?
Cậu biết anh rể của cậu sớm hơn tôi. Cậu ấy là người như thế nào? Cậu phải biết rõ hơn tôi mới đúng chứ?
Tôi đã thích anh ấy mười năm rồi... nếu tôi muốn làm gì đó với anh ấy, tôi đã làm từ rất lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?
Cậu cảm thấy tôi có thể làm gì cậu ta không?
Ngay cả khi tôi rất muốn làm điều gì đó với cậu ấy đi nữa thì dựa trên tình cảm của cậu ấy dành cho chị gái cậu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm gì?
Lời nói của Hạ Dương Ba một quyền lại một quyền nặng nề đấm vào tim Lưu Nhất Hàng thậm chí đòn này còn nặng hơn đòn khác.
Hạ Dương Ba thực sự đã thích anh Hứa tận mười năm ...
Lưu Nhất Hàng cảm thấy rằng cái nhìn của mình về cuộc sống đã bị đảo lộn rồi.
Tình yêu của những người đồng giới có thể lâu dài như vậy sao?
Chẳng mấy chốc, cậu buộc mình phải xua tan ý nghĩ này ra khỏi đầu, tự nhủ rằng đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái không khác nhau, anh Hứa có thể thích chị gái mình suốt mười hai năm, vậy thì tại sao Hạ Dương Ba không thể thích anh Hứa mười năm?
Lời tuy là nói như vậy nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn còn đắm chìm trong cú sốc mà Hạ Dương Ba mang lại cho cậu, khó có thể thoát ra được.
Hạ Dương Ba đã khởi động xe, Lưu Nhất Hàng và Hứa Nguỵ Trì ôm theo tâm tư lên xe, còn Hạ Dương Ba thì hệt như một người bình thường không có chuyện gì, vừa lái xe vừa lắc đầu ngâm nga một bài hát, trông có vẻ rất vô lo vô nghĩ.
Hạ Dương Ba đưa họ đến một nhà hàng đặc biệt ở Thành phố G, nơi đây nấu toàn những món ăn đặc trưng ở Thành phố G.
Khi đồ ăn đến, điện thoại của Hứa Ngụy Trì đổ chuông, anh liếc nhìn tên người gọi, trên gương mặt vốn không có biểu cảm lập tức xuất hiện một vẻ dịu dàng.
Anh trả lời điện thoại.
"Nhất Ngôn..."
"Ừ... vấn đề gần như đã được bàn xong rồi, bọn anh đang chuẩn bị ăn cơm... ừ... sau khi ăn xong bọn anh sẽ quay về, rất nhanh sẽ về đến... em thế nào rồi? Em ăn cơm chưa? Có chỗ nào không thoải mái không? "
...
Lưu Nhất Ngôn ở đầu dây bên kia có lẽ đã dặn anh rằng không được lái xe vào buổi tối, hôm sau hãy quay lại, anh chỉ cười nhẹ nói: "Không sao đâu, anh không mệt... hơn nữa trên đường còn có Nhất Hàng nói chuyện với anh, anh sẽ không ngủ gục đâu... ừ anh biết rồi... em cúp máy đi... "
Cho đến khi cúp điện thoại khóe miệng vẫn còn mang theo một nụ cười.
Hạ Dương Ba cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt, quay đi không chút lưu tình, Lưu Nhất Hàng nói với Hứa Nguỵ Trì: "Chị gái của em rất yêu anh, cho nên chị ấy chỉ gọi cho mình anh thôi, cũng không hỏi thăm em thế nào..."
Sau khi nghe thấy câu nói này của Lưu Nhất Hàng, đôi lông mày cau có của Hạ Dương Ba dần dần dãn ra.
Hứa Ngụy Trì bất lực nói: "Em không phải đang rất tốt sao, có để hỏi chứ?"
"Ai nói em không sao? Chẳng phải em vừa thất tình sao?" Lưu Nhất Hàng không chút suy nghĩ phản bác.
Cậu đột nhiên liếc thấy đôi mắt sáng lên trong phút chốc của Hạ Dương Ba, dừng lại một chút, hắng giọng để lãng tránh, cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn thấy nụ cười đang lan tràn trên mặt Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba khác với Hứa Nguỵ Trì.
Hứa Ngụy Trì thường dùng vẻ mặt lãnh đạm để che đậy cảm xúc của mình, trong khi Hạ Dương Ba, dù đang vui hay đang tức giận, tất cả cảm xúc của anh ấy đều được thể hiện bằng nụ cười, sau một thời gian dài, làm người ta không thể hiểu được suy nghĩ thật của anh.
Các món ăn được dọn đến, đều là những món thamh đạm thường ngày.
Hứa Ngụy Trì thản nhiên ăn hai ngụm, ngẩng đầu nói với Hạ Dương Ba: "Vừa rồi có thầy ở đó tôi không tiện hỏi cậu, chuyện cậu tới Thành phố Lâm... người nhà có đồng ý không?"
Hạ Dương Ba cười hờ hững: "Đồng ý hay không đồng ý không quan trọng."
Hứa Ngụy Trì cau mày: “Đừng làm cái bộ dáng cư xử như tùy ý, ba của cậu bên đó..."
"Ba tôi còn có thể chăm sóc cho tôi cả đời sao? Có rất nhiều chuyện mà ông ấy không thể quản được, chuyện này đối với ông ấy mà nói cũng chẳng tính là gì!" Hạ Dương Ba cười cười gắp một miếng đậu hũ non.
Lưu Nhất Hàng sững sờ một lúc, dường như cậu biết Hạ Dương Ba đang muốn nói gì về "những thứ ông ấy không thể kiểm soát", nhìn vẻ mặt như chuyện gì cũng biết của Hứa Ngụy Trì, cậu không khỏi ngạc nhiên. Có vẻ như Hứa Ngụy Trì thực sự không biết khuynh hướng tịn dục của Hạ Dương Ba.
Cũng không biết tại sao, Lưu Nhất Hàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Dương Ba nhìn thấy phản ứng của cậu, không thể nhịn được nở nụ cười.
Hạ Dương Ba quay mặt đi chỗ khác nhìn Hứa Ngụy Trì nói: "Cậu đừng quan tâm đến những chuyện này, việc gia đình tôi sẽ giải quyết, cậu chỉ cần tập trung tâm tư vào việc thành lập văn phòng mới và chăm sóc cho người vợ xinh đẹp của mình là được rồi!"
Hứa Nguỵ Trì mỉm cười, sờ sờ mũi rồi không nói nữa.
Lưu Nhất Hàng như có điều suy nghĩ mà nhìn Hạ Dương Ba. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, cậu lại nhanh chóng cúi đầu.
Đang lúc ăn tối, Hứa Ngụy Trì bỗng đứng dậy, đi vào phòng rửa tay.
Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba: “Anh Hạ... anh, không phải thật sự muốn tới Thành phố Lâm sao?"
Hạ Dương Ba dừng đôi đũa trong tay: "Sao vậy? Không hoan nghênh à?"
Lưu Nhất Hàng ngượng ngùng: “Không, không phải không hoan nghênh..."
"Vậy thì là cái gì?"
"Là..." Lưu Nhất Hàng nói không nên lời.
Hạ Dương Ba cười chế nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào cậu và nói: "Nếu tôi thực sự muốn làm điều gì đó thì cậu muốn ngăn cũng không được... Nhất Hàng à... tôi đã nói..."
Họ đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ dành cho bốn người, Hạ Dương Ba ngồi đối diện với Lưu Nhất Hàng và Hứa Nguỵ Trì, lúc này, anh đứng dậy, chống một tay lên bàn, cúi người xuống, mặt anh gần như chạm vào mặt Lưu Nhất Hàng.
"Tôi nói... cậu đề phòng tôi như vậy, rốt cục là vì cậu quá thương chị gái, hay là cậu quá thương anh rể?
Hơi nóng từ khóe môi và cánh mũi phả vào mặt Lưu Nhất Hàng, không chỉ vì điều này, mà còn vì lời anh nói làm lỗ tai của Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên như thể sắp chảy máu.
Một lúc sau cậu mới tìm được giọng nói của mình: “Tôi, làm sao có thể... làm sao có thể như vậy... Anh Hứa!"
Hạ Dương Ba như chợt nhận ra gật gật đầu, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Ồ... thì ra cậu là người luyến tỷ..."
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Lưu Nhất Hàng tức giận đứng lên, trợn to hai mắt, tức giận nhìn Hạ Dương Ba.
Hai người đứng đối diện nhau trên bàn, cảm giác có chút căng thẳng.
Hạ Dương Ba gật đầu, đi về phía trước hai bước, lại xoay đầu nhìn lại, cười như không cười nhìn Lưu Nhất Hàng, nhìn đến nổi Lưu Nhất Hàng thấy mất từ nhiên, ho nhẹ một tiếng nới từ từ quay mặt đi.
Hạ Dương Ba cười cười rồi lên xe, nói với Hứa Nguỵ Trì: "Cậu đừng lái xe, tối nay các cậu có về không? Sau khi ăn xong tôi sẽ đưa hai người qua lấy xe!"
Hứa Ngụy Trì gật đầu, quay mặt lại hỏi Lưu Nhất Hàng: “Cậu không sao chứ?"
Lưu Nhất Hàng không vui hừ một tiếng "ừm".
Hứa Nguỵ Trì nghĩ rằng có lẽ vì chia tay với Vạn Điềm Điềm nên cậu mới có tâm trạng không vui nên cũng ngừng hỏi thêm.
Lưu Nhất Hàng đang nghĩ tới những gì mà Hạ Dương Ba đã nói lúc nãy.
Cậu cho rằng anh rể cậu là người như thế nào?
Cậu biết anh rể của cậu sớm hơn tôi. Cậu ấy là người như thế nào? Cậu phải biết rõ hơn tôi mới đúng chứ?
Tôi đã thích anh ấy mười năm rồi... nếu tôi muốn làm gì đó với anh ấy, tôi đã làm từ rất lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?
Cậu cảm thấy tôi có thể làm gì cậu ta không?
Ngay cả khi tôi rất muốn làm điều gì đó với cậu ấy đi nữa thì dựa trên tình cảm của cậu ấy dành cho chị gái cậu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm gì?
Lời nói của Hạ Dương Ba một quyền lại một quyền nặng nề đấm vào tim Lưu Nhất Hàng thậm chí đòn này còn nặng hơn đòn khác.
Hạ Dương Ba thực sự đã thích anh Hứa tận mười năm ...
Lưu Nhất Hàng cảm thấy rằng cái nhìn của mình về cuộc sống đã bị đảo lộn rồi.
Tình yêu của những người đồng giới có thể lâu dài như vậy sao?
Chẳng mấy chốc, cậu buộc mình phải xua tan ý nghĩ này ra khỏi đầu, tự nhủ rằng đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái không khác nhau, anh Hứa có thể thích chị gái mình suốt mười hai năm, vậy thì tại sao Hạ Dương Ba không thể thích anh Hứa mười năm?
Lời tuy là nói như vậy nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn còn đắm chìm trong cú sốc mà Hạ Dương Ba mang lại cho cậu, khó có thể thoát ra được.
Hạ Dương Ba đã khởi động xe, Lưu Nhất Hàng và Hứa Nguỵ Trì ôm theo tâm tư lên xe, còn Hạ Dương Ba thì hệt như một người bình thường không có chuyện gì, vừa lái xe vừa lắc đầu ngâm nga một bài hát, trông có vẻ rất vô lo vô nghĩ.
Hạ Dương Ba đưa họ đến một nhà hàng đặc biệt ở Thành phố G, nơi đây nấu toàn những món ăn đặc trưng ở Thành phố G.
Khi đồ ăn đến, điện thoại của Hứa Ngụy Trì đổ chuông, anh liếc nhìn tên người gọi, trên gương mặt vốn không có biểu cảm lập tức xuất hiện một vẻ dịu dàng.
Anh trả lời điện thoại.
"Nhất Ngôn..."
"Ừ... vấn đề gần như đã được bàn xong rồi, bọn anh đang chuẩn bị ăn cơm... ừ... sau khi ăn xong bọn anh sẽ quay về, rất nhanh sẽ về đến... em thế nào rồi? Em ăn cơm chưa? Có chỗ nào không thoải mái không? "
...
Lưu Nhất Ngôn ở đầu dây bên kia có lẽ đã dặn anh rằng không được lái xe vào buổi tối, hôm sau hãy quay lại, anh chỉ cười nhẹ nói: "Không sao đâu, anh không mệt... hơn nữa trên đường còn có Nhất Hàng nói chuyện với anh, anh sẽ không ngủ gục đâu... ừ anh biết rồi... em cúp máy đi... "
Cho đến khi cúp điện thoại khóe miệng vẫn còn mang theo một nụ cười.
Hạ Dương Ba cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt, quay đi không chút lưu tình, Lưu Nhất Hàng nói với Hứa Nguỵ Trì: "Chị gái của em rất yêu anh, cho nên chị ấy chỉ gọi cho mình anh thôi, cũng không hỏi thăm em thế nào..."
Sau khi nghe thấy câu nói này của Lưu Nhất Hàng, đôi lông mày cau có của Hạ Dương Ba dần dần dãn ra.
Hứa Ngụy Trì bất lực nói: "Em không phải đang rất tốt sao, có để hỏi chứ?"
"Ai nói em không sao? Chẳng phải em vừa thất tình sao?" Lưu Nhất Hàng không chút suy nghĩ phản bác.
Cậu đột nhiên liếc thấy đôi mắt sáng lên trong phút chốc của Hạ Dương Ba, dừng lại một chút, hắng giọng để lãng tránh, cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn thấy nụ cười đang lan tràn trên mặt Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba khác với Hứa Nguỵ Trì.
Hứa Ngụy Trì thường dùng vẻ mặt lãnh đạm để che đậy cảm xúc của mình, trong khi Hạ Dương Ba, dù đang vui hay đang tức giận, tất cả cảm xúc của anh ấy đều được thể hiện bằng nụ cười, sau một thời gian dài, làm người ta không thể hiểu được suy nghĩ thật của anh.
Các món ăn được dọn đến, đều là những món thamh đạm thường ngày.
Hứa Ngụy Trì thản nhiên ăn hai ngụm, ngẩng đầu nói với Hạ Dương Ba: "Vừa rồi có thầy ở đó tôi không tiện hỏi cậu, chuyện cậu tới Thành phố Lâm... người nhà có đồng ý không?"
Hạ Dương Ba cười hờ hững: "Đồng ý hay không đồng ý không quan trọng."
Hứa Ngụy Trì cau mày: “Đừng làm cái bộ dáng cư xử như tùy ý, ba của cậu bên đó..."
"Ba tôi còn có thể chăm sóc cho tôi cả đời sao? Có rất nhiều chuyện mà ông ấy không thể quản được, chuyện này đối với ông ấy mà nói cũng chẳng tính là gì!" Hạ Dương Ba cười cười gắp một miếng đậu hũ non.
Lưu Nhất Hàng sững sờ một lúc, dường như cậu biết Hạ Dương Ba đang muốn nói gì về "những thứ ông ấy không thể kiểm soát", nhìn vẻ mặt như chuyện gì cũng biết của Hứa Ngụy Trì, cậu không khỏi ngạc nhiên. Có vẻ như Hứa Ngụy Trì thực sự không biết khuynh hướng tịn dục của Hạ Dương Ba.
Cũng không biết tại sao, Lưu Nhất Hàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Dương Ba nhìn thấy phản ứng của cậu, không thể nhịn được nở nụ cười.
Hạ Dương Ba quay mặt đi chỗ khác nhìn Hứa Ngụy Trì nói: "Cậu đừng quan tâm đến những chuyện này, việc gia đình tôi sẽ giải quyết, cậu chỉ cần tập trung tâm tư vào việc thành lập văn phòng mới và chăm sóc cho người vợ xinh đẹp của mình là được rồi!"
Hứa Nguỵ Trì mỉm cười, sờ sờ mũi rồi không nói nữa.
Lưu Nhất Hàng như có điều suy nghĩ mà nhìn Hạ Dương Ba. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, cậu lại nhanh chóng cúi đầu.
Đang lúc ăn tối, Hứa Ngụy Trì bỗng đứng dậy, đi vào phòng rửa tay.
Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba: “Anh Hạ... anh, không phải thật sự muốn tới Thành phố Lâm sao?"
Hạ Dương Ba dừng đôi đũa trong tay: "Sao vậy? Không hoan nghênh à?"
Lưu Nhất Hàng ngượng ngùng: “Không, không phải không hoan nghênh..."
"Vậy thì là cái gì?"
"Là..." Lưu Nhất Hàng nói không nên lời.
Hạ Dương Ba cười chế nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào cậu và nói: "Nếu tôi thực sự muốn làm điều gì đó thì cậu muốn ngăn cũng không được... Nhất Hàng à... tôi đã nói..."
Họ đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ dành cho bốn người, Hạ Dương Ba ngồi đối diện với Lưu Nhất Hàng và Hứa Nguỵ Trì, lúc này, anh đứng dậy, chống một tay lên bàn, cúi người xuống, mặt anh gần như chạm vào mặt Lưu Nhất Hàng.
"Tôi nói... cậu đề phòng tôi như vậy, rốt cục là vì cậu quá thương chị gái, hay là cậu quá thương anh rể?
Hơi nóng từ khóe môi và cánh mũi phả vào mặt Lưu Nhất Hàng, không chỉ vì điều này, mà còn vì lời anh nói làm lỗ tai của Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên như thể sắp chảy máu.
Một lúc sau cậu mới tìm được giọng nói của mình: “Tôi, làm sao có thể... làm sao có thể như vậy... Anh Hứa!"
Hạ Dương Ba như chợt nhận ra gật gật đầu, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Ồ... thì ra cậu là người luyến tỷ..."
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Lưu Nhất Hàng tức giận đứng lên, trợn to hai mắt, tức giận nhìn Hạ Dương Ba.
Hai người đứng đối diện nhau trên bàn, cảm giác có chút căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.