[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 16:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Đầu mùa xuân ở Thành phố Lâm, nhiệt độ trong không khí vẫn còn chút lành lạnh. Lúc này còn chưa đến sáu giờ, trong quán đã có mấy bàn kín rồi nhưng hai người vẫn dễ dàng tìm được một bàn ngồi.
Lưu Nhất Hàng đưa thực đơn cho Hạ Dương Ba, ý bảo anh hãy gọi món đi.
Hạ Dương Ba khẽ nhướng mày một cái, nghe lời mà cầm bút viết tên vài món ăn trong thực đơn.
Khi đồ ăn vừa được dọn lên, Lưu Nhất Hàng nhìn thấy cả một bàn toàn thịt như vậy thì không thể kiềm chế được, nuốt nuốt nước miếng.
Nước lẩu trong nồi đã sôi rồi, Hạ Dương Ba cười nhẹ một cái, cho một ít thịt bò mềm và thịt lợn vào, hơi hất cằm với Lưu Nhất Hàng: “Đói bụng rồi đúng không? Ăn đi thôi!”
Lưu Nhất Hàng cười đến lộ cả răng ra, không khách khí nữa mà nhúng thêm ít dạ dày, sau đó bắt đầu vui vẻ ă trưa.
Hạ Dương Ba cũng không phải quá thích ăn đến thế, anh ăn rất từ từ, cẩn thận mà nhìn sang Lưu Nhất Hàng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên nhìn. Không biết là vì ăn lẩu nên nóng hay là vì ánh mắt của Hạ Dương Ba mà hai má của cậu hơi ửng đỏ, khiến cho Hạ Dương Ba nhịn không được mà muốn hôn lên đấy một cái.
Thấy Lưu Nhất Hàng nhìn mình một cách khó hiểu như vậy, Hạ Dương Ba lại ho nhẹ hai tiếng để che giấu: “Ừm… Tôi sẽ đến Thành phố Lâm ở.”
Lưu Nhất Hàng ngẩn ra. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, nhưng khi nghe Hạ Dương Ba nói ra trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ. Cậu không biết phải nói gì cả, đành phải cười qua loa: “Ồ… Vậy à…”
“Em yên tâm đi.” Hạ Dương Ba thản nhiên mà nói: “Chuyện tôi đã đồng ý với em, tôi nhất định sẽ làm được.”
Dường như Lưu Nhất Hàng đã quên luôn mình đã nói gì với Hạ Dương Ba, nhìn anh một cách khó hiểu.
“Tôi và anh rể của cậu chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Hơn nữa, sẽ mãi mãi là quan hệ như vậy.” Hạ Dương Ba chân thành nhìn Lưu Nhất Hàng: “Đã vậy rồi, em đã yên tâm chưa?”
Lưu Nhất Hàng nghe thấy anh hỏi như vậy, trên mặt lộ vẻ bối rối, căng thẳng đến nói không nên câu, cứ ừm với à cả nửa ngày rồi mới lí nhí nói: “Tôi… Tôi không có ý này…”
Hạ Dương Ba vớt ruột vịt đã nhúng cả nửa ngày trong nồi ra, rồi cười nhẹ mà nói với cậu: “Tôi biết cậu không có ý đó. Nhưng nếu tôi đã đồng ý với cậu rồi thì nhất định sẽ làm được.”
Lưu Nhất Hàng lại ngẩn ra, rồi cúi đầu ăn một miếng thịt: “Tôi…”
“Huồng hồ…” Hạ Dương Ba cười như tự giễu: “Bây giờ còn khác trước nhiều rồi. Cậu ấy đã kết hôn, mà chị của em cũng đang mang thai. Mười năm này tôi đã không có can đảm để nói ra, thì sau này cũng sẽ không.”
Lưu Nhất Hàng bị tâm sự của Hạ Dương Ba làm cho chú ý. Cậu nhìn Hạ Dương Ba, chớp mắt an ủi anh: “Anh Hạ… Anh cũng đừng như vậy mà… Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt mà…”
“Ví dụ như em hả?” Hạ Dương Ba hỏi ngược lại.
Lưu Nhất Hàng giật mình một cái, vội vàng mà xua tay: “Không, không đâu… Tôi… Tôi không phải đâu…”
Hạ Dương Ba cười vô cùng vui vẻ: “Em căng thẳng làm cái gì chứ? Ý của tôi là, bây giờ tôi một mình bơ vơ ở Thành phố Lâm này, lại còn phải giữ khoảng cách với anh rể của em nữa. Em là một người tốt mà, chắc là sẽ vươn tay ra khi tôi cần giúp đỡ nhỉ?”
Lưu Nhất Hàng bị Hà Dương Ba làm cho sợ đến ngây người. Trực giác bảo với cậu rằng hình như không có gì to tát cả mà.
Hạ Dương Ba bỏ lại sự nghiệp của mình ở Thành phố G mà đến Thành phố Lâm, ngay từ đầu thì Hứa Ngụy Trì là người bạn duy nhất của anh ở Thành phố Lâm. Bây giờ anh muốn kiềm chế bản thân lại, giữ khoảng cách với Hứa Ngụy Trì. Vậy thì đúng là anh không còn quen ai ở Thành phố Lâm nữa cả.
Lưu Nhất Hàng liền lập tức cảm thấy rằng yêu cầu của mình có chút không hợp lí cho lắm. Chưa nói đến tình cảm của Hạ Dương Ba với Hứa Ngụy Trì, dù thế nào đi chăng nữa thì hai người bọn họ cũng là bạn hơn mười năm rồi… Nhưng vì để Lưu Nhất Ngôn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, Lưu Nhất Hàng không thể không tàn nhẫn một chút.
Dù sao thì cậu cũng cảm thấy Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì là không thể được!
Nhưng nhìn Hạ Dương Ba mang vẻ buồn bã trước mặt mình, Lưu Nhất Ba lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Cũng chỉ là làm bạn mà thôi, vươn tay ra giúp đỡ khi anh ấy cần, rồi thỉnh thoảng cùng với anh ăn một bữa như hôm nay là được rồi.
Lưu Nhất Hàng rất dễ dàng mà thuyết phục bản thân mình, chấp nhận yêu cầu đầy khiêm tốn này của Hạ Dương Ba.
“Đương, đương nhiên rồi… Chỉ cần anh cần, nếu tôi có thể…” Lưu Nhất Hàng nói xong liền cười với Hạ Dương Ba một cái.
Hạ Dương Ba nhìn cậu không chớp mắt một lúc, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em tốt thật đấy Nhất Hàng.”
Sau khi hai người ăn xong, lên xe, Hạ Dương Ba không khởi động xe luôn mà thong thả rút một điếu thuốc ra, đang định mời Lưu Nhất Hàng thì lại liếc nhìn thấy cậu hơi nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống.
“Không hút thuốc à?” Hạ Dương Ba ngậm điếu thuốc vào miệng, hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng do dự một lúc, lắc đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải vào buổi tối ngày mà chị của em kết hôn, em đã hút cả nửa bao đấy à?” Hạ Dương Ba mỉm cười hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Dương Ba, dường như cậu nhớ đến tình huống xấu hổ tối ngày hôm đó. Vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Nhất Hàng có chút biến đổi, im lặng một lúc rồi nhìn sang Hạ Dương Ba, thấy anh vẫn như bình thường thì mới thở ra nhẹ một tiếng: “Trước kia thì có hút một chút, nhưng mà cũng bỏ được một thời gian rồi… Tôi đã nhìn rất nhiều ca bệnh phổi rồi, ừm…” Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như đang nghĩ nên nói gì mới phải. Mãi một lúc sau, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Hạ Dương Ba nhướng mày một cái, có chút trầm ngâm mà nhìn Lưu Nhất Hàng, sau đó cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trên miếng, ném vào cái gạt tàn trên xe.
Lưu Nhất Hàng liếc nhìn thấy một loạt hành động của anh thì vội quay đầu đi, xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi không ngại đâu, anh cứ hút đi… Ở kí túc xá… Ở kí túc xá bọn họ cũng hút mà…”
Hạ Dương Ba cười tỏ vẻ không sao: “Tôi cũng không phải là không hút thuốc thì không chịu được.” Nghĩ một chút, anh còn nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, Hạ Dương Ba để ý thấy khi Lưu Nhất Hàng nhắc tới kí túc xá thì giọng điệu có chút do dự, mà vẻ mặt cũng hơi cứng ngắc. Vì vậy lại hỏi: “Ở kí túc xá… Có vấn đề gì không?”
Lưu Nhất Hàng giật mình, quay mạnh đầu sang nhìn, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng cười một chút: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là khi nghe em nói đến kí túc xá thì hình như có hơi không vui vẻ lắm…”
Lưu Nhất Hàng đưa thực đơn cho Hạ Dương Ba, ý bảo anh hãy gọi món đi.
Hạ Dương Ba khẽ nhướng mày một cái, nghe lời mà cầm bút viết tên vài món ăn trong thực đơn.
Khi đồ ăn vừa được dọn lên, Lưu Nhất Hàng nhìn thấy cả một bàn toàn thịt như vậy thì không thể kiềm chế được, nuốt nuốt nước miếng.
Nước lẩu trong nồi đã sôi rồi, Hạ Dương Ba cười nhẹ một cái, cho một ít thịt bò mềm và thịt lợn vào, hơi hất cằm với Lưu Nhất Hàng: “Đói bụng rồi đúng không? Ăn đi thôi!”
Lưu Nhất Hàng cười đến lộ cả răng ra, không khách khí nữa mà nhúng thêm ít dạ dày, sau đó bắt đầu vui vẻ ă trưa.
Hạ Dương Ba cũng không phải quá thích ăn đến thế, anh ăn rất từ từ, cẩn thận mà nhìn sang Lưu Nhất Hàng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên nhìn. Không biết là vì ăn lẩu nên nóng hay là vì ánh mắt của Hạ Dương Ba mà hai má của cậu hơi ửng đỏ, khiến cho Hạ Dương Ba nhịn không được mà muốn hôn lên đấy một cái.
Thấy Lưu Nhất Hàng nhìn mình một cách khó hiểu như vậy, Hạ Dương Ba lại ho nhẹ hai tiếng để che giấu: “Ừm… Tôi sẽ đến Thành phố Lâm ở.”
Lưu Nhất Hàng ngẩn ra. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, nhưng khi nghe Hạ Dương Ba nói ra trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ. Cậu không biết phải nói gì cả, đành phải cười qua loa: “Ồ… Vậy à…”
“Em yên tâm đi.” Hạ Dương Ba thản nhiên mà nói: “Chuyện tôi đã đồng ý với em, tôi nhất định sẽ làm được.”
Dường như Lưu Nhất Hàng đã quên luôn mình đã nói gì với Hạ Dương Ba, nhìn anh một cách khó hiểu.
“Tôi và anh rể của cậu chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Hơn nữa, sẽ mãi mãi là quan hệ như vậy.” Hạ Dương Ba chân thành nhìn Lưu Nhất Hàng: “Đã vậy rồi, em đã yên tâm chưa?”
Lưu Nhất Hàng nghe thấy anh hỏi như vậy, trên mặt lộ vẻ bối rối, căng thẳng đến nói không nên câu, cứ ừm với à cả nửa ngày rồi mới lí nhí nói: “Tôi… Tôi không có ý này…”
Hạ Dương Ba vớt ruột vịt đã nhúng cả nửa ngày trong nồi ra, rồi cười nhẹ mà nói với cậu: “Tôi biết cậu không có ý đó. Nhưng nếu tôi đã đồng ý với cậu rồi thì nhất định sẽ làm được.”
Lưu Nhất Hàng lại ngẩn ra, rồi cúi đầu ăn một miếng thịt: “Tôi…”
“Huồng hồ…” Hạ Dương Ba cười như tự giễu: “Bây giờ còn khác trước nhiều rồi. Cậu ấy đã kết hôn, mà chị của em cũng đang mang thai. Mười năm này tôi đã không có can đảm để nói ra, thì sau này cũng sẽ không.”
Lưu Nhất Hàng bị tâm sự của Hạ Dương Ba làm cho chú ý. Cậu nhìn Hạ Dương Ba, chớp mắt an ủi anh: “Anh Hạ… Anh cũng đừng như vậy mà… Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt mà…”
“Ví dụ như em hả?” Hạ Dương Ba hỏi ngược lại.
Lưu Nhất Hàng giật mình một cái, vội vàng mà xua tay: “Không, không đâu… Tôi… Tôi không phải đâu…”
Hạ Dương Ba cười vô cùng vui vẻ: “Em căng thẳng làm cái gì chứ? Ý của tôi là, bây giờ tôi một mình bơ vơ ở Thành phố Lâm này, lại còn phải giữ khoảng cách với anh rể của em nữa. Em là một người tốt mà, chắc là sẽ vươn tay ra khi tôi cần giúp đỡ nhỉ?”
Lưu Nhất Hàng bị Hà Dương Ba làm cho sợ đến ngây người. Trực giác bảo với cậu rằng hình như không có gì to tát cả mà.
Hạ Dương Ba bỏ lại sự nghiệp của mình ở Thành phố G mà đến Thành phố Lâm, ngay từ đầu thì Hứa Ngụy Trì là người bạn duy nhất của anh ở Thành phố Lâm. Bây giờ anh muốn kiềm chế bản thân lại, giữ khoảng cách với Hứa Ngụy Trì. Vậy thì đúng là anh không còn quen ai ở Thành phố Lâm nữa cả.
Lưu Nhất Hàng liền lập tức cảm thấy rằng yêu cầu của mình có chút không hợp lí cho lắm. Chưa nói đến tình cảm của Hạ Dương Ba với Hứa Ngụy Trì, dù thế nào đi chăng nữa thì hai người bọn họ cũng là bạn hơn mười năm rồi… Nhưng vì để Lưu Nhất Ngôn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, Lưu Nhất Hàng không thể không tàn nhẫn một chút.
Dù sao thì cậu cũng cảm thấy Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì là không thể được!
Nhưng nhìn Hạ Dương Ba mang vẻ buồn bã trước mặt mình, Lưu Nhất Ba lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Cũng chỉ là làm bạn mà thôi, vươn tay ra giúp đỡ khi anh ấy cần, rồi thỉnh thoảng cùng với anh ăn một bữa như hôm nay là được rồi.
Lưu Nhất Hàng rất dễ dàng mà thuyết phục bản thân mình, chấp nhận yêu cầu đầy khiêm tốn này của Hạ Dương Ba.
“Đương, đương nhiên rồi… Chỉ cần anh cần, nếu tôi có thể…” Lưu Nhất Hàng nói xong liền cười với Hạ Dương Ba một cái.
Hạ Dương Ba nhìn cậu không chớp mắt một lúc, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em tốt thật đấy Nhất Hàng.”
Sau khi hai người ăn xong, lên xe, Hạ Dương Ba không khởi động xe luôn mà thong thả rút một điếu thuốc ra, đang định mời Lưu Nhất Hàng thì lại liếc nhìn thấy cậu hơi nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống.
“Không hút thuốc à?” Hạ Dương Ba ngậm điếu thuốc vào miệng, hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng do dự một lúc, lắc đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải vào buổi tối ngày mà chị của em kết hôn, em đã hút cả nửa bao đấy à?” Hạ Dương Ba mỉm cười hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Dương Ba, dường như cậu nhớ đến tình huống xấu hổ tối ngày hôm đó. Vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Nhất Hàng có chút biến đổi, im lặng một lúc rồi nhìn sang Hạ Dương Ba, thấy anh vẫn như bình thường thì mới thở ra nhẹ một tiếng: “Trước kia thì có hút một chút, nhưng mà cũng bỏ được một thời gian rồi… Tôi đã nhìn rất nhiều ca bệnh phổi rồi, ừm…” Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như đang nghĩ nên nói gì mới phải. Mãi một lúc sau, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Hạ Dương Ba nhướng mày một cái, có chút trầm ngâm mà nhìn Lưu Nhất Hàng, sau đó cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trên miếng, ném vào cái gạt tàn trên xe.
Lưu Nhất Hàng liếc nhìn thấy một loạt hành động của anh thì vội quay đầu đi, xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi không ngại đâu, anh cứ hút đi… Ở kí túc xá… Ở kí túc xá bọn họ cũng hút mà…”
Hạ Dương Ba cười tỏ vẻ không sao: “Tôi cũng không phải là không hút thuốc thì không chịu được.” Nghĩ một chút, anh còn nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, Hạ Dương Ba để ý thấy khi Lưu Nhất Hàng nhắc tới kí túc xá thì giọng điệu có chút do dự, mà vẻ mặt cũng hơi cứng ngắc. Vì vậy lại hỏi: “Ở kí túc xá… Có vấn đề gì không?”
Lưu Nhất Hàng giật mình, quay mạnh đầu sang nhìn, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng cười một chút: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là khi nghe em nói đến kí túc xá thì hình như có hơi không vui vẻ lắm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.