[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 20:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Vạn Điềm Điềm cắn mỗi, tỏ ra có chút đáng thương mà nhìn Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng đột nhiên có chút mềm lòng.
Du sao thì công bằng mà nói, cậu vẫn rất thích Vạn Điềm Điềm. Nếu không thì lúc trước khi biết cô ta và Trương Húc thích nhau đã không đến nỗi không kiềm chế được mà vung tay với Trương Húc.
Trước đây Lưu Nhất Hàng cũng tràn trề năng lượng, là một nhóc nghịch ngợm khiến cho ba mẹ và thầy cô phải đau hết cả đầu. Vì để cho cậu tiêu hao bớt đi chỗ năng lượng dư thừa ấy, từ nhỏ ba mẹ đã đưa cậu đi học taekwondo. Sau mười mấy năm thì tính tình của Lưu Nhất Hàng cũng đã ôn hòa không ít rồi, còn biết kiềm chế bản thân đúng lúc.
Nhưng một lúc nào đấy, nếu đụng đến vảy ngược của cậu, sự bạo lực trong cậu vẫn sẽ xuất hiện ra một cách rất rõ ràng.
Việc bị Vạn Điềm Điềm chia tay không phải là việc khiến cho Lưu Nhất Hàng nản lòng hay gục ngã. Là một chàng trai đã hai mươi tuổi đầu, cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta phải mệt mỏi hơn, không cần vì chuyện tình yêu mà phải quá đau khổ gì cả. Nhưng chỉ vì người đào góc tường của mình lại chính là người anh em tốt nhất của cậu, đây mới là chuyện khiến cho Lưu Nhất Hàng cảm thấy muốn điên lên.
Tuy rằng đã nhất thời xúc động, suýt nữa là đánh chết Trương Húc luôn rồi, nhưng đến tận bây giờ Lưu Nhất Hàng vẫn chưa từng nghĩ sẽ xé rách hết mặt mũi với cậu ta, cả đời không qua lại với nhau nữa. Ngược lại, cậu còn muốn đợi trận này qua đi, đợi cho mình từ từ hiểu ra rồi, mới buông chuyện kia xuống để lại có thể ngồi xuống nói chuyện với Trương Húc.
Nhưng bây giờ, Vạn Điềm Điềm lại chạy đến trước mặt cậu mà ầm ĩ như vậy, khiến cho Lưu Nhất Hàng có chút khó chịu. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vạn Điềm Điềm, sự tức giận lại kéo đến: “Em nói vậy là có ý gì? Em cảm thấy Trương Húc không tốt bằng anh, nên chia tay với cậu ta, rồi lại chạy sang định dương vỡ lại lành với anh à?”
Vạn Điềm Điềm nhìn Lưu Nhất Hàng nhưng cũng không nói gì nữa, xem như là thừa nhận lời của cậu.
Hai người im lặng một lúc, vẫn là Lưu Nhất Hàng lên tiếng trước: “Em coi anh là cái gì hả?”
Vạn Điềm Điềm bị giọng nói tức giận rõ ràng của Lưu Nhất Hàng làm cho hoảng sợ, có chút lo lắng mà nhìn cậu.
Bỗng nhiên lúc này, cô ta nhận ra rằng Lưu Nhất Hàng bây giờ với Lưu Nhất Hàng luôn cười với cô ta, luôn đồng ý với những gì mà cô ta nói trước kia là hoàn toàn khác nhau.
Sắc mặt của cậu như tối sầm lại, đôi lông mày vừa đậm vừa sắc bén nhíu chặt vào nhau. Trước kia cậu luôn vui vẻ biết bao, cặp mắt to tròn không giống với những người con trai khác. Vậy nhưng giờ phút này, đôi mắt kia lại đang nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắt là sự không thể tin được, là sự tức giận và vẻ mặt như thấp thoáng cả sự thất vọng.
Đôi lông mi dài của cậu theo lồng ngực đang phập phồng mà run nhè nhẹ.
Cậu đang vô cùng tức giận.
Vạn Điềm Điềm bỗng nhận ra rằng, Lưu Nhất Hàng đang tức giận.
Thậm chí ngay cả khi cô ta đề nghị chia tay, Lưu Nhất Hàng vẫn là một bộ dáng rất bình thường, nhưng bây giờ cậu lại tỏ ra tức giận.
Vạn Điềm Điềm chợt có chút bối rối.
Lưu Nhất Hàng không phải là loại người dễ tức giận hay không biết kiềm chế. Ở bên Vạn Điềm Điềm hơn một năm, cậu vẫn vô cùng kiên nhẫn và chu đáo hết mực.
Chỉ là cậu thường xuyên vì hẹn đá bóng với Trương Húc mà quên mất buổi hẹn với Vạn Điềm Điềm.
Nhưng bất cứ khi nào mà Vạn Điềm Điềm không hài lòng mà phàn nàn, cậu sẽ đều gãi gãi đầu rồi nhận sai với cô ta luôn.
Thậm chí cậu còn quên cả ngày kỉ niệm tròn một năm bên nhau với Vạn Điềm Điềm. Nhưng khi Vạn Điềm Điềm tức giận hét vào mặt cậu thì cậu vẫn dùng một tay mà ôm cô ta vào trong lòng, hết lần này đến lần khác mà nhận sai.
Vạn Điềm Điềm vẫn cảm thấy Lưu Nhất Hàng đối xử rất tốt với cô ta, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy cậu không tốt như vậy.
Hoặc cũng có thể bởi vì thỉnh thoảng Lưu Nhất Hàng quên mất cô ta, cho nên Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy trống trải, vậy nên trừ bỏ sự rung động ở ngoài với Trương Húc, thì có lẽ cũng bởi vì một phần rất nhỏ của tâm lý muốn trả thù Lưu Nhất Hàng. Vạn Điềm Điềm nghĩ đó chính là bước đi sai nhất của cô ta.
Trương Húc rất tốt, thậm chí cậu ta còn tốt hơn cả Lưu Nhất Hàng.
Đều là vẻ đẹp trai nhiệt huyết, ngoại hình cao ráo, Trương Húc so với Lưu Nhất Hàng thì càng thêm dịu dàng hơn, càng thêm cẩn thận hơn. Thậm chí Vạn Điềm Điềm còn cảm thấy Trương Húc yêu mình nhiều hơn Lưu Nhất Hàng yêu mình.
Chỉ là không biết vì sao, ở bên Trương Húc mấy tháng này, cô ta lại phát hiện ra mình còn yêu Lưu Nhất Hàng vô cùng. Không, thậm chí còn yêu Lưu Nhất Hàng hơn cả trước đây.
Cô ta cãi nhau với Trương Húc, rồi chia tay.
Cô ta cũng biết quay về tìm Lưu Nhất Hàng là chuyện rất mất mặt. Nhưng cô ta vẫn thích cậu như vậy, rất nhớ cậu, nên cô ta không thể quan tâm nhiều đến mấy việc khác nữa.
“Nhất Hàng, em…” Vạn Điềm Điềm ngập ngừng gọi cậu, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tối sầm, thân hình cao gầy, xương quai hàm lộ rõ sườn mặt, đôi mắt đen như phủ một lớp băng giá. Cậu nhìn thật sâu vào mắt của Vạn Điềm Điềm một lúc, cuối cùng vẫn kiềm chế, yết hầu lên xuống, không dấu vết mà quay đi, nhìn thấy những người đi qua đi lại trên đường, nói với cô ta: “Điềm Điềm, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi… Hôm nay… Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau. Chuyện của em và Trương Húc như thế nào cũng được, không cần phải đến nói cho anh nghe làm gì cả.”
Vạn Điềm Điềm buồn bã nhìn cậu, há miệng thở dốc. Cuối cùng cô ta vẫn chẳng nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu. Lưu Nhất Hàng đành bất đắc dĩ mà nở một nụ cười, sau đó kéo lại cặp rồi quay người biến mất trong đám người qua lại.
Mãi một lúc sau, Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy hai má của mình đã lạnh lẽo hết cả.
Hôm nay Lưu Nhất Hàng phá lệ không đến thư viện nữa mà đi thẳng về kí túc xá.
Mặc dù Vạn Điềm Điềm chưa nói hết nhưng Lưu Nhất Hàng cũng đã hiểu hết ý mà cô ta muốn nói rồi. Lúc này, dù chưa hề làm gì cả nhưng cậu cũng cảm thấy mệt muốn chết. Vừa về đến kí túc xá, cậu liền nằm luôn lên giường, nằm ngửa lên nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sau bữa chiều, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường một trước một sau mà trở về kí túc xá. Từ ngày Lưu Nhất Hàng vung tay với Trương Húc, kí túc xá liền chìm trong một bầu không khí rất quái dị. Mặc dù Lưu Nhất Hàng và Trương Húc cũng chưa nói gì nhưng chỉ cần người tinh ý chỉ cần nhìn Trương Húc và Vạn Điềm Điềm đi với nhau, thì ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thật ra mà nói, hai người bọn họ cảm thấy rất bất công cho Lưu Nhất Hàng. Nhưng người trong cuộc người ta còn chẳng nói gì nên hai người cũng không nói gì cả. Kết quả là mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc gì đến ngày hôm đó nữa.
Du sao thì công bằng mà nói, cậu vẫn rất thích Vạn Điềm Điềm. Nếu không thì lúc trước khi biết cô ta và Trương Húc thích nhau đã không đến nỗi không kiềm chế được mà vung tay với Trương Húc.
Trước đây Lưu Nhất Hàng cũng tràn trề năng lượng, là một nhóc nghịch ngợm khiến cho ba mẹ và thầy cô phải đau hết cả đầu. Vì để cho cậu tiêu hao bớt đi chỗ năng lượng dư thừa ấy, từ nhỏ ba mẹ đã đưa cậu đi học taekwondo. Sau mười mấy năm thì tính tình của Lưu Nhất Hàng cũng đã ôn hòa không ít rồi, còn biết kiềm chế bản thân đúng lúc.
Nhưng một lúc nào đấy, nếu đụng đến vảy ngược của cậu, sự bạo lực trong cậu vẫn sẽ xuất hiện ra một cách rất rõ ràng.
Việc bị Vạn Điềm Điềm chia tay không phải là việc khiến cho Lưu Nhất Hàng nản lòng hay gục ngã. Là một chàng trai đã hai mươi tuổi đầu, cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta phải mệt mỏi hơn, không cần vì chuyện tình yêu mà phải quá đau khổ gì cả. Nhưng chỉ vì người đào góc tường của mình lại chính là người anh em tốt nhất của cậu, đây mới là chuyện khiến cho Lưu Nhất Hàng cảm thấy muốn điên lên.
Tuy rằng đã nhất thời xúc động, suýt nữa là đánh chết Trương Húc luôn rồi, nhưng đến tận bây giờ Lưu Nhất Hàng vẫn chưa từng nghĩ sẽ xé rách hết mặt mũi với cậu ta, cả đời không qua lại với nhau nữa. Ngược lại, cậu còn muốn đợi trận này qua đi, đợi cho mình từ từ hiểu ra rồi, mới buông chuyện kia xuống để lại có thể ngồi xuống nói chuyện với Trương Húc.
Nhưng bây giờ, Vạn Điềm Điềm lại chạy đến trước mặt cậu mà ầm ĩ như vậy, khiến cho Lưu Nhất Hàng có chút khó chịu. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vạn Điềm Điềm, sự tức giận lại kéo đến: “Em nói vậy là có ý gì? Em cảm thấy Trương Húc không tốt bằng anh, nên chia tay với cậu ta, rồi lại chạy sang định dương vỡ lại lành với anh à?”
Vạn Điềm Điềm nhìn Lưu Nhất Hàng nhưng cũng không nói gì nữa, xem như là thừa nhận lời của cậu.
Hai người im lặng một lúc, vẫn là Lưu Nhất Hàng lên tiếng trước: “Em coi anh là cái gì hả?”
Vạn Điềm Điềm bị giọng nói tức giận rõ ràng của Lưu Nhất Hàng làm cho hoảng sợ, có chút lo lắng mà nhìn cậu.
Bỗng nhiên lúc này, cô ta nhận ra rằng Lưu Nhất Hàng bây giờ với Lưu Nhất Hàng luôn cười với cô ta, luôn đồng ý với những gì mà cô ta nói trước kia là hoàn toàn khác nhau.
Sắc mặt của cậu như tối sầm lại, đôi lông mày vừa đậm vừa sắc bén nhíu chặt vào nhau. Trước kia cậu luôn vui vẻ biết bao, cặp mắt to tròn không giống với những người con trai khác. Vậy nhưng giờ phút này, đôi mắt kia lại đang nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắt là sự không thể tin được, là sự tức giận và vẻ mặt như thấp thoáng cả sự thất vọng.
Đôi lông mi dài của cậu theo lồng ngực đang phập phồng mà run nhè nhẹ.
Cậu đang vô cùng tức giận.
Vạn Điềm Điềm bỗng nhận ra rằng, Lưu Nhất Hàng đang tức giận.
Thậm chí ngay cả khi cô ta đề nghị chia tay, Lưu Nhất Hàng vẫn là một bộ dáng rất bình thường, nhưng bây giờ cậu lại tỏ ra tức giận.
Vạn Điềm Điềm chợt có chút bối rối.
Lưu Nhất Hàng không phải là loại người dễ tức giận hay không biết kiềm chế. Ở bên Vạn Điềm Điềm hơn một năm, cậu vẫn vô cùng kiên nhẫn và chu đáo hết mực.
Chỉ là cậu thường xuyên vì hẹn đá bóng với Trương Húc mà quên mất buổi hẹn với Vạn Điềm Điềm.
Nhưng bất cứ khi nào mà Vạn Điềm Điềm không hài lòng mà phàn nàn, cậu sẽ đều gãi gãi đầu rồi nhận sai với cô ta luôn.
Thậm chí cậu còn quên cả ngày kỉ niệm tròn một năm bên nhau với Vạn Điềm Điềm. Nhưng khi Vạn Điềm Điềm tức giận hét vào mặt cậu thì cậu vẫn dùng một tay mà ôm cô ta vào trong lòng, hết lần này đến lần khác mà nhận sai.
Vạn Điềm Điềm vẫn cảm thấy Lưu Nhất Hàng đối xử rất tốt với cô ta, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy cậu không tốt như vậy.
Hoặc cũng có thể bởi vì thỉnh thoảng Lưu Nhất Hàng quên mất cô ta, cho nên Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy trống trải, vậy nên trừ bỏ sự rung động ở ngoài với Trương Húc, thì có lẽ cũng bởi vì một phần rất nhỏ của tâm lý muốn trả thù Lưu Nhất Hàng. Vạn Điềm Điềm nghĩ đó chính là bước đi sai nhất của cô ta.
Trương Húc rất tốt, thậm chí cậu ta còn tốt hơn cả Lưu Nhất Hàng.
Đều là vẻ đẹp trai nhiệt huyết, ngoại hình cao ráo, Trương Húc so với Lưu Nhất Hàng thì càng thêm dịu dàng hơn, càng thêm cẩn thận hơn. Thậm chí Vạn Điềm Điềm còn cảm thấy Trương Húc yêu mình nhiều hơn Lưu Nhất Hàng yêu mình.
Chỉ là không biết vì sao, ở bên Trương Húc mấy tháng này, cô ta lại phát hiện ra mình còn yêu Lưu Nhất Hàng vô cùng. Không, thậm chí còn yêu Lưu Nhất Hàng hơn cả trước đây.
Cô ta cãi nhau với Trương Húc, rồi chia tay.
Cô ta cũng biết quay về tìm Lưu Nhất Hàng là chuyện rất mất mặt. Nhưng cô ta vẫn thích cậu như vậy, rất nhớ cậu, nên cô ta không thể quan tâm nhiều đến mấy việc khác nữa.
“Nhất Hàng, em…” Vạn Điềm Điềm ngập ngừng gọi cậu, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tối sầm, thân hình cao gầy, xương quai hàm lộ rõ sườn mặt, đôi mắt đen như phủ một lớp băng giá. Cậu nhìn thật sâu vào mắt của Vạn Điềm Điềm một lúc, cuối cùng vẫn kiềm chế, yết hầu lên xuống, không dấu vết mà quay đi, nhìn thấy những người đi qua đi lại trên đường, nói với cô ta: “Điềm Điềm, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi… Hôm nay… Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau. Chuyện của em và Trương Húc như thế nào cũng được, không cần phải đến nói cho anh nghe làm gì cả.”
Vạn Điềm Điềm buồn bã nhìn cậu, há miệng thở dốc. Cuối cùng cô ta vẫn chẳng nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu. Lưu Nhất Hàng đành bất đắc dĩ mà nở một nụ cười, sau đó kéo lại cặp rồi quay người biến mất trong đám người qua lại.
Mãi một lúc sau, Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy hai má của mình đã lạnh lẽo hết cả.
Hôm nay Lưu Nhất Hàng phá lệ không đến thư viện nữa mà đi thẳng về kí túc xá.
Mặc dù Vạn Điềm Điềm chưa nói hết nhưng Lưu Nhất Hàng cũng đã hiểu hết ý mà cô ta muốn nói rồi. Lúc này, dù chưa hề làm gì cả nhưng cậu cũng cảm thấy mệt muốn chết. Vừa về đến kí túc xá, cậu liền nằm luôn lên giường, nằm ngửa lên nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sau bữa chiều, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường một trước một sau mà trở về kí túc xá. Từ ngày Lưu Nhất Hàng vung tay với Trương Húc, kí túc xá liền chìm trong một bầu không khí rất quái dị. Mặc dù Lưu Nhất Hàng và Trương Húc cũng chưa nói gì nhưng chỉ cần người tinh ý chỉ cần nhìn Trương Húc và Vạn Điềm Điềm đi với nhau, thì ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thật ra mà nói, hai người bọn họ cảm thấy rất bất công cho Lưu Nhất Hàng. Nhưng người trong cuộc người ta còn chẳng nói gì nên hai người cũng không nói gì cả. Kết quả là mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc gì đến ngày hôm đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.