[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 25:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Hạ Dương Ba vẫn cười, nhưng mày hơi nhíu lại, một đôi mắt đào hoa như hờn như giận nhìn về phía cậu: "Có chỗ nào không tốt chứ? Nhà tôi đủ lớn, còn có dư phòng, lại gần trường học của em, em còn có lựa chọn nào tốt hơn nhà tôi sao? "
“Hả?” Lưu Nhất Hàng rõ ràng là một bộ não khoa học tự nhiên điển hình, hiển nhiên cậu không thể nào vượt qua nổi những lời nói đầy lí lẽ của Hạ Dương Ba. Cậu gãi đầu một lúc lâu rồi nói: “Ý tôi không phải là như vậy… tôi cảm thấy... cảm thấy làm phiền anh như vậy... không tốt lắm ... "
Hạ Dương Ba dường như không ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy, mỉm cười với cậu: "Không có gì không tốt cả, tôi đã ở một mình quá lâu rồi, có người ở cùng cũng tốt..."
Cũng không biết là tại sao, thần kinh luôn luôn khô khan của Lưu Nhất Hàng thực sự cảm thấy rằng trong giọng điệu của Lưu Nhất Hàng mang theo chút buồn tủi, có chút u sầu, thậm chí có chút buồn bực, trong lòng không khỏi có chút mềm đi, quay người nhìn về phía Hạ Dương Ba, cắn chặt môi, trong lòng âm thầm tranh đấu dữ dội.
Hạ Dương Ba không gấp gáp cũng không khó chịu, anh chỉ lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu. Nhưng Lưu Nhất Hàng rõ ràng cảm nhận được đôi mắt luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia lại tràn đầy hi vọng thuần khiết, làm cho cậu không đành lòng từ chối. “Vậy thì… được rồi.” Ma xui quỷ khiến, Lưu Nhất Hàng vậy mà lại thực sự đồng ý, cậu thậm chí còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy, cho đến khi cậu một lần nữa nhìn thấy vẻ chân thành như vậy trên khuôn mặt cùng nụ cười của anh, cậu mới đột nhiên nhận ra cậu vừa đồng ý điều gì.
Cho dù là sự nhận thức muộn màng của cậu hay sự phấn khích ở khóe lông mày của Hạ Dương Ba thì điều đó cũng cho thấy rằng không phải Hạ Dương Ba thu nhận cậu, mà là cậu vừa vui lòng đồng ý với lời thỉnh cầu khó có thể mở miệng của Hạ Dương Ba.
Thuê nhà cũng phải tiêu tiền, cho dù là thuê ký túc xá cũng phải trả tiền thuê nhà, nghĩ đến đây, Lưu Nhất Hàng nhìn về phía Hạ Dương Ba nói: "Anh Hạ, một tháng tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Hạ Dương Ba lập tức đông cứng lại, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, như thể dùng tầm mắt xuyên thấu qua cả người cậu.
Lưu Nhất Hàng bị ánh mắt của anh nhìn cho đến ngay người, ngập ngừng hỏi: "Anh Hạ?"
Sau đó Hà Dương Ba mới gạt đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt, quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em cũng không ở lại chỗ này với tôi lâu đâu, chuyện thuê nhà không cần phải nhắc đến. Nếu như trong lòng em cảm thấy không thoải mái thì thỉnh thoảng khi có thời gian ăn cơm cùng với tôi là được."
Lưu Nhất Hàng không thể nào từ chối yêu cầu nghe có vẻ quá tầm thường này.
Lưu Nhất Hàng đoán rằng Hạ Dương Ba có lẽ đang làm việc một mình ở Thành phố Lâm. Người bạn thân duy nhất của anh ấy là Hứa Ngụy Trì, cũng cần tránh đi vì tính hướng đặc biệt của anh ấy. Cái nghề luật sư này, áp lực công việc không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng được. Anh ấy cũng có thể cảm thấy rất cô đơn và cần người nói chuyện.
Lại thêm nữa, lúc trước Lưu Nhất Hàng đã từng đoán qua, họ hàng thân thiết xung quanh Hạ Dương Ba có lẽ vẫn chưa biết được tính hướng của anh ấy, mà mình lại là người duy nhất biết được bí mật của anh ấy, đã trở thành người bạn thân duy nhất của anh ở thành phố xa lạ này, cũng không có gì sai cả.
Mà Hạ Dương Ba cũng không thiếu chút tiền thuê nhà của mình, điều anh ấy thật sự thiếu chắc là một người bạn có thể thấu hiểu, trao đổi tâm tình đi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lại thêm sự quen biết nhau trước đó, Hạ Dương Ba đối xử với mình đúng là không tệ, mà bản thân anh cũng là một người rất thú vị, vì vậy, Lưu Nhất Hàng âm thầm quyết định sẽ trở thành người bạn này của anh ấy, cố gắng làm cho anh có thể cảm thấy ấm áp như ở nhà khi ở thành phố xa lạ này.
Thấy được Lưu Nhất Hàng có vẻ do dự, ngữ điệu của Hạ Dương Ba chậm lại, thận trọng nói: "Nhất Hàng, em có cần thiết phải tính toán với tôi nhiều như vậy hay không? Chúng ta... không phải là bạn bè sao?"
Bạn bè?
Đúng rồi!
Hạ Dương Ba nói đến hai từ "bạn bè" này, vừa đúng lúc Lưu Nhất Hàng cũng đang nghĩ đến nó.
Cậu đã xem Hạ Dương Ba là bạn của mình rồi, nếu không cũng không ba lần bốn lượt đi ăn cùng anh. Hạ Dương Ba là một người thú vị, bất luận là vì những án kiện tranh chấp mà anh đã từng xử lý qua hay nói đến những danh lam thắng cảnh mà anh từng đi qua. Cho dù là nói về NBA hay là nói về cúp châu Âu hay nói về chuyện bát quái của các minh tinh, hoặc là khi thảo luận về chuyện chính trị, lúc nào anh ấy cũng có những quan điểm thú vị nói hoài không hết đồng thời cũng sẽ nêu ra những câu hỏi cho Lưu Nhất Hàng và tỉ mĩ lắng nghe quan điểm của cậu.
Nói tóm lại làm bạn với Hạ Dương Ba là một điều làm cho người ta rất thoải mái, cũng đạt được nhiều điều có lợi.
Cậu nhất định là đã xem Hạ Dương Ba là bạn rồi, nếu không cũng sẽ không không đề phòng mà đem những bí mật khó chia sẽ cùng người khác của mình nói trước mặt anh.
Cậu đương nhiên đã coi Hạ Dương Ba là bạn, nếu không sau khi say rượu sẽ không đi theo anh tới đây.
Cậu tin chắc rằng, tận sâu trong thâm tâm, cậu đã coi Hạ Dương Ba là một người bạn không thể thiếu, nếu không thì làm sao cậu có thể quyết định chuyển đến sống cùng anh một cách dễ dàng như vậy?
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi một lát rồi về kí túc xá của cậu dọn đồ đến đây." Thấy vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng đã buông lỏng, Hạ Dương Ba đơn giản đưa ra quyết định cho cậu luôn.
“Chuyển đồ sao?” Lưu Nhất Hàng không phản đối việc dọn đến. “Đồ thì không cần dọn đâu. Thứ hai sau khi tan học, chỉ cần thuận tiện ghé qua lấy mấy bộ quần áo là được rồi.”
Không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình như vậy, anh không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, há hốc mồm không nói nên lời.
Lưu Nhất Hàng nhìn thấy sự kinh ngạc của Hạ Dương Ba, cậu nghĩ rằng anh ấy đang thắc mắc tại sao mình không mang hành lý của mình, cậu giải thích: “Nếu như không xin ở ngoại trú thì không thể tự chuyển ra ngoài ở, tôi chỉ đem mấy bộ quần áo mặc hàng ngày theo là được, bên đó thì giả vờ như vẫn có người ở, thỉnh thoảng quay về xem sao, để bọn người Vương Mãn Đường giúp tôi đối phó với dì kiểm tra kí túc xá..."
Lưu Nhất Hàng giải thích với anh nhưng Hạ Dương Ba cũng không nghe thấy, anh chỉ nhìn mãi dáng vẻ ríu rít đó của cậu thôi. Tóc của cậu bị tự cậu vò cho rối tung, mang theo vẻ đẹp mất trật tự, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở theo từng lời nói, ánh mắt cậu có hơi ngốc một chút, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh đó lại thật đáng yêu đến muốn đòi mạng.
“…Tới lúc đó tôi chỉ cần mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày là được rồi!” Lưu Nhất Hàng vui vẻ kết luận.
Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu chằm chằm: “Được."
“Hả?” Lưu Nhất Hàng rõ ràng là một bộ não khoa học tự nhiên điển hình, hiển nhiên cậu không thể nào vượt qua nổi những lời nói đầy lí lẽ của Hạ Dương Ba. Cậu gãi đầu một lúc lâu rồi nói: “Ý tôi không phải là như vậy… tôi cảm thấy... cảm thấy làm phiền anh như vậy... không tốt lắm ... "
Hạ Dương Ba dường như không ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy, mỉm cười với cậu: "Không có gì không tốt cả, tôi đã ở một mình quá lâu rồi, có người ở cùng cũng tốt..."
Cũng không biết là tại sao, thần kinh luôn luôn khô khan của Lưu Nhất Hàng thực sự cảm thấy rằng trong giọng điệu của Lưu Nhất Hàng mang theo chút buồn tủi, có chút u sầu, thậm chí có chút buồn bực, trong lòng không khỏi có chút mềm đi, quay người nhìn về phía Hạ Dương Ba, cắn chặt môi, trong lòng âm thầm tranh đấu dữ dội.
Hạ Dương Ba không gấp gáp cũng không khó chịu, anh chỉ lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu. Nhưng Lưu Nhất Hàng rõ ràng cảm nhận được đôi mắt luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia lại tràn đầy hi vọng thuần khiết, làm cho cậu không đành lòng từ chối. “Vậy thì… được rồi.” Ma xui quỷ khiến, Lưu Nhất Hàng vậy mà lại thực sự đồng ý, cậu thậm chí còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy, cho đến khi cậu một lần nữa nhìn thấy vẻ chân thành như vậy trên khuôn mặt cùng nụ cười của anh, cậu mới đột nhiên nhận ra cậu vừa đồng ý điều gì.
Cho dù là sự nhận thức muộn màng của cậu hay sự phấn khích ở khóe lông mày của Hạ Dương Ba thì điều đó cũng cho thấy rằng không phải Hạ Dương Ba thu nhận cậu, mà là cậu vừa vui lòng đồng ý với lời thỉnh cầu khó có thể mở miệng của Hạ Dương Ba.
Thuê nhà cũng phải tiêu tiền, cho dù là thuê ký túc xá cũng phải trả tiền thuê nhà, nghĩ đến đây, Lưu Nhất Hàng nhìn về phía Hạ Dương Ba nói: "Anh Hạ, một tháng tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Hạ Dương Ba lập tức đông cứng lại, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, như thể dùng tầm mắt xuyên thấu qua cả người cậu.
Lưu Nhất Hàng bị ánh mắt của anh nhìn cho đến ngay người, ngập ngừng hỏi: "Anh Hạ?"
Sau đó Hà Dương Ba mới gạt đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt, quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em cũng không ở lại chỗ này với tôi lâu đâu, chuyện thuê nhà không cần phải nhắc đến. Nếu như trong lòng em cảm thấy không thoải mái thì thỉnh thoảng khi có thời gian ăn cơm cùng với tôi là được."
Lưu Nhất Hàng không thể nào từ chối yêu cầu nghe có vẻ quá tầm thường này.
Lưu Nhất Hàng đoán rằng Hạ Dương Ba có lẽ đang làm việc một mình ở Thành phố Lâm. Người bạn thân duy nhất của anh ấy là Hứa Ngụy Trì, cũng cần tránh đi vì tính hướng đặc biệt của anh ấy. Cái nghề luật sư này, áp lực công việc không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng được. Anh ấy cũng có thể cảm thấy rất cô đơn và cần người nói chuyện.
Lại thêm nữa, lúc trước Lưu Nhất Hàng đã từng đoán qua, họ hàng thân thiết xung quanh Hạ Dương Ba có lẽ vẫn chưa biết được tính hướng của anh ấy, mà mình lại là người duy nhất biết được bí mật của anh ấy, đã trở thành người bạn thân duy nhất của anh ở thành phố xa lạ này, cũng không có gì sai cả.
Mà Hạ Dương Ba cũng không thiếu chút tiền thuê nhà của mình, điều anh ấy thật sự thiếu chắc là một người bạn có thể thấu hiểu, trao đổi tâm tình đi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lại thêm sự quen biết nhau trước đó, Hạ Dương Ba đối xử với mình đúng là không tệ, mà bản thân anh cũng là một người rất thú vị, vì vậy, Lưu Nhất Hàng âm thầm quyết định sẽ trở thành người bạn này của anh ấy, cố gắng làm cho anh có thể cảm thấy ấm áp như ở nhà khi ở thành phố xa lạ này.
Thấy được Lưu Nhất Hàng có vẻ do dự, ngữ điệu của Hạ Dương Ba chậm lại, thận trọng nói: "Nhất Hàng, em có cần thiết phải tính toán với tôi nhiều như vậy hay không? Chúng ta... không phải là bạn bè sao?"
Bạn bè?
Đúng rồi!
Hạ Dương Ba nói đến hai từ "bạn bè" này, vừa đúng lúc Lưu Nhất Hàng cũng đang nghĩ đến nó.
Cậu đã xem Hạ Dương Ba là bạn của mình rồi, nếu không cũng không ba lần bốn lượt đi ăn cùng anh. Hạ Dương Ba là một người thú vị, bất luận là vì những án kiện tranh chấp mà anh đã từng xử lý qua hay nói đến những danh lam thắng cảnh mà anh từng đi qua. Cho dù là nói về NBA hay là nói về cúp châu Âu hay nói về chuyện bát quái của các minh tinh, hoặc là khi thảo luận về chuyện chính trị, lúc nào anh ấy cũng có những quan điểm thú vị nói hoài không hết đồng thời cũng sẽ nêu ra những câu hỏi cho Lưu Nhất Hàng và tỉ mĩ lắng nghe quan điểm của cậu.
Nói tóm lại làm bạn với Hạ Dương Ba là một điều làm cho người ta rất thoải mái, cũng đạt được nhiều điều có lợi.
Cậu nhất định là đã xem Hạ Dương Ba là bạn rồi, nếu không cũng sẽ không không đề phòng mà đem những bí mật khó chia sẽ cùng người khác của mình nói trước mặt anh.
Cậu đương nhiên đã coi Hạ Dương Ba là bạn, nếu không sau khi say rượu sẽ không đi theo anh tới đây.
Cậu tin chắc rằng, tận sâu trong thâm tâm, cậu đã coi Hạ Dương Ba là một người bạn không thể thiếu, nếu không thì làm sao cậu có thể quyết định chuyển đến sống cùng anh một cách dễ dàng như vậy?
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi một lát rồi về kí túc xá của cậu dọn đồ đến đây." Thấy vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng đã buông lỏng, Hạ Dương Ba đơn giản đưa ra quyết định cho cậu luôn.
“Chuyển đồ sao?” Lưu Nhất Hàng không phản đối việc dọn đến. “Đồ thì không cần dọn đâu. Thứ hai sau khi tan học, chỉ cần thuận tiện ghé qua lấy mấy bộ quần áo là được rồi.”
Không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình như vậy, anh không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, há hốc mồm không nói nên lời.
Lưu Nhất Hàng nhìn thấy sự kinh ngạc của Hạ Dương Ba, cậu nghĩ rằng anh ấy đang thắc mắc tại sao mình không mang hành lý của mình, cậu giải thích: “Nếu như không xin ở ngoại trú thì không thể tự chuyển ra ngoài ở, tôi chỉ đem mấy bộ quần áo mặc hàng ngày theo là được, bên đó thì giả vờ như vẫn có người ở, thỉnh thoảng quay về xem sao, để bọn người Vương Mãn Đường giúp tôi đối phó với dì kiểm tra kí túc xá..."
Lưu Nhất Hàng giải thích với anh nhưng Hạ Dương Ba cũng không nghe thấy, anh chỉ nhìn mãi dáng vẻ ríu rít đó của cậu thôi. Tóc của cậu bị tự cậu vò cho rối tung, mang theo vẻ đẹp mất trật tự, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở theo từng lời nói, ánh mắt cậu có hơi ngốc một chút, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh đó lại thật đáng yêu đến muốn đòi mạng.
“…Tới lúc đó tôi chỉ cần mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày là được rồi!” Lưu Nhất Hàng vui vẻ kết luận.
Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu chằm chằm: “Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.