[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 30:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Anh ấy nói rằng cậu cần phải thoát ra khỏi môi trường đó và suy nghĩ về vấn đề này một cách bình tĩnh chứ không phải cứ trốn tránh nó một cách mù quáng thế này.
Anh ấy nói rằng nếu cậu chỉ vì những thứ nhỏ nhặt không đáng kể mà từ bỏ những thứ mà cậu thích làm, vậy thì điều đó có đáng không?
Lưu Nhất Hàng bất giác dừng lại, đứng trước tấm lưới bảo vệ, nhìn bãi cỏ nhân tạo xanh mướt, hồi tưởng lại những giọt mồ hôi cậu đã đổ trên sân, những nụ cười của cậu, những vết thương cậu đã trãi qua, những tràng pháo tay mà cậu nhận được trong mấy năm qua, trong lòng cậu không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.
Không thể không nói, lúc mới đầu cậu nảy sinh ra ý nghĩ "rút lui khỏi đội bóng" không có nguyên nhân nào ngoài việc muốn cách xa Trương Húc một chút, Lưu Nhất Hàng không giải thích được tại sao mình lại muốn tránh Trương Húc, trong lòng cậu thừa biết mình không phải là người làm sai, chỉ là cậu cũng không giải thích được hành vi của chính mình.
Nhưng mà, kể từ khi Hạ Dương Ba nghiêm túc nói những điều đó với cậu thì Lưu Nhất Hàng đã bắt đầu bị dao động.
Cho đến bây giờ, đứng ở bên ngoài sân vận động, nhìn những người dùng sức trẻ mà đổ mồ hôi sôi sục trên sân bóng, Lưu Nhất Hàng mới rõ ràng nhận ra rằng cậu không muốn buông xuôi, cậu không muốn từ bỏ, cậu vẫn còn rất nhiều rất nhiều sức lực, cậu cũng muốn chiến thắng ít nhất là một trận nữa.
Nghĩ tới đây, khói mù trong long Lưu Nhất Hàng như được quét qua, trở thành trời quang mây tạnh, khoé miệng cũng như có như không gợi lên một nụ cười.
Ngay tại lúc Lưu Nhất Hàng đang suy nghĩ đến xuất thần thì một người hướng về phía bọn họ mà bước đến, cậu nghe thấy âm thanh thì thầm to nhỏ của Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh thì có chút ngạc nhiên: “Trương Húc!"
Đúng là trớ trêu, bốn người trong cung một ký túc xá lại tề tựu đông đủ với nhau trong một hoàn cảnh như vậy.
Lưu Nhất Hàng quay đầu nhìn Trương Húc, khẽ cười với cậu ta: "Trương Húc."
Trương Húc có chút choáng váng trước thái độ của Lưu Nhất Hàng đối với mình, từ cái hôm uống rượu với Lưu Nhất Hàng hôm đó, cậu ta hỏi cậu: “Chúng ta có thể quay về lại như trước kia được không?”, sau khi cậu trả lời “Không thể”, thì Trương Húc đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Cậu ta đã hiểu rằng Lưu Nhất Hàng có lẽ sẽ không bao giờ đối xử với cậu ta như trước đây nữa, mà cậu ta cũng sẽ không bao giờ có thể biến lại thành một tiểu tử ngốc không lo không nghĩ như trước đây.
Mà tất cả những điều này là do chính bản thân Trương Húc cậu ta gây ra. Vì vậy, cậu ta đã nộp đơn xin học ngoại trú, sẽ chuyển ra khỏi ký túc xá vào tuần tới, cậu ta nghĩ rằng Lưu Nhất Hàng có lẽ sẽ không bao giờ muốn gặp lại cậu ta, thậm chí cậu ta còn quyết định nộp đơn rời khỏi đội bóng.
"Nhất Hàng..." Nhìn thấy nụ cười sáng lạn như trước của Lưu Nhất Hàng, bản thân Trương Húc cũng không cười được, thậm chí ngay cả chuyện mở miệng nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Lưu Nhất Hàng cười ha ha, nghĩ đến những chuyện lúc trước, chạm nhẹ vào ngực cậu ta. Hai người tương đương chiều cao, nhưng Trương Húc không ngờ Lưu Nhất Hàng lại thân mật với mình như vậy, nhất thời không chuẩn bị kịp, thân thể vô thức ngã về phía sau, theo quán tính lùi lại mấy bước.
"Hả, sao vậy? Mấy ngày nay không gặp, sao lại trở nên yếu ớt thế rồi?" Lưu Nhất Hàng nhướng mày cười giễu cợt.
Mấy người đều hơi ngạc nhiên về sự thay đổi thái độ đột ngột của Lưu Nhất Hàng đối với Trương Húc.
Trương Húc cười khổ hai tiếng: "Còn không phải sao..."
Lưu Nhất Hàng không để ý tới vẻ u sầu trong giọng điệu cậu ta, khóe miệng nhếch lên: "Vậy ngày mai khi đội bóng tiến hành huấn luyện, tôi sẽ giúp cho cậu luyện tập thật tốt?"
Trương Húc không nói chuyện, chỉ nhìn Lưu Nhất Hàng với vẻ mặt phức tạp.
Nhất thời lúc này, Lưu Nhất Hàng mới nhận ra trong giọng điệu của mình có gì đó không ổn, lông mày nhíu chặt lại: "Có chuyện gì vậy?"
“Tôi muốn rời khỏi đội bóng.” Trương Húc nói.
------------------------------------------
“Rời khỏi đội bóng?” Hai mắt Lưu Nhất Hàng hơi híp híp lại nhìn cậu ta, tựa như không chắc chắn mà cao giọng hỏi lại lần nữa.
Vương Mãn Đường cùng với Ưng Lê Minh thấy tình huống không ổn lắm lập tức vội vàng cướp lời, “Chuyện đó... chuyện đó... hai người bọn tôi còn có việc, đi trước đây... hai cậu cứ từ từ nói chuyện...” Nói xong hai người không hề bàn tới nghĩa khí mà kéo nhau quay người vắt chân lên cổ mà chạy mất.
Nhìn theo bóng dáng hai kẻ không nghĩa khí kia chạy càng ngày càng xa, Lưu Nhất Hàng không khỏi cảm thấy buồn cười, mà khi cậu quay đầu lại nhìn Trương Húc, nụ cười trên mặt lại biến mất tăm. Thấy cậu như vậy, trái tim Trương Húc lại thêm buồn bã, lạnh lẽo mấy phần.
“Vì sao?” Lưu Nhất Hàng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Trương Húc nghiêng mặt qua chỗ khác, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi ngươi trong suốt, đen nhánh tựa màn đêm kia, “Không vì sao cả.” Cậu ta cố gắng khống chế lại sự hỗn loạn trong lòng, dùng giọng điệu nhàn nhạt, nhẹ tênh như một chuyện chẳng quan trọng. Thế những sự run rẩy nhẹ nhẹ trong giọng nói lại đang bán rẻ cậu.
“Là vì tôi à?” Lưu Nhất Hàng hỏi, “Hay là vì Vạn Điềm Điềm?”
Trương Húc không đáp, cậu ta vẫn cố chấp quay mặt đi chỗ khác, ép mình không nhìn Lưu Nhất Hàng, không biết gương mặt cậu lúc này nặng nề ra sao.
Trương Húc cố chấp không nhìn Lưu Nhất Hàng mà cậu lại cố chấp nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt tựa như muốn xuyên phá gương mặt dửng dưng kia.
Mà lúc này, sân bóng cách hai người họ không xa, không biết đang xảy ra chuyện gì mà rộ lên tiếng mọi người cười nói, còn có cả tiếng huýt gió vang vang.
Trời chạng vạng những ngày đầu thu, gió nhẹ khẽ lay, xuyên qua tầng lá, lùa vào hai gương mặt anh tuấn của hai cậu thiếu niên trẻ, một khung cảnh đẹp nên thơ.
Nhưng, chỉ duy có hai người họ biết, giờ khắc này, giữa hai người đang tồn tại những đợt sóng ngầm mãnh liệt như thế nào.
“Trương Húc, đừng khiến tôi xem thường cậu.” Qua một lúc lâu, Lưu Nhất Hàng lạnh mặt lên tiếng.
Trương Húc quay phắt đầu lại, gương mặt kinh ngạc lại ngơ ngác không hiểu nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lưu Nhất Hàng nhìn cậu ta thật sâu, cậu hít một hơi thật sâu. Không thể phủ nhận, khi đối diện với ánh mắt áy náy nhìn mình của Trương Húc, cậu thật không thể nói gì quá nặng lời được, vậy nên giọng cậu dịu đi đôi chút, ho nhẹ một tiếng rồi trầm giọng hỏi: “Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, tôi cũng không thể nào làm như không thấy gì được, cũng không có cách này làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cậu hiểu chứ?”
Đáp lại cậu là sự trầm mặc nặng nề cùng ánh mắt ngày một tối đi của Trần Dương,
“Tôi không thể an ủi qua loa nói là tôi không trách cậu, nhưng điều tôi nói là thật, tôi hận được cậu... nói cho cùng... tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện là thế nào... Trương Húc...” Lưu Nhất Hàng hít một hơi thật sâu, giọng điệu mềm hẳn xuống: “Chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, cậu là người thế nào, Lưu Nhất Hàng tôi biết rõ... thế nhưng, tôi chỉ... tôi cần chính là thời gian để tiếp nhận chuyện này...”
Anh ấy nói rằng nếu cậu chỉ vì những thứ nhỏ nhặt không đáng kể mà từ bỏ những thứ mà cậu thích làm, vậy thì điều đó có đáng không?
Lưu Nhất Hàng bất giác dừng lại, đứng trước tấm lưới bảo vệ, nhìn bãi cỏ nhân tạo xanh mướt, hồi tưởng lại những giọt mồ hôi cậu đã đổ trên sân, những nụ cười của cậu, những vết thương cậu đã trãi qua, những tràng pháo tay mà cậu nhận được trong mấy năm qua, trong lòng cậu không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.
Không thể không nói, lúc mới đầu cậu nảy sinh ra ý nghĩ "rút lui khỏi đội bóng" không có nguyên nhân nào ngoài việc muốn cách xa Trương Húc một chút, Lưu Nhất Hàng không giải thích được tại sao mình lại muốn tránh Trương Húc, trong lòng cậu thừa biết mình không phải là người làm sai, chỉ là cậu cũng không giải thích được hành vi của chính mình.
Nhưng mà, kể từ khi Hạ Dương Ba nghiêm túc nói những điều đó với cậu thì Lưu Nhất Hàng đã bắt đầu bị dao động.
Cho đến bây giờ, đứng ở bên ngoài sân vận động, nhìn những người dùng sức trẻ mà đổ mồ hôi sôi sục trên sân bóng, Lưu Nhất Hàng mới rõ ràng nhận ra rằng cậu không muốn buông xuôi, cậu không muốn từ bỏ, cậu vẫn còn rất nhiều rất nhiều sức lực, cậu cũng muốn chiến thắng ít nhất là một trận nữa.
Nghĩ tới đây, khói mù trong long Lưu Nhất Hàng như được quét qua, trở thành trời quang mây tạnh, khoé miệng cũng như có như không gợi lên một nụ cười.
Ngay tại lúc Lưu Nhất Hàng đang suy nghĩ đến xuất thần thì một người hướng về phía bọn họ mà bước đến, cậu nghe thấy âm thanh thì thầm to nhỏ của Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh thì có chút ngạc nhiên: “Trương Húc!"
Đúng là trớ trêu, bốn người trong cung một ký túc xá lại tề tựu đông đủ với nhau trong một hoàn cảnh như vậy.
Lưu Nhất Hàng quay đầu nhìn Trương Húc, khẽ cười với cậu ta: "Trương Húc."
Trương Húc có chút choáng váng trước thái độ của Lưu Nhất Hàng đối với mình, từ cái hôm uống rượu với Lưu Nhất Hàng hôm đó, cậu ta hỏi cậu: “Chúng ta có thể quay về lại như trước kia được không?”, sau khi cậu trả lời “Không thể”, thì Trương Húc đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Cậu ta đã hiểu rằng Lưu Nhất Hàng có lẽ sẽ không bao giờ đối xử với cậu ta như trước đây nữa, mà cậu ta cũng sẽ không bao giờ có thể biến lại thành một tiểu tử ngốc không lo không nghĩ như trước đây.
Mà tất cả những điều này là do chính bản thân Trương Húc cậu ta gây ra. Vì vậy, cậu ta đã nộp đơn xin học ngoại trú, sẽ chuyển ra khỏi ký túc xá vào tuần tới, cậu ta nghĩ rằng Lưu Nhất Hàng có lẽ sẽ không bao giờ muốn gặp lại cậu ta, thậm chí cậu ta còn quyết định nộp đơn rời khỏi đội bóng.
"Nhất Hàng..." Nhìn thấy nụ cười sáng lạn như trước của Lưu Nhất Hàng, bản thân Trương Húc cũng không cười được, thậm chí ngay cả chuyện mở miệng nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Lưu Nhất Hàng cười ha ha, nghĩ đến những chuyện lúc trước, chạm nhẹ vào ngực cậu ta. Hai người tương đương chiều cao, nhưng Trương Húc không ngờ Lưu Nhất Hàng lại thân mật với mình như vậy, nhất thời không chuẩn bị kịp, thân thể vô thức ngã về phía sau, theo quán tính lùi lại mấy bước.
"Hả, sao vậy? Mấy ngày nay không gặp, sao lại trở nên yếu ớt thế rồi?" Lưu Nhất Hàng nhướng mày cười giễu cợt.
Mấy người đều hơi ngạc nhiên về sự thay đổi thái độ đột ngột của Lưu Nhất Hàng đối với Trương Húc.
Trương Húc cười khổ hai tiếng: "Còn không phải sao..."
Lưu Nhất Hàng không để ý tới vẻ u sầu trong giọng điệu cậu ta, khóe miệng nhếch lên: "Vậy ngày mai khi đội bóng tiến hành huấn luyện, tôi sẽ giúp cho cậu luyện tập thật tốt?"
Trương Húc không nói chuyện, chỉ nhìn Lưu Nhất Hàng với vẻ mặt phức tạp.
Nhất thời lúc này, Lưu Nhất Hàng mới nhận ra trong giọng điệu của mình có gì đó không ổn, lông mày nhíu chặt lại: "Có chuyện gì vậy?"
“Tôi muốn rời khỏi đội bóng.” Trương Húc nói.
------------------------------------------
“Rời khỏi đội bóng?” Hai mắt Lưu Nhất Hàng hơi híp híp lại nhìn cậu ta, tựa như không chắc chắn mà cao giọng hỏi lại lần nữa.
Vương Mãn Đường cùng với Ưng Lê Minh thấy tình huống không ổn lắm lập tức vội vàng cướp lời, “Chuyện đó... chuyện đó... hai người bọn tôi còn có việc, đi trước đây... hai cậu cứ từ từ nói chuyện...” Nói xong hai người không hề bàn tới nghĩa khí mà kéo nhau quay người vắt chân lên cổ mà chạy mất.
Nhìn theo bóng dáng hai kẻ không nghĩa khí kia chạy càng ngày càng xa, Lưu Nhất Hàng không khỏi cảm thấy buồn cười, mà khi cậu quay đầu lại nhìn Trương Húc, nụ cười trên mặt lại biến mất tăm. Thấy cậu như vậy, trái tim Trương Húc lại thêm buồn bã, lạnh lẽo mấy phần.
“Vì sao?” Lưu Nhất Hàng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Trương Húc nghiêng mặt qua chỗ khác, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi ngươi trong suốt, đen nhánh tựa màn đêm kia, “Không vì sao cả.” Cậu ta cố gắng khống chế lại sự hỗn loạn trong lòng, dùng giọng điệu nhàn nhạt, nhẹ tênh như một chuyện chẳng quan trọng. Thế những sự run rẩy nhẹ nhẹ trong giọng nói lại đang bán rẻ cậu.
“Là vì tôi à?” Lưu Nhất Hàng hỏi, “Hay là vì Vạn Điềm Điềm?”
Trương Húc không đáp, cậu ta vẫn cố chấp quay mặt đi chỗ khác, ép mình không nhìn Lưu Nhất Hàng, không biết gương mặt cậu lúc này nặng nề ra sao.
Trương Húc cố chấp không nhìn Lưu Nhất Hàng mà cậu lại cố chấp nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt tựa như muốn xuyên phá gương mặt dửng dưng kia.
Mà lúc này, sân bóng cách hai người họ không xa, không biết đang xảy ra chuyện gì mà rộ lên tiếng mọi người cười nói, còn có cả tiếng huýt gió vang vang.
Trời chạng vạng những ngày đầu thu, gió nhẹ khẽ lay, xuyên qua tầng lá, lùa vào hai gương mặt anh tuấn của hai cậu thiếu niên trẻ, một khung cảnh đẹp nên thơ.
Nhưng, chỉ duy có hai người họ biết, giờ khắc này, giữa hai người đang tồn tại những đợt sóng ngầm mãnh liệt như thế nào.
“Trương Húc, đừng khiến tôi xem thường cậu.” Qua một lúc lâu, Lưu Nhất Hàng lạnh mặt lên tiếng.
Trương Húc quay phắt đầu lại, gương mặt kinh ngạc lại ngơ ngác không hiểu nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lưu Nhất Hàng nhìn cậu ta thật sâu, cậu hít một hơi thật sâu. Không thể phủ nhận, khi đối diện với ánh mắt áy náy nhìn mình của Trương Húc, cậu thật không thể nói gì quá nặng lời được, vậy nên giọng cậu dịu đi đôi chút, ho nhẹ một tiếng rồi trầm giọng hỏi: “Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, tôi cũng không thể nào làm như không thấy gì được, cũng không có cách này làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cậu hiểu chứ?”
Đáp lại cậu là sự trầm mặc nặng nề cùng ánh mắt ngày một tối đi của Trần Dương,
“Tôi không thể an ủi qua loa nói là tôi không trách cậu, nhưng điều tôi nói là thật, tôi hận được cậu... nói cho cùng... tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện là thế nào... Trương Húc...” Lưu Nhất Hàng hít một hơi thật sâu, giọng điệu mềm hẳn xuống: “Chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, cậu là người thế nào, Lưu Nhất Hàng tôi biết rõ... thế nhưng, tôi chỉ... tôi cần chính là thời gian để tiếp nhận chuyện này...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.