[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Chương 6:

Tuyến Tính Đại Tạ

05/06/2023

Hạ Nhất Hàng không thể nhịn được bật cười. Anh không nghĩ Lưu Nhất Ngôn lại cư xử như một đứa trẻ với em trai mình thế này. Thật thú vị ...

Ngay khi Hạ Dương Ba đang phân tâm liền cảm thấy một luồng gió thổi tới bên người, tiếp theo là mùi vị của ánh nắng nồng đậm hòa cùng hơi thở của cỏ cây, anh không khỏi ngẩng đầu, há miệng hít một hơi thật sâu.

Có tiếng cười trầm thấp từ một người bên cạnh, sau đó, cậu hỏi thăm anh nhưng không hề tỏ ra quan tâm, thậm chí còn là giọng nói bất mãn: "Anh không sao chứ?"

Hạ Dương Ba cười muốn nói với cậu rằng anh không sao, nhưng không hiểu sao, chân anh đột nhiên mềm nhũn ra, nữa người được Lưu Nhất Hàng nhanh tay đỡ lấy.

Hạ Dương Ba không thấp, không nhiều không ít, vừa cao đúng một mét tám, không béo cũng không gầy, vai rộng eo hẹp, dáng người vừa phải, thân thể khoẻ mạnh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh vẫn duy trì tần suất tập thể dục hai lần một tuần, không phải là cường tráng nhưng cũng rất có ích cho việc giữ gìn thân hình và sức khỏe.

Anh không có tám múi cơ bụng, nhưng cũng không ít hơn bốn múi, cả người đều rắn rỏi, khỏe mạnh, sáng sủa, tóm lại là rất đẹp trai.

Anh ấy là kiểu đàn ông thoạt nhìn có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Nhưng vào lúc này, anh đang dựa vào người Lưu Nhất Hàng, người cao hơn anh nửa cái đầu, cũng không có vẻ gì đột ngột, thậm chí còn có một cảm giác hòa hợp ngoài ý muốn.

Khoảnh khắc người đó ngã xuống, Lưu Nhất Hàng vươn hai tay gần như vô thức mà ôm chặt lấy anh, không biết là do lời nhờ vả của Lưu Nhất Ngôn hay là vì cái gì khác, cậu đã ôm chặt người đàn ông cao lớn đang say đến mơ hồ, không mềm mại như một cô gái chút nào này. Vẻ mặt vốn dĩ căng thẳng bởi vì bất mãn của cậu cũng dịu đi đôi chút.

Cậu nhẹ nhàng cử động cánh tay, nhưng Hạ Dương Ba lại không hề có phản ứng.

Lưu Nhất Hàng có chút bất lực, xoay người nhìn về phía đại sảnh, mọi người đều đã nhốn nháo, cũng không có ai nhìn ra tình huống của hai người bọn họ.

"Anh Hạ? Anh... vẫn đi được chứ?" Lưu Nhất Hàng khẽ thở dài, cúi đầu hỏi anh.

"Hừ ..." Hạ Dương Ba mơ hồ trả lời, nhưng không có ý muốn tự mình đứng lên.



Lưu Nhất Hàng hoàn toàn không nói nên lời, vẻ mặt cậu đau khổ không thôi, nửa ôm nửa mang kéo người sang bên đường, một tay chống đỡ trọng lượng, đồng thời vươn tay gọi xe…

Cũng may là Lưu Nhất Hàng thuộc đội tuyển bóng đá của trường y. Ngoài ra còn tập Taekwondo từ nhỏ, sức mạnh chân và sức mạnh cánh tay của cậu rất đáng kinh ngạc, nếu không sẽ khó có thể chịu được sức nặng của toàn thân Hạ Dương Ba.

Ném Hạ Dương Ba vào ghế sau xe, Lưu Nhất Hàng tức giận đóng sầm cửa xe, sau đó nhìn lại ánh đèn sáng trưng trong khách sạn.

Cái này gọi là gì?

Hơn mười năm rồi, cuối cùng cậu cũng đợi được đến ngày chị cậu và anh Hứa tình nhân nên đôi giai ngẫu, nhưng bây giờ không hiểu tại sao cậu lại phải cùng tên ma men này ở đây lãng phí thời gian.

Tài xế taxi bấm còi hơi sốt ruột, Lưu Nhất Hàng mới tỉnh táo lại, liếc thấy người say rượu loạng choạng ngồi ở ghế sau xe, bất lực lắc đầu, kéo cửa xe ghế trước rồi nản lòng bước vào xe. Sau đó cậu nhớ rằng mình thậm chí không biết người này sống ở khách sạn nào.

“Này này… Anh Hạ…Anh ở khách sạn nào vậy?” Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, có chút ngượng ngùng hỏi Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt góc cạnh sắc bén nhưng rõ ràng có chút không kiên nhẫn của Lưu Nhất Hàng đột nhiên xuất hiện, Hạ Dương Ba cảm thấy trái tim mình đột nhiên run lên, sau đó ngu ngốc báo tên một khách sạn, rồi lại ngốc nghếch nhìn khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng, hắc hắc nở nụ cười.

Lưu Nhất Hàng thấy anh cười như vậy thì khó hiểu vô cùng, ngây người ra nhìn anh, sau đó quay mặt lại báo địa điểm cho tài xế.

Lưu Nhất Hàng đã cố gắng hết sức để giúp Hạ Dương Ba, người đã nhão nhoẹt như vũng bùn này vào khách sạn.

Sảnh của khách sạn năm sao được chiếu sáng rực rỡ và lộng lẫy.

Khi người phục vụ nhìn thấy họ, anh ta vội vàng tiến tới để giúp đỡ, ngay khi tay anh ta chạm vào cánh tay của Hạ Dương Ba thì đã bị Hạ Dương Ba dùng lực đẩy ra. Tiếp theo đó, anh liền giống như một con gấu túi lúc nào không hay, tay chân quấn lấy trên người Lưu Nhất Hàng, đầu còn đang cọ vào ngực cậu.

Những người trong khách sạn đều ngạc nhiên nhìn hai người.

Lưu Nhất Hàng xấu hổ, ngượng ngùng cười với người phục vụ, rồi nhanh chóng kéo Hạ Dương Ba vào thang máy.

Khi họ ra khỏi thang máy, chiếc áo vest thẳng tắp ban đầu của Hạ Dương Ba đã không còn thấy hình dáng ban đầu nữa, Lưu Nhất Hàng dùng một tay ấn Hạ Dương Ba vào tường, đưa tay vào túi sờ thẻ phòng.



Hạ Dương Ba đột nhiên nắm lấy tay Lưu Nhất Hàng, hai mắt nửa mở nửa nhắm, cười nửa miệng nhìn cậu: "Không ... không ở đây ..." Vừa nói, anh vừa nắm tay Lưu Nhất Hàng, một đường hướng xuống.

Bàn tay Lưu Nhất Hàng đột nhiên chạm vào một vật nóng bỏng mạnh mẽ, cậu sợ tới mức bứt ra khỏi tay Hạ Dương Ba, tức giận nhìn anh: "Anh bị bệnh à?"

Hạ Dương Ba cong môi, lãnh đạm cười, có vẻ mơ hồ nói: "Đùa chút thôi..."

Giọng nói vừa dứt, cả người lại dựa vào Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng trong lòng chửi rủa vài câu, vô lực vươn tay trong túi quần sờ vào thẻ phòng, lần này cậu tận lực chú ý cẩn thận cử động của tay mình, tránh cho chạm vào nơi xấu hổ của Hạ Dương Ba.

Theo lí thì bọn họ đều là đàn ông, thỉnh thoảng có mấy lần động dục không đúng thời điểm cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng Lưu Nhất Hàng chỉ cảm thấy khó chịu.

Không biết tại sao, cậu chỉ cảm thấy chỉ cần nhìn thấy Hạ Dương Ba là toàn thân cậu trở nên không được tự nhiên.

Có lẽ là vì bộ dạng của anh cà lơ phất phơ, có khi lại cười đùa ngả ngớn, có lẽ là mỗi khi anh nhìn về phía cậu sẽ mang theo cái dáng vẻ cười như không cười, biểu hiện giống như một con sói nhìn về phía con mồi, hoặc là....

Lưu Nhất Hàng không phải là một người tinh tế, cậu cũng không thể nói rõ đó là cái gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, Hạ Dương Ba đã sử dụng những hành động thiết thực để nói cho Liu Yihang biết sự chán ghét của cậu dành cho người này đến từ đâu.

Như để trút giận, Lưu Nhất Hàng ném Hạ Dương Ba lên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, chiếc giường khách sạn rất mềm, nhưng vì bị ném mạnh nên Hạ Dương Ba vẫn phải rên lên một tiếng vì đâu.

Anh nằm theo hình chữ đại, ngửa mặt trên chiếc giường to lớn, từ từ mở đôi mắt say xỉn, thứ đập vào mắt anh là trần nhà xoay liên tục cùng chiếc đèn chùm, sau đó một gương mặt trẻ trung hiện ra trước mắt anh.

Là... đó là Hứa Ngụy Trì năm 18 tuổi...

Giống như mùa thu năm ấy ở cổng lớn đại học G, lần đầu tiên anh gặp Hứa Ngụy Trì, người mỉm cười với anh có đôi lông mày ưa nhìn ấy, mà cũng có thể là Hứa Ngụy Trì của sau này, một Hứa Ngụy Trì luôn có khuôn mặt lạnh lùng, ít nói, hiếm khi lộ ra biểu cảm ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook