[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 8:
Tuyến Tính Đại Tạ
05/06/2023
Tiếng thở dài của cậh ấy chứa đựng sự bất lực và thương hại. Câu hỏi ngập ngừng của cậu ấy chứa đầy những băn khoăn không chắc chắn, đây là những điều mà Hạ Dương Ba cảm nhận được.
“Tôi xin lỗi.” Hạ Dương Ba không trả lời câu hỏi của Lưu Nhất Hàng, mà thay vào đó đột ngột xin lỗi cậu.
Lưu Nhất Hàng hiển nhiên sửng sốt: "Hả?"
“Buổi tối hôm qua đã làm cậu sợ rồi à?” Anh cười nhìn cậu.
Ngược lại, Lưu Nhất Hàng xấu hổ gãi đầu: "Cũng không có... ờm ...lúc đó tôi rất sốc... nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và nghĩ việc đó cũng chẳng tính là gì ..."
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói tiếp: "Về sau tôi lại cảm thấy may mắn... cũng may... May mà người nghe được những lời đó là tôi... may mà không phải anh Hứa nghe thấy..."
Hạ Dương Ba thực sự muốn mở não của Lưu Nhất Hàng để xem bên trong rốt cục có gì.
Anh không khỏi cười thầm hai tiếng: "Cậu sợ cậu ta biết?"
Lưu Nhất Hàng sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Đương nhiên! Nếu như anh Hứa biết... vậy thì chị gái tôi phải làm sao bây giờ?"
Cậu suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy nói như vậy không thích hợp, nên nói: "Ý của tôi là, cho dù anh Hứa biết thì anh ấy nhất định sẽ không cùng anh làm chuyện gì cả, nhưng mà…
Cậu không biết đang muốn nói cái gì, vì vậy có chút nhụt chí bực bội nắm lấy một nhúm tóc của mình, tức giận nói: "Dù sao bọn họ không biết là tốt nhất!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Nhất Hàng, sự cáu kỉnh của Hạ Dương Ba đã bị quăng lên chín tầng mây, nhịn không được nở nụ cười.
Anh đưa hai tay về phía sau, dùng lực chống đỡ để cơ thể ngồi dậy, đưa mặt lại gần Lưu Nhất Hàng một chút.
Anh nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, rất nghiêm túc trấn an: "Bọn họ sẽ không biết đâu."
Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, cắn môi khó hiểu nhìn anh.
“Tôi hứa rằng Hứa Ngụy Trì, chị gái cậu, hay bất cứ ai khác cũng sẽ không biết.” Anh thẳng thắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, nghiêm túc hứa.
Lưu Nhất Hàng chớp mắt, đôi mắt của cậu rất đẹp, trong veo, sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lóe lên một chút ánh sáng tinh nghịch và phóng túng, lông mi cậu ấy rất dài, Hạ Dương Ba rất ít khi nhìn thấy người đàn ông nào có lông mi dài như cậu.
Mỗi lần cậu chớp mắt, Hạ Dương Ba đều cảm thấy tim mình chấn động.
“Anh chắc chứ?” Lưu Nhất Hàng nữa tin nữa ngờ hỏi.
“Tôi đảm bảo, chỉ có cậu và tôi biết chuyện này.” Hạ Dương Ba trầm giọng đáp lời.
Có được sự bảo đảm của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống bên cạnh Hạ Dương Ba, thở dài: "A... buồn ngủ chết tôi rồi..."
Hạ Dương Ba cảm thấy buồn cười, dựa vào bên người cậu, một tay chống trên giường, một tay nhẹ nhàng đẩy vai cậu: "Cậu ngồi ở đó cả đêm, không phải chỉ chờ tôi nói ra lời này đó chứ?"
Lưu Nhất Hàng nhắm mắt lại, trả lời: "Cũng không hẳn... tôi chỉ muốn biết anh định làm gì... tôi nghĩ... nếu như anh đi tìm anh Hứa thì..."
"Vậy thì cậu định làm gì?"
"Trói anh lại."
"Ha ha ha..." Hạ Dương Ba không thể nhịn được mà phá lên cười lớn, buông lỏng sức lực trên cánh tay, cùng Lưu Nhất Hàng nằm trên giường lớn của khách sạn.
"Tôi là gay, vậy mà cậu dám nằm với tôi thế này à? Cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?" Hạ Dương Ba nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng chậm rãi quay đầu, khinh thường cười nhìn anh: "Tôi yêu người khác giới, nhưng cũng không phải gặp cô gái nào cũng động tính.”
Hà Dương Ba giật mình, bên tai nghe tiếng được Lưu Nhất Hàng nói: "Cũng như tối hôm qua vậy, anh cũng đâu có làm gì tôi, bây giờ anh có thể làm gì tôi?"
Khóe Hạ Dương Ba không nhịn được mà hơi cong lên.
Lưu Nhất Hàng còn chưa nói xong: "Mà dù sao anh cũng không còn trẻ nữa. Với sức chiến đấu của tôi, anh có thể làm gì tôi được chứ?"
Hạ Dương Ba lại cười phá lên, lần này, anh gần như cười đến không thể thở nổi.
Lưu Nhất Hàng mặc kệ anh, ở bên cạnh yên lặng chờ anh cười đủ.
Sau khi cười xong, Hạ Dương Ba chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, như được ai đó khai thông kinh mạch, chân tay thoải mái như được ngâm mình trong suối nước nóng, đến cả cơn cáu kỉnh mấy ngày nay bị cuốn đi.
"Cậu thực sự rất thú vị, Nhất Hàng."
Lưu Nghị thản nhiên lắc đầu: "Rất nhiều người cũng nói như vậy."
Hạ Dương Ba mỉm cười: "Liêm sỉ chút đi người trẻ tuổi!"
"Được thôi, ông già."
Hạ Dương Ba lại không thể nhịn cười được, anh dường như chưa bao giờ thấy ai thú vị như Lưu Nhất Hàng.
Có điều…
Anh nghĩ một ngày nào đó bộ dáng Lưu Nhất Hàng gọi anh là "ông già"...
Làm sao có thể?
Hạ Dương Ba vươn tay tự cho mình một cái tát, hận mình vì nỗi gì mà luôn nhìn trúng thẳng nam thế này?
Lưu Nhất Hàng bị tiếng tự tát mình 'bốp' mọt tiếng giòn tan kia làm cho hoảng sợ. Cậu đột nhiên bật mạnh người xuống giường, vừa kinh sợ vừa nhìn anh: "Anh không có bị biến thái đó chứ?"
Tay Hạ Dương Ba còn dừng ở trên không trung, anh nhìn Lưu Nhất Hàng hỏi: "Tôi còn chưa đủ biến thái sao?"
Nửa khuôn mặt bị tát hơi đỏ bừng, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương, Lưu Nhất Hàng đột nhiên mềm lòng một chút, nhẹ nhàng an ủi: "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Đồng tính không phải là bệnh..."
“Vậy thì là cái gì?” Hạ Dương Ba hỏi.
"Là..." Tuy nói Lưu Nhất Hàng là sinh viên trường y, đang học năm ba, ngành học lại là lâm sàng, nhưng cậu chỉ biết, ngày nay 'đồng tính luyến ái' đã sớm không thể xem là một lọi bệnh về tâm lý hay sinh lý. Hơn nữa, trong hai mươi mốt năm ngắn ngủi làm thẳng nam của mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người đồng tính sống sờ sờ như vậy, làm sao cậu có thể nói ra được đồng tính luyến ái rốt cục là gì?
“Nhưng mà, hầu hết mọi người trong xã hội đều coi những người như chúng tôi là những người không bình thường.” Hạ Dương Ba nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu khó có thể che giấu được sự buồn bã.
“Làm sao như thế được?" Lưu Nhất Hàng vội vàng nói.
"Cậu không có sao?"
"Dĩ nhiên là không!"
"Cậu sẽ... xem tôi là bạn chứ?"
Lưu Nhất Hàng do dự một chút rồi gật đầu: “Được.” Ngay sau đó, cậu lại nói thêm: “Chỉ cần là… chỉ cần anh vĩnh viễn giữ bí mật...”
Hạ Dương Ba gần như đã quên luôn chuyện đó rồi, khi Lưu Nhất Hàng vừa nhắc đến nó, nụ cười trên khoé môi của anh lập tức tắt ngúm.
Anh ngừng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lưu Nhất Hàng: "Yên tâm đi."
Sau khi Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng tách nhau ra vào phòng tắm rửa, họ cùng nhau xuống nhà ăn dưới lầu ăn chút gì đó.
Hai người câu được câu không tán gẫu, cũng xem như là hợp ý..
Lưu Nhất Hàng phát hiện Hạ Dương Ba hoàn toàn khác với người anh rể chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt Lưu Nhất Ngôn của mình. Anh ấy giống như một cậu bé lớn xác, đầy tính tò mò và cảm giác mới mẻ, anh nói chuyện rất hài hước, thậm chí là một chuyện tầm thường không có chỗ nào lạ nhưng khi nó thoát ra từ miệng anh thì đã biến thành một cuộc phiêu lưu kỳ diệu.
“Tôi xin lỗi.” Hạ Dương Ba không trả lời câu hỏi của Lưu Nhất Hàng, mà thay vào đó đột ngột xin lỗi cậu.
Lưu Nhất Hàng hiển nhiên sửng sốt: "Hả?"
“Buổi tối hôm qua đã làm cậu sợ rồi à?” Anh cười nhìn cậu.
Ngược lại, Lưu Nhất Hàng xấu hổ gãi đầu: "Cũng không có... ờm ...lúc đó tôi rất sốc... nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và nghĩ việc đó cũng chẳng tính là gì ..."
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói tiếp: "Về sau tôi lại cảm thấy may mắn... cũng may... May mà người nghe được những lời đó là tôi... may mà không phải anh Hứa nghe thấy..."
Hạ Dương Ba thực sự muốn mở não của Lưu Nhất Hàng để xem bên trong rốt cục có gì.
Anh không khỏi cười thầm hai tiếng: "Cậu sợ cậu ta biết?"
Lưu Nhất Hàng sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Đương nhiên! Nếu như anh Hứa biết... vậy thì chị gái tôi phải làm sao bây giờ?"
Cậu suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy nói như vậy không thích hợp, nên nói: "Ý của tôi là, cho dù anh Hứa biết thì anh ấy nhất định sẽ không cùng anh làm chuyện gì cả, nhưng mà…
Cậu không biết đang muốn nói cái gì, vì vậy có chút nhụt chí bực bội nắm lấy một nhúm tóc của mình, tức giận nói: "Dù sao bọn họ không biết là tốt nhất!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Nhất Hàng, sự cáu kỉnh của Hạ Dương Ba đã bị quăng lên chín tầng mây, nhịn không được nở nụ cười.
Anh đưa hai tay về phía sau, dùng lực chống đỡ để cơ thể ngồi dậy, đưa mặt lại gần Lưu Nhất Hàng một chút.
Anh nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, rất nghiêm túc trấn an: "Bọn họ sẽ không biết đâu."
Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, cắn môi khó hiểu nhìn anh.
“Tôi hứa rằng Hứa Ngụy Trì, chị gái cậu, hay bất cứ ai khác cũng sẽ không biết.” Anh thẳng thắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, nghiêm túc hứa.
Lưu Nhất Hàng chớp mắt, đôi mắt của cậu rất đẹp, trong veo, sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lóe lên một chút ánh sáng tinh nghịch và phóng túng, lông mi cậu ấy rất dài, Hạ Dương Ba rất ít khi nhìn thấy người đàn ông nào có lông mi dài như cậu.
Mỗi lần cậu chớp mắt, Hạ Dương Ba đều cảm thấy tim mình chấn động.
“Anh chắc chứ?” Lưu Nhất Hàng nữa tin nữa ngờ hỏi.
“Tôi đảm bảo, chỉ có cậu và tôi biết chuyện này.” Hạ Dương Ba trầm giọng đáp lời.
Có được sự bảo đảm của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống bên cạnh Hạ Dương Ba, thở dài: "A... buồn ngủ chết tôi rồi..."
Hạ Dương Ba cảm thấy buồn cười, dựa vào bên người cậu, một tay chống trên giường, một tay nhẹ nhàng đẩy vai cậu: "Cậu ngồi ở đó cả đêm, không phải chỉ chờ tôi nói ra lời này đó chứ?"
Lưu Nhất Hàng nhắm mắt lại, trả lời: "Cũng không hẳn... tôi chỉ muốn biết anh định làm gì... tôi nghĩ... nếu như anh đi tìm anh Hứa thì..."
"Vậy thì cậu định làm gì?"
"Trói anh lại."
"Ha ha ha..." Hạ Dương Ba không thể nhịn được mà phá lên cười lớn, buông lỏng sức lực trên cánh tay, cùng Lưu Nhất Hàng nằm trên giường lớn của khách sạn.
"Tôi là gay, vậy mà cậu dám nằm với tôi thế này à? Cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?" Hạ Dương Ba nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng chậm rãi quay đầu, khinh thường cười nhìn anh: "Tôi yêu người khác giới, nhưng cũng không phải gặp cô gái nào cũng động tính.”
Hà Dương Ba giật mình, bên tai nghe tiếng được Lưu Nhất Hàng nói: "Cũng như tối hôm qua vậy, anh cũng đâu có làm gì tôi, bây giờ anh có thể làm gì tôi?"
Khóe Hạ Dương Ba không nhịn được mà hơi cong lên.
Lưu Nhất Hàng còn chưa nói xong: "Mà dù sao anh cũng không còn trẻ nữa. Với sức chiến đấu của tôi, anh có thể làm gì tôi được chứ?"
Hạ Dương Ba lại cười phá lên, lần này, anh gần như cười đến không thể thở nổi.
Lưu Nhất Hàng mặc kệ anh, ở bên cạnh yên lặng chờ anh cười đủ.
Sau khi cười xong, Hạ Dương Ba chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, như được ai đó khai thông kinh mạch, chân tay thoải mái như được ngâm mình trong suối nước nóng, đến cả cơn cáu kỉnh mấy ngày nay bị cuốn đi.
"Cậu thực sự rất thú vị, Nhất Hàng."
Lưu Nghị thản nhiên lắc đầu: "Rất nhiều người cũng nói như vậy."
Hạ Dương Ba mỉm cười: "Liêm sỉ chút đi người trẻ tuổi!"
"Được thôi, ông già."
Hạ Dương Ba lại không thể nhịn cười được, anh dường như chưa bao giờ thấy ai thú vị như Lưu Nhất Hàng.
Có điều…
Anh nghĩ một ngày nào đó bộ dáng Lưu Nhất Hàng gọi anh là "ông già"...
Làm sao có thể?
Hạ Dương Ba vươn tay tự cho mình một cái tát, hận mình vì nỗi gì mà luôn nhìn trúng thẳng nam thế này?
Lưu Nhất Hàng bị tiếng tự tát mình 'bốp' mọt tiếng giòn tan kia làm cho hoảng sợ. Cậu đột nhiên bật mạnh người xuống giường, vừa kinh sợ vừa nhìn anh: "Anh không có bị biến thái đó chứ?"
Tay Hạ Dương Ba còn dừng ở trên không trung, anh nhìn Lưu Nhất Hàng hỏi: "Tôi còn chưa đủ biến thái sao?"
Nửa khuôn mặt bị tát hơi đỏ bừng, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương, Lưu Nhất Hàng đột nhiên mềm lòng một chút, nhẹ nhàng an ủi: "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Đồng tính không phải là bệnh..."
“Vậy thì là cái gì?” Hạ Dương Ba hỏi.
"Là..." Tuy nói Lưu Nhất Hàng là sinh viên trường y, đang học năm ba, ngành học lại là lâm sàng, nhưng cậu chỉ biết, ngày nay 'đồng tính luyến ái' đã sớm không thể xem là một lọi bệnh về tâm lý hay sinh lý. Hơn nữa, trong hai mươi mốt năm ngắn ngủi làm thẳng nam của mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người đồng tính sống sờ sờ như vậy, làm sao cậu có thể nói ra được đồng tính luyến ái rốt cục là gì?
“Nhưng mà, hầu hết mọi người trong xã hội đều coi những người như chúng tôi là những người không bình thường.” Hạ Dương Ba nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu khó có thể che giấu được sự buồn bã.
“Làm sao như thế được?" Lưu Nhất Hàng vội vàng nói.
"Cậu không có sao?"
"Dĩ nhiên là không!"
"Cậu sẽ... xem tôi là bạn chứ?"
Lưu Nhất Hàng do dự một chút rồi gật đầu: “Được.” Ngay sau đó, cậu lại nói thêm: “Chỉ cần là… chỉ cần anh vĩnh viễn giữ bí mật...”
Hạ Dương Ba gần như đã quên luôn chuyện đó rồi, khi Lưu Nhất Hàng vừa nhắc đến nó, nụ cười trên khoé môi của anh lập tức tắt ngúm.
Anh ngừng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lưu Nhất Hàng: "Yên tâm đi."
Sau khi Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng tách nhau ra vào phòng tắm rửa, họ cùng nhau xuống nhà ăn dưới lầu ăn chút gì đó.
Hai người câu được câu không tán gẫu, cũng xem như là hợp ý..
Lưu Nhất Hàng phát hiện Hạ Dương Ba hoàn toàn khác với người anh rể chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt Lưu Nhất Ngôn của mình. Anh ấy giống như một cậu bé lớn xác, đầy tính tò mò và cảm giác mới mẻ, anh nói chuyện rất hài hước, thậm chí là một chuyện tầm thường không có chỗ nào lạ nhưng khi nó thoát ra từ miệng anh thì đã biến thành một cuộc phiêu lưu kỳ diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.