Đàn Chỉ Thần Công

Chương 115: Đến chết chưa quên lòng hiếu thắng

Ngọa Long Sinh

21/05/2013

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng chàng hỏi :

- Chuyến này lão tiền bối gặp Trường Mi đại sư rồi chuẩn bị làm gì?

Bao Nhất Thiên vuốt râu trầm ngâm một chút rồi đáp :

- Một tay lão phu đã chôn sống chín tay đại cao thủ, lại dùng quỷ kế đả thương Trường Mi đại sư, có bị loạn đao phân thây cũng là đáng lắm. Nhưng lão phu nhận thấy mấy chục năm nay võ công tinh tiến không phải là ít, muốn chứng nghiệm ý nghĩ của mình trước khi chết.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Giọng nói của lão tuy uyển chuyển, nhưng trong cái mềm dẻo có cái cứng cỏi. Lão muốn động thủ cùng Trường Mi đại sư để quyết sinh tử.

Bao Nhất Thiên thở phào nói tiếp :

- Lão phu muốn kiểm chứng mấy chục năm mình lặng lẽ ngẫm nghĩ về võ công, phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ ngày nay thì ngoài Trường Mi đại sư còn ai tỷ thí được với mình?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Theo thâm ý của lão tiền bối thì dường như định động thủ tỷ đấu với Trường Mi đại sư.

Bao Nhất Thiên đáp :

- Có thể nói như vậy. Nhưng lão phu chỉ muốn chứng nghiệm ý nghĩ trong lòng rồi bất luận thắng bại, lão phu cũng tự tuyệt.

Giữa lúc ấy bỗng một tên mục đồng cưỡi trâu đi tới. Gã liếc nhìn Tiêu Lĩnh Vu mấy cái rồi lại dắt trâu đi ngay.

Bao Nhất Thiên nhìn chằm chặp vào tên mục đồng rồi nói :

- Tên mục đồng kia là một nhân vật võ lâm hóa trang.

Tiêu Lĩnh Vu cũng ngấm ngầm nhận ra là Bách Lý Băng, nghe lão nói vậy không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :

- “Cặp mắt lão này quả nhiên lợi hại. Gã mục đồng đó chính là Băng Nhi. Vạn nhất lão đòi tỷ thí với y thì thật rắc rối. Ta phải lảng sang chuyện khác mới được.”

Chàng liền đáp :

- Hiện giờ lão tiền bối đã biết rõ thân thế của tại hạ thì vụ này không liên quan gì đến tại hạ nữa. Biên Bộ huynh kia mới là người chân chính đến đón lão tiền bối.

Bao Nhất Thiên đáp :

- Phải rồi! Lão phu giải khai huyệt đạo cho y.

Đoạn lão cúi xuống giải khai huyệt đạo cho Biên Bộ.

Biên Bộ tuy bị Tiêu Lĩnh Vu điểm té nhưng vẫn tai nghe mắt thấy, đã hiểu rõ thân thế hai người. Hắn được giải huyệt rồi không biết nói gì, chỉ đứng thộn mặt ra.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Lão tiền bối chuẩn bị đi gặp Trường Mi đại sư chứ?

Bao Nhất Thiên đáp :

- Phải rồi!

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Vãn bối có lời thỉnh cầu, chẳng hiểu lão tiền bối có ưng cho chăng?

Bao Nhất Thiên hỏi lại :

- Điều gì? Các hạ hãy nói trước cho lão phu nghe.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Khi lão tiền bối hội kiến Trường Mi đại sư, vãn bối cùng mấy ông bạn cũng muốn đi theo để bái kiến một vị tiền bối cao nhân.

Bao Nhất Thiên trầm ngâm đáp :

- Lão phu không phản đối. Nhưng Trường Mi đại sư có chịu gặp các vị không lão phu chẳng thể quyết định được.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chỉ cần lão tiền bối ưng thuận cho đi. Còn nếu Trường Mi đại sư không chịu tiếp kiến thì bọn vãn bối tự ý rút lui là xong.

Bao Nhất Thiên liền hỏi :

- Các hạ có mấy ông bạn? Lai lịch họ thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ngoài vãn bối còn có Vô Vi đạo trưởng, Vân Dương Tử, Triển Diệp Thanh ở phái Võ Đương và còn có nữ tử của Bắc Thiên Tôn Giả tên gọi Bách Lý Băng. Cả thẩy là năm người.

Bao Nhất Thiên trầm ngâm :

- Được rồi! Lão phu thử coi. Nếu Trường Mi đại sư không chịu đón tiếp các vị thì cái đó chẳng liên quan gì đến lão phu.

Tiêu Lĩnh Vu cả mừng hô :

- Băng Nhi! Mau trở lại đây!

Gã mục đồng cưỡi trâu xa ngoài mấy chục dặm liền nhảy xuống chạy tới trước mặt Tiêu Lĩnh Vu.

Bao Nhất Thiên nhìn chàng thủng thẳng hỏi :

- Người này là ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đây là Bách Lý cô nương mà tại hạ vừa nhắc tới với lão tiền bối.

Bao Nhất Thiên nhìn Bách Lý Băng nói :

- Lệnh tôn Bắc Thiên Tôn Giả có quen biết lão phu.

Tiêu Lĩnh Vu liền giục Bách Lý Băng :

- Đây là Bao lão tiền bối. Băng Nhi làm lễ bái kiến đi.

Bách Lý Băng khom lưng hành lễ nói :

- Xin tham kiến lão tiền bối.

Bao Nhất Thiên cười nói :

- Ngày trước lệnh tôn đã một phen động thủ cùng lão phu. Chúng ta tỷ đấu ngàn chiêu không phân thắng bại. Hai bên đều đã biết rõ không có cách nào thắng được đối phương, đành trông nhau mà cười, dẹp bỏ xích mích. Lão phu đã khuyên lệnh tôn tham gia vào cuộc tỷ võ của mười tay đại cao thủ để định danh phận, nhưng lệnh tôn không chịu. Từ đó không gặp nhau nữa, chẳng hay tình trạng lệnh tôn hiện nay thế nào?

Bách Lý Băng đáp :

- Nhờ hồng phúc của lão tiền bối, gia phụ và gia mẫu hiện nay vẫn được tráng kiện.

Bao Nhất Thiên cười khanh khách đáp :

- Trong đời lão phu rất ít bạn hữu. Đối với lệnh tôn tuy chưa đáng kể là nghĩa thâm giao, nhưng đều kính trọng nhau về phương diện võ công.

Lão quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Chúng ta đi thôi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Lão tiền bối đã ưng cho vậy tại hạ về kêu bọn Vô Vi đạo trưởng ba người cùng đi theo...

Bao Nhất Thiên hỏi :

- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ttrong căn nhà xanh trước mặt kia. Mời lão tiền bối vào dùng trà, nghỉ ngơi một lúc rồi đi cũng chưa muộn.

Bao Nhất Thiên cười nói :

- Không hiểu Trường Mi đại sư có nhẫn nại được chăng?

Lão quay sang nhìn Biên Độ hỏi :

- Phải chăng ông bạn vâng lệnh của Trường Mi đại sư đến đón lão phu?

Biên Bộ đáp :

- Phải rồi! Vãn bối vâng lệnh đại sư đến đây nghinh tiếp lão tiền bối.

Bao Nhất Thiên hỏi :

- Trường Mi đại sư ở gần đây hay ở xa?

Biên Bộ đáp :

- Cách đây không đầy mười dặm. Đi lên núi là tới ngay.



Bao Nhất Thiên hỏi :

- Lão phu bị các vị đây giữ lại, ông bạn đã thấy rõ rồi chứ?

Biên Bộ đáp :

- Vãn bối biết rồi.

Bao Nhất Thiên đáp :

- Vậy là hay lắm, lão phu có đến chậm một lúc cũng không sao. Nếu ông bạn có áy náy thì cứ về trước nói rõ tình trạng cho Trường Mi đại sư hay. Trường hợp ông bạn không yên tâm thì chờ lão phu đi cả một thể.

Biên Bộ trầm ngâm đáp :

- Vãn bối xin chờ lão tiền bối.

Tiêu Lĩnh Vu liền dẫn mọi người về nhà. Bọn Vô Vi đạo trưởng đang ngồi chờ trong sảnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu đến bên Vô Vi đạo trưởng khẽ nói :

- Vị này chính là Bao Nhất Thiên lão tiền bối, nhân vật đã kiến trúc nên tòa Cấm cung.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Y là Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chính thị.

Lão đưa mắt nhìn Bao Nhất Thiên chấp tay nói :

- Bần đạo thất kính mất rồi.

Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên cười đáp :

- Không dám! Không dám! Chúng ta chưa quen biết nhau. Đạo trưởng hà tất phải nói vậy.

Bao Nhất Thiên nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Còn ai nữa không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Bọn vãn bối có năm người.

Nguyên Triển Diệp Thanh và Vân Dương Tử đều ở trong nhà.

Bao Nhất Thiên nói :

- Trường Mi đại sư kiếm lão phu đã mấy chục năm. Cuộc ước hẹn bữa nay lão phu mà đến chậm, nhất định y sẽ nổi nóng.

Lão vẫy tay bảo Biên Độ :

- Ông bạn dẫn dường cho chúng ta.

Biên Bộ dạ một tiếng rảo bước đi ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng :

- Đạo trưởng cùng các vị khác có muốn đi không?

Vô Vi đạo trưởng hỏi lại :

- Dĩ nhiên bọn bần đạo muốn đi lắm, nhưng không hiểu Bao lão tiền bối có ưng thuận chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Vãn bối đã nói với Bao lão tiền bối rồi, cả Vân Dương đạo huynh và Triển huynh cũng đi được.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Vậy càng hay!

Đoạn lão đứng dậy cất bước.

Biên Bộ đi trước rồi đến Bao Nhất Thiên, Tiêu Lĩnh Vu, Bách Lý Băng và bọn Vô Vi đạo trưởng.

Đoàn người ra khỏi nhà gianh, đi về phía vách núi đứng dựng.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu nhìn lên thấy vách núi trơn tuột như một bức tường, bụng bảo dạ :

- Dù ai khinh công cao cường đến đâu cũng chẳng thể tung mình nhảy lên đến sườn núi, đành là thi triển Bích Hổ công để ngoi lên vậy. Lạ ở chỗ hai bên vách đá nhẵn thín đều mọc những cây tùng. Nếu vịn vào vách mà lên thì phải theo những cây tùng ở mé bên mà trèo mới có chỗ mượn đà...

Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe Biên Bộ chũm môi huýt lên một tiếng còi.

Tiếng huýt vừa dứt, trên sườn núi đột nhiên có sợi dây lớn thõng xuống.

Biên Bộ nói :

- Chúng ta vịn dây mà trèo. Tại hạ xin lên trước dẫn đường.

Hắn nắm lấy sợi dây trèo trước.

Quần hào liền trèo theo. Những người này đều là cao thủ hạng nhất. Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn người đã lên tới đỉnh vách núi.

Mọi người ngửng đầu trông lên đã thấy trong rừng thấp thoáng lộ ra một góc tòa lầu đỏ chói.

Bao Nhất Thiên nhìn tòa lầu cười hỏi :

- Đại sư ở trong tòa lầu hồng kia ư?

Biên Bộ đáp :

- Đúng thế!

Hắn bước lẹ đi tới.

Bao Nhất Thiên cùng bọn Tiêu Lĩnh Vu theo sau Biên Bộ đi qua một khu rừng rậm đến trước cửa hồng lâu.

Biên Bộ quay lại nhìn Bao Nhất Thiên nói :

- Xin lão tiền bối chờ một chút. Tại hạ vào thông báo.

Rồi hắn đi vào trong cổng.

Tòa lầu hồng này là một căn nhà ngói, xây bằng gạch đỏ, dựng theo hình thể trái núi, rộng không đầu một trượng nhưng đi sâu mãi vào bên trong.

Nơi đây có vẻ quạnh hiu. Ngoài bọn người mới đến, chẳng thấy bóng một ai.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Vô Vi đạo trưởng khẽ hỏi :

- Đạo trưởng đã ở đây một thời gian khá lâu có biết tòa hồng lâu này không?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Nói ra lại mắc cỡ. Bần đạo tuy ở đây khá lâu mà hình thế xung quanh cũng không hiểu rõ, lại chưa lên trái núi này lần nào. Nếu bữa nay không đi với Tiêu đại hiệp thì cũng chẳng biết trong rừng rậm trên ngọn núi này có tòa hồng lâu.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Cách kiến trúc tòa hồng lâu này có vẻ quái dị, không giống lối nhà ở thông thường.

Bỗng nghe Bao Nhất Thiên tự nói một mình :

- Quả một âm cảnh cho người sống ở.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :

- “Ta bảo là cách kiến trúc kỳ quái. Té ra căn nhà này vừa dài vừa sâu giống như cỗ quan tài.”

Bỗng thấy Biên Bộ lật đật chạy ra.

Bao Nhất Thiên hỏi ngay :

- Trường Mi đại sư có ở trong đó chứ?

Biên Bộ đáp :

- Đại sư đang kính cẩn chờ đại giá.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Bọn tại hạ có thể theo vào được không?

Biên Bộ đáp :

- Tiêu đại hiệp là tinh anh trong đám hậu tiến. Lão thiền sư dặn tại hạ thay mặt mời vào.



Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Các hạ dạy quá lời. Tại hạ không dám đâu...

Chàng đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng nói tiếp :

- Còn mấy vị này đều là môn hạ phái Võ Đang.

Biên Bộ gật đầu ngắt lời :

- Tại hạ đều đã bẩm rõ. Xin mời các vị vào trong tương kiến.

Bao Nhất Thiên đi trước, bọn Tiêu Lĩnh Vu theo sau. Biên Bộ đi sau cùng.

Xuyên qua hai từng viện nhỏ hẹp thì đến mặt sau sảnh đường.

Phòng khách này là gian cuối cùng cũng là phòng rộng nhất trong viện lạc.

Bỗng nghe âm thanh trang trọng từ trong phòng vọng ra :

- Bao thí chủ đầy ư?

Bao Nhất Thiên cười khanh khách đáp :

- Đại sư vẫn bình yên chứ?

Rồi từ từ tiến vào sảnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu theo vào. Chàng ngửng đầu lên nhìn thấy một vị lão tăng mình mặc áo cà sa, hai mắt nhắm lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn để tựa vào bức vách phía sau. Hai hàng lông mi dài của nhà sư đã bạc trắng đấp xuống mắt.

Phía sau vị lão tăng, một người áo xanh chừng 36, 37 tuổi đứng đó. Người ngồi mé phải là Vũ Văn Hàn Đào.

Lại nghe Trường Mi đại sư chậm rãi nói tiếp :

- Mời Tiêu đại hiệp, Bao thí chủ và các vị tùy tiện ngồi chơi.

Bao Nhất Thiên ngồi ghế đầu, rồi đến Tiêu Lĩnh Vu, bọn Vô Vi đạo trưởng cũng thứ tự ngồi cả xuống.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Vũ Văn huynh bình yên chứ?

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :

- Nhờ hồng phúc của Tiêu đại hiệp, tại hạ nhân một phen hiểu lầm mà chuyển họa thành phúc, đã được lão thiền sư dạy cho nhiều điều rất bổ ích.

Trường Mi đại sư thở dài tiếp :

- Về phần lão tăng cũng được hiểu rõ tình thế hiện nay trên chốn giang hồ.

Tiêu Lĩnh Vu đối với bậc tiền bối dị nhân này rất đem lòng kính ngưỡng nên cực kỳ chú ý đến lão. Chàng thấy cặp lông mày dài dấp xuống mắt, lão ngồi xếp bằng mà chòm râu bạc chùng xuống đến đất. Hai bên má đều có vết thương tựa hồ bị mũi dao khoét sâu vào mất một miếng thịt. Lúc lão nói hai mắt cũng không mở ra được.

Bao Nhất Thiên đột nhiên thở phào, lên tiếng hỏi :

- Bao mỗ chờ ở ngoài đã lâu rồi. Lão thiền sư bữa nay triệu đến phải chăng là để xử trí Bao mỗ?

Trường Mi đại sư đáp :

- Lão tăng định ở cho hết tình địa chủ, nhưng Bao thí chủ nóng nảy như vậy, lão tăng đành giảm bớt lễ nghi.

Bao Nhất Thiên nói :

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tại hạ mấy chục năm nay vẫn nóng tính như trước. Xin lão thiền sư nói huỵch toẹt cho hay bữa nay triệu tại hạ đến đây với dụng ý gì?

Trường Mi đại sư đáp :

- Lão tăng cũng lấy làm xấu hổ với đức Phật. Phật pháp vô biên mà không hóa giải được những điều chứa chất trong lòng lão tăng.

Bao Nhất Thiên nói :

- Bao mỗ biết lắm. Mấy chục năm nay, trong lòng Bao mỗ vẫn hồi hộp không yên. Đáng lý Bao mỗ tự xử rồi, nhưng lại được biết lão thiền sư còn ở nhân gian, đành lưu lại tấm thân tội lỗi để chờ thiền sư phát lạc.

Trường Mi đại sư đáp :

- Hỡi ôi! Lão tăng được gặp Vũ Văn thí chủ mới biết hiện nay trên chốn giang hồ biến đổi rất nhiều! Nếu không phải Nam Dật Công, Trang Sơn Bối, Liễu Tiên Tử hợp lực tạo nên Tiêu đại hiệp và nếu chàng không phải là người tài trí tuyệt luân thì giang hồ lâm vào tình trạng cực kỳ bi thảm! Tai họa bắt nguồn ở lòng hiếu thắng thái quá của Bao thí chủ từ mấy chục năm về trước...

Lão dừng lại dường như để nghĩ chuyện đã qua, hồi lâu mới thủng thẳng nói tiếp :

- Chắc Bao thí chủ cũng đã hiểu cuộc tỷ võ giữa mười tay cao thủ phải phân cao thấp, nhưng thủy chung vẫn giữ thế quân bình rất vi diệu khiến cuộc tranh giành có duy trì được vĩnh viễn không phân thắng bại. Vị nào cũng có một lòng tin tưởng mãnh liệt như vậy.

Bao Nhất Thiên nghe Trường Mi đại sư nhắc tới nguyên nhân bất phân thắng bại về cuộc tỷ võ giữa mười tay cao thủ, liền đáp :

- Đúng thế! Đến bây giờ tại hạ còn nhiều chỗ nghĩ không ra. Chính tại hạ đã có lần đáng lý bị thương về cây tiêu của Trương Phóng nhưng thế đánh của y chợt chệch đi khiến tại hạ không đến nỗi thất bại.

Trường Mi đại sư nói :

- Lão tăng tin rằng cả mười vị tham gia cuộc tỷ võ đều có kinh nghiệm như vậy. Hỡi ơi, thể chất và sở học của mỗi người đều khác nhau thì tỷ đấu một hai lần giữ được thế quân bình đã là quá lắm rồi. Vậy mà sau những cuộc tỷ đấu liên miên vẫn bất phân thắng bại thì thật khó tin quá...

Bao Nhất Thiên gật đầu lia lịa ngắt lời :

- Tại hạ hiểu rồi! Tại hạ hiểu rồi! Đó đều nhờ ở công trình của đại sư ngấm ngầm giúp đỡ. Hỡi ơi, khi đó cả mười người bọn tại hạ đều công nhận bản lãnh lão thiền sư tinh thâm hơn hết, nhưng chẳng ai nói ra mà thôi. Hóa thân lão nhân Soái Thiên Nghi chỉ nói đến mười đại cao thủ là đã có ý đặt lão thiền sư riêng ra rồi.

Trường Mi đại sư đáp :

- Lão tăng không muốn dành lấy vinh dự là cao thủ đệ nhất thiên hạ chỉ vì mục đích cuộc tỷ võ tiếp tục vĩnh viễn. Hành động tỷ võ dành giật cao danh của mười đại cao thủ đều có tác dụng trấn áp cả tòa giang hồ và khiến cho bọn tà ác không dám vọng động. Ngờ đâu Bao thí chủ vì ý niệm hiếu thắng, dựng nên tòa Cung cấm rồi giết chết chín tay đại cao thủ...

Bao Nhất Thiên ngắt lời nói :

- Đại sư bất tất phải nói thêm nữa, Bao mỗ đã biết tội rồi.

Lão cất cao giọng nói tiếp :

- Đại sư! Đại sư định đối phó với Bao mỗ bằng cách nào xin nói rõ ra.

Trường Mi đại sư hỏi :

- Bao thí chủ tính sao?

Bao Nhất Thiên đáp :

- Tại hạ là kẻ có tội, chỉ chờ đại sư phát lạc.

Trường Mi đại sư hỏi :

- Phải chăng Bao thí chủ có ý để người ta tru lục.

Bao Nhất Thiên trầm ngâm đáp :

- Tại hạ quả có ý như vậy, nhưng còn một điều tâm nguyện, hy vọng được đại sư chấp thuận.

Trường Mi đại sư nói :

- Xin Bao thí chủ cho hay.

Bao Nhất Thiên đáp :

- Mấy năm gần đây tại hạ nhận thấy võ công của mình thành tựu một cách phá kỷ lục. Phóng nhãn quan nhìn ra thiên hạ, Bao mỗ chỉ thấy còn một mình đại sư là kình địch trong con mắt tại hạ. Tại hạ quyết không có lòng trốn tránh, chỉ kỳ vọng nơi đại sư ưng cho tỷ thí thân thủ một phen cho thỏa ý lòng. Bất hạnh tại hạ thất bại, bị chết về tay đại sư thì cũng kể như là đại sư báo thù cho những vị kia. Trường hợp tại hạ may mắn mà thắng đại sư thì tại hạ cũng tự tuyệt mà tạ tội với thiên hạ.

Không hiểu ý kiến đại sư thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

- Bao Nhất Thiên khẩu khí lớn quá, nói toàn lời cuồng ngạo không hiểu có dụng tâm gì, thực khó mà đoán được...

Bỗng nghe Trường Mi đại sư hỏi lại :

- Chủ ý của Bao thí chủ là muốn tỷ võ với lão tăng...

Bao Nhất Thiên ngắt lời :

- Không dám nói chuyện tỷ võ, mà chỉ muốn thử coi việc tham khảo mấy chục năm đã thành tựu đến đâu?

Trường Mi hòa thượng đáp :

- Được rồi! Lão tăng ưng thuận lời thỉnh cầu của thí chủ.

Bao Nhất Thiên đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Vô Vi đạo trưởng nói :

- Khi tại hạ cùng đại sư chứng nhiệm võ công, xin các vị hay hơn hết là tránh xa thêm một chút để khỏi bị vạ lây.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Không sao đâu. Bọn tại hạ lui vào góc sảnh đường để coi hai vị ấn chứng võ công. Trước khi hai vị chưa phân thắng bại, bọn tại hạ quyết chẳng ra tay dúng vào.

Bao Nhất Thiên cười ha hả nói :

- Tiêu Lĩnh Vu nhỏ tuổi mà khẩu khí lớn quá, nên biết cuộc tỷ võ này giữa lão phu và Trường Mi đại sư khác với người thường. Nguyên về phần lão phu thì các vị nếu ngồi trong vòng một trượng củng bị quyền phong đả thương.

Tiêu Lĩnh Vu vẫy tay một cái. Bọn Vô Vi đạo trưởng, Vân Dương Tử, Triển Diệp Thanh, Vũ Văn Hàn Đào đều đứng dậy đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đàn Chỉ Thần Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook