Chương 701: Bị Bôi Đen
SS Hà Thần
06/09/2023
Đông Hoàng Thánh Kiệt nghĩ là Khương Phàm sẽ thừa cơ yêu cầu điều kiện,
sau đó thả củ khoai lang bỏng tay Ngu Khuynh Thành này, không nghĩ tới
vậy mà hắn vẫn cưỡng ép giữ lại, còn hung hăng cảnh cáo Ngu Chính Hùng.
Tiểu gia hỏa có cá tính.
Đông Hoàng Như Yên nói:
- Đây không phải cường thế, hắn là đáng sợ, không hề giống hài tử mười mấy tuổi. Ta cũng không muốn ở chung cùng loại người này.
- Ngươi không muốn cũng phải đi, đây là mệnh lệnh của Thánh Thú.
Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn qua phương hướng Khương Phàm rời khỏi, nói:
- Thời điểm hắn nhìn thấy cây hỏa vũ kia, biểu hiện rất quái dị, không phải hiếu kỳ, mà là cảnh giác. Ta hoài nghi hắn có chỗ phát giác, cố ý không tiếp nhận.
- Rốt cuộc bên trong hỏa vũ có bí mật gì? Ta nhớ không lầm, hình như nó đã ở chỗ này hơn một trăm năm rồi.
- Rốt cuộc hỏa vũ phong tồn bí mật gì, ngay cả thần giáo cũng đều không hoàn toàn xác định được, nhưng thần giáo từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ truy tra. Ngươi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, nếu quả thật có thể tra được cái gì từ Khương Phàm, lão tổ đều sẽ tự mình tiếp kiến ngươi.
- Thế nhưng... Hắn hình như không quá không đứng đắn, lại muốn cùng người khác tạo hài tử.
- Không đứng đắn không phải thể ngoài miệng, mà là ánh mắt. Trong mắt của hắn không có tà quang, chỉ là vì muốn nhục nhã Hỗn Độn Tử Phủ mà thôi. Đừng lề mề, mau đi đi. Nếu như Khương Phàm thật thông minh, vào hôm nay hắn liền sẽ rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, đến Vô Hồi thánh địa tránh đầu gió, ngươi vừa vặn bồi tiếp rời khỏi.
Khương Phàm trở lại thánh điện liền thu Ngu Khuynh Thành vào thanh đồng tiểu tháp, nhốt lại, lại còn để lại một câu:
- Chờ một lát nữa, ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi.
- Ngươi là tên súc sinh, hổn đản, ta phải giết ngươi.
Ngu Khuynh Thành ở trong lồng giam hắc ám sụp đổ thét lên.
Lâm Thiên Lộc tìm tới bọn hắn:
- Khương Phàm, bây giờ ngươi liền về Vô Hồi thánh địa, chuyện nơi đây trước tiên ngươi không cần quan tâm. Hàn Ngạo, ngươi cũng đi theo trở về.
Hàn Ngạo nói:
- Ta mới từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo có được một bảo bối, chờ ta dung hợp rồi hẳn đi.
- Rời khỏi ngay bây giờ, trên đường lại từ từ dung hợp.
Lâm Thiên Lộc ra hiệu với nam tử cường tráng bên cạnh.
- Hai vị sư đệ, đi thôi.
Nam tử này là đại đệ tử thân truyền của Lâm Thiên Lộc.
- Ngài cũng nên cẩn thận, Hỗn Độn Tử Phủ và Chí Tôn Kim Thành hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khương Phàm nhắc nhở một câu, sau đó rời khỏi.
Khi Đông Hoàng Như Yên đi đến thánh điện, Khương Phàm, Hàn Ngạo đã thông qua cánh cửa hư không, rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám.
Lúc này La Phù đang chìm vào trong không khí khẩn trương cùng náo nhiệt.
Thắng lợi ở Đại Hoang của bọn người Lâm Thiên Lộc đã chấn phấn Vô Hồi thánh địa. Mà sau khi giải quyết nguy cơ nơi đó xong, bọn hắn liền có thể buông tay buông chân giằng co cùng Ly Hỏa thánh địa.
Vài ngày sau!
Khi hơn hai ngàn quan tài đặt tới giới tuyến La Phù và Hoang Mãng nguyên, Hoang Mãng nguyên đã lâm vào oanh động.
Vô Hồi Thánh Chủ tự mình mang theo hơn hai ngàn cái quan tài, bày ra tại khu vực giao tiếp giữa La Phù và Hoang Mãng nguyên, cũng chính thức tuyên cáo thiên hạ!
- Ly Hỏa thánh địa tổn hại Đại Hoang, đột nhiên đánh lén vực sâu, để hắc ám mất khống chế, trăm vạn ác linh ra khỏi vực sâu. Hắc ám xâm nhập, ác linh bạo động, trùng kích m Dương hà, gây họa tới địa vực Tân Hải, để ngàn vạn sinh linh chết thảm. Tiếng La Phù kêu than dậy ở khắp trời đất, ác linh chiếm cứ Tân Hải.
- Ly Hỏa thánh địa, hèn hạ vô sỉ, bất nhân bất nghĩa. Thánh địa làm bậy. Ly Hỏa Thánh Chủ, tàn nhẫn bạo ngược, thị sát thành tính. Thánh Chủ làm bậy.
- Vô Hồi thánh địa liều chết phong ấn vực sâu, thương vong thảm trọng, máu chảy thành sông. Các tông La Phù, trung dũng tương trợ, chết thảm hơn phân nửa. Chúng ta có tội gì? Chúng ta tội gì mà lại làm đến tận đây? Kêu đau tai ai!
- Ta, Vô Hồi Thánh Chủ, lần này chiêu cáo thiên hạ, Vô Hồi thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa, không đội trời chung. Cái chết của ngàn vạn sinh linh do ta tự mình báo thù, anh linh La Phù, Vô Hồi chiến tử, do ta tự mình báo thù.
- Tuyên chiến!
Tin tức vừa ra, thiên hạ xôn xao.
Như cuồng phong, như kinh lôi.
Oanh động càng ngày càng nghiêm trọng!
Trong mấy ngày ngắn ngủi đã truyền khắp La Phù sơn mạch, Hoang Mãng nguyên, cùng Thập Vạn Đại Sơn, quỷ khóc rừng cây.
Chỉ là sau khi các phương nhận được tin tức, mặt mũi đều là đầy dấu chấm hỏi.
Đại Hoang loạn rồi?
Ngàn vạn sinh linh gặp nạn?
Đây là chuyện lúc nào?
Sao lại không có chút động tĩnh gì?
Vô Hồi thánh địa lại muốn tuyên chiến cùng Ly Hỏa thánh địa sao?
Lại còn là không đội trời chung?
Trách nhiệm của thánh địa thiên hạ là bảo vệ dân chúng, chưa bao giờ phát sinh qua tiền lệ thánh địa khai chiến lẫn nhau.
Chuyện sắp phải ồn ào lớn rồi!!
Lúc bọn hắn đang phái người kiểm tra đối chiếu sự thật thì lại lấy được tin tức càng rung động —— Vô Hồi Thánh Chủ đã mang theo hơn năm ngàn người Vô Hồi thánh địa cùng La Phù sơn mạch, khiêng hai ngàn quan tài đi thẳng đến Hoang Mãng nguyên.
- Hèn hạ, vô sỉ, hỗn đản! Con mụ điên này! Ở đâu mà chết ngàn vạn sinh linh? Ở đâu mà tiếng La Phù kêu than dậy khắp trời đất? Chết tiệt, ác linh chiếm cứ Tân Hải chỗ nào rồi? Mụ ta không cần cái mặt mo rồi sao? Còn nói ta tàn nhẫn giết? Ta thấy tâm lý mụ nàng là có vấn đề mới đúng!
Ly Hỏa thánh địa!
Thánh Chủ nho nhã cao quý không có chút hình tượng nào đứng ở trước cửa điện rộng rãi, chỉ về hướng Vô Hồi thánh chửi ầm lên. Bộ dáng điên cuồng để các đệ tử và trưởng lão trong ngoài điện đều thấp thỏm lo âu, lại có chút hoảng hốt, đây là Thánh Chủ tôn quý bình thường ăn nói nghiêm túc, có ý tứ của bọn hắn sao?
Tuy nhiên Vô Hồi Thánh Chủ thực sự quá không biết xấu hổ.
Bọn hắn còn không có công bố chân tướng "Dìm nước Ly Hỏa thánh địa", Vô Hồi thánh địa lại còn dám trả đũa vu oan hãm hại bọn hắn.
Đông Hoàng Như Yên nói:
- Đây không phải cường thế, hắn là đáng sợ, không hề giống hài tử mười mấy tuổi. Ta cũng không muốn ở chung cùng loại người này.
- Ngươi không muốn cũng phải đi, đây là mệnh lệnh của Thánh Thú.
Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn qua phương hướng Khương Phàm rời khỏi, nói:
- Thời điểm hắn nhìn thấy cây hỏa vũ kia, biểu hiện rất quái dị, không phải hiếu kỳ, mà là cảnh giác. Ta hoài nghi hắn có chỗ phát giác, cố ý không tiếp nhận.
- Rốt cuộc bên trong hỏa vũ có bí mật gì? Ta nhớ không lầm, hình như nó đã ở chỗ này hơn một trăm năm rồi.
- Rốt cuộc hỏa vũ phong tồn bí mật gì, ngay cả thần giáo cũng đều không hoàn toàn xác định được, nhưng thần giáo từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ truy tra. Ngươi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, nếu quả thật có thể tra được cái gì từ Khương Phàm, lão tổ đều sẽ tự mình tiếp kiến ngươi.
- Thế nhưng... Hắn hình như không quá không đứng đắn, lại muốn cùng người khác tạo hài tử.
- Không đứng đắn không phải thể ngoài miệng, mà là ánh mắt. Trong mắt của hắn không có tà quang, chỉ là vì muốn nhục nhã Hỗn Độn Tử Phủ mà thôi. Đừng lề mề, mau đi đi. Nếu như Khương Phàm thật thông minh, vào hôm nay hắn liền sẽ rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, đến Vô Hồi thánh địa tránh đầu gió, ngươi vừa vặn bồi tiếp rời khỏi.
Khương Phàm trở lại thánh điện liền thu Ngu Khuynh Thành vào thanh đồng tiểu tháp, nhốt lại, lại còn để lại một câu:
- Chờ một lát nữa, ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi.
- Ngươi là tên súc sinh, hổn đản, ta phải giết ngươi.
Ngu Khuynh Thành ở trong lồng giam hắc ám sụp đổ thét lên.
Lâm Thiên Lộc tìm tới bọn hắn:
- Khương Phàm, bây giờ ngươi liền về Vô Hồi thánh địa, chuyện nơi đây trước tiên ngươi không cần quan tâm. Hàn Ngạo, ngươi cũng đi theo trở về.
Hàn Ngạo nói:
- Ta mới từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo có được một bảo bối, chờ ta dung hợp rồi hẳn đi.
- Rời khỏi ngay bây giờ, trên đường lại từ từ dung hợp.
Lâm Thiên Lộc ra hiệu với nam tử cường tráng bên cạnh.
- Hai vị sư đệ, đi thôi.
Nam tử này là đại đệ tử thân truyền của Lâm Thiên Lộc.
- Ngài cũng nên cẩn thận, Hỗn Độn Tử Phủ và Chí Tôn Kim Thành hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khương Phàm nhắc nhở một câu, sau đó rời khỏi.
Khi Đông Hoàng Như Yên đi đến thánh điện, Khương Phàm, Hàn Ngạo đã thông qua cánh cửa hư không, rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám.
Lúc này La Phù đang chìm vào trong không khí khẩn trương cùng náo nhiệt.
Thắng lợi ở Đại Hoang của bọn người Lâm Thiên Lộc đã chấn phấn Vô Hồi thánh địa. Mà sau khi giải quyết nguy cơ nơi đó xong, bọn hắn liền có thể buông tay buông chân giằng co cùng Ly Hỏa thánh địa.
Vài ngày sau!
Khi hơn hai ngàn quan tài đặt tới giới tuyến La Phù và Hoang Mãng nguyên, Hoang Mãng nguyên đã lâm vào oanh động.
Vô Hồi Thánh Chủ tự mình mang theo hơn hai ngàn cái quan tài, bày ra tại khu vực giao tiếp giữa La Phù và Hoang Mãng nguyên, cũng chính thức tuyên cáo thiên hạ!
- Ly Hỏa thánh địa tổn hại Đại Hoang, đột nhiên đánh lén vực sâu, để hắc ám mất khống chế, trăm vạn ác linh ra khỏi vực sâu. Hắc ám xâm nhập, ác linh bạo động, trùng kích m Dương hà, gây họa tới địa vực Tân Hải, để ngàn vạn sinh linh chết thảm. Tiếng La Phù kêu than dậy ở khắp trời đất, ác linh chiếm cứ Tân Hải.
- Ly Hỏa thánh địa, hèn hạ vô sỉ, bất nhân bất nghĩa. Thánh địa làm bậy. Ly Hỏa Thánh Chủ, tàn nhẫn bạo ngược, thị sát thành tính. Thánh Chủ làm bậy.
- Vô Hồi thánh địa liều chết phong ấn vực sâu, thương vong thảm trọng, máu chảy thành sông. Các tông La Phù, trung dũng tương trợ, chết thảm hơn phân nửa. Chúng ta có tội gì? Chúng ta tội gì mà lại làm đến tận đây? Kêu đau tai ai!
- Ta, Vô Hồi Thánh Chủ, lần này chiêu cáo thiên hạ, Vô Hồi thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa, không đội trời chung. Cái chết của ngàn vạn sinh linh do ta tự mình báo thù, anh linh La Phù, Vô Hồi chiến tử, do ta tự mình báo thù.
- Tuyên chiến!
Tin tức vừa ra, thiên hạ xôn xao.
Như cuồng phong, như kinh lôi.
Oanh động càng ngày càng nghiêm trọng!
Trong mấy ngày ngắn ngủi đã truyền khắp La Phù sơn mạch, Hoang Mãng nguyên, cùng Thập Vạn Đại Sơn, quỷ khóc rừng cây.
Chỉ là sau khi các phương nhận được tin tức, mặt mũi đều là đầy dấu chấm hỏi.
Đại Hoang loạn rồi?
Ngàn vạn sinh linh gặp nạn?
Đây là chuyện lúc nào?
Sao lại không có chút động tĩnh gì?
Vô Hồi thánh địa lại muốn tuyên chiến cùng Ly Hỏa thánh địa sao?
Lại còn là không đội trời chung?
Trách nhiệm của thánh địa thiên hạ là bảo vệ dân chúng, chưa bao giờ phát sinh qua tiền lệ thánh địa khai chiến lẫn nhau.
Chuyện sắp phải ồn ào lớn rồi!!
Lúc bọn hắn đang phái người kiểm tra đối chiếu sự thật thì lại lấy được tin tức càng rung động —— Vô Hồi Thánh Chủ đã mang theo hơn năm ngàn người Vô Hồi thánh địa cùng La Phù sơn mạch, khiêng hai ngàn quan tài đi thẳng đến Hoang Mãng nguyên.
- Hèn hạ, vô sỉ, hỗn đản! Con mụ điên này! Ở đâu mà chết ngàn vạn sinh linh? Ở đâu mà tiếng La Phù kêu than dậy khắp trời đất? Chết tiệt, ác linh chiếm cứ Tân Hải chỗ nào rồi? Mụ ta không cần cái mặt mo rồi sao? Còn nói ta tàn nhẫn giết? Ta thấy tâm lý mụ nàng là có vấn đề mới đúng!
Ly Hỏa thánh địa!
Thánh Chủ nho nhã cao quý không có chút hình tượng nào đứng ở trước cửa điện rộng rãi, chỉ về hướng Vô Hồi thánh chửi ầm lên. Bộ dáng điên cuồng để các đệ tử và trưởng lão trong ngoài điện đều thấp thỏm lo âu, lại có chút hoảng hốt, đây là Thánh Chủ tôn quý bình thường ăn nói nghiêm túc, có ý tứ của bọn hắn sao?
Tuy nhiên Vô Hồi Thánh Chủ thực sự quá không biết xấu hổ.
Bọn hắn còn không có công bố chân tướng "Dìm nước Ly Hỏa thánh địa", Vô Hồi thánh địa lại còn dám trả đũa vu oan hãm hại bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.