Chương 1948: Biến Ảo Khôn Lường (1)
SS Hà Thần
12/07/2024
- Thỏa mãn hai điều kiện của ta, ngươi có thể rời khỏi.
- Bớt nói những lời này với ta, bọn hắn giết tới, đế cốt không liên hệ gì tới ngươi. Ngươi, bỏ được?
- Ngươi có thể thử một chút.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên tinh quang, tùy thời chuẩn bị ẩn vào hư không.
- Ngươi không còn là ngươi năm đó, ta càng không phải là ta năm đó, ta phải giết ngươi, có thể làm được không một tiếng động.
Thiệu Thanh Duẫn mang theo ánh mắt giá lạnh nhìn Khương Phàm, đưa tay triệu ra một cái hộp ngọc.
Khương Phàm thoáng cảnh giác, quả quyết muốn ẩn vào hư không.
Thiệu Thanh Duẫn khẽ chụp năm ngón tay, hộp ngọc run run, trong nháy mắt nổ lên gợn sóng vô hình, khuấy động mấy vạn mét.
Thời gian, giam cầm!
Khương Phàm đang muốn lui lại thân thể đột ngột bị định trụ, ngay cả tinh quang đang dâng lên cũng đều đọng lại.
Thiệu Thanh Duẫn đi đến trước mặt Khương Phàm, trong ánh mắt đen kịt hiện ra hơi lạnh thấu xương, nàng nhấc cánh tay ngọc mảnh khảnh lên, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt Khương Phàm, rơi vào bên trên hai viên thần nhãn của hắn.
Hộp ngọc biến mất gợn sóng, thời gian một lần nữa chảy xuôi.
Ý thức Khương Phàm còn dừng lại ở trước đó một giây, còn muốn lui lại, lại đột nhiên cứng đờ, con mắt lấp lóe kim quang thẳng tắp nhìn chằm chằm đầu ngón tay đã cắm đến con ngươi.
Nàng tới từ lúc nào??
Đầu ngón tay Thiệu Thanh Duẫn chậm rãi đưa về phía trước, chụp vào hốc mắt, máu tươi thuận theo khóe mắt Khương Phàm trượt xuống gương mặt.
- Ngươi, không còn là hắn. Đôi mắt này, ngươi không cần có cũng được?
Bên trong tròng mắt đen nhánh của Thiệu Thanh Duẫn lóe ra sát ý, móng tay chậm rãi giữ chặt.
- Hết thảy, nhờ ngươi ban tặng, quên rồi??
Khương Phàm đều có thể rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay giá lạnh của Thiệu Thanh Duẫn, cùng cảm giác đâm nhói đụng vào con mắt.
- Ngươi đang hận ta?
Thiệu Thanh Duẫn bỗng nhiên đâm đầu ngón tay vào trong một cái, ôm lấy con mắt, thanh âm giá lạnh, mang theo sát ý um tùm:
- Người nên hận, là ta!
- Chính ngươi đi lầm đường, chẳng trách bất cứ kẻ nào! Ta không có ban ngươi được chết, đã là ban ân lớn nhất đối với ngươi cùng Thiệu gia, đó cũng là quyết định sai nhất của ta ở kiếp trước!
- Đúng vậy, ta đi lầm đường! Tây Ngục Thiên Quốc ta, ngay từ đầu không nên đến đỡ ngươi!
- Đêm tân hôn, câu nói đầu tiên của ngươi là... Giữa chúng ta chỉ là một trận giao dịch, ký ức đó vẫn còn mới mẻ với ta!!
- Cuối cùng Tây Ngục Thiên Quốc bỏ ra ích lợi còn cao hơn các ngươi gấp trăm lần, đáng tiếc các ngươi hoàn toàn không biết đủ, Thiệu Thanh Duẫn ngươi lại càng không biết đủ!
- Ta một nhẫn hai nhẫn, các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta niệm tình các ngươi duy trì lúc ban sơ, các ngươi lại giành công tự ngạo. Không phải ta hủy các ngươi, mà là các ngươi tự hủy chính mình.
Thiệu Thanh Duẫn lạnh lùng nhìn Khương Phàm, trong ánh mắt lại hiện lên vài tia phức tạp.
Hồi lâu, nàng từ từ rút đầu ngón tay ra:
- Lời này, thời điểm ngươi trấn áp ta trong địa lao đã nói qua. Còn nhớ rõ ta đáp lại ngươi thế nào không? Lần này ngươi trách cứ, không phải đang định tội cho ta, càng giống như là đang trấn an chính ngươi!
- Ta trấn áp ngươi là để cho ngươi lạc đường biết quay lại, ta còn nguyện ý cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đồ sát hậu cung, làm cho ta đứng trước tử cảnh, tình nghĩa kiếp trước của chúng ta đã tuyệt.
- Ngươi, biết ta muốn là cái gì. Nhưng ngươi, chính là không cho.
Thiệu Thanh Duẫn tiến đến trước mặt Khương Phàm, sau một câu lạnh lùng liền dịch ra đến bên tai hắn:
- Hôm nay ta không giết ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi biết, thứ mà kiếp trước ta liều lĩnh theo đuổi, kiếp này đã không còn cần! Tứ Tượng sát trận, cũng trả lại cho ngươi! Thay ta chuyển cáo Thiên Hậu ba chữ... Không tạ ơn!
Thiệu Thanh Duẫn che kín áo bào đen, biến mất dưới mặt trăng thanh lãnh.
Khóe mắt Khương Phàm rỉ máu, lạnh lùng nhìn phương hướng Thiệu Thanh Duẫn rời khỏi, sau một lát liền quay người xông về đầu nguồn bạo tạc —— Nghê Thường thành!!
Man Hoang Chiến tộc biết mình đã bị gài bẫy, cũng không có dừng lại thêm, nhanh chóng đánh vỡ nát hư không, lao tới vùng đất Man Hoang Đông Bắc, chuẩn bị nghênh đón nguy cơ chiến tranh sắp bộc phát.
Mặc dù tức giận lại oán hận, nhưng bây giờ bọn hắn không có tinh lực cùng lực lượng, tiếp tục lùng bắt Thiệu Thanh Duẫn.
Khương Phàm phóng tới hơn hai ngàn dặm, về tới Nghê Thường cổ thành triệt để biến thành phế tích trước tờ mờ sáng.
Cổ thành sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn, tám ngọn núi cao nâng Nghê Thường thành mười cũng thay đổi thành đống đá bừa bộn.
Số lượng lớn tàn chi toái cốt, xen lẫn trong bừa phế tích bộn trong, nhìn thấy mà giật mình.
Dưới lực lượng gần như là của thần, sinh mệnh đều yếu ớt như là sâu là kiến.
- Ngươi muốn làm gì?
Tặc điểu đuổi kịp Khương Phàm, hồi hộp nhìn hình ảnh bi thảm xung quanh.
- Khương Qua đang ở tại đây!
- Làm sao ngươi biết??
- Ta đoán!
- Cái này đều có thể đoán được? Đoán từ đâu chứ?
Khương Phàm đi đến vị trí phủ thành chủ, nơi này gặp trùng kích nghiêm trọng nhất.
Bất luận là tế đàn pháp trận, phòng ốc cung điện, hay là thị vệ trấn thủ đều biến thành bụi, nồng đậm cuồn cuộn, tiếp tục không tiêu tan.
Kim Bằng vỗ cánh, nhấc lên cuồng phong màu vàng, thổi tan bụi mù.
Sau khi Khương Phàm tìm kiếm khắp nơi, hắn đã đào ra một cái quan tài thủy tinh tận cùng dưới đáy hố sâu.
Quan tài thủy tinh rách rưới, bò đầy vết nứt, bên trong chính là Khương Qua.
Tóc đen lộn xộn, y phục rách rưới, vết máu loang lổ, nhưng thân thể vẫn kiện toàn, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt.
Lồng ngực của hắn đang kịch liệt chập trùng, mỗi lần đều cao cao hở ra, còn kèm theo tiếng oanh minh trầm muộn, kéo theo thân thể lắc lư.
Toàn thân hắn đều là máu, từ da thịt toàn thân thẩm thấu ra ngoài, một lần nữa hội tụ đến trong thân thể.
Xuyên qua vết nứt của quan tài thủy tinh có thể mơ hồ phát giác được đế uy thản nhiên!
- Thật sự ở nơi này? Chất lượng cái quan tài này không tệ nha, vậy mà lại có thể chống đỡ được thế công.
Tặc điểu kinh hô.
- Đây là quan tài thủy tinh mà Thiệu Thanh Duẫn 'Mai táng' mình.
Khương Phàm cau mày, vẻ mặt phức tạp.
- Nàng biết ngươi muốn tới? Ngươi biết nàng sẽ giấu người ở chỗ này? Hai người các ngươi... chính là không giống phu thê mấy chục năm nha.
- Nàng muốn hấp dẫn Man Hoang Chiến tộc chú ý cần năng lượng dao động đủ mạnh. Trừ Thánh Tổ Thiệu gia ra, Khương Qua cũng là mồi nhử. Ngươi nhìn ngực hắn, lúc ấy hẳn là hắn đã cắm đế cốt vào nơi này. Bên trong để lại số lượng lớn đế huyết, đang bị hắn luyện hóa. Hắn có thể còn sống sót, đều là Thiệu Thanh Duẫn chuẩn bị.
- Bớt nói những lời này với ta, bọn hắn giết tới, đế cốt không liên hệ gì tới ngươi. Ngươi, bỏ được?
- Ngươi có thể thử một chút.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên tinh quang, tùy thời chuẩn bị ẩn vào hư không.
- Ngươi không còn là ngươi năm đó, ta càng không phải là ta năm đó, ta phải giết ngươi, có thể làm được không một tiếng động.
Thiệu Thanh Duẫn mang theo ánh mắt giá lạnh nhìn Khương Phàm, đưa tay triệu ra một cái hộp ngọc.
Khương Phàm thoáng cảnh giác, quả quyết muốn ẩn vào hư không.
Thiệu Thanh Duẫn khẽ chụp năm ngón tay, hộp ngọc run run, trong nháy mắt nổ lên gợn sóng vô hình, khuấy động mấy vạn mét.
Thời gian, giam cầm!
Khương Phàm đang muốn lui lại thân thể đột ngột bị định trụ, ngay cả tinh quang đang dâng lên cũng đều đọng lại.
Thiệu Thanh Duẫn đi đến trước mặt Khương Phàm, trong ánh mắt đen kịt hiện ra hơi lạnh thấu xương, nàng nhấc cánh tay ngọc mảnh khảnh lên, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt Khương Phàm, rơi vào bên trên hai viên thần nhãn của hắn.
Hộp ngọc biến mất gợn sóng, thời gian một lần nữa chảy xuôi.
Ý thức Khương Phàm còn dừng lại ở trước đó một giây, còn muốn lui lại, lại đột nhiên cứng đờ, con mắt lấp lóe kim quang thẳng tắp nhìn chằm chằm đầu ngón tay đã cắm đến con ngươi.
Nàng tới từ lúc nào??
Đầu ngón tay Thiệu Thanh Duẫn chậm rãi đưa về phía trước, chụp vào hốc mắt, máu tươi thuận theo khóe mắt Khương Phàm trượt xuống gương mặt.
- Ngươi, không còn là hắn. Đôi mắt này, ngươi không cần có cũng được?
Bên trong tròng mắt đen nhánh của Thiệu Thanh Duẫn lóe ra sát ý, móng tay chậm rãi giữ chặt.
- Hết thảy, nhờ ngươi ban tặng, quên rồi??
Khương Phàm đều có thể rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay giá lạnh của Thiệu Thanh Duẫn, cùng cảm giác đâm nhói đụng vào con mắt.
- Ngươi đang hận ta?
Thiệu Thanh Duẫn bỗng nhiên đâm đầu ngón tay vào trong một cái, ôm lấy con mắt, thanh âm giá lạnh, mang theo sát ý um tùm:
- Người nên hận, là ta!
- Chính ngươi đi lầm đường, chẳng trách bất cứ kẻ nào! Ta không có ban ngươi được chết, đã là ban ân lớn nhất đối với ngươi cùng Thiệu gia, đó cũng là quyết định sai nhất của ta ở kiếp trước!
- Đúng vậy, ta đi lầm đường! Tây Ngục Thiên Quốc ta, ngay từ đầu không nên đến đỡ ngươi!
- Đêm tân hôn, câu nói đầu tiên của ngươi là... Giữa chúng ta chỉ là một trận giao dịch, ký ức đó vẫn còn mới mẻ với ta!!
- Cuối cùng Tây Ngục Thiên Quốc bỏ ra ích lợi còn cao hơn các ngươi gấp trăm lần, đáng tiếc các ngươi hoàn toàn không biết đủ, Thiệu Thanh Duẫn ngươi lại càng không biết đủ!
- Ta một nhẫn hai nhẫn, các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta niệm tình các ngươi duy trì lúc ban sơ, các ngươi lại giành công tự ngạo. Không phải ta hủy các ngươi, mà là các ngươi tự hủy chính mình.
Thiệu Thanh Duẫn lạnh lùng nhìn Khương Phàm, trong ánh mắt lại hiện lên vài tia phức tạp.
Hồi lâu, nàng từ từ rút đầu ngón tay ra:
- Lời này, thời điểm ngươi trấn áp ta trong địa lao đã nói qua. Còn nhớ rõ ta đáp lại ngươi thế nào không? Lần này ngươi trách cứ, không phải đang định tội cho ta, càng giống như là đang trấn an chính ngươi!
- Ta trấn áp ngươi là để cho ngươi lạc đường biết quay lại, ta còn nguyện ý cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đồ sát hậu cung, làm cho ta đứng trước tử cảnh, tình nghĩa kiếp trước của chúng ta đã tuyệt.
- Ngươi, biết ta muốn là cái gì. Nhưng ngươi, chính là không cho.
Thiệu Thanh Duẫn tiến đến trước mặt Khương Phàm, sau một câu lạnh lùng liền dịch ra đến bên tai hắn:
- Hôm nay ta không giết ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi biết, thứ mà kiếp trước ta liều lĩnh theo đuổi, kiếp này đã không còn cần! Tứ Tượng sát trận, cũng trả lại cho ngươi! Thay ta chuyển cáo Thiên Hậu ba chữ... Không tạ ơn!
Thiệu Thanh Duẫn che kín áo bào đen, biến mất dưới mặt trăng thanh lãnh.
Khóe mắt Khương Phàm rỉ máu, lạnh lùng nhìn phương hướng Thiệu Thanh Duẫn rời khỏi, sau một lát liền quay người xông về đầu nguồn bạo tạc —— Nghê Thường thành!!
Man Hoang Chiến tộc biết mình đã bị gài bẫy, cũng không có dừng lại thêm, nhanh chóng đánh vỡ nát hư không, lao tới vùng đất Man Hoang Đông Bắc, chuẩn bị nghênh đón nguy cơ chiến tranh sắp bộc phát.
Mặc dù tức giận lại oán hận, nhưng bây giờ bọn hắn không có tinh lực cùng lực lượng, tiếp tục lùng bắt Thiệu Thanh Duẫn.
Khương Phàm phóng tới hơn hai ngàn dặm, về tới Nghê Thường cổ thành triệt để biến thành phế tích trước tờ mờ sáng.
Cổ thành sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn, tám ngọn núi cao nâng Nghê Thường thành mười cũng thay đổi thành đống đá bừa bộn.
Số lượng lớn tàn chi toái cốt, xen lẫn trong bừa phế tích bộn trong, nhìn thấy mà giật mình.
Dưới lực lượng gần như là của thần, sinh mệnh đều yếu ớt như là sâu là kiến.
- Ngươi muốn làm gì?
Tặc điểu đuổi kịp Khương Phàm, hồi hộp nhìn hình ảnh bi thảm xung quanh.
- Khương Qua đang ở tại đây!
- Làm sao ngươi biết??
- Ta đoán!
- Cái này đều có thể đoán được? Đoán từ đâu chứ?
Khương Phàm đi đến vị trí phủ thành chủ, nơi này gặp trùng kích nghiêm trọng nhất.
Bất luận là tế đàn pháp trận, phòng ốc cung điện, hay là thị vệ trấn thủ đều biến thành bụi, nồng đậm cuồn cuộn, tiếp tục không tiêu tan.
Kim Bằng vỗ cánh, nhấc lên cuồng phong màu vàng, thổi tan bụi mù.
Sau khi Khương Phàm tìm kiếm khắp nơi, hắn đã đào ra một cái quan tài thủy tinh tận cùng dưới đáy hố sâu.
Quan tài thủy tinh rách rưới, bò đầy vết nứt, bên trong chính là Khương Qua.
Tóc đen lộn xộn, y phục rách rưới, vết máu loang lổ, nhưng thân thể vẫn kiện toàn, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt.
Lồng ngực của hắn đang kịch liệt chập trùng, mỗi lần đều cao cao hở ra, còn kèm theo tiếng oanh minh trầm muộn, kéo theo thân thể lắc lư.
Toàn thân hắn đều là máu, từ da thịt toàn thân thẩm thấu ra ngoài, một lần nữa hội tụ đến trong thân thể.
Xuyên qua vết nứt của quan tài thủy tinh có thể mơ hồ phát giác được đế uy thản nhiên!
- Thật sự ở nơi này? Chất lượng cái quan tài này không tệ nha, vậy mà lại có thể chống đỡ được thế công.
Tặc điểu kinh hô.
- Đây là quan tài thủy tinh mà Thiệu Thanh Duẫn 'Mai táng' mình.
Khương Phàm cau mày, vẻ mặt phức tạp.
- Nàng biết ngươi muốn tới? Ngươi biết nàng sẽ giấu người ở chỗ này? Hai người các ngươi... chính là không giống phu thê mấy chục năm nha.
- Nàng muốn hấp dẫn Man Hoang Chiến tộc chú ý cần năng lượng dao động đủ mạnh. Trừ Thánh Tổ Thiệu gia ra, Khương Qua cũng là mồi nhử. Ngươi nhìn ngực hắn, lúc ấy hẳn là hắn đã cắm đế cốt vào nơi này. Bên trong để lại số lượng lớn đế huyết, đang bị hắn luyện hóa. Hắn có thể còn sống sót, đều là Thiệu Thanh Duẫn chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.