Chương 1539: Chính Là Nhanh Nhẹn Dũng Mãnh Như Thế
SS Hà Thần
05/06/2024
Rừng Thánh Linh bạo động càng ngày càng nghiêm trọng, khi Kim Viêm Thánh Tượng liên hợp đuổi đi, mấy triệu thú triều lao nhanh.
Đưa mắt nhìn khắp rừng rậm, tất cả đều là mãnh thú, nhìn ra bầu trời xa xa, vô tận mãnh cầm đang bay lượn.
- Chú ý điều tra, không được buông tha bất cứ chỗ nào.
- Tản ra, tản ra, giữ tốt khoảng cách, mở rộng quy mô lùng bắt.
- Chỉ dẫn thú triều phía sau, đều cho ta đuổi theo.
Lãnh Thanh Phong thét lên ra lệnh các túc lão và trưởng lão tiếp tục lùng bắt về hướng bắc.
Khương Phàm cùng Lãnh Văn Thanh hẹn nhau ở phương bắc, ban đầu nơi Kim Viêm Thánh Tượng dẫn phát thú triều cũng ở phương bắc, chỉ cần bọn hắn có thể hình thành thủy triều lùng bắt đủ lớn, Khương Phàm cũng chỉ có thể kiên trì chạy về hướng bắc.
Nhưng, khi Lãnh Thanh Phong thật vất vả mới tìm tới Xích Huyết Lôi Báo, Xích Huyết Lôi Báo lại sớm đã mất tung tích của Khương Phàm.
- Tốc độ của hắn thật nhanh, vô cùng vô cùng nhanh.
Không phải Xích Huyết Lôi Báo đang tìm lấy cớ cho mình, mà là nó thật sự phục tốc độ đám người Khương Phàm kia, vậy mà lại có thể nó bỏ rơi đến cả bóng dáng đều không nhìn thấy.
Thế nhưng nó chính là Lôi Báo cơ mà, lại còn là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
- Có khả năng Khương Phàm đã thay đổi phương hướng.
Lãnh Thanh Phong cau mày.
Nếu như tốc độ Khương Phàm có thể bỏ xa Xích Huyết Lôi Báo, khả năng bây giờ đã ở bên ngoài mấy trăm dặm, có đầy đủ khoảng cách an toàn thay đổi phương hướng.
- Sí Thiên giới? Không sai, Khương Phàm chỉ có thể chạy về Sí Thiên giới!
- Quay đầu cho ta, lùng bắt về phía nam, nghĩ cách chặn đường Khương Phàm.
Lãnh Thanh Phong cao giọng thét lên ra lệnh các túc lão.
Bọn người Đường Minh Đạt cách rất xa trao đổi ánh mắt với nhau, không có vội vã quay đầu, mà là tụ tới phía Lãnh Thanh Phong.
- Thánh Chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chúng ta ngài cũng đều muốn giấu diếm sao?
- Chúng ta chỉ có biết kỹ càng mọi chuyện mới có thể đuổi bắt tốt hơn.
- Thánh Chủ, chúng ta đều là người một nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ lấy mặt mũi Tử Vi thánh địa làm trọng.
Đám người Đường Nguyên Cực quan tâm Lãnh Văn Thanh, nhưng bọn hắn căn bản không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Vừa sốt ruột lại mờ mịt, loại cảm giác này quá tệ.
- Khương Phàm chạy tới là vì Văn Thanh!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong hối hận không thôi.
Sớm nghĩ đến điểm này, liền tận lực làm nhiều chuẩn bị chút.
- Hắn là đến bắt Văn Thanh? Ý của ngài là, hắn không phải đại biểu Sí Thiên giới đến hoà giải, hắn chính là đến bắt Lãnh Văn Thanh?
Vì sao! Không có lý do gì mà!
Hắn lấy ở đâu ra can đảm, không sợ gây tai hoạ cho Sí Thiên giới sao?
- Văn Thanh lấy được loại truyền thừa kia, hình như Khương Phàm cũng đã nhận được. Chúng ta muốn mang Khương Phàm theo ra bên ngoài, thử một chút có thể nuốt hắn hay không, thế nhưng... Bây giờ xem ra, Khương Phàm và chúng ta đều nghĩ như nhau, hắn càng hy vọng dẫn dụ Văn Thanh đi.
Lãnh Thanh Phong liên tục lắc đầu, biết tính cách của Khương Phàm tàn nhẫn, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm lại điên cuồng đến mức đi thẳng đến Tử Vi thánh địa tính toán bọn hắn như thế.
Cái gọi là 'Hoà giải' chỉ là để che lấp, hắn tới đây chính là vì săn giết Lãnh Văn Thanh.
Mục đích vô cùng thuần túy!
Đám người Đường Nguyên Cực hít vào một ngụm khí lạnh, đứa con của trời sao?
Còn có thể là hai người?
Khương Phàm có tài đức gì mà xứng với hai chữ 'của trời'!
- Nhất định phải ngăn chặn Khương Phàm!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong còn ôm lấy một huyễn tưởng, chính là Khương Phàm bắt lấy Văn Thanh, nhưng không có đụng đến Văn Thanh.
Bởi vì nơi này là rừng Thánh Linh, bây giờ Khương Phàm sẽ chỉ cắm đầu đào mệnh, muốn chờ sau khi an toàn lại thử thôn phệ.
Mà, cái gọi là thôn phệ chỉ là mong muốn đơn phương của bọn hắn, chưa hẳn có thể thành công, như thế Lãnh Văn Thanh liền sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đường Nguyên Cực nói:
- Tông chủ, ta thấy như vậy đi. Chúng ta tiếp tục đuổi theo Khương Phàm, ngài về thánh địa chờ tin tức.
- Chờ tin tức? Ta không chờ được! Ta muốn đích thân ngăn Khương Phàm lại!
- Không phải ta muốn ngài trở về nghỉ ngơi, mà là vì người canh giữ tổ sơn sắp đến. Bọn họ không rõ tình huống, sẽ không phối hợp chúng ta đuổi bắt, nhưng nếu như ngài nói Khương Phàm tham luyến sắc đẹp của Văn Thanh, ý đồ bất chính, sau khi bị phát hiện thì đã bắt Lãnh Văn Thanh chạy trốn. Người trấn thủ tổ sơn khẳng định sẽ giận dữ, sẽ còn tự mình lệnh tất cả thánh địa phối hợp chúng ta lùng bắt. Nhất là người canh giữ, hắn là Thánh Linh cảnh, chỉ cần tự mình lùng bắt, Khương Phàm liền chạy không được.
Lãnh Thanh Phong nhíu mày suy tính một lát:
- Các ngươi tiếp tục lùng bắt, tận hết khả năng ngăn chặn Khương Phàm. Nhớ kỹ, nếu quả thật có thể ngăn chặn, bắt sống, giấu đi, đừng cho bất cứ kẻ nào biết.
Đường Nguyên Cực thấp giọng nói:
- Ta đã hiểu ý của ngài. Nơi này giao cho ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.
Lãnh Thanh Phong lập tức rời khỏi đội ngũ, chạy tới Tử Vi thánh địa.
Bọn người Đường Nguyên Cực mang theo trưởng lão nhanh chóng xuôi nam, thú triều dần dần đã được khống chế, thay đổi phương hướng oanh oanh liệt liệt xuôi nam lùng bắt.
- Khương Phàm dùng thủ đoạn ti tiện, dẫn dụ Lãnh Văn Thanh rời khỏi thánh địa, dục hành bất quỹ. Sau khi bị tộc nhân thánh địa ta phát hiện, hắn đã cuồng nộ giết người, cưỡng ép bắt Văn Thanh chạy trốn.
Lãnh Thanh Phong trở lại thánh địa, trước tiên liền tuyên cáo tội ác của Khương Phàm, cũng lập tức đã dẫn phát tất cả thánh địa tức giận thảo phạt.
- Đồ hèn hạ vô sỉ, lừa gạt người nghiện sao? Hắn chẳng lẽ coi là Lãnh Văn Thanh cùng Kiều gia là giống nhau sao?
- Quá ghê tởm, quá làm càn, hắn lại dám chạy đến thánh địa bắt người.
- Trên thịnh hội thánh địa Thương Huyền tề tụ, bắt đi người canh giữ tổ sơn tương lai, cái này rõ ràng chính là đang nhục nhã chúng ta!
- Không thể tha thứ, nhất định phải nghiêm trị!
- Bắt trở lại, thẩm phán hắn. Không cần thông báo Sí Thiên giới, trực tiếp xử tử!
Quần tình xúc động, tức giận, bầu không khí xao động.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi có cái gì muốn giải thích không?
Đại Diễn Thánh Chủ, Tô Thiên Sóc nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ vẫn đang bình tĩnh, hắn tin tưởng Khương Phàm không đói khát đến mức như thế, nhưng Khương Phàm cuốn đi Lãnh Văn Thanh sợ là sự thật.
- Ta?? Ta còn có liên quan cùng Khương Phàm sao? Ta là tôn chủ Nam Bộ, hắn là trưởng lão Sí Thiên giới, ta chỉ là tiện đường dẫn hắn tới mà thôi, chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta.
Đưa mắt nhìn khắp rừng rậm, tất cả đều là mãnh thú, nhìn ra bầu trời xa xa, vô tận mãnh cầm đang bay lượn.
- Chú ý điều tra, không được buông tha bất cứ chỗ nào.
- Tản ra, tản ra, giữ tốt khoảng cách, mở rộng quy mô lùng bắt.
- Chỉ dẫn thú triều phía sau, đều cho ta đuổi theo.
Lãnh Thanh Phong thét lên ra lệnh các túc lão và trưởng lão tiếp tục lùng bắt về hướng bắc.
Khương Phàm cùng Lãnh Văn Thanh hẹn nhau ở phương bắc, ban đầu nơi Kim Viêm Thánh Tượng dẫn phát thú triều cũng ở phương bắc, chỉ cần bọn hắn có thể hình thành thủy triều lùng bắt đủ lớn, Khương Phàm cũng chỉ có thể kiên trì chạy về hướng bắc.
Nhưng, khi Lãnh Thanh Phong thật vất vả mới tìm tới Xích Huyết Lôi Báo, Xích Huyết Lôi Báo lại sớm đã mất tung tích của Khương Phàm.
- Tốc độ của hắn thật nhanh, vô cùng vô cùng nhanh.
Không phải Xích Huyết Lôi Báo đang tìm lấy cớ cho mình, mà là nó thật sự phục tốc độ đám người Khương Phàm kia, vậy mà lại có thể nó bỏ rơi đến cả bóng dáng đều không nhìn thấy.
Thế nhưng nó chính là Lôi Báo cơ mà, lại còn là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
- Có khả năng Khương Phàm đã thay đổi phương hướng.
Lãnh Thanh Phong cau mày.
Nếu như tốc độ Khương Phàm có thể bỏ xa Xích Huyết Lôi Báo, khả năng bây giờ đã ở bên ngoài mấy trăm dặm, có đầy đủ khoảng cách an toàn thay đổi phương hướng.
- Sí Thiên giới? Không sai, Khương Phàm chỉ có thể chạy về Sí Thiên giới!
- Quay đầu cho ta, lùng bắt về phía nam, nghĩ cách chặn đường Khương Phàm.
Lãnh Thanh Phong cao giọng thét lên ra lệnh các túc lão.
Bọn người Đường Minh Đạt cách rất xa trao đổi ánh mắt với nhau, không có vội vã quay đầu, mà là tụ tới phía Lãnh Thanh Phong.
- Thánh Chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chúng ta ngài cũng đều muốn giấu diếm sao?
- Chúng ta chỉ có biết kỹ càng mọi chuyện mới có thể đuổi bắt tốt hơn.
- Thánh Chủ, chúng ta đều là người một nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ lấy mặt mũi Tử Vi thánh địa làm trọng.
Đám người Đường Nguyên Cực quan tâm Lãnh Văn Thanh, nhưng bọn hắn căn bản không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Vừa sốt ruột lại mờ mịt, loại cảm giác này quá tệ.
- Khương Phàm chạy tới là vì Văn Thanh!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong hối hận không thôi.
Sớm nghĩ đến điểm này, liền tận lực làm nhiều chuẩn bị chút.
- Hắn là đến bắt Văn Thanh? Ý của ngài là, hắn không phải đại biểu Sí Thiên giới đến hoà giải, hắn chính là đến bắt Lãnh Văn Thanh?
Vì sao! Không có lý do gì mà!
Hắn lấy ở đâu ra can đảm, không sợ gây tai hoạ cho Sí Thiên giới sao?
- Văn Thanh lấy được loại truyền thừa kia, hình như Khương Phàm cũng đã nhận được. Chúng ta muốn mang Khương Phàm theo ra bên ngoài, thử một chút có thể nuốt hắn hay không, thế nhưng... Bây giờ xem ra, Khương Phàm và chúng ta đều nghĩ như nhau, hắn càng hy vọng dẫn dụ Văn Thanh đi.
Lãnh Thanh Phong liên tục lắc đầu, biết tính cách của Khương Phàm tàn nhẫn, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm lại điên cuồng đến mức đi thẳng đến Tử Vi thánh địa tính toán bọn hắn như thế.
Cái gọi là 'Hoà giải' chỉ là để che lấp, hắn tới đây chính là vì săn giết Lãnh Văn Thanh.
Mục đích vô cùng thuần túy!
Đám người Đường Nguyên Cực hít vào một ngụm khí lạnh, đứa con của trời sao?
Còn có thể là hai người?
Khương Phàm có tài đức gì mà xứng với hai chữ 'của trời'!
- Nhất định phải ngăn chặn Khương Phàm!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong còn ôm lấy một huyễn tưởng, chính là Khương Phàm bắt lấy Văn Thanh, nhưng không có đụng đến Văn Thanh.
Bởi vì nơi này là rừng Thánh Linh, bây giờ Khương Phàm sẽ chỉ cắm đầu đào mệnh, muốn chờ sau khi an toàn lại thử thôn phệ.
Mà, cái gọi là thôn phệ chỉ là mong muốn đơn phương của bọn hắn, chưa hẳn có thể thành công, như thế Lãnh Văn Thanh liền sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đường Nguyên Cực nói:
- Tông chủ, ta thấy như vậy đi. Chúng ta tiếp tục đuổi theo Khương Phàm, ngài về thánh địa chờ tin tức.
- Chờ tin tức? Ta không chờ được! Ta muốn đích thân ngăn Khương Phàm lại!
- Không phải ta muốn ngài trở về nghỉ ngơi, mà là vì người canh giữ tổ sơn sắp đến. Bọn họ không rõ tình huống, sẽ không phối hợp chúng ta đuổi bắt, nhưng nếu như ngài nói Khương Phàm tham luyến sắc đẹp của Văn Thanh, ý đồ bất chính, sau khi bị phát hiện thì đã bắt Lãnh Văn Thanh chạy trốn. Người trấn thủ tổ sơn khẳng định sẽ giận dữ, sẽ còn tự mình lệnh tất cả thánh địa phối hợp chúng ta lùng bắt. Nhất là người canh giữ, hắn là Thánh Linh cảnh, chỉ cần tự mình lùng bắt, Khương Phàm liền chạy không được.
Lãnh Thanh Phong nhíu mày suy tính một lát:
- Các ngươi tiếp tục lùng bắt, tận hết khả năng ngăn chặn Khương Phàm. Nhớ kỹ, nếu quả thật có thể ngăn chặn, bắt sống, giấu đi, đừng cho bất cứ kẻ nào biết.
Đường Nguyên Cực thấp giọng nói:
- Ta đã hiểu ý của ngài. Nơi này giao cho ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.
Lãnh Thanh Phong lập tức rời khỏi đội ngũ, chạy tới Tử Vi thánh địa.
Bọn người Đường Nguyên Cực mang theo trưởng lão nhanh chóng xuôi nam, thú triều dần dần đã được khống chế, thay đổi phương hướng oanh oanh liệt liệt xuôi nam lùng bắt.
- Khương Phàm dùng thủ đoạn ti tiện, dẫn dụ Lãnh Văn Thanh rời khỏi thánh địa, dục hành bất quỹ. Sau khi bị tộc nhân thánh địa ta phát hiện, hắn đã cuồng nộ giết người, cưỡng ép bắt Văn Thanh chạy trốn.
Lãnh Thanh Phong trở lại thánh địa, trước tiên liền tuyên cáo tội ác của Khương Phàm, cũng lập tức đã dẫn phát tất cả thánh địa tức giận thảo phạt.
- Đồ hèn hạ vô sỉ, lừa gạt người nghiện sao? Hắn chẳng lẽ coi là Lãnh Văn Thanh cùng Kiều gia là giống nhau sao?
- Quá ghê tởm, quá làm càn, hắn lại dám chạy đến thánh địa bắt người.
- Trên thịnh hội thánh địa Thương Huyền tề tụ, bắt đi người canh giữ tổ sơn tương lai, cái này rõ ràng chính là đang nhục nhã chúng ta!
- Không thể tha thứ, nhất định phải nghiêm trị!
- Bắt trở lại, thẩm phán hắn. Không cần thông báo Sí Thiên giới, trực tiếp xử tử!
Quần tình xúc động, tức giận, bầu không khí xao động.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi có cái gì muốn giải thích không?
Đại Diễn Thánh Chủ, Tô Thiên Sóc nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ vẫn đang bình tĩnh, hắn tin tưởng Khương Phàm không đói khát đến mức như thế, nhưng Khương Phàm cuốn đi Lãnh Văn Thanh sợ là sự thật.
- Ta?? Ta còn có liên quan cùng Khương Phàm sao? Ta là tôn chủ Nam Bộ, hắn là trưởng lão Sí Thiên giới, ta chỉ là tiện đường dẫn hắn tới mà thôi, chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.