Chương 289: Chủ động đầu nhập vào
SS Hà Thần
30/04/2023
Nàng vĩnh viễn không quên được đêm khuya ngày hôm đó, sau khi độc phát,
dáng vẻ của bản thân mình đau đớn xé rách y phục trong phòng
Nếu như không phải Đại hoàng tử cuối cùng cũng cho nàng thuốc giải, nàng không xác định mình có thể giữ vững lại một tia lý trí kia hay không.
Một đêm kia, tôn nghiêm và tín niệm của nàng cơ hồ đều bị phá hủy.
Nàng tuyệt đối không nguyện ý lại trải qua cảm giác này lần thứ hai.
Hình Luyện cúi đầu.
So với Tịch Dao, độc dược của hắn cũng không kém chút nào.
Một khi rời khỏi thuốc giải, kinh mạch toàn thân hắn sẽ vỡ vụn, triệt để biến thành phế văn.
Từ Thánh linh văn biến thành phế văn?
Chuyện này với hắn mà nói là, so với chết càng tuyệt vọng hơn.
Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, bọn hắn đều bị Đại hoàng tử một mực khống chế.
Bọn hắn không sợ chết, chỉ sợ sống không bằng chết.
Hoàng thất võ viện.
Đại hoàng tử vừa ở lại, Sở Uyên, Đinh Linh Lung, Lục Tử Ngâm đến đây bái kiến.
- Điện hạ, ngài muốn thu phục Nạp Lan Thanh Diệu?
Trước khi Sở Uyên nhìn thấy Đại hoàng tử, còn có thể giữ vững mấy phần kiêu ngạo. Bây giờ, Đại hoàng tử khống chế hai Đại Thánh văn, lại dựa vào việc công tích La Phù, hắn hoàn toàn có khả năng được xác định là Thái tử.
Tác dụng của hắn hình như đã không còn lớn như trước nữa.
Nếu như Đại hoàng tử lại chiêu thêm Nạp Lan Thanh Diệu, vậy thiên tài Kỳ Thiên điện là hắn đây liền không còn chỗ đứng nữa.
- Ừm.
Đại hoàng tử nằm ngửa trên giường êm, con mắt chỉ mở ra một đường nhỏ, thưởng thức ba tiểu gia hỏa cung kính này.
Trước đó không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ làm sao lại tươi cười như thế rồi!
Xem ra bố cục La Phù tuyệt đối là một quyết định anh minh nhất của mình.
Nhất là bắt sống hai vị thánh văn.
Mặc dù bởi vì Bành Nguyên Hóa chết, đưa tới việc bị thánh địa cảnh giác, cũng làm cho rất nhiều lão gia hỏa hoàng thất đối với hắn có lời oán giận. Nhưng, hội tộc lão hoàng thất trước mấy ngày đã đưa ra quyết định —— bảo đảm hắn!
Không tiếc đối kháng thánh địa!
Tuyệt đối không thể để thánh địa đụng đến hoàng tử, nhất là hoàng trưởng tử.
Đây là tôn nghiêm của hoàng triều!
Có hoàng thất quyết định, hắn mới yên lòng, nếu không cũng sẽ không nghênh ngang rời khỏi hoàng thành, trở lại Tây Cương.
- Nạp Lan Thanh Diệu hình như có tình cảm rất sâu đối với Nạp Lan gia. Hắn tới tham gia đại hội Đan Tông, không có tiếp điện hạ, cũng nói bọn hắn có mâu thuẫn đối với hoàng thất. Ta hi vọng ngài quan sát lại, cũng suy nghĩ lại một chút.
Sở Uyên cũng không nguyện ý nhìn thấy Nạp Lan Thanh Diệu đến Kỳ Thiên điện, huống chi là hoàng thất.
Ghen ghét?
Hừ!!
Đại hoàng tử không để ý đến hắn, ánh mắt vòng rồi lại vòng trên thân ba người, cuối cùng định trên người Đinh Linh Lung.
‘Sinh mệnh thánh văn, mị nữ Bắc Cương.’
‘Ha ha, không tệ không tệ.’
Đinh Linh Lung bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm toàn thân phát nhiệt. Cơ hồ có thể tưởng tượng đến ý nghĩ của Đại hoàng tử vào thời khắc này. Trong nội tâm nàng vùng vẫy một hồi, nàng ngẩng đầu nhìn Đại hoàng tử lộ ra một vòng tươi cười. Nụ cười này, vũ mị mê người giống như là rượu được chôn lâu năm, thuần hương bốn phía.
Ý cười trên mặt Đại hoàng tử càng sâu sắc:
- Đều lui ra đi.
Sở Uyên thấy điện hạ không muốn nhiều lời, đứng dậy cáo từ.
Mình dù sao cũng là Thánh linh văn, sẽ tôn trọng Đại hoàng tử, không đến mức ăn nói quá khép nép.
Nhưng, lúc hắn cùng Lục Tử Ngâm đang muốn đẩy cửa rời khỏi lại phát hiện Đinh Linh Lung đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
- Đinh Linh Lung, đi thôi!
Trong lòng Sở Uyên lập tức có một cảm giác hỏng bét.
Lục Tử Ngâm nhìn bóng lưng Đinh Linh Lung, trong lòng thở dài, bắt lấy bả vai Sở Uyên.
- Chúng ta đi trước đi.
- Đinh Linh Lung?
Sắc mặt Sở Uyên âm trầm.
Nữ tử này muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn đầu nhập Đại hoàng tử?
- Lui ra.
Đại hoàng tử đứng dậy, xốc lên áo khoác phía sau, tươi cười đi về phía Đinh Linh Lung.
- Hai người các ngươi, cũng lui ra.
Đại hoàng tử cũng phất phất tay với Tịch Dao và Hình Luyện ở hai bên.
- Đinh Linh Lung...
Sở Uyên quay người muốn đi bắt Đinh Linh Lung, lại bị Lục Tử Ngâm gắt gao nắm chặt, thấp giọng nhắc nhở:
- Đi!
Cảm xúc Sở Uyên chập trùng, một cơn tức giận dâng lên lồng ngực.
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Sở Uyên:
- Còn có việc gì sao?
- Điện hạ đường xá mệt nhọc, nghỉ ngơi trước, chúng ta chờ một lúc lại đến cầu kiến.
Lục Tử Ngâm nắm lấy cánh tay hùng tráng của Sở Uyên, quả quyết đẩy hắn ra khỏi phòng.
- Ngươi làm gì vậy?!
Sở Uyên tức giận hất Lục Tử Ngâm ra, hắn đã sớm tham luyến Đinh Linh Lung, cũng coi là độc chiếm, tương lai khẳng định muốn nàng đi cùng với mình.
- Ta đang cứu ngươi!
Lục Tử Ngâm nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu nói.
- Nàng làm thế nào rời khỏi Cửu Tiêu cung, ngươi không rõ ràng sao? Kỳ Thiên điện cưỡng ép mang Đinh Linh Lung đi, Cửu Tiêu cung kém chút đánh nhau cùng bọn hắn. Hai bên cuối cùng đều nháo đến hội tộc lão hoàng thất. Hội tộc lão không có cách nào đã để Đinh Linh Lung tự mình quyết định. Nàng, lựa chọn Kỳ Thiên điện.
Lục Tử Ngâm vẫn luôn biết Đinh Linh Lung có dã tâm.
Lúc đó có thể lựa chọn Kỳ Thiên điện, bây giờ có thể lựa chọn Đại hoàng tử.
Trong phòng chỉ còn lại có Đại hoàng tử cùng Đinh Linh Lung, bầu không khí dần dần vì ánh mắt tiếp xúc như lửa nóng của hai người mà trở nên mập mờ.
- Để cho ta xem Thánh linh văn của ngươi.
Khóe miệng Đại hoàng tử hiện ra dáng tươi cười tà ác, đầu ngón tay xẹt qua cái cổ trắng tuyết như ngọc của Đinh Linh Lung, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt tươi trẻ, đưa tay tiến đến trên trán.
Thắt lưng gấm bị đánh rơi, lộ ra một gốc thụ văn ấn nở rộ.
Ánh sáng màu xanh nở rộ, tinh khiết lại linh động để gương mặt xinh đẹp động lòng người này đều nhiều hơn mấy phần khí tức thuần khiết.
Trong lòng Đại hoàng tử cuồng loạn một trận, đầu ngón tay xẹt qua thánh văn, lại bưng lấy gương mặt Đinh Linh Lung:
- Nếu như mỗi ngày có Thánh Thụ làm bạn, phải chăng có thể kéo dài tuổi thọ?
Nếu như không phải Đại hoàng tử cuối cùng cũng cho nàng thuốc giải, nàng không xác định mình có thể giữ vững lại một tia lý trí kia hay không.
Một đêm kia, tôn nghiêm và tín niệm của nàng cơ hồ đều bị phá hủy.
Nàng tuyệt đối không nguyện ý lại trải qua cảm giác này lần thứ hai.
Hình Luyện cúi đầu.
So với Tịch Dao, độc dược của hắn cũng không kém chút nào.
Một khi rời khỏi thuốc giải, kinh mạch toàn thân hắn sẽ vỡ vụn, triệt để biến thành phế văn.
Từ Thánh linh văn biến thành phế văn?
Chuyện này với hắn mà nói là, so với chết càng tuyệt vọng hơn.
Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, bọn hắn đều bị Đại hoàng tử một mực khống chế.
Bọn hắn không sợ chết, chỉ sợ sống không bằng chết.
Hoàng thất võ viện.
Đại hoàng tử vừa ở lại, Sở Uyên, Đinh Linh Lung, Lục Tử Ngâm đến đây bái kiến.
- Điện hạ, ngài muốn thu phục Nạp Lan Thanh Diệu?
Trước khi Sở Uyên nhìn thấy Đại hoàng tử, còn có thể giữ vững mấy phần kiêu ngạo. Bây giờ, Đại hoàng tử khống chế hai Đại Thánh văn, lại dựa vào việc công tích La Phù, hắn hoàn toàn có khả năng được xác định là Thái tử.
Tác dụng của hắn hình như đã không còn lớn như trước nữa.
Nếu như Đại hoàng tử lại chiêu thêm Nạp Lan Thanh Diệu, vậy thiên tài Kỳ Thiên điện là hắn đây liền không còn chỗ đứng nữa.
- Ừm.
Đại hoàng tử nằm ngửa trên giường êm, con mắt chỉ mở ra một đường nhỏ, thưởng thức ba tiểu gia hỏa cung kính này.
Trước đó không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ làm sao lại tươi cười như thế rồi!
Xem ra bố cục La Phù tuyệt đối là một quyết định anh minh nhất của mình.
Nhất là bắt sống hai vị thánh văn.
Mặc dù bởi vì Bành Nguyên Hóa chết, đưa tới việc bị thánh địa cảnh giác, cũng làm cho rất nhiều lão gia hỏa hoàng thất đối với hắn có lời oán giận. Nhưng, hội tộc lão hoàng thất trước mấy ngày đã đưa ra quyết định —— bảo đảm hắn!
Không tiếc đối kháng thánh địa!
Tuyệt đối không thể để thánh địa đụng đến hoàng tử, nhất là hoàng trưởng tử.
Đây là tôn nghiêm của hoàng triều!
Có hoàng thất quyết định, hắn mới yên lòng, nếu không cũng sẽ không nghênh ngang rời khỏi hoàng thành, trở lại Tây Cương.
- Nạp Lan Thanh Diệu hình như có tình cảm rất sâu đối với Nạp Lan gia. Hắn tới tham gia đại hội Đan Tông, không có tiếp điện hạ, cũng nói bọn hắn có mâu thuẫn đối với hoàng thất. Ta hi vọng ngài quan sát lại, cũng suy nghĩ lại một chút.
Sở Uyên cũng không nguyện ý nhìn thấy Nạp Lan Thanh Diệu đến Kỳ Thiên điện, huống chi là hoàng thất.
Ghen ghét?
Hừ!!
Đại hoàng tử không để ý đến hắn, ánh mắt vòng rồi lại vòng trên thân ba người, cuối cùng định trên người Đinh Linh Lung.
‘Sinh mệnh thánh văn, mị nữ Bắc Cương.’
‘Ha ha, không tệ không tệ.’
Đinh Linh Lung bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm toàn thân phát nhiệt. Cơ hồ có thể tưởng tượng đến ý nghĩ của Đại hoàng tử vào thời khắc này. Trong nội tâm nàng vùng vẫy một hồi, nàng ngẩng đầu nhìn Đại hoàng tử lộ ra một vòng tươi cười. Nụ cười này, vũ mị mê người giống như là rượu được chôn lâu năm, thuần hương bốn phía.
Ý cười trên mặt Đại hoàng tử càng sâu sắc:
- Đều lui ra đi.
Sở Uyên thấy điện hạ không muốn nhiều lời, đứng dậy cáo từ.
Mình dù sao cũng là Thánh linh văn, sẽ tôn trọng Đại hoàng tử, không đến mức ăn nói quá khép nép.
Nhưng, lúc hắn cùng Lục Tử Ngâm đang muốn đẩy cửa rời khỏi lại phát hiện Đinh Linh Lung đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
- Đinh Linh Lung, đi thôi!
Trong lòng Sở Uyên lập tức có một cảm giác hỏng bét.
Lục Tử Ngâm nhìn bóng lưng Đinh Linh Lung, trong lòng thở dài, bắt lấy bả vai Sở Uyên.
- Chúng ta đi trước đi.
- Đinh Linh Lung?
Sắc mặt Sở Uyên âm trầm.
Nữ tử này muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn đầu nhập Đại hoàng tử?
- Lui ra.
Đại hoàng tử đứng dậy, xốc lên áo khoác phía sau, tươi cười đi về phía Đinh Linh Lung.
- Hai người các ngươi, cũng lui ra.
Đại hoàng tử cũng phất phất tay với Tịch Dao và Hình Luyện ở hai bên.
- Đinh Linh Lung...
Sở Uyên quay người muốn đi bắt Đinh Linh Lung, lại bị Lục Tử Ngâm gắt gao nắm chặt, thấp giọng nhắc nhở:
- Đi!
Cảm xúc Sở Uyên chập trùng, một cơn tức giận dâng lên lồng ngực.
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Sở Uyên:
- Còn có việc gì sao?
- Điện hạ đường xá mệt nhọc, nghỉ ngơi trước, chúng ta chờ một lúc lại đến cầu kiến.
Lục Tử Ngâm nắm lấy cánh tay hùng tráng của Sở Uyên, quả quyết đẩy hắn ra khỏi phòng.
- Ngươi làm gì vậy?!
Sở Uyên tức giận hất Lục Tử Ngâm ra, hắn đã sớm tham luyến Đinh Linh Lung, cũng coi là độc chiếm, tương lai khẳng định muốn nàng đi cùng với mình.
- Ta đang cứu ngươi!
Lục Tử Ngâm nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu nói.
- Nàng làm thế nào rời khỏi Cửu Tiêu cung, ngươi không rõ ràng sao? Kỳ Thiên điện cưỡng ép mang Đinh Linh Lung đi, Cửu Tiêu cung kém chút đánh nhau cùng bọn hắn. Hai bên cuối cùng đều nháo đến hội tộc lão hoàng thất. Hội tộc lão không có cách nào đã để Đinh Linh Lung tự mình quyết định. Nàng, lựa chọn Kỳ Thiên điện.
Lục Tử Ngâm vẫn luôn biết Đinh Linh Lung có dã tâm.
Lúc đó có thể lựa chọn Kỳ Thiên điện, bây giờ có thể lựa chọn Đại hoàng tử.
Trong phòng chỉ còn lại có Đại hoàng tử cùng Đinh Linh Lung, bầu không khí dần dần vì ánh mắt tiếp xúc như lửa nóng của hai người mà trở nên mập mờ.
- Để cho ta xem Thánh linh văn của ngươi.
Khóe miệng Đại hoàng tử hiện ra dáng tươi cười tà ác, đầu ngón tay xẹt qua cái cổ trắng tuyết như ngọc của Đinh Linh Lung, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt tươi trẻ, đưa tay tiến đến trên trán.
Thắt lưng gấm bị đánh rơi, lộ ra một gốc thụ văn ấn nở rộ.
Ánh sáng màu xanh nở rộ, tinh khiết lại linh động để gương mặt xinh đẹp động lòng người này đều nhiều hơn mấy phần khí tức thuần khiết.
Trong lòng Đại hoàng tử cuồng loạn một trận, đầu ngón tay xẹt qua thánh văn, lại bưng lấy gương mặt Đinh Linh Lung:
- Nếu như mỗi ngày có Thánh Thụ làm bạn, phải chăng có thể kéo dài tuổi thọ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.