Chương 1561: Diệp Trục Thiên đâu?
SS Hà Thần
05/06/2024
- Các ngươi đã tới. Diệp Trục Thiên đâu?
Trước mặt cổ điện có hai vị lão giả uy nghiêm đứng đấy, đang ngắm nhìn tường cổ thành nguy nga, nghiên cứu cổ trận bảo vệ phía trên.
- Diệp công tử... Diệp công tử... Bị bắt.
- Ừm?
Ánh mắt hai vị lão giả lạnh lùng quét về phía Khổng Sướng, trưởng lão cùng bọn thị vệ trấn thủ ngoài cung điện đều nhíu mày nhìn sang.
Khổng Sướng ớn lạnh toàn thân, không bị khống chế mà cứng ngắc ở đó.
Trước mặt uy thế kinh khủng của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, hắn giống như ruồi trùng suy nhược, yếu ớt vô lực.
- Chúng ta... Chúng ta truy đuổi theo Khương Phàm đi đến Thượng Thương cổ thành. Diệp công tử nóng lòng truy sát Khương Phàm, không có thông bẩm liền xông vào. Kết quả... Chúng ta bị Khương Phàm tập kích, Diệp công tử bị bắt!
- Khương Phàm của Sí Thiên giới?
Hai vị trưởng lão nhíu mày, uy thế khủng bố chấn động cung điện, mang áp bách cường thịnh cho các trưởng lão cùng bọn thị vệ khác.
- Trên người Khương Phàm có bí mật đặc biệt, công tử nhất định phải tự mình bắt lấy hắn, kết quả...
- Bí mật gì.
- Ta không biết, công tử không chịu nói với ta. Tuy nhiên... Ta biết chính là trên người Khương Phàm có năm loại vũ khí cường đại, vô cùng cường đại, có thể dẫn phát dị tượng thiên địa.
Nhị trưởng lão nhìn Khổng Sướng quỳ sát phía dưới, uy thế cường đại giống như là núi lớn ngăn chặn Khổng Sướng:
- Các ngươi chậm chạp không chịu về Thái Cổ Thần Miếu, chính là đang hành động một mình? Nói ra toàn bộ những gì ngươi biết!
Khổng Sướng nhanh chóng nói ra tất cả chuyện bắt đầu từ lúc bọn hắn đến Bá Vương Chiến quốc, bao gồm cả Thần Binh tại Vô Hồi thánh địa, bao gồm cả giao dịch với Diệp Trục Thiên.
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão trao đổi ánh mắt, đang muốn hạ lệnh, bất chợt kim quang lao nhanh từ chỗ cửa thành Nam, Tạ Ninh khống chế chiến xa lao ra.
- Bẩm trưởng lão! Thượng Thương cổ thành phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, bị Khương Phàm đoạt được. Bên cạnh Khương Phàm có một nữ tử Thiên phẩm, Phượng Hoàng linh văn, giết năm vị trưởng lão của chúng ta.
Tạ Ninh la lên, lần nữa chấn động Thái Cổ Thần Miếu, cũng truyền khắp dãy núi, lập tức gây nên bạo động to lớn.
- Vĩnh Sinh Thần Thụ? Nó thật sự tồn tại?
- Khương Phàm thật to gan, cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu!
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều nổi giận, phất tay liền muốn ra lệnh toàn bộ thị vệ giết đi đến.
Thế nhưng bình chướng tại Thượng Thương cổ thành quá bá đạo, ngay cả bọn hắn đi đến đều nhận phải áp chế cường đại.
Đại trưởng lão tự mình ra lệnh:
- Khổng Sướng, cho ngươi một mệnh lệnh, lập tức xuôi nam về Bá Vương Chiến quốc, mời Thái Tuế đến. Tạ Ninh, cho ngươi thêm sáu vị trưởng lão, cuốn lấy Khương Phàm cho ta.
Nhị trưởng lão tế ra Xuyên Vân Toa, giao cho Khổng Sướng:
- Thiêu đốt máu tươi của ngươi, thôi động Xuyên Vân Toa, trong vòng mười ngày, ngươi hẳn là có thể đến Sí Thiên giới.
Sắc mặt Khổng Sướng tái nhợt, Xuyên Vân Toa?
Thứ này tốc độ xác thực rất nhanh, nhưng muốn trong vòng mười ngày vượt qua mấy chục vạn dặm, chỉ sợ hắn sẽ phải bị triệt để phế bỏ.
Tin tức Khương Phàm khiêu chiến Thái Cổ Thần Miếu dẫn phát oanh động to lớn tại khu vực tường thành phía nam, cũng bị người khác truyền đến Tây Bộ cùng Bắc Bộ.
Bởi vì nơi đó có quá nhiều kẻ địch của Khương Phàm!
- Khương Phàm tới? Có phải hắn không biết mình đã chọc bao nhiêu kẻ địch rồi hay không? Đây là tới chịu chết, hay là đến khiêu khích?
- Có phải trong quá trình hắn lớn lên đã xuất hiện sai lầm gì, trong đầu không có hai chữ 'Kính sợ' này hay không? Ngay cả Thái Cổ Thần Miếu cũng dám khiêu khích!
- Tới thật đúng lúc! Ta còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở Sí Thiên giới không ra nữa, lần này nhất định phải để hắn chết tại Thượng Thương cổ thành!
- Rải tin tức vào Thượng Thương cổ thành, Khương Phàm tới, còn chiếm được bảo bối quan trọng.
- Vẻ chân dung Khương Phàm, vẩy khắp Thượng Thương cổ thành cho ta.
Chí Tôn Kim Thành, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành, thậm chí Vạn Đạo Thần Giáo đều nhanh chóng hành động.
Khương Phàm mang theo Kiều Hinh di chuyển giữa khu rừng, rời khỏi Tây Nam bộ, tìm kiếm nơi an toàn.
Kiều Hinh theo sát Khương Phàm, ánh mắt thâm tình từ đầu đến cuối không có rời khỏi hắn.
Một ngàn năm, không phải ngủ say, mà là linh hồn nhận tra tấn vĩnh viễn.
Không ai có thể trải nghiệm những dày vò nàng đã từng phải chịu. Cũng không có người có thể trải nghiệm hạnh phúc khổ tận cam lai của nàng.
Nàng nhìn thân ảnh mạnh mẽ phía trước, cứ như là về tới ngàn năm trước, về tới thời gian bọn hắn quen biết.
Một đời trước, tiếc nuối lớn nhất của nàng là không thể cùng hắn đi đến cuối cùng.
Một thế này, nàng nhất định phải cùng hắn đi đến đáy, dù là nhất định phải chết, cũng là nàng chết ở phía trước.
Một đời trước, nàng quá nhiều tùy hứng, quá nhiều hồ nháo.
Một thế này, ai dám đụng nam tử của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Phàm đều mời Dương Biện, còn có Lý Dần, Chu Thanh Thọ đã thức tỉnh đi ra, sau khi giới thiệu sơ lược thì liền chui đến nơi cực sâu dưới lòng đất.
- Quan hệ của cô nương và Khương Phàm là...
Dương Biện đánh giá tuyệt đại giai nhân trước mặt.
Thật sự là quá đẹp, kinh diễm đã không đủ để hình dung cảm giác của hắn lúc này.
Khuôn mặt trái xoan mỹ lệ, trắng muốt như dương chi ngọc diệp, để cho người ta nhìn một chút liền không thể dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Đôi mi của nàng cong cong, đôi mắt như đá quý màu vàng óng, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ sáng, hàm răng óng ánh, một mái tóc bóng loáng như tơ lụa.
Tư thái của nàng càng trội hơn, da thịt sáng bóng, khắp cả người đều lộ ra rất hoàn mỹ, cái váy dài màu vàng kia hiển thị rõ sự tôn quý, cũng phác hoạ lấy đường cong hoàn mỹ.
- Thê tử trước.
Kiều Hinh nháy mắt mấy cái, yên nhiên cười khẽ.
- Thê tử trước??
Con mắt của Chu Thanh Thọ đều sáng lên, chúng ta còn có cơ hội?
- Thê tử kiếp trước, gọi tắt thê tử trước. Hì hì...
Kiều Hinh toát ra qua sự hoạt bát.
- Đời này không nghĩ tới thay một lần nữa?
Chu Thanh Thọ trơ mắt nhìn Kiều Hinh, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào hoàn mỹ như vậy.
Không chỉ có quốc sắc thiên hương, nhã khiết hoàn mỹ, lại còn bình dị gần gũi.
Không giống nữ tử khác ỷ có chút nhan sắc liền không coi ai ra gì.
Trước mặt cổ điện có hai vị lão giả uy nghiêm đứng đấy, đang ngắm nhìn tường cổ thành nguy nga, nghiên cứu cổ trận bảo vệ phía trên.
- Diệp công tử... Diệp công tử... Bị bắt.
- Ừm?
Ánh mắt hai vị lão giả lạnh lùng quét về phía Khổng Sướng, trưởng lão cùng bọn thị vệ trấn thủ ngoài cung điện đều nhíu mày nhìn sang.
Khổng Sướng ớn lạnh toàn thân, không bị khống chế mà cứng ngắc ở đó.
Trước mặt uy thế kinh khủng của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, hắn giống như ruồi trùng suy nhược, yếu ớt vô lực.
- Chúng ta... Chúng ta truy đuổi theo Khương Phàm đi đến Thượng Thương cổ thành. Diệp công tử nóng lòng truy sát Khương Phàm, không có thông bẩm liền xông vào. Kết quả... Chúng ta bị Khương Phàm tập kích, Diệp công tử bị bắt!
- Khương Phàm của Sí Thiên giới?
Hai vị trưởng lão nhíu mày, uy thế khủng bố chấn động cung điện, mang áp bách cường thịnh cho các trưởng lão cùng bọn thị vệ khác.
- Trên người Khương Phàm có bí mật đặc biệt, công tử nhất định phải tự mình bắt lấy hắn, kết quả...
- Bí mật gì.
- Ta không biết, công tử không chịu nói với ta. Tuy nhiên... Ta biết chính là trên người Khương Phàm có năm loại vũ khí cường đại, vô cùng cường đại, có thể dẫn phát dị tượng thiên địa.
Nhị trưởng lão nhìn Khổng Sướng quỳ sát phía dưới, uy thế cường đại giống như là núi lớn ngăn chặn Khổng Sướng:
- Các ngươi chậm chạp không chịu về Thái Cổ Thần Miếu, chính là đang hành động một mình? Nói ra toàn bộ những gì ngươi biết!
Khổng Sướng nhanh chóng nói ra tất cả chuyện bắt đầu từ lúc bọn hắn đến Bá Vương Chiến quốc, bao gồm cả Thần Binh tại Vô Hồi thánh địa, bao gồm cả giao dịch với Diệp Trục Thiên.
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão trao đổi ánh mắt, đang muốn hạ lệnh, bất chợt kim quang lao nhanh từ chỗ cửa thành Nam, Tạ Ninh khống chế chiến xa lao ra.
- Bẩm trưởng lão! Thượng Thương cổ thành phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, bị Khương Phàm đoạt được. Bên cạnh Khương Phàm có một nữ tử Thiên phẩm, Phượng Hoàng linh văn, giết năm vị trưởng lão của chúng ta.
Tạ Ninh la lên, lần nữa chấn động Thái Cổ Thần Miếu, cũng truyền khắp dãy núi, lập tức gây nên bạo động to lớn.
- Vĩnh Sinh Thần Thụ? Nó thật sự tồn tại?
- Khương Phàm thật to gan, cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu!
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều nổi giận, phất tay liền muốn ra lệnh toàn bộ thị vệ giết đi đến.
Thế nhưng bình chướng tại Thượng Thương cổ thành quá bá đạo, ngay cả bọn hắn đi đến đều nhận phải áp chế cường đại.
Đại trưởng lão tự mình ra lệnh:
- Khổng Sướng, cho ngươi một mệnh lệnh, lập tức xuôi nam về Bá Vương Chiến quốc, mời Thái Tuế đến. Tạ Ninh, cho ngươi thêm sáu vị trưởng lão, cuốn lấy Khương Phàm cho ta.
Nhị trưởng lão tế ra Xuyên Vân Toa, giao cho Khổng Sướng:
- Thiêu đốt máu tươi của ngươi, thôi động Xuyên Vân Toa, trong vòng mười ngày, ngươi hẳn là có thể đến Sí Thiên giới.
Sắc mặt Khổng Sướng tái nhợt, Xuyên Vân Toa?
Thứ này tốc độ xác thực rất nhanh, nhưng muốn trong vòng mười ngày vượt qua mấy chục vạn dặm, chỉ sợ hắn sẽ phải bị triệt để phế bỏ.
Tin tức Khương Phàm khiêu chiến Thái Cổ Thần Miếu dẫn phát oanh động to lớn tại khu vực tường thành phía nam, cũng bị người khác truyền đến Tây Bộ cùng Bắc Bộ.
Bởi vì nơi đó có quá nhiều kẻ địch của Khương Phàm!
- Khương Phàm tới? Có phải hắn không biết mình đã chọc bao nhiêu kẻ địch rồi hay không? Đây là tới chịu chết, hay là đến khiêu khích?
- Có phải trong quá trình hắn lớn lên đã xuất hiện sai lầm gì, trong đầu không có hai chữ 'Kính sợ' này hay không? Ngay cả Thái Cổ Thần Miếu cũng dám khiêu khích!
- Tới thật đúng lúc! Ta còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở Sí Thiên giới không ra nữa, lần này nhất định phải để hắn chết tại Thượng Thương cổ thành!
- Rải tin tức vào Thượng Thương cổ thành, Khương Phàm tới, còn chiếm được bảo bối quan trọng.
- Vẻ chân dung Khương Phàm, vẩy khắp Thượng Thương cổ thành cho ta.
Chí Tôn Kim Thành, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành, thậm chí Vạn Đạo Thần Giáo đều nhanh chóng hành động.
Khương Phàm mang theo Kiều Hinh di chuyển giữa khu rừng, rời khỏi Tây Nam bộ, tìm kiếm nơi an toàn.
Kiều Hinh theo sát Khương Phàm, ánh mắt thâm tình từ đầu đến cuối không có rời khỏi hắn.
Một ngàn năm, không phải ngủ say, mà là linh hồn nhận tra tấn vĩnh viễn.
Không ai có thể trải nghiệm những dày vò nàng đã từng phải chịu. Cũng không có người có thể trải nghiệm hạnh phúc khổ tận cam lai của nàng.
Nàng nhìn thân ảnh mạnh mẽ phía trước, cứ như là về tới ngàn năm trước, về tới thời gian bọn hắn quen biết.
Một đời trước, tiếc nuối lớn nhất của nàng là không thể cùng hắn đi đến cuối cùng.
Một thế này, nàng nhất định phải cùng hắn đi đến đáy, dù là nhất định phải chết, cũng là nàng chết ở phía trước.
Một đời trước, nàng quá nhiều tùy hứng, quá nhiều hồ nháo.
Một thế này, ai dám đụng nam tử của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Phàm đều mời Dương Biện, còn có Lý Dần, Chu Thanh Thọ đã thức tỉnh đi ra, sau khi giới thiệu sơ lược thì liền chui đến nơi cực sâu dưới lòng đất.
- Quan hệ của cô nương và Khương Phàm là...
Dương Biện đánh giá tuyệt đại giai nhân trước mặt.
Thật sự là quá đẹp, kinh diễm đã không đủ để hình dung cảm giác của hắn lúc này.
Khuôn mặt trái xoan mỹ lệ, trắng muốt như dương chi ngọc diệp, để cho người ta nhìn một chút liền không thể dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Đôi mi của nàng cong cong, đôi mắt như đá quý màu vàng óng, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ sáng, hàm răng óng ánh, một mái tóc bóng loáng như tơ lụa.
Tư thái của nàng càng trội hơn, da thịt sáng bóng, khắp cả người đều lộ ra rất hoàn mỹ, cái váy dài màu vàng kia hiển thị rõ sự tôn quý, cũng phác hoạ lấy đường cong hoàn mỹ.
- Thê tử trước.
Kiều Hinh nháy mắt mấy cái, yên nhiên cười khẽ.
- Thê tử trước??
Con mắt của Chu Thanh Thọ đều sáng lên, chúng ta còn có cơ hội?
- Thê tử kiếp trước, gọi tắt thê tử trước. Hì hì...
Kiều Hinh toát ra qua sự hoạt bát.
- Đời này không nghĩ tới thay một lần nữa?
Chu Thanh Thọ trơ mắt nhìn Kiều Hinh, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào hoàn mỹ như vậy.
Không chỉ có quốc sắc thiên hương, nhã khiết hoàn mỹ, lại còn bình dị gần gũi.
Không giống nữ tử khác ỷ có chút nhan sắc liền không coi ai ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.