Chương 1367: Gây họa khắp nơi
SS Hà Thần
05/06/2024
- Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng linh hoạt! Đi mau, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Triệu Thế Hùng ngăn chặn Khương Phàm muốn xông ra ngoài.
Thế nhưng, Hồng Quán đã bị kinh động, số lượng lớn thị vệ đã nhanh chóng tập kết đến tầng thứ tám, ngăn chặn đường đi của bọn hắn.
- Cản bọn họ lại! Một tên cũng đều đừng thả chạy! Bọn hắn làm ta bị thương, còn cướp U Mộng!
Sở Thương Thuật khàn khàn gầm thét, lộn nhào xông ra khỏi đình viện, nhào tới trong nhóm thị vệ Hồng Quán.
- Tiểu công tử?
Bọn thị vệ vừa sợ vừa giận.
Phía sau Hồng Quán là Bá Vương phủ, chưa từng có ai dám ở chỗ này gây sự, huống chi còn thương tổn tới tiểu công tử Bá Vương phủ.
Nếu như Bá Vương phủ tức giận, bọn hắn đều sẽ chịu phải liên luỵ.
- Triệu Thế Hùng, các ngươi thật quá phận.
Thị vệ thống lĩnh nhìn hằm hằm Triệu Thế Hùng, cũng liên tiếp ra hiệu với sau lưng, nhanh đi mời quán chủ đến, chuyện như vậy hắn thật ứng phó không nổi.
- Triệu Thế Hùng sao?
Bọn công tử tại tầng thứ tám trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn người bị ngăn chặn.
Tiểu hầu gia lại tới chỗ như thế này?
Còn đả thương Sở Thương Thuật.
Đây là đang cướp nữ tử sao?
Hiếm có nha!
Tiểu hầu gia vậy mà lại tranh giành tình nhân ở hoa lâu.
- Nhanh nhanh nhanh, tràn tin tức ra đi, chuyện kình bạo như thế, sao có thể để chúng ta độc hưởng được.
Bọn hắn hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, nhỏ giọng phân phó thị vệ phía dưới.
Triệu Thế Hùng hung hăng quét mắt nhìn Khương Phàm, nếu như biết hắn làm ẩu như thế, nói cái gì cũng sẽ không đi theo tới nơi này.
- Chuyện hôm nay là hiểu lầm, nhận lầm người, ta sẽ tìm cơ hội tự mình đến nhà xin lỗi.
Sở Thương Thuật chịu đựng hạ bộ đau nhức kịch liệt, chỉ vào Triệu Thế Hùng gầm thét.
- Nhận lầm? Mắt ngươi là bị mù sao? Triệu Thế Hùng, đừng tưởng rằng ngươi là Thiên phẩm linh văn liền có thể coi như không có chuyện gì, chỉ bằng cái sát tính này của ngươi, đời này đừng nghĩ tiến Thánh Linh cảnh! Vào không được Thánh Linh cảnh, các ngươi mãi mãi cũng là hầu.
- Ta nói, sẽ đến nhà xin lỗi, ngươi điếc sao?
Triệu Thế Hùng cũng không phải người lương thiện, ánh mắt hung ác, sát khí phóng xuất ra ngoài, khí thế vô hình giống như thủy triều đột nhiên dâng trào, quét sạch tầng thứ tám.
Tất cả thị vệ nhịn không được mà rùng mình một cái, kinh sợ lui hai bước.
Sở Thương Thuật đều khẽ run rẩy, ngậm miệng lại.
- Chúng ta đi!
Triệu Thế Hùng muốn mau chóng rời khỏi.
- Các ngươi không được đi!
Bọn thị vệ đồng loạt bước về phía trước hai bước, cưỡng ép ngăn lại.
- Đúng đúng đúng, ngăn hắn lại.
Sở Thương Thuật bừng tỉnh, chỉ vào bọn hắn hô to:
- Ngăn lại! Nhất định phải ngăn lại! Nơi này là Hồng Quán, bọn hắn không dám giết người.
Trưởng thị vệ nhắm mắt nói:
- Triệu công tử, ngươi xông vào Hồng Quán, tổn thương công tử, còn cướp đi hoa khôi nơi này, hôm nay không cho một lời giải thích, đừng nghĩ rời khỏi.
- Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?
- Chúng ta không dám mạo phạm Triệu công tử, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không tránh ra. Ngươi còn muốn chạy ra Hồng Quán, trừ phi đạp trên thi thể của chúng ta. Mạng của chúng ta không đáng tiền, nhưng ngươi xông vào Hồng Quán, tàn sát thị vệ, tất nhiên trước khi trời sáng sẽ truyền khắp Bá Vương Chiến Quốc. Không chỉ có dân chúng Chiến quốc sẽ có 'cái nhìn mới' đối với ngươi, mà Bá Vương phủ càng sẽ không tuỳ tiện bỏ qua. Vì tiện mệnh những kẻ như chúng ta đây, ảnh hưởng tới ngươi cùng Hung Linh hầu phủ, đáng giá sao?
Triệu Thế Hùng dùng sức nắm chặt nắm đấm, giết ra ngoài thì rất dễ, nhưng Bá Vương phủ khẳng định nhờ vào đó mà làm mưu đồ lớn.
Triệu Thế Võ nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Ngươi xông họa, chính ngươi giải quyết!
Khương Phàm nhún nhún vai, đi đến phía trước:
- Đừng khẩn trương như vậy, chút chuyện bao lớn thôi mà.
- Chết tiệt, ngươi là ai? Đồ hỗn trướng, là ngươi phế ta.
Phía dưới Sở Thương Thuật sền sệt, đau nhức kịch liệt, máu tươi đã làm ướt cả ống quần.
- Ta là tới chuộc thân cho U Mộng, khi ta tiến vào gian phòng, một khắc này, nàng chính là của ta. Đồ của ta, vậy mà ngươi muốn chà đạp? Không phế bỏ ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi sử dụng hết?
- Ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy! Triệu Thế Hùng, nô tài nhà ngươi càng ngày càng làm càn.
- Hắn cũng không phải nô tài nhà ta.
- Hắn là ai! Ngươi mang tới, không phải nô tài nhà ngươi thì là ai, không nên nói dối.
- Hắn là Khương Phàm, khách tới bái phỏng Hung Linh hầu phủ.
- Khách nào, đừng nghĩ chống chế... Ai??
Sở Thương Thuật bỗng nhiên cảm giác tên có chút quen thuộc.
- Khương Phàm?
Bọn thị vệ đều toàn bộ tiếp cận nam tử mang mặt nạ này.
Chính là Khương Phàm trước mấy ngày ngược bại Triệu Thế Hùng trên lôi đài kia?
Chính là Khương Phàm đại loạn phương bắc, một đường xuôi nam xông vào Đại Hoang kia?
- Ai dám gây sự tại Hồng Quán ta đây?
Một tên nam tử to béo chạy tới tầng tám, mập lùn xấu xí, đầu trọc không lông, mắt nhỏ lấp lóe tinh quang.
Bọn thị vệ liên tiếp tản ra, thấp giọng giải thích chuyện đã xảy ra.
- Sở Khang, nhanh cản bọn họ lại, ai cũng đừng thả đi.
Sở Thương Thuật tranh thủ thời gian muốn nghênh đón, kết quả vừa cất bước, kéo tới vết thương, đau đớn nhào vào nơi đó, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Sở Khang.
- Công tử, cái này không được.
Sở Khang bước sang một tránh khỏi, ra hiệu bọn thị vệ đỡ hắn lên.
- Tranh thủ thời gian bắt lấy bọn hắn!
Sở Thương Thuật đau đến tái nhợt cả mặt.
- Tiểu hầu gia.
Sở Khang thi lễ đơn giản một cái với Triệu Thế Hùng.
- Ngài khả năng không biết ta, tại hạ Sở Khang, được Bá Vương phủ ủy thác, quản lý Hồng Quán. Hồng Quán chúng ta mặc dù chỉ là một hoa lâu nho nhỏ, không lọt được vào mắt tiểu hầu gia, nhưng không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ngài cứng xông loạn nơi này như vậy, chỉ sợ không quá phù hợp đi.
- Chuyện không liên quan tới tiểu hầu gia, đều là ta làm.
Khương Phàm chủ động gánh lấy.
- Ngươi chính là Khương Phàm? Ha ha, nơi này cũng không phải Đại Hoang của ngươi, ngươi làm như vậy liền không sợ mạo phạm Bá Vương phủ?
- Chuyện rất đơn giản, ta chỉ là đến chuộc người, chỉ là làm hơi có chút quá mức.
Triệu Thế Hùng ngăn chặn Khương Phàm muốn xông ra ngoài.
Thế nhưng, Hồng Quán đã bị kinh động, số lượng lớn thị vệ đã nhanh chóng tập kết đến tầng thứ tám, ngăn chặn đường đi của bọn hắn.
- Cản bọn họ lại! Một tên cũng đều đừng thả chạy! Bọn hắn làm ta bị thương, còn cướp U Mộng!
Sở Thương Thuật khàn khàn gầm thét, lộn nhào xông ra khỏi đình viện, nhào tới trong nhóm thị vệ Hồng Quán.
- Tiểu công tử?
Bọn thị vệ vừa sợ vừa giận.
Phía sau Hồng Quán là Bá Vương phủ, chưa từng có ai dám ở chỗ này gây sự, huống chi còn thương tổn tới tiểu công tử Bá Vương phủ.
Nếu như Bá Vương phủ tức giận, bọn hắn đều sẽ chịu phải liên luỵ.
- Triệu Thế Hùng, các ngươi thật quá phận.
Thị vệ thống lĩnh nhìn hằm hằm Triệu Thế Hùng, cũng liên tiếp ra hiệu với sau lưng, nhanh đi mời quán chủ đến, chuyện như vậy hắn thật ứng phó không nổi.
- Triệu Thế Hùng sao?
Bọn công tử tại tầng thứ tám trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn người bị ngăn chặn.
Tiểu hầu gia lại tới chỗ như thế này?
Còn đả thương Sở Thương Thuật.
Đây là đang cướp nữ tử sao?
Hiếm có nha!
Tiểu hầu gia vậy mà lại tranh giành tình nhân ở hoa lâu.
- Nhanh nhanh nhanh, tràn tin tức ra đi, chuyện kình bạo như thế, sao có thể để chúng ta độc hưởng được.
Bọn hắn hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, nhỏ giọng phân phó thị vệ phía dưới.
Triệu Thế Hùng hung hăng quét mắt nhìn Khương Phàm, nếu như biết hắn làm ẩu như thế, nói cái gì cũng sẽ không đi theo tới nơi này.
- Chuyện hôm nay là hiểu lầm, nhận lầm người, ta sẽ tìm cơ hội tự mình đến nhà xin lỗi.
Sở Thương Thuật chịu đựng hạ bộ đau nhức kịch liệt, chỉ vào Triệu Thế Hùng gầm thét.
- Nhận lầm? Mắt ngươi là bị mù sao? Triệu Thế Hùng, đừng tưởng rằng ngươi là Thiên phẩm linh văn liền có thể coi như không có chuyện gì, chỉ bằng cái sát tính này của ngươi, đời này đừng nghĩ tiến Thánh Linh cảnh! Vào không được Thánh Linh cảnh, các ngươi mãi mãi cũng là hầu.
- Ta nói, sẽ đến nhà xin lỗi, ngươi điếc sao?
Triệu Thế Hùng cũng không phải người lương thiện, ánh mắt hung ác, sát khí phóng xuất ra ngoài, khí thế vô hình giống như thủy triều đột nhiên dâng trào, quét sạch tầng thứ tám.
Tất cả thị vệ nhịn không được mà rùng mình một cái, kinh sợ lui hai bước.
Sở Thương Thuật đều khẽ run rẩy, ngậm miệng lại.
- Chúng ta đi!
Triệu Thế Hùng muốn mau chóng rời khỏi.
- Các ngươi không được đi!
Bọn thị vệ đồng loạt bước về phía trước hai bước, cưỡng ép ngăn lại.
- Đúng đúng đúng, ngăn hắn lại.
Sở Thương Thuật bừng tỉnh, chỉ vào bọn hắn hô to:
- Ngăn lại! Nhất định phải ngăn lại! Nơi này là Hồng Quán, bọn hắn không dám giết người.
Trưởng thị vệ nhắm mắt nói:
- Triệu công tử, ngươi xông vào Hồng Quán, tổn thương công tử, còn cướp đi hoa khôi nơi này, hôm nay không cho một lời giải thích, đừng nghĩ rời khỏi.
- Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?
- Chúng ta không dám mạo phạm Triệu công tử, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không tránh ra. Ngươi còn muốn chạy ra Hồng Quán, trừ phi đạp trên thi thể của chúng ta. Mạng của chúng ta không đáng tiền, nhưng ngươi xông vào Hồng Quán, tàn sát thị vệ, tất nhiên trước khi trời sáng sẽ truyền khắp Bá Vương Chiến Quốc. Không chỉ có dân chúng Chiến quốc sẽ có 'cái nhìn mới' đối với ngươi, mà Bá Vương phủ càng sẽ không tuỳ tiện bỏ qua. Vì tiện mệnh những kẻ như chúng ta đây, ảnh hưởng tới ngươi cùng Hung Linh hầu phủ, đáng giá sao?
Triệu Thế Hùng dùng sức nắm chặt nắm đấm, giết ra ngoài thì rất dễ, nhưng Bá Vương phủ khẳng định nhờ vào đó mà làm mưu đồ lớn.
Triệu Thế Võ nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Ngươi xông họa, chính ngươi giải quyết!
Khương Phàm nhún nhún vai, đi đến phía trước:
- Đừng khẩn trương như vậy, chút chuyện bao lớn thôi mà.
- Chết tiệt, ngươi là ai? Đồ hỗn trướng, là ngươi phế ta.
Phía dưới Sở Thương Thuật sền sệt, đau nhức kịch liệt, máu tươi đã làm ướt cả ống quần.
- Ta là tới chuộc thân cho U Mộng, khi ta tiến vào gian phòng, một khắc này, nàng chính là của ta. Đồ của ta, vậy mà ngươi muốn chà đạp? Không phế bỏ ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi sử dụng hết?
- Ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy! Triệu Thế Hùng, nô tài nhà ngươi càng ngày càng làm càn.
- Hắn cũng không phải nô tài nhà ta.
- Hắn là ai! Ngươi mang tới, không phải nô tài nhà ngươi thì là ai, không nên nói dối.
- Hắn là Khương Phàm, khách tới bái phỏng Hung Linh hầu phủ.
- Khách nào, đừng nghĩ chống chế... Ai??
Sở Thương Thuật bỗng nhiên cảm giác tên có chút quen thuộc.
- Khương Phàm?
Bọn thị vệ đều toàn bộ tiếp cận nam tử mang mặt nạ này.
Chính là Khương Phàm trước mấy ngày ngược bại Triệu Thế Hùng trên lôi đài kia?
Chính là Khương Phàm đại loạn phương bắc, một đường xuôi nam xông vào Đại Hoang kia?
- Ai dám gây sự tại Hồng Quán ta đây?
Một tên nam tử to béo chạy tới tầng tám, mập lùn xấu xí, đầu trọc không lông, mắt nhỏ lấp lóe tinh quang.
Bọn thị vệ liên tiếp tản ra, thấp giọng giải thích chuyện đã xảy ra.
- Sở Khang, nhanh cản bọn họ lại, ai cũng đừng thả đi.
Sở Thương Thuật tranh thủ thời gian muốn nghênh đón, kết quả vừa cất bước, kéo tới vết thương, đau đớn nhào vào nơi đó, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Sở Khang.
- Công tử, cái này không được.
Sở Khang bước sang một tránh khỏi, ra hiệu bọn thị vệ đỡ hắn lên.
- Tranh thủ thời gian bắt lấy bọn hắn!
Sở Thương Thuật đau đến tái nhợt cả mặt.
- Tiểu hầu gia.
Sở Khang thi lễ đơn giản một cái với Triệu Thế Hùng.
- Ngài khả năng không biết ta, tại hạ Sở Khang, được Bá Vương phủ ủy thác, quản lý Hồng Quán. Hồng Quán chúng ta mặc dù chỉ là một hoa lâu nho nhỏ, không lọt được vào mắt tiểu hầu gia, nhưng không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ngài cứng xông loạn nơi này như vậy, chỉ sợ không quá phù hợp đi.
- Chuyện không liên quan tới tiểu hầu gia, đều là ta làm.
Khương Phàm chủ động gánh lấy.
- Ngươi chính là Khương Phàm? Ha ha, nơi này cũng không phải Đại Hoang của ngươi, ngươi làm như vậy liền không sợ mạo phạm Bá Vương phủ?
- Chuyện rất đơn giản, ta chỉ là đến chuộc người, chỉ là làm hơi có chút quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.