Chương 1614: Không phục
SS Hà Thần
05/06/2024
Ầm ầm!
Mặt đất sụt lún, rừng rậm bị chôn vùi, năng lượng tai nạn hùng hậu dẫn bạo hơn mười dặm núi rừng.
Khí lãng ngập trời, cuồng dã bá liệt.
Các trưởng lão thần giáo, bọn người Lan Nguyệt Lan Quyết, toàn bộ đều bị mai táng.
Trên bầu trời, Lan Dận nâng Trường Sinh Đao nặng nề, bổ vào trên cổ Khương Phàm, phát ra tiếng tranh minh thanh thúy.
Không gãy!
Xương cốt toàn thân Khương Phàm đều chảy xuôi dịch kim loại của Bát Hoang Chiến Trụ.
Thời điểm bị giam cầm sở dĩ từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh, chính là đang lợi dụng cơ hội 'hơi hoạt động' kích thích dịch kim loại đọng lại tại xương cốt cả người.
Lực lượng của Trường Sinh Đao mạnh mẽ oanh kích xương cổ, Khương Phàm bị đánh bay ra.
Lan Nặc thôi động Hư Thiên Kính khống chế Khương Phàm, muốn hắn kéo về, nhưng dưới tràng cảnh này, cùng khí tức tai nạn phóng lên tận trời, lại kinh động đến nàng.
- A!!
Các trưởng lão thần giáo bị nuốt hết, đang vùng vẫy giãy chết trong địa tầng cuồn cuộn.
Bọn hắn cảm nhận được tuyệt vọng cùng sợ hãi trước nay chưa có, cảm giác bị mai táng rõ ràng thẩm thấu vào đến linh hồn, thân thể lại càng đang suy yếu, khô quắt, linh lực càng đang tiêu hao.
Bọn hắn hét lớn, liều mạng kích thích năng lượng, giãy dụa muốn lao lên lại mặt đất.
Cảnh giới thực của bọn hắn rất cao, miễn cưỡng có thể gánh vác được, nhưng bọn người Lan Nguyệt bị hãm sâu bên trong lại chỉ là Linh Hồn cảnh, rất nhanh đã lâm vào hôn mê trong tuyệt vọng, thân thể khô quắt, linh hồn yên lặng.
Trên bầu trời, toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, cưỡng ép bắt đầu dùng Tiểu Niết Bàn Thuật, khôi phục thực lực, đồng thời kích thích tinh huyết Kim Hoàng, kích phát mắt phải.
Ông!!
Một tia huyết quang bắn ra, bao quanh hình ảnh Chu Tước, khuấy động mênh mông thần uy, cưỡng ép rung chuyển không gian Hư Thiên Kính giam cầm.
Lan Nặc vừa mới phân thần, khống chế cũng yếu bớt, bị huyết quang xuyên thủng không gian, đánh về phía Hư Thiên Kính.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lan Nặc hoàn hồn, cực lực khống chế Hư Thiên Kính, nhưng huyết quang quá mạnh, phần thần uy phi phàm kia đã đảo loạn giam cầm.
Một tiếng bạo hưởng, huyết quang oanh kích Hư Thiên Kính, huyết sắc vô tận tràn ngập trong đó.
Khương Phàm triệt để thoát khốn, mang theo liệt diễm ngập trời, đánh về phía Lan Dận.
Sắc mặt Lan Dận đại biến, nhưng không đợi thoát thân liền bị liệt diễm bao phủ.
Liệt diễm gào thét, ngưng tụ thành trăm ngàn sợi hỏa vũ, vô tình đâm xuyên.
Phốc phốc phốc...
Lan Dận bị đánh đến be bét máu thịt, thủng trăm ngàn lỗ, theo liệt diễm trùng kích, đánh tới địa tầng cuồn cuộn.
- A... A a...
Năm vị thần giáo tránh ra.
Khương Phàm thì dẫn dắt liệt diễm từ trên trời giáng xuống, thế như dòng lũ, cuồng bạo va chạm.
Năm vị trưởng lão kêu thảm trở lại địa tầng.
Khương Phàm xông tới, bắt lấy bọn người Lan Nguyệt, Lan Đạo sắp chết ở bên trong địa tầng.
- Khương Phàm? Khương Phàm!!
Lan Nặc lo lắng la lên, nhưng địa tầng đã khôi phục bình tĩnh.
Mấy chục dặm sơn lâm toàn bộ đều biến thành đất khô cằn, hoang vu tĩnh mịch.
Các trưởng lão không có leo ra, bọn người Lan Nguyệt càng không có đi ra, Lan Dận té xuống cũng đã biến mất, đầu Tổ Kỳ Lân còn chưa có cầm tới tay cũng chìm xuống, không còn một tiếng thở nào nữa.
- Khương Phàm, ngươi đi ra cho ta!
Vẻ mặt Lan Nặc cực kỳ nghiêm trọng, lo lắng hô to.
Vừa rồi đó là võ pháp gì?
Rõ ràng đã cầm giữ Khương Phàm, làm thế nào Khương Phàm làm được?
Chuyện này không nên xảy ra!
Phế tích hoang vu, tĩnh mịch im ắng.
Khương Phàm chưa từng xuất hiện.
- Khương Phàm, đi ra cho ta. Ta nghĩ là không cần thiết phải để ta nói thêm cho ngươi tỉnh, ngươi hẳn phải biết ngươi không thể trêu vào Cửu Thiên Thần Giáo.
Lan Nặc sẵn sàng trận địa, tay trái dâng lên huyết thủy, phản chiếu vùng đất trời này, tùy thời dẫn bạo, tay phải khống chế Hư Thiên Kính, bành trướng ánh sáng liếc nhìn xung quanh.
Khương Phàm vẫn không có xuất hiện.
- Khương Phàm, cút ra đây! Cửu Thiên Thần Giáo còn phái phe phái Đông Hoàng tới, bọn hắn tinh thông võ pháp không gian, muốn bắt ngươi dễ như trở bàn tay.
Hơi thở của Lan Nặc lộn xộn, bắt đầu gấp.
Nàng cùng Khương Phàm gặp mặt không nhiều, nhưng cũng rất rõ ràng tính cách của hắn.
Bọn hắn vừa mới chọc giận Khương Phàm, bây giờ chuyện gì Khương Phàm cũng đều làm ra được.
- Khương Phàm, nói chuyện. Ngươi muốn cái gì? Ta cùng ngươi bàn bạc, ta cùng ngươi làm giao dịch! Đi ra! Nói chuyện đi!
- Ngươi dám làm tổn thương bọn hắn, ta cùng ngươi không chết không thôi.
Giọng Lan Nặc quanh quẩn trong phế tích trống trải, nhưng thủy chung vẫn không có bóng người nào xuất hiện.
Rất nhiều cường giả nghe đến đó động tĩnh, đều nhanh chóng gom lại nơi này.
- Xảy ra chuyện gì rồi? Phạm vi phế tích lớn như vậy, là ai làm! Người tiến vào không phải đều bị đè ép cảnh giới sao?
- Nữ hài nhi kia là ai?
- Nàng đang kêu tên ai? Ta nghe lầm sao, hình như là Khương Phàm.
- Khương Phàm tới? Rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo đều đang lùng bắt hắn.
- Thật là ngưu bức, những cường giả Tru Thiên Thần Điện kia đang cách đó không xa, hắn cũng dám ở chỗ này cùng người khác chém giết.
Mọi người khiếp sợ trước đất khô cằn đầy đất, cũng có người nhanh chóng rời khỏi, đi thông báo tin tức Khương Phàm tới cho những hoàng tộc kia để lĩnh thưởng.
Sau đó không lâu, số lượng lớn cường giả tụ tập đến nơi đây.
- Lan Nặc cô nương? Chỉ còn lại có một mình ngươi?
Đại Quang Mang Thần Điện, u Dương Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn lên nữ tử đang lo lắng trên bầu trời.
- Khương Phàm ở ngay chỗ này.
Lan Nặc không cùng bọn hắn nói nhảm, nhanh chóng rời khỏi, tìm kiếm Khương Phàm.
- Đây là Khương Phàm làm? Hắn phục kích Cửu Thiên Thần Giáo?
Rất nhiều tử đệ cường tộc nhếch miệng hít một hơi, rốt cuộc tên điên kia đang nghĩ cái gì, chọc hết người này đến người khác.
Chẳng lẽ là vò đã mẻ không sợ rơi, không cần thiết?
Cảm giác sớm muộn cũng phải chết, trước khi chết liền làm một trận cuồng hoan?
- Khương Phàm tới.
Khoái Kiệt đưa ánh mắt âm trầm đảo qua dãy núi, ra hiệu với các trưởng lão, tìm kiếm.
- Chú ý an toàn, không nên tản ra quá xa.
Điêu Lãnh Nguyệt cao giọng nhắc nhở.
Các phương liên hợp, cẩn thận lùng bắt, số lượng lớn tán tu đều đang kích thích với giải thưởng giá cao liền nhanh chóng phân tán ra ngoài.
Nhưng... Bọn hắn vừa mới bắt đầu tìm kiếm, Khương Phàm đã xuất hiện.
Phía trước bụi mù đang dâng trào, ngửa đầu quan sát hình ảnh như ẩn như hiện với khoảng cách gần.
Đám người đang lùng bắt nhận được tin tức, lập tức vây lại.
- Thật sự là Khương Phàm?
Mặt đất sụt lún, rừng rậm bị chôn vùi, năng lượng tai nạn hùng hậu dẫn bạo hơn mười dặm núi rừng.
Khí lãng ngập trời, cuồng dã bá liệt.
Các trưởng lão thần giáo, bọn người Lan Nguyệt Lan Quyết, toàn bộ đều bị mai táng.
Trên bầu trời, Lan Dận nâng Trường Sinh Đao nặng nề, bổ vào trên cổ Khương Phàm, phát ra tiếng tranh minh thanh thúy.
Không gãy!
Xương cốt toàn thân Khương Phàm đều chảy xuôi dịch kim loại của Bát Hoang Chiến Trụ.
Thời điểm bị giam cầm sở dĩ từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh, chính là đang lợi dụng cơ hội 'hơi hoạt động' kích thích dịch kim loại đọng lại tại xương cốt cả người.
Lực lượng của Trường Sinh Đao mạnh mẽ oanh kích xương cổ, Khương Phàm bị đánh bay ra.
Lan Nặc thôi động Hư Thiên Kính khống chế Khương Phàm, muốn hắn kéo về, nhưng dưới tràng cảnh này, cùng khí tức tai nạn phóng lên tận trời, lại kinh động đến nàng.
- A!!
Các trưởng lão thần giáo bị nuốt hết, đang vùng vẫy giãy chết trong địa tầng cuồn cuộn.
Bọn hắn cảm nhận được tuyệt vọng cùng sợ hãi trước nay chưa có, cảm giác bị mai táng rõ ràng thẩm thấu vào đến linh hồn, thân thể lại càng đang suy yếu, khô quắt, linh lực càng đang tiêu hao.
Bọn hắn hét lớn, liều mạng kích thích năng lượng, giãy dụa muốn lao lên lại mặt đất.
Cảnh giới thực của bọn hắn rất cao, miễn cưỡng có thể gánh vác được, nhưng bọn người Lan Nguyệt bị hãm sâu bên trong lại chỉ là Linh Hồn cảnh, rất nhanh đã lâm vào hôn mê trong tuyệt vọng, thân thể khô quắt, linh hồn yên lặng.
Trên bầu trời, toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, cưỡng ép bắt đầu dùng Tiểu Niết Bàn Thuật, khôi phục thực lực, đồng thời kích thích tinh huyết Kim Hoàng, kích phát mắt phải.
Ông!!
Một tia huyết quang bắn ra, bao quanh hình ảnh Chu Tước, khuấy động mênh mông thần uy, cưỡng ép rung chuyển không gian Hư Thiên Kính giam cầm.
Lan Nặc vừa mới phân thần, khống chế cũng yếu bớt, bị huyết quang xuyên thủng không gian, đánh về phía Hư Thiên Kính.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lan Nặc hoàn hồn, cực lực khống chế Hư Thiên Kính, nhưng huyết quang quá mạnh, phần thần uy phi phàm kia đã đảo loạn giam cầm.
Một tiếng bạo hưởng, huyết quang oanh kích Hư Thiên Kính, huyết sắc vô tận tràn ngập trong đó.
Khương Phàm triệt để thoát khốn, mang theo liệt diễm ngập trời, đánh về phía Lan Dận.
Sắc mặt Lan Dận đại biến, nhưng không đợi thoát thân liền bị liệt diễm bao phủ.
Liệt diễm gào thét, ngưng tụ thành trăm ngàn sợi hỏa vũ, vô tình đâm xuyên.
Phốc phốc phốc...
Lan Dận bị đánh đến be bét máu thịt, thủng trăm ngàn lỗ, theo liệt diễm trùng kích, đánh tới địa tầng cuồn cuộn.
- A... A a...
Năm vị thần giáo tránh ra.
Khương Phàm thì dẫn dắt liệt diễm từ trên trời giáng xuống, thế như dòng lũ, cuồng bạo va chạm.
Năm vị trưởng lão kêu thảm trở lại địa tầng.
Khương Phàm xông tới, bắt lấy bọn người Lan Nguyệt, Lan Đạo sắp chết ở bên trong địa tầng.
- Khương Phàm? Khương Phàm!!
Lan Nặc lo lắng la lên, nhưng địa tầng đã khôi phục bình tĩnh.
Mấy chục dặm sơn lâm toàn bộ đều biến thành đất khô cằn, hoang vu tĩnh mịch.
Các trưởng lão không có leo ra, bọn người Lan Nguyệt càng không có đi ra, Lan Dận té xuống cũng đã biến mất, đầu Tổ Kỳ Lân còn chưa có cầm tới tay cũng chìm xuống, không còn một tiếng thở nào nữa.
- Khương Phàm, ngươi đi ra cho ta!
Vẻ mặt Lan Nặc cực kỳ nghiêm trọng, lo lắng hô to.
Vừa rồi đó là võ pháp gì?
Rõ ràng đã cầm giữ Khương Phàm, làm thế nào Khương Phàm làm được?
Chuyện này không nên xảy ra!
Phế tích hoang vu, tĩnh mịch im ắng.
Khương Phàm chưa từng xuất hiện.
- Khương Phàm, đi ra cho ta. Ta nghĩ là không cần thiết phải để ta nói thêm cho ngươi tỉnh, ngươi hẳn phải biết ngươi không thể trêu vào Cửu Thiên Thần Giáo.
Lan Nặc sẵn sàng trận địa, tay trái dâng lên huyết thủy, phản chiếu vùng đất trời này, tùy thời dẫn bạo, tay phải khống chế Hư Thiên Kính, bành trướng ánh sáng liếc nhìn xung quanh.
Khương Phàm vẫn không có xuất hiện.
- Khương Phàm, cút ra đây! Cửu Thiên Thần Giáo còn phái phe phái Đông Hoàng tới, bọn hắn tinh thông võ pháp không gian, muốn bắt ngươi dễ như trở bàn tay.
Hơi thở của Lan Nặc lộn xộn, bắt đầu gấp.
Nàng cùng Khương Phàm gặp mặt không nhiều, nhưng cũng rất rõ ràng tính cách của hắn.
Bọn hắn vừa mới chọc giận Khương Phàm, bây giờ chuyện gì Khương Phàm cũng đều làm ra được.
- Khương Phàm, nói chuyện. Ngươi muốn cái gì? Ta cùng ngươi bàn bạc, ta cùng ngươi làm giao dịch! Đi ra! Nói chuyện đi!
- Ngươi dám làm tổn thương bọn hắn, ta cùng ngươi không chết không thôi.
Giọng Lan Nặc quanh quẩn trong phế tích trống trải, nhưng thủy chung vẫn không có bóng người nào xuất hiện.
Rất nhiều cường giả nghe đến đó động tĩnh, đều nhanh chóng gom lại nơi này.
- Xảy ra chuyện gì rồi? Phạm vi phế tích lớn như vậy, là ai làm! Người tiến vào không phải đều bị đè ép cảnh giới sao?
- Nữ hài nhi kia là ai?
- Nàng đang kêu tên ai? Ta nghe lầm sao, hình như là Khương Phàm.
- Khương Phàm tới? Rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo đều đang lùng bắt hắn.
- Thật là ngưu bức, những cường giả Tru Thiên Thần Điện kia đang cách đó không xa, hắn cũng dám ở chỗ này cùng người khác chém giết.
Mọi người khiếp sợ trước đất khô cằn đầy đất, cũng có người nhanh chóng rời khỏi, đi thông báo tin tức Khương Phàm tới cho những hoàng tộc kia để lĩnh thưởng.
Sau đó không lâu, số lượng lớn cường giả tụ tập đến nơi đây.
- Lan Nặc cô nương? Chỉ còn lại có một mình ngươi?
Đại Quang Mang Thần Điện, u Dương Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn lên nữ tử đang lo lắng trên bầu trời.
- Khương Phàm ở ngay chỗ này.
Lan Nặc không cùng bọn hắn nói nhảm, nhanh chóng rời khỏi, tìm kiếm Khương Phàm.
- Đây là Khương Phàm làm? Hắn phục kích Cửu Thiên Thần Giáo?
Rất nhiều tử đệ cường tộc nhếch miệng hít một hơi, rốt cuộc tên điên kia đang nghĩ cái gì, chọc hết người này đến người khác.
Chẳng lẽ là vò đã mẻ không sợ rơi, không cần thiết?
Cảm giác sớm muộn cũng phải chết, trước khi chết liền làm một trận cuồng hoan?
- Khương Phàm tới.
Khoái Kiệt đưa ánh mắt âm trầm đảo qua dãy núi, ra hiệu với các trưởng lão, tìm kiếm.
- Chú ý an toàn, không nên tản ra quá xa.
Điêu Lãnh Nguyệt cao giọng nhắc nhở.
Các phương liên hợp, cẩn thận lùng bắt, số lượng lớn tán tu đều đang kích thích với giải thưởng giá cao liền nhanh chóng phân tán ra ngoài.
Nhưng... Bọn hắn vừa mới bắt đầu tìm kiếm, Khương Phàm đã xuất hiện.
Phía trước bụi mù đang dâng trào, ngửa đầu quan sát hình ảnh như ẩn như hiện với khoảng cách gần.
Đám người đang lùng bắt nhận được tin tức, lập tức vây lại.
- Thật sự là Khương Phàm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.