Chương 567: Kiếp trước máu, kiếp này hồn (2)
SS Hà Thần
01/06/2023
Sau đó không lâu, nơi xa bộc phát ra tiếng chém giết kịch liệt, đại địa
oanh minh, kim quang lấp lóe, tiếng gào thét thê lương như ẩn như hiện.
Khương Phàm đột nhiên giật mình, xoay người lại, trong chốc lát, một gương mặt quái vật dữ tợn đột nhiên đánh tới phía hắn.
Giống như là một hắc con hầu tử không lông, răng nanh sắc nhọn, toàn thân mang theo sát khí tà ác.
Khương Phàm nâng đao trong nháy mắt, đối diện bổ quái vật ra.
Nhưng... sau khi quái vật rơi xuống trên mặt đất, nó lại nhanh chóng nhấp nhô, biến thành hai con hắc hầu tử, lại bổ nhào tới hắn.
Khương Phàm nhíu mày, chấn khởi hai cỗ kim viêm nuốt sống quái vật.
Quái vật thét lên thê lương, rất nhanh đã bị đốt thành tro bụi.
- Đến đây!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ ra mấy trăm đạo kim tinh bạo kích.
Bọn quái vật đang phóng tới từ bốn phương tám hướng tới bị đánh trúng, bên trong kim viêm bắn nổ đã tan thành mây khói.
Chi chi chi...
Trong bóng tối nơi xa, số lượng lớn quái vật chấn kinh rút đi.
- Những thứ này chính là ác linh?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, cất bước đi xuống bệ đá.
Nhưng... Linh hồn đột nhiên xuất hiện cảm giác hồi hộp nhỏ xíu, Chu Tước linh nguyên trong khí hải giương cánh gáy to, quấy kim quang cuồn cuộn trong khí hải.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm kinh ngạc lui về bệ đá.
Loại cảm giác này hoàn toàn biến mất, Chu Tước linh nguyên cũng khôi phục lại bình tĩnh.
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận một lát, lần nữa đi xuống bệ đá.
Cảm giác hồi hộp lại xuất hiện lần nữa để cho toàn thân đều nổi lên lông tơ.
Chu Tước linh nguyên lại bay lên, vô cùng xao động.
Khương Phàm chau mày, từ từ đi về phía trước.
Cảm giác hồi hộp càng ngày càng rõ ràng, Chu Tước linh nguyên cũng càng xao động.
Khi Khương Phàm đi lên phía trước hơn trăm mét, huyết khí toàn thân đều nóng lên.
- Linh hồn của ngươi...
Tiếng Đan Hoàng vang lên trong ý thức Khương Phàm:
- Giống như đang nhận lấy một loại kích thích nào đó.
- Sợ sệt sao?
Sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Càng giống là cảnh giác.
- Tốt nhất ngươi nên rời khỏi nơi này.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta hẳn là nên đi lên phía trước.
Trước đó Khương Phàm suy đoán Đại Hoang thâm uyên có quan hệ với một trận chiến tại Đăng Thiên Kiều ở tiền thế.
Có thể băng diệt Đại Hoang thánh địa, hình thành hắc ám bạo động ngàn năm, nguồn năng lượng kia hoàn toàn áp đảo trên thánh địa.
Có thể là cấp bậc hoàng tộc.
Nhưng trong trí nhớ ở kiếp trước, trước khi Đăng Thiên Kiều phát sinh, Thương Huyền đại lục đã bình tĩnh hơn mười mấy năm, không có năng lượng hoàng tộc đặc biệt mạnh uy hiếp Thương Huyền.
Trước đó chỉ là suy đoán, hoặc là chờ mong.
Bây giờ xem ra, thật có thể là đã đoán đúng.
- Thái Dương Diệu Thế!
Khương Phàm thôi động Kim Viêm linh văn, liệt diễm cuồn cuộn, kim quang hừng hực, giống như là Chu Tước dục hỏa, phóng lên tận trời, quay quanh thành một vòng sáng chói khuếch tán trên đỉnh đầu.
Ánh sáng nở rộ, chống lên ánh sáng bình chướng hơn trăm mét.
Khương Phàm thở sâu, đón nhận cái cảm giác kích thích kia.
Linh hồn càng ngày càng kích động mãnh liệt để toàn thân rùng mình.
Chu Tước linh nguyên gáy to không ngừng, thậm chí chủ động hóa thành sợi tơ, xông về toàn thân, quấn chặt lấy linh hồn.
Nhưng thay đổi rõ ràng nhất đến từ huyết dịch.
Huyết dịch nóng hổi, lao nhanh khắp toàn thân như muốn đốt thấu huyết nhục, nhưng kích thích khác biệt so với linh hồn chính là, huyết dịch thay đổi lại truyền đến kích động.
Khương Phàm cất bước phóng tới, cuối cùng là triển khai hai cánh, nhanh chóng lướt qua giữa không trung.
Số lượng lớn ác linh khóa chặt Khương Phàm, lại kiêng kị ánh sáng của mặt trời.
- Khương Phàm?
Trong phế tích tại hoang nguyên, Thánh Phật nhìn bóng người vàng óng xẹt qua giữa không trung, vừa nhìn đã biết ngay thân phận.
Hắn và Chiến Phật không chỉ có thể dùng chung năng lượng, còn có thể liên hệ ý thức.
Cánh chim màu vàng óng, thái dương màu vàng.
Chính là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Phàm.
Khi Thánh Phật phát hiện Khương Phàm, Chiến Phật ở xa xa trong Vương Quốc Hắc Ám nhanh chóng truyền đến tiếng gầm giận dữ.
- Giết!
- Không được.
Thánh Phật lắc đầu.
Nơi này là Hắc Ám thâm uyên, tà ác giá lạnh, đối với năng lượng Thánh Phật của hắn có chỗ áp chế. Mà, nơi này lại là lãnh địa bị Vô Hồi thánh địa khống chế, không thích hợp ra tay.
- Đó là Khương Phàm sao?
Tịch Nhan ở trong bóng đêm ngóng nhìn phương xa quang ảnh màu vàng nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại lắc đầu.
Hẳn là Hoàng Kim Sư Thứu thú.
- Tịch Nhan, phía trước có bầy ác linh, số lượng ba trăm ba mươi con. Giết hết! Năm ác linh có được hồn linh! Bắt lấy! Ăn hết!
Một lão ẩu(*) gần đất xa trời ra lệnh cho Tịch Nhan.
(*) Bà già.
Tóc dài xám trắng rất thưa thớt, như cỏ dại theo gió mà động.
Trong hốc mắt hãm sâu phát ra ánh sáng màu xanh. Cái mũi cơ hồ muốn sụp đổ, bờ môi khô quắt, trên mặt là những nếp nhăn khô nứt nhăn nheo, không có một chút nhan sắc nào.
Nàng giống như một bộ thây khô, để cho người ta không rét mà run.
Đáy mắt Tịch Nhan chợt hiện tinh mang, nhanh chóng lao thẳng đến hắc ám trước mặt.
Hồn linh, ác linh tà ác có hồn khí, đối với linh hồn nàng có hiệu quả tẩm bổ rất mạnh. So với một ít linh hồn hay đan dược đều mạnh hơn.
Phạm vi Đại Hoang thâm uyên đạt tới hơn năm trăm dặm, nhưng tương đối an toàn, được Vô Hồi thánh địa khống chế, còn có tia sáng yếu ớt, chỉ có ngoại vi hơn trăm dặm.
Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng ảm đạm, tà khí càng nồng đậm để cho người ta toàn thân khó chịu, ý thức hỗn loạn, giống như muốn lâm vào điên cuồng, bị ý niệm tà ác điều khiển.
Sau phạm vi trăm dặm, thiên địa hoàn toàn lâm vào hắc ám, ánh sáng Khương Phàm thả ra đều bị nuốt hết.
Hắc ám âm trầm thấu xương, sát khí ngập trời, ác khí tuôn ra cứ như đây là cấm khu của sinh linh, để cho người ta muốn lâm vào sụp đổ.
- Khương Phàm, đây không phải nơi ngươi có thể tới. Trở về đi, rốt cuộc ngươi đang chấp nhất cái gì? Nơi này chưa chắc có cơ duyên ngươi muốn. Đừng lại tới phía trước nữa, ý thức của ngươi sắp hỏng mất rồi. Khương Phàm... Khương Phàm...
Khương Phàm đột nhiên giật mình, xoay người lại, trong chốc lát, một gương mặt quái vật dữ tợn đột nhiên đánh tới phía hắn.
Giống như là một hắc con hầu tử không lông, răng nanh sắc nhọn, toàn thân mang theo sát khí tà ác.
Khương Phàm nâng đao trong nháy mắt, đối diện bổ quái vật ra.
Nhưng... sau khi quái vật rơi xuống trên mặt đất, nó lại nhanh chóng nhấp nhô, biến thành hai con hắc hầu tử, lại bổ nhào tới hắn.
Khương Phàm nhíu mày, chấn khởi hai cỗ kim viêm nuốt sống quái vật.
Quái vật thét lên thê lương, rất nhanh đã bị đốt thành tro bụi.
- Đến đây!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ ra mấy trăm đạo kim tinh bạo kích.
Bọn quái vật đang phóng tới từ bốn phương tám hướng tới bị đánh trúng, bên trong kim viêm bắn nổ đã tan thành mây khói.
Chi chi chi...
Trong bóng tối nơi xa, số lượng lớn quái vật chấn kinh rút đi.
- Những thứ này chính là ác linh?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, cất bước đi xuống bệ đá.
Nhưng... Linh hồn đột nhiên xuất hiện cảm giác hồi hộp nhỏ xíu, Chu Tước linh nguyên trong khí hải giương cánh gáy to, quấy kim quang cuồn cuộn trong khí hải.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm kinh ngạc lui về bệ đá.
Loại cảm giác này hoàn toàn biến mất, Chu Tước linh nguyên cũng khôi phục lại bình tĩnh.
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận một lát, lần nữa đi xuống bệ đá.
Cảm giác hồi hộp lại xuất hiện lần nữa để cho toàn thân đều nổi lên lông tơ.
Chu Tước linh nguyên lại bay lên, vô cùng xao động.
Khương Phàm chau mày, từ từ đi về phía trước.
Cảm giác hồi hộp càng ngày càng rõ ràng, Chu Tước linh nguyên cũng càng xao động.
Khi Khương Phàm đi lên phía trước hơn trăm mét, huyết khí toàn thân đều nóng lên.
- Linh hồn của ngươi...
Tiếng Đan Hoàng vang lên trong ý thức Khương Phàm:
- Giống như đang nhận lấy một loại kích thích nào đó.
- Sợ sệt sao?
Sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Càng giống là cảnh giác.
- Tốt nhất ngươi nên rời khỏi nơi này.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta hẳn là nên đi lên phía trước.
Trước đó Khương Phàm suy đoán Đại Hoang thâm uyên có quan hệ với một trận chiến tại Đăng Thiên Kiều ở tiền thế.
Có thể băng diệt Đại Hoang thánh địa, hình thành hắc ám bạo động ngàn năm, nguồn năng lượng kia hoàn toàn áp đảo trên thánh địa.
Có thể là cấp bậc hoàng tộc.
Nhưng trong trí nhớ ở kiếp trước, trước khi Đăng Thiên Kiều phát sinh, Thương Huyền đại lục đã bình tĩnh hơn mười mấy năm, không có năng lượng hoàng tộc đặc biệt mạnh uy hiếp Thương Huyền.
Trước đó chỉ là suy đoán, hoặc là chờ mong.
Bây giờ xem ra, thật có thể là đã đoán đúng.
- Thái Dương Diệu Thế!
Khương Phàm thôi động Kim Viêm linh văn, liệt diễm cuồn cuộn, kim quang hừng hực, giống như là Chu Tước dục hỏa, phóng lên tận trời, quay quanh thành một vòng sáng chói khuếch tán trên đỉnh đầu.
Ánh sáng nở rộ, chống lên ánh sáng bình chướng hơn trăm mét.
Khương Phàm thở sâu, đón nhận cái cảm giác kích thích kia.
Linh hồn càng ngày càng kích động mãnh liệt để toàn thân rùng mình.
Chu Tước linh nguyên gáy to không ngừng, thậm chí chủ động hóa thành sợi tơ, xông về toàn thân, quấn chặt lấy linh hồn.
Nhưng thay đổi rõ ràng nhất đến từ huyết dịch.
Huyết dịch nóng hổi, lao nhanh khắp toàn thân như muốn đốt thấu huyết nhục, nhưng kích thích khác biệt so với linh hồn chính là, huyết dịch thay đổi lại truyền đến kích động.
Khương Phàm cất bước phóng tới, cuối cùng là triển khai hai cánh, nhanh chóng lướt qua giữa không trung.
Số lượng lớn ác linh khóa chặt Khương Phàm, lại kiêng kị ánh sáng của mặt trời.
- Khương Phàm?
Trong phế tích tại hoang nguyên, Thánh Phật nhìn bóng người vàng óng xẹt qua giữa không trung, vừa nhìn đã biết ngay thân phận.
Hắn và Chiến Phật không chỉ có thể dùng chung năng lượng, còn có thể liên hệ ý thức.
Cánh chim màu vàng óng, thái dương màu vàng.
Chính là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Phàm.
Khi Thánh Phật phát hiện Khương Phàm, Chiến Phật ở xa xa trong Vương Quốc Hắc Ám nhanh chóng truyền đến tiếng gầm giận dữ.
- Giết!
- Không được.
Thánh Phật lắc đầu.
Nơi này là Hắc Ám thâm uyên, tà ác giá lạnh, đối với năng lượng Thánh Phật của hắn có chỗ áp chế. Mà, nơi này lại là lãnh địa bị Vô Hồi thánh địa khống chế, không thích hợp ra tay.
- Đó là Khương Phàm sao?
Tịch Nhan ở trong bóng đêm ngóng nhìn phương xa quang ảnh màu vàng nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại lắc đầu.
Hẳn là Hoàng Kim Sư Thứu thú.
- Tịch Nhan, phía trước có bầy ác linh, số lượng ba trăm ba mươi con. Giết hết! Năm ác linh có được hồn linh! Bắt lấy! Ăn hết!
Một lão ẩu(*) gần đất xa trời ra lệnh cho Tịch Nhan.
(*) Bà già.
Tóc dài xám trắng rất thưa thớt, như cỏ dại theo gió mà động.
Trong hốc mắt hãm sâu phát ra ánh sáng màu xanh. Cái mũi cơ hồ muốn sụp đổ, bờ môi khô quắt, trên mặt là những nếp nhăn khô nứt nhăn nheo, không có một chút nhan sắc nào.
Nàng giống như một bộ thây khô, để cho người ta không rét mà run.
Đáy mắt Tịch Nhan chợt hiện tinh mang, nhanh chóng lao thẳng đến hắc ám trước mặt.
Hồn linh, ác linh tà ác có hồn khí, đối với linh hồn nàng có hiệu quả tẩm bổ rất mạnh. So với một ít linh hồn hay đan dược đều mạnh hơn.
Phạm vi Đại Hoang thâm uyên đạt tới hơn năm trăm dặm, nhưng tương đối an toàn, được Vô Hồi thánh địa khống chế, còn có tia sáng yếu ớt, chỉ có ngoại vi hơn trăm dặm.
Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng ảm đạm, tà khí càng nồng đậm để cho người ta toàn thân khó chịu, ý thức hỗn loạn, giống như muốn lâm vào điên cuồng, bị ý niệm tà ác điều khiển.
Sau phạm vi trăm dặm, thiên địa hoàn toàn lâm vào hắc ám, ánh sáng Khương Phàm thả ra đều bị nuốt hết.
Hắc ám âm trầm thấu xương, sát khí ngập trời, ác khí tuôn ra cứ như đây là cấm khu của sinh linh, để cho người ta muốn lâm vào sụp đổ.
- Khương Phàm, đây không phải nơi ngươi có thể tới. Trở về đi, rốt cuộc ngươi đang chấp nhất cái gì? Nơi này chưa chắc có cơ duyên ngươi muốn. Đừng lại tới phía trước nữa, ý thức của ngươi sắp hỏng mất rồi. Khương Phàm... Khương Phàm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.