Chương 371: Kim Thân Dịch (1)
SS Hà Thần
06/05/2023
Gương mặt Thái Long dữ tợn, tia sáng toàn thân trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm, kim giác trên trán lại bộc phát cường quang, khí tức hủy diệt
tràn ngập, trong chớp mắt, trụ ánh sáng màu vàng xuyên thủng liệt diễm
đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm lại dự đoán được Thái Long phải dùng đến sát chiêu.
Tên Man thú này đã sắp nỏ mạnh hết đà, tâm tính cao ngạo không cho phép hắn lui lại, chỉ có thể liều chết phản kích. Cho nên...
Khương Phàm nâng chân phải đánh nổ liệt diễm, đồng thời huy động hỏa dực hung hiểm tránh khỏi đòn đả kích trí mạng.
Tiếp theo, tại thời khắc Khương Phàm đứng chính diện Thái Long, Kim Viêm thánh văn trên trán đã lập tức nở rộ như một con Chu Tước trùng sinh trên trán hắn, đang cộng minh cùng linh nguyên trong khí hải
- Mãnh hổ!
Khương Phàm thấp giọng nói ra, dựa vào linh văn thôi động linh lực toàn thân, nắm toàn bộ liệt diễm đang sôi trào trong tay
Kim quang nở rộ như ánh mặt trời, mãnh hổ đang thai nghén trong ngọn lửa dữ dội.
Uy mãnh, thần tuấn.
Khương Phàm thuần thục nhất là Mãnh Hổ Quyền, Mãnh Hổ Quyền một khi phóng thích ra càng thắng ở tốc độ. Giờ này khắc này, vừa vặn dùng cho tuyệt sát, nắm chắc cục diện.
Mãnh hổ gào thét, đạp động liệt diễm bổ nhào đến Thái Long.
Thái Long nóng nảy, hung hãn, tia sáng trên trán lại nhanh chóng ảm đạm trở lại thân thể, hắn muốn ngưng tụ kim giáp bảo vệ, càng phải trùng kích pháp trận dưới chân, phóng thích xiềng xích.
Nhưng, đã chậm.
Ầm ầm!
Thái Long run rẩy, huyết nhục văng tung tóe.
Giống như một con Yêu Hổ Liệt Diễm đánh giết chân thực, đánh Thái Long bay ra đến mười mét.
Rống...
Hai con khỉ lông trắng như thiểm điện vọt tới, vung lên móng vuốt bén nhọn về phía Thái Long.
- Cút ngay!!
Một tên đệ tử Linh Kiếp thánh địa cưỡng ép chặn đường, cả hai tay tạo ra vòng xoáy kim loại, sau một khắc, đao kiếm phóng ra chém nát con khỉ lông trắng.
- Linh Kiếp thánh địa, rút lui!!
Đệ tử kia ôm lấy Thái Long đã hôn mê, mười mấy vòng xoáy dâng lên xung quanh nổ tung, hàng trăm thanh đao thương tán loạn lao về phía trước điên cuồng chém giết.
Mười mấy con khỉ, còn có hai tên thí luyện giả, vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy mà bị xoắn nát.
Tên đệ tử này thừa cơ giết ra khỏi vòng chiến.
Các đệ tử Linh Kiếp thánh địa thấy cảnh này, sắc mặt lập tức kinh hãi, bọn hắn nhanh chóng thoát khỏi bầy khỉ, tụ tập qua phía Thái Long. Nhưng, bởi vì rút lui quá vội vàng, trong đó hai tên đệ tử bị con khỉ lông trắng tốc độ cực nhanh tiếp cận, sau khi kịch liệt ngăn cản đã cưỡng bức vây bắt lại.
Rất nhiều con khỉ lông đen phóng tới giết bọn hắn.
- Đáng chết, rút lui!!
Thác Bạt Hoằng cũng không nguyện ý dây dưa, kêu gọi đệ tử thánh địa rút lui.
Biến cố phát sinh rất đột nhiên, nhiều người không rõ tình huống, dù vẫn chưa hiểu thấu nhưng hai đại thánh địa liên tiếp triệt để rút lui, Thương Hàn Nguyệt cũng đủ quả quyết, trước tiên theo sát tránh thoát khỏi bầy khỉ, rút lui khỏi chiến trường.
- Rút lui, rút lui, rút lui!
Những người thí luyện cũng không dám lại ham chiến, kéo thành đàn rút lui hết, rời khỏi chiến trường.
Rống!!
Bầy khỉ phát ra từng tiếng gào thét đinh tai nhức óc, âm thanh chấn động khắp dãy núi, khiến cho linh điểu và mãnh thú khác kinh hãi.
Nếu như không phải bọn người Thương Hàn Nguyệt ổn định nhanh, giằng co mạnh mẽ, nói không chừng bầy khỉ đã đuổi bắt được bọn hắn.
- Đường Diễm, chọc giận thánh địa, hậu quả do ngươi hoàn toàn gánh chịu. Không đến mấy ngày, ngươi sẽ tự mình cảm nhận được ý nghĩa câu nói này!
Thác Bạt Hoằng đứng ở đằng xa, chỉ về phía Khương Phàm.
- Ngươi là đệ tử thánh địa, nhưng ngươi đại biểu không được thánh địa. Ta chỉ chọc giận ngươi, cũng không phải Hồn Thiên thánh địa. Ta cũng không tin tất cả những người trong Hồn Thiên thánh địa đều ngu xuẩn, ngang ngược, càn rỡ tự cho là đúng như thế, cũng bởi vì cái lòng tự trọng đáng thương không chịu chút ủy khuất này của ngươi mà muốn dùng toàn lực lượng thánh địa diệt toàn tộc ta! Nếu thật là như thế, các ngươi cứ gọi Hỗn Đản thánh địa đi.
Giọng Khương Phàm vang như lôi đình, quanh quẩn khắp dãy núi, đánh trả bén nhọn nhất cho Thác Bạt Hoằng.
Chỉ là phần bất kính với thánh địa trong giọng nói kia để cho tất cả thí luyện giả hít một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn chưa từng thấy có người đối kháng thánh địa như vậy, cái này không phải điên cuồng, đây quả thực là tìm đường chết.
- Tốt! Rất tốt! Ngươi nói lời này coi như đã khiêu khích toàn bộ đệ tử thánh địa trong Thiên Khải bí cảnh. Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi còn sống, Thác Bạt Hoằng ta sẽ tự tay giao đầu mình cho ngươi. Chúng ta đi!
Thác Bạt Hoằng mang theo các đệ tử lui đến trong rừng rậm, nhưng các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tất cả đều là sát khí.
- Linh Kiếp thánh địa chúng ta sẽ không bởi vì sự khiêu khích của ngươi mà hãm hại tộc nhân ngươi, truy cứu thế lực sau lưng ngươi. Nhưng, ngươi sẽ ở trong Thiên Khải bí cảnh này tiếp nhận liên thủ chế tài của các đệ tử thánh địa chúng ta. Ngươi... nên chuẩn bị sẵn sàng.
Đệ tử Linh Kiếp thánh địa ôm Thái Long đang hôn mê bất tỉnh lui vào trong rừng rậm.
Thương Hàn Nguyệt muốn nhắc nhở thái độ Khương Phàm một chút, nhưng nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn thì vẫn không nói thêm gì, lập tức mang theo đệ tử biến mất trong rừng rậm.
- Bọn hắn sẽ còn trở lại, chúng ta nên rời khỏi đây.
Dạ An Nhiên đã ở lâu cùng Khương Phàm, nên hình như lá gan cũng đều được rèn luyện. Giờ khắc này nàng vậy mà lại không hề e ngại, ngược lại đang bắt đầu cân nhắc phải làm sao phản kích.
- Trước tiên phải giải quyết Ly Hỏa thánh địa.
Khương Phàm ăn mấy khỏa đan dược, chuẩn bị rời khỏi thì tiểu Kim hầu lại bắt hắn lại, dùng sức chỉ trong động.
- Không cần, ta cứu ngươi cũng không phải muốn ngươi báo đáp. Nếu như chúng ta ở lại nơi này, chờ đến khi đám đệ tử thánh địa trở lại thì sẽ liên luỵ các ngươi.
Khương Phàm mỉm cười xua tay từ chối.
Trận hỗn chiến vừa rồi mặc dù rất ngắn ngủi nhưng bầy khỉ lại chết thảm đến mấy trăm con. Mà đệ tử thánh địa và những người thí luyện lại không có tới đủ hai mươi người. Đây là vì bầy khỉ chiếm ưu thế số lượng mà thôi.
Khương Phàm lại dự đoán được Thái Long phải dùng đến sát chiêu.
Tên Man thú này đã sắp nỏ mạnh hết đà, tâm tính cao ngạo không cho phép hắn lui lại, chỉ có thể liều chết phản kích. Cho nên...
Khương Phàm nâng chân phải đánh nổ liệt diễm, đồng thời huy động hỏa dực hung hiểm tránh khỏi đòn đả kích trí mạng.
Tiếp theo, tại thời khắc Khương Phàm đứng chính diện Thái Long, Kim Viêm thánh văn trên trán đã lập tức nở rộ như một con Chu Tước trùng sinh trên trán hắn, đang cộng minh cùng linh nguyên trong khí hải
- Mãnh hổ!
Khương Phàm thấp giọng nói ra, dựa vào linh văn thôi động linh lực toàn thân, nắm toàn bộ liệt diễm đang sôi trào trong tay
Kim quang nở rộ như ánh mặt trời, mãnh hổ đang thai nghén trong ngọn lửa dữ dội.
Uy mãnh, thần tuấn.
Khương Phàm thuần thục nhất là Mãnh Hổ Quyền, Mãnh Hổ Quyền một khi phóng thích ra càng thắng ở tốc độ. Giờ này khắc này, vừa vặn dùng cho tuyệt sát, nắm chắc cục diện.
Mãnh hổ gào thét, đạp động liệt diễm bổ nhào đến Thái Long.
Thái Long nóng nảy, hung hãn, tia sáng trên trán lại nhanh chóng ảm đạm trở lại thân thể, hắn muốn ngưng tụ kim giáp bảo vệ, càng phải trùng kích pháp trận dưới chân, phóng thích xiềng xích.
Nhưng, đã chậm.
Ầm ầm!
Thái Long run rẩy, huyết nhục văng tung tóe.
Giống như một con Yêu Hổ Liệt Diễm đánh giết chân thực, đánh Thái Long bay ra đến mười mét.
Rống...
Hai con khỉ lông trắng như thiểm điện vọt tới, vung lên móng vuốt bén nhọn về phía Thái Long.
- Cút ngay!!
Một tên đệ tử Linh Kiếp thánh địa cưỡng ép chặn đường, cả hai tay tạo ra vòng xoáy kim loại, sau một khắc, đao kiếm phóng ra chém nát con khỉ lông trắng.
- Linh Kiếp thánh địa, rút lui!!
Đệ tử kia ôm lấy Thái Long đã hôn mê, mười mấy vòng xoáy dâng lên xung quanh nổ tung, hàng trăm thanh đao thương tán loạn lao về phía trước điên cuồng chém giết.
Mười mấy con khỉ, còn có hai tên thí luyện giả, vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy mà bị xoắn nát.
Tên đệ tử này thừa cơ giết ra khỏi vòng chiến.
Các đệ tử Linh Kiếp thánh địa thấy cảnh này, sắc mặt lập tức kinh hãi, bọn hắn nhanh chóng thoát khỏi bầy khỉ, tụ tập qua phía Thái Long. Nhưng, bởi vì rút lui quá vội vàng, trong đó hai tên đệ tử bị con khỉ lông trắng tốc độ cực nhanh tiếp cận, sau khi kịch liệt ngăn cản đã cưỡng bức vây bắt lại.
Rất nhiều con khỉ lông đen phóng tới giết bọn hắn.
- Đáng chết, rút lui!!
Thác Bạt Hoằng cũng không nguyện ý dây dưa, kêu gọi đệ tử thánh địa rút lui.
Biến cố phát sinh rất đột nhiên, nhiều người không rõ tình huống, dù vẫn chưa hiểu thấu nhưng hai đại thánh địa liên tiếp triệt để rút lui, Thương Hàn Nguyệt cũng đủ quả quyết, trước tiên theo sát tránh thoát khỏi bầy khỉ, rút lui khỏi chiến trường.
- Rút lui, rút lui, rút lui!
Những người thí luyện cũng không dám lại ham chiến, kéo thành đàn rút lui hết, rời khỏi chiến trường.
Rống!!
Bầy khỉ phát ra từng tiếng gào thét đinh tai nhức óc, âm thanh chấn động khắp dãy núi, khiến cho linh điểu và mãnh thú khác kinh hãi.
Nếu như không phải bọn người Thương Hàn Nguyệt ổn định nhanh, giằng co mạnh mẽ, nói không chừng bầy khỉ đã đuổi bắt được bọn hắn.
- Đường Diễm, chọc giận thánh địa, hậu quả do ngươi hoàn toàn gánh chịu. Không đến mấy ngày, ngươi sẽ tự mình cảm nhận được ý nghĩa câu nói này!
Thác Bạt Hoằng đứng ở đằng xa, chỉ về phía Khương Phàm.
- Ngươi là đệ tử thánh địa, nhưng ngươi đại biểu không được thánh địa. Ta chỉ chọc giận ngươi, cũng không phải Hồn Thiên thánh địa. Ta cũng không tin tất cả những người trong Hồn Thiên thánh địa đều ngu xuẩn, ngang ngược, càn rỡ tự cho là đúng như thế, cũng bởi vì cái lòng tự trọng đáng thương không chịu chút ủy khuất này của ngươi mà muốn dùng toàn lực lượng thánh địa diệt toàn tộc ta! Nếu thật là như thế, các ngươi cứ gọi Hỗn Đản thánh địa đi.
Giọng Khương Phàm vang như lôi đình, quanh quẩn khắp dãy núi, đánh trả bén nhọn nhất cho Thác Bạt Hoằng.
Chỉ là phần bất kính với thánh địa trong giọng nói kia để cho tất cả thí luyện giả hít một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn chưa từng thấy có người đối kháng thánh địa như vậy, cái này không phải điên cuồng, đây quả thực là tìm đường chết.
- Tốt! Rất tốt! Ngươi nói lời này coi như đã khiêu khích toàn bộ đệ tử thánh địa trong Thiên Khải bí cảnh. Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi còn sống, Thác Bạt Hoằng ta sẽ tự tay giao đầu mình cho ngươi. Chúng ta đi!
Thác Bạt Hoằng mang theo các đệ tử lui đến trong rừng rậm, nhưng các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tất cả đều là sát khí.
- Linh Kiếp thánh địa chúng ta sẽ không bởi vì sự khiêu khích của ngươi mà hãm hại tộc nhân ngươi, truy cứu thế lực sau lưng ngươi. Nhưng, ngươi sẽ ở trong Thiên Khải bí cảnh này tiếp nhận liên thủ chế tài của các đệ tử thánh địa chúng ta. Ngươi... nên chuẩn bị sẵn sàng.
Đệ tử Linh Kiếp thánh địa ôm Thái Long đang hôn mê bất tỉnh lui vào trong rừng rậm.
Thương Hàn Nguyệt muốn nhắc nhở thái độ Khương Phàm một chút, nhưng nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn thì vẫn không nói thêm gì, lập tức mang theo đệ tử biến mất trong rừng rậm.
- Bọn hắn sẽ còn trở lại, chúng ta nên rời khỏi đây.
Dạ An Nhiên đã ở lâu cùng Khương Phàm, nên hình như lá gan cũng đều được rèn luyện. Giờ khắc này nàng vậy mà lại không hề e ngại, ngược lại đang bắt đầu cân nhắc phải làm sao phản kích.
- Trước tiên phải giải quyết Ly Hỏa thánh địa.
Khương Phàm ăn mấy khỏa đan dược, chuẩn bị rời khỏi thì tiểu Kim hầu lại bắt hắn lại, dùng sức chỉ trong động.
- Không cần, ta cứu ngươi cũng không phải muốn ngươi báo đáp. Nếu như chúng ta ở lại nơi này, chờ đến khi đám đệ tử thánh địa trở lại thì sẽ liên luỵ các ngươi.
Khương Phàm mỉm cười xua tay từ chối.
Trận hỗn chiến vừa rồi mặc dù rất ngắn ngủi nhưng bầy khỉ lại chết thảm đến mấy trăm con. Mà đệ tử thánh địa và những người thí luyện lại không có tới đủ hai mươi người. Đây là vì bầy khỉ chiếm ưu thế số lượng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.