Chương 710: Lần Đầu Tiên Liên Hợp Hành Động (1)
SS Hà Thần
06/09/2023
- Lang Gia hoàng triều sớm muộn đều sẽ khai chiến, ta chủ động nhấc lên, vừa vặn bớt để các ngươi kiếm cớ. Bây giờ ta bắt đầu đếm, mười.
Khương Phàm vừa dứt lời, một cánh tay đầy máu từ trong thanh đồng tiểu tháp bay ra.
Tay áo kim văn màu đen, thể hiện thân phận của cánh tay.
- Khương Phàm!
Toàn trường giận dữ mắng mỏ, hỗn đản này rõ ràng là đang đùa nghịch bọn hắn, không phải đếm tới mười sao, trực tiếp liền đếm ra mười!
Khương Phàm đón kiếm khí đi qua:
- Ai dám ngăn cản ta, cánh tay thứ hai sẽ được đưa ra tới.
Nam tử khẩn trương khống chế kiếm khí nhìn về phía thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh giãy dụa trong lòng, muốn ngăn lại, nhưng lại không dám cản.
Nếu như Đại hoàng tử thật bị Khương Phàm chặt thành từng khúc, chờ sau khi còn sống trở về, chuyện đầu tiên liền sẽ lăng trì xử tử hắn.
Có thị vệ khác nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thống lĩnh, Khương Phàm sẽ không tự mình tới, rất có thể còn có bố trí gì khác. Ví dụ như, Huyết Ngục đang mai phục ở trong Đại Hoang. Nếu như Khương Phàm tiến vào Đại Hoang, chúng ta lại theo tới, nói không chừng liền sẽ trúng mai phục.
Bạch Quân bỗng nhiên tiến đến thị vệ thống lĩnh, nhỏ giọng nói nhỏ:
- Ta có đề nghị, không biết có thể hay không nói.
- Mau nói!
- Trực tiếp bắt lấy Khương Phàm! Mặc kệ Đại hoàng tử và Cửu công chúa!
- Ngươi điên rồi?
Thị vệ thống lĩnh cau mày, hỗn đản này sao có thể nói ra lời như vậy.
- Đại hoàng tử bị bắt một lần đã để hoàng thất hổ thẹn, nếu như lại bị bắt lần thứ hai, mặt mũi hoàng thất để ở đâu? Nếu như ngươi bởi vì cưỡng ép bắt Khương Phàm mà tổn thương hai vị điện hạ, hoàng thất bắt đầu sẽ trách phạt ngươi, nhưng trong lòng sẽ cảm kích ngươi, nhất là Lục hoàng tử!
Đáy mắt Bạch Quân hiện lên tia sắt lạnh, ý vị sâu xa nhắc nhở thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh nhìn chằm chằm Bạch Quân:
- Ngươi là muốn hại chết ta?
- Ta là đang giúp ngươi!
- Ngươi là đang hại ta!
Thị vệ thống lĩnh đột nhiên dữ tợn.
Hắn là thị vệ thống lĩnh, nếu vì công lao mà không tiếc giết hại chủ tử, chính là bất trung bất nghĩa.
Lục hoàng tử xác thực sẽ hài lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của hắn, hoàng thất càng không khả năng lại dung hạ tha hắn.
Nếu như Khương Phàm bị bức ép đến mức nóng nảy sau đó không phải là trực tiếp sát hại Đại hoàng tử, mà là làm nửa sống nửa chết lại ném đi ra. Đại hoàng tử khẳng định đem lửa giận phát tiết ở trên người hắn, oán hắn không để ý sống chết của chủ tử, oán hắn bàn công cận lợi.
- Ta...
Vạn Quân vừa muốn mở miệng, thị vệ thống lĩnh đột nhiên đánh một chưởng, ngưng tụ khí tức kim loại kinh khủng, đánh vỡ nát đầu hắn.
- Ngươi đang làm gì!
Đám người Bạch Vương phủ, toàn thể chi đội của Vạn Quân nhìn hằm hằm, giằng co với thị vệ thống lĩnh.
- Bây giờ cũng làm theo lời ta bảo, thả người!
Thị vệ thống lĩnh không do dự nữa, trước tiên phải bảo trụ tính mệnh của Đại hoàng tử, sau đó giao cho hoàng thất lại đi trao đổi.
Về phần hoàng thất khuất nhục gì, đó là chuyện hoàng thất, chí ít không có liên quan gì cùng đám người bọn hắn đây.
Mặc dù Đại hoàng tử sẽ chịu nhục, nhưng sau đó cũng sẽ bởi vì mình quả quyết, mà tha thứ cho mình.
Dù sao chuyện bị bắt này quá ngoài ý muốn, không trách những thủ vệ bọn hắn đây được.
- Khương Phàm, ngươi có thể đi! nhưng phải bảo đảm điện hạ an toàn!
Thị vệ thống lĩnh không còn dây dưa cùng Khương Phàm, hắn cho đó là lựa chọn chính xác nhất.
- Ngươi xác định?
Bọn thị vệ hoàng thất khó có thể tin được mà nhìn thống lĩnh.
- Đại điện hạ và Cửu công chúa đều không ở bên ngoài, chúng ta không có chỗ xuống tay. Cứu không được, chỉ có thể cho đi.
Thị vệ thống lĩnh ra hiệu Khương Phàm rời khỏi.
Khương Phàm rất bất ngờ, coi như vị thống lĩnh này có vẻ thông minh, không có cố chấp kiên trì.
Thế này cũng bớt đi phiền phức cho hắn.
- Nếu như hoàng thất trách phạt, ngươi có thể tự mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm?
Bọn thị vệ hoàng thất vẫn không yên lòng, đường đường là hoàng tử lại liên tục bị bắt, mặc kệ là nguyên nhân gì, làm thị vệ khẳng định đều là có trách nhiệm.
- Chính ta gánh chịu!
- Ngươi xác định?
- Ta xác định, thả người!
Sau khi thị vệ thống lĩnh liên tục khẳng định, bọn thị vệ đều từ từ tản võ pháp bao quanh Khương Phàm ra.
Khương Phàm lập tức xông vào Đại Hoang, biến mất trong tầng mây mênh mông.
Tin tức Đại hoàng tử, Cửu công chúa bị tóm tại Bạch Hổ quan nhanh chóng truyền khắp Thương Châu, sau đó oanh động cả Bắc Cương, rồi truyền đến hoàng thành.
Bất luận là ai, sau khi nhận được tin tức, câu đầu tiên đều là hỏi thật hay giả!
Đường đường là hoàng tử, sao lại cứ liên tục bị bắt được.
Tất cả thị vệ hoàng thất đều là phế vật sao?
Khương Phàm đây là muốn cùng hoàng thất không chết không thôi sao, chỉ cần có rảnh rỗi liền tính toán làm sao bắt tộc nhân hoàng thất!
Coi như không rảnh, thì hắn cũng cố không đến trêu chọc!
Một hài tử, lại giày vò hoàng thất cao ngạo đến người người đều cảm thấy bất an.
Hoàng thất đang tức giận vấn trách 'Hồng Liên Đan Thành' của La Phù.
Nhưng hoàng thất không có lập tức khởi xướng chiến tranh, bởi vì bọn hắn còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.
Thời điểm tin tức truyền đến La Phù, Khương Phàm đã trèo đèo lội suối, về tới Vô Hồi thánh địa.
- Nghị nhi, ngươi đã trở về, Thánh Chủ đều đang sốt ruột chờ ngươi.
Khương Tuyền chặn đứng Khương Phàm vừa trở về, nắm lấy cổ áo hắn liền bay tới thánh điện.
Trong thánh điện, Thánh Chủ đang ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Hai bên đại điện theo thứ tự là Ngụy Thiên Thu và các túc lão, Vũ Văn Hùng và các đệ tử đời hai. Còn có sáu đệ tử thánh văn là Dạ An Nhiên, Tịch Nhan, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô.
- Đây là đang làm gì?
Khương Phàm cảm thấy kỳ lạ với bầu không khí nghiêm túc trong điện.
- Không phải là ngươi nên bái Thánh Chủ trước sao?
Khương Tuyền vụng trộm đưa tay nhắc Khương Phàm.
Khương Phàm vừa dứt lời, một cánh tay đầy máu từ trong thanh đồng tiểu tháp bay ra.
Tay áo kim văn màu đen, thể hiện thân phận của cánh tay.
- Khương Phàm!
Toàn trường giận dữ mắng mỏ, hỗn đản này rõ ràng là đang đùa nghịch bọn hắn, không phải đếm tới mười sao, trực tiếp liền đếm ra mười!
Khương Phàm đón kiếm khí đi qua:
- Ai dám ngăn cản ta, cánh tay thứ hai sẽ được đưa ra tới.
Nam tử khẩn trương khống chế kiếm khí nhìn về phía thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh giãy dụa trong lòng, muốn ngăn lại, nhưng lại không dám cản.
Nếu như Đại hoàng tử thật bị Khương Phàm chặt thành từng khúc, chờ sau khi còn sống trở về, chuyện đầu tiên liền sẽ lăng trì xử tử hắn.
Có thị vệ khác nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thống lĩnh, Khương Phàm sẽ không tự mình tới, rất có thể còn có bố trí gì khác. Ví dụ như, Huyết Ngục đang mai phục ở trong Đại Hoang. Nếu như Khương Phàm tiến vào Đại Hoang, chúng ta lại theo tới, nói không chừng liền sẽ trúng mai phục.
Bạch Quân bỗng nhiên tiến đến thị vệ thống lĩnh, nhỏ giọng nói nhỏ:
- Ta có đề nghị, không biết có thể hay không nói.
- Mau nói!
- Trực tiếp bắt lấy Khương Phàm! Mặc kệ Đại hoàng tử và Cửu công chúa!
- Ngươi điên rồi?
Thị vệ thống lĩnh cau mày, hỗn đản này sao có thể nói ra lời như vậy.
- Đại hoàng tử bị bắt một lần đã để hoàng thất hổ thẹn, nếu như lại bị bắt lần thứ hai, mặt mũi hoàng thất để ở đâu? Nếu như ngươi bởi vì cưỡng ép bắt Khương Phàm mà tổn thương hai vị điện hạ, hoàng thất bắt đầu sẽ trách phạt ngươi, nhưng trong lòng sẽ cảm kích ngươi, nhất là Lục hoàng tử!
Đáy mắt Bạch Quân hiện lên tia sắt lạnh, ý vị sâu xa nhắc nhở thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh nhìn chằm chằm Bạch Quân:
- Ngươi là muốn hại chết ta?
- Ta là đang giúp ngươi!
- Ngươi là đang hại ta!
Thị vệ thống lĩnh đột nhiên dữ tợn.
Hắn là thị vệ thống lĩnh, nếu vì công lao mà không tiếc giết hại chủ tử, chính là bất trung bất nghĩa.
Lục hoàng tử xác thực sẽ hài lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của hắn, hoàng thất càng không khả năng lại dung hạ tha hắn.
Nếu như Khương Phàm bị bức ép đến mức nóng nảy sau đó không phải là trực tiếp sát hại Đại hoàng tử, mà là làm nửa sống nửa chết lại ném đi ra. Đại hoàng tử khẳng định đem lửa giận phát tiết ở trên người hắn, oán hắn không để ý sống chết của chủ tử, oán hắn bàn công cận lợi.
- Ta...
Vạn Quân vừa muốn mở miệng, thị vệ thống lĩnh đột nhiên đánh một chưởng, ngưng tụ khí tức kim loại kinh khủng, đánh vỡ nát đầu hắn.
- Ngươi đang làm gì!
Đám người Bạch Vương phủ, toàn thể chi đội của Vạn Quân nhìn hằm hằm, giằng co với thị vệ thống lĩnh.
- Bây giờ cũng làm theo lời ta bảo, thả người!
Thị vệ thống lĩnh không do dự nữa, trước tiên phải bảo trụ tính mệnh của Đại hoàng tử, sau đó giao cho hoàng thất lại đi trao đổi.
Về phần hoàng thất khuất nhục gì, đó là chuyện hoàng thất, chí ít không có liên quan gì cùng đám người bọn hắn đây.
Mặc dù Đại hoàng tử sẽ chịu nhục, nhưng sau đó cũng sẽ bởi vì mình quả quyết, mà tha thứ cho mình.
Dù sao chuyện bị bắt này quá ngoài ý muốn, không trách những thủ vệ bọn hắn đây được.
- Khương Phàm, ngươi có thể đi! nhưng phải bảo đảm điện hạ an toàn!
Thị vệ thống lĩnh không còn dây dưa cùng Khương Phàm, hắn cho đó là lựa chọn chính xác nhất.
- Ngươi xác định?
Bọn thị vệ hoàng thất khó có thể tin được mà nhìn thống lĩnh.
- Đại điện hạ và Cửu công chúa đều không ở bên ngoài, chúng ta không có chỗ xuống tay. Cứu không được, chỉ có thể cho đi.
Thị vệ thống lĩnh ra hiệu Khương Phàm rời khỏi.
Khương Phàm rất bất ngờ, coi như vị thống lĩnh này có vẻ thông minh, không có cố chấp kiên trì.
Thế này cũng bớt đi phiền phức cho hắn.
- Nếu như hoàng thất trách phạt, ngươi có thể tự mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm?
Bọn thị vệ hoàng thất vẫn không yên lòng, đường đường là hoàng tử lại liên tục bị bắt, mặc kệ là nguyên nhân gì, làm thị vệ khẳng định đều là có trách nhiệm.
- Chính ta gánh chịu!
- Ngươi xác định?
- Ta xác định, thả người!
Sau khi thị vệ thống lĩnh liên tục khẳng định, bọn thị vệ đều từ từ tản võ pháp bao quanh Khương Phàm ra.
Khương Phàm lập tức xông vào Đại Hoang, biến mất trong tầng mây mênh mông.
Tin tức Đại hoàng tử, Cửu công chúa bị tóm tại Bạch Hổ quan nhanh chóng truyền khắp Thương Châu, sau đó oanh động cả Bắc Cương, rồi truyền đến hoàng thành.
Bất luận là ai, sau khi nhận được tin tức, câu đầu tiên đều là hỏi thật hay giả!
Đường đường là hoàng tử, sao lại cứ liên tục bị bắt được.
Tất cả thị vệ hoàng thất đều là phế vật sao?
Khương Phàm đây là muốn cùng hoàng thất không chết không thôi sao, chỉ cần có rảnh rỗi liền tính toán làm sao bắt tộc nhân hoàng thất!
Coi như không rảnh, thì hắn cũng cố không đến trêu chọc!
Một hài tử, lại giày vò hoàng thất cao ngạo đến người người đều cảm thấy bất an.
Hoàng thất đang tức giận vấn trách 'Hồng Liên Đan Thành' của La Phù.
Nhưng hoàng thất không có lập tức khởi xướng chiến tranh, bởi vì bọn hắn còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.
Thời điểm tin tức truyền đến La Phù, Khương Phàm đã trèo đèo lội suối, về tới Vô Hồi thánh địa.
- Nghị nhi, ngươi đã trở về, Thánh Chủ đều đang sốt ruột chờ ngươi.
Khương Tuyền chặn đứng Khương Phàm vừa trở về, nắm lấy cổ áo hắn liền bay tới thánh điện.
Trong thánh điện, Thánh Chủ đang ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Hai bên đại điện theo thứ tự là Ngụy Thiên Thu và các túc lão, Vũ Văn Hùng và các đệ tử đời hai. Còn có sáu đệ tử thánh văn là Dạ An Nhiên, Tịch Nhan, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô.
- Đây là đang làm gì?
Khương Phàm cảm thấy kỳ lạ với bầu không khí nghiêm túc trong điện.
- Không phải là ngươi nên bái Thánh Chủ trước sao?
Khương Tuyền vụng trộm đưa tay nhắc Khương Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.