Chương 343: Ngồi vững vàng
SS Hà Thần
04/05/2023
Mười ba tuổi, linh lực không tầm thường, hẳn là đệ tử thế lực nào đó.
Nhưng, tuyệt đối không phải là đệ tử thánh địa, nếu không cũng không đến mức đi một mình, càng không khả năng dễ dàng tha thứ việc bị trêu đùa
như thế này.
Chỉ cần không phải thánh địa, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.
Hắn là bị 'Hương vị' hấp dẫn tới, bây giờ lại càng muốn nhìn rõ ngoại hình nàng hơn.
- Ngươi không xứng! Ta nói lại lần nữa, tránh ra!
Dạ An Nhiên âm thầm kích hoạt linh lực.
- Ta không xứng? Ha ha, cô nương, chẳng lẽ cô cao quý hơn ta? Ta không xứng với nữ hài, trừ phi cô nương là đến từ thánh địa. Không, nữ hài nhi trong thánh địa mà Lục Thanh ta tuyệt đối không xứng cũng không có mấy người.
Lục Thanh Tuyệt đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn nhìn phía trước tìm tòi, mỉm cười nói.
- Ta không thích ra tay đánh nữ tử, cuối cùng xin cô... tháo mạng che mặt xuống.
- Ta buồn nôn nhất chính là loại này con em thế gia các ngươi đây. Tự cho là đúng! Cuồng ngạo tự đại! Lại hiếp yếu sợ mạnh!
Vẻ mặt ngữ khí của Dạ An Nhiên tràn đầy chán ghét.
- Ha ha, ta chỉ muốn nhìn cô một chút mà thôi.
- Thế nào, nhận không ra người sao? Ta cũng tặng cô một câu, đừng cho mặt không biết xấu hổ.
Lục Thanh Tuyệt há to miệng, phun ra một chữ:
- Tháo!
- Ta cho ngươi một chữ... Biến!
Dạ An Nhiên đang muốn chuẩn bị giết ra ngoài thì chợt chú ý tới cửa vào ở đại sảnh có một thiếu niên đi đến, sau khi nhìn xung quanh, theo dòng người ra ra vào vào thì đi tới nơi này.
- Ha ha, người có thể làm cho Lục Thanh Tuyệt ta biến đi vẫn còn chưa ra đời đâu. Ta cho ngươi một cơ hội cuối, tháo mạng che mặt xuống, sau đó lại mở linh văn ra. Ta chỉ nhìn một chút.
Lục Thanh Tuyệt liếm môi một cái, nụ cười cũng ôn hòa trước đó cũng trở nên tà ác hơn.
Ba tên thị vệ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, phòng ngừa nàng xông ra ngoài.
Phải để cho công tử bọn hắn tiếp cận con mồi, tuyệt đối không thể thả đi.
Đây không chỉ là chức trách của bọn hắn mà cũng là lệnh của gia chủ.
- Ta và ngươi làm đánh cược. Ta thắng, ngươi biến đi. Ta thua, ta sẽ tháo xuống.
Dạ An Nhiên nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, sau mạng che mặt là một nụ cười thản nhiên.
- Có ý tứ, ha ha, ta thích. Đánh cược gì?
Lục Thanh Tuyệt hoàn toàn chú ý đến Dạ An Nhiên, không hề biết rằng sau lưng có một thiếu niên đang đi tới nơi này.
Ba tên nam nữ tử kia cũng đều đang cảnh giác Dạ An Nhiên, không có phát hiện lại càng không có nghĩ tới sẽ có người đến gần bọn hắn.
- Ta có thể để ngươi ngồi vững vàng ở chỗ đó. Ngồi không vững, ta thua. Ngồi vững, ngươi biến đi cho ta.
Dạ An Nhiên nâng tay phải lên, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng lay động dẫn xuất linh lực ngưng kết ra một tự phù cổ lão —— khí.
Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Dạ An Nhiên, trong lòng cuồng loạn một trận, linh nguyên trong khí hải cũng vui sướng nhấc lên.
- Tay làm bút, linh làm mực, vẽ linh phù lên tay. Ngươi là... linh văn của ngươi là linh chú sao?
Lục Thanh Tuyệt kích động.
Ba tên thị vệ cũng kích động.
Loại linh văn này đối với linh văn Lục gia mà nói chính là thứ đại bổ. Không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được ở nơi này.
- Có dám tiếp hay không?
Dạ An Nhiên khống chế linh chú, tựa như khống chế một con Linh Điệp đang vui sướng, uyển chuyển nhảy múa trên đầu ngón tay, linh động lại tươi đẹp.
- Ha ha, mỹ nhân mời, sao có thể không theo. Tuy nhiên, chúng ta thay cách chơi. Cô để cho ta ngồi an ổn, ta không chỉ để cho cô đi, còn đưa ngọc phù này cho cô. Nếu như cô để cho ta ngồi không yên, cô không chỉ không thể đi, còn phải giao cô cho ta.
Ánh mắt Lục Thanh Tuyệt sáng rực tiếp cận Dạ An Nhiên, trách không được vừa rồi vừa vào tửu lâu liền bị 'Hương vị' này hấp dẫn, quả nhiên là bảo bối.
- Một lời đã định?
- Lục gia chúng ta giữ chữ tín.
- Không thể đổi ý?
- Lục Thanh Tuyệt ta làm việc ngay thẳng, thắng được càng thua được.
- Nếu như ngươi đổi ý thì sao?
- Nếu như ta đổi ý, ta chính là... Con rùa!
- Lại xác định một chút, ngươi thua thì sao?
- Đừng nói nhảm, Lục Thanh Tuyệt ta, chấp nhận thua được!
- Chuẩn bị xong chưa?!
Dạ An Nhiên khống chế linh phù tung bay ở trước mặt.
- Tới đi, ta đã sớm chuẩn bị xong.
Lục Thanh Tuyệt tươi cười tà ác nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên.
Ba tên thị vệ vừa chờ mong lại càng cảnh giác, đề phòng nữ hài này đang đùa nghịch quỷ kế gì đó.
- Đi!
Dạ An Nhiên đưa tay chấn động, linh phù tăng vọt ánh sáng, không khí xung quanh trong chốc lát đều mỏng manh, toàn bộ tràn vào linh phù.
Linh phù giống như một trọng quyền, trong nháy mắt liền bạo tạc đánh vào ngực Lục Thanh Tuyệt.
Lục Thanh Tuyệt không hề nhúc nhích tí nào, toàn thân lấp lóe tia sáng, giống như đang tản ra mảnh áo giáp vô hình.
Sau đó... Linh phù tán loạn, kình khí lại bị hấp thu.
- Ha ha... Ngươi thật đúng là không biết Lục gia chúng ta.
Lục Thanh Tuyệt cất tiếng cười to, cô nương ngu xuẩn này vậy mà lại dùng linh phù công kích hắn?
Linh văn Lục gia là Thị Nguyên Văn!
Có thể hấp thu tất cả các loại tấn công bằng linh lực, càng có thể hấp thu lực lượng linh nguyên cường hóa bản thân.
Dạ An Nhiên cũng hơi kinh ngạc, biến mất?
- Ta còn đứng đây, ta thắng...
Lục Thanh Tuyệt vừa muốn nhắc nhở nàng phải tuân thủ ước định, kết quả nơi bả vai lại run lên bần bật, một lực lượng khổng lồ từ bả vai xuyên qua toàn thân.
Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị liền ngồi ở trên ghế.
Lục Thanh Tuyệt sững sờ, ba người bên cạnh đang muốn nhục nhã Dạ An Nhiên cũng đều sững sờ, đồng loạt nhìn lại.
Khương Phàm đưa tay phải ấn trên bả vai Lục Thanh Tuyệt, từ phía sau tiến gần đến bên mặt hắn.
- Ngồi vững vàng chứ?
- Ngươi là ai? Ngươi có chuyện gì ở chỗ này?
Lục Thanh Tuyệt quay đầu nhìn chằm chằm, dùng sức muốn đứng lên, lại bị gắt gao đè ép, bàn tay kia không lớn nhưng lại giống như một tảng đá lớn ép tới bả vai hắn nhiều lần chìm xuống dưới.
Chỉ cần không phải thánh địa, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.
Hắn là bị 'Hương vị' hấp dẫn tới, bây giờ lại càng muốn nhìn rõ ngoại hình nàng hơn.
- Ngươi không xứng! Ta nói lại lần nữa, tránh ra!
Dạ An Nhiên âm thầm kích hoạt linh lực.
- Ta không xứng? Ha ha, cô nương, chẳng lẽ cô cao quý hơn ta? Ta không xứng với nữ hài, trừ phi cô nương là đến từ thánh địa. Không, nữ hài nhi trong thánh địa mà Lục Thanh ta tuyệt đối không xứng cũng không có mấy người.
Lục Thanh Tuyệt đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn nhìn phía trước tìm tòi, mỉm cười nói.
- Ta không thích ra tay đánh nữ tử, cuối cùng xin cô... tháo mạng che mặt xuống.
- Ta buồn nôn nhất chính là loại này con em thế gia các ngươi đây. Tự cho là đúng! Cuồng ngạo tự đại! Lại hiếp yếu sợ mạnh!
Vẻ mặt ngữ khí của Dạ An Nhiên tràn đầy chán ghét.
- Ha ha, ta chỉ muốn nhìn cô một chút mà thôi.
- Thế nào, nhận không ra người sao? Ta cũng tặng cô một câu, đừng cho mặt không biết xấu hổ.
Lục Thanh Tuyệt há to miệng, phun ra một chữ:
- Tháo!
- Ta cho ngươi một chữ... Biến!
Dạ An Nhiên đang muốn chuẩn bị giết ra ngoài thì chợt chú ý tới cửa vào ở đại sảnh có một thiếu niên đi đến, sau khi nhìn xung quanh, theo dòng người ra ra vào vào thì đi tới nơi này.
- Ha ha, người có thể làm cho Lục Thanh Tuyệt ta biến đi vẫn còn chưa ra đời đâu. Ta cho ngươi một cơ hội cuối, tháo mạng che mặt xuống, sau đó lại mở linh văn ra. Ta chỉ nhìn một chút.
Lục Thanh Tuyệt liếm môi một cái, nụ cười cũng ôn hòa trước đó cũng trở nên tà ác hơn.
Ba tên thị vệ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, phòng ngừa nàng xông ra ngoài.
Phải để cho công tử bọn hắn tiếp cận con mồi, tuyệt đối không thể thả đi.
Đây không chỉ là chức trách của bọn hắn mà cũng là lệnh của gia chủ.
- Ta và ngươi làm đánh cược. Ta thắng, ngươi biến đi. Ta thua, ta sẽ tháo xuống.
Dạ An Nhiên nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, sau mạng che mặt là một nụ cười thản nhiên.
- Có ý tứ, ha ha, ta thích. Đánh cược gì?
Lục Thanh Tuyệt hoàn toàn chú ý đến Dạ An Nhiên, không hề biết rằng sau lưng có một thiếu niên đang đi tới nơi này.
Ba tên nam nữ tử kia cũng đều đang cảnh giác Dạ An Nhiên, không có phát hiện lại càng không có nghĩ tới sẽ có người đến gần bọn hắn.
- Ta có thể để ngươi ngồi vững vàng ở chỗ đó. Ngồi không vững, ta thua. Ngồi vững, ngươi biến đi cho ta.
Dạ An Nhiên nâng tay phải lên, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng lay động dẫn xuất linh lực ngưng kết ra một tự phù cổ lão —— khí.
Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Dạ An Nhiên, trong lòng cuồng loạn một trận, linh nguyên trong khí hải cũng vui sướng nhấc lên.
- Tay làm bút, linh làm mực, vẽ linh phù lên tay. Ngươi là... linh văn của ngươi là linh chú sao?
Lục Thanh Tuyệt kích động.
Ba tên thị vệ cũng kích động.
Loại linh văn này đối với linh văn Lục gia mà nói chính là thứ đại bổ. Không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được ở nơi này.
- Có dám tiếp hay không?
Dạ An Nhiên khống chế linh chú, tựa như khống chế một con Linh Điệp đang vui sướng, uyển chuyển nhảy múa trên đầu ngón tay, linh động lại tươi đẹp.
- Ha ha, mỹ nhân mời, sao có thể không theo. Tuy nhiên, chúng ta thay cách chơi. Cô để cho ta ngồi an ổn, ta không chỉ để cho cô đi, còn đưa ngọc phù này cho cô. Nếu như cô để cho ta ngồi không yên, cô không chỉ không thể đi, còn phải giao cô cho ta.
Ánh mắt Lục Thanh Tuyệt sáng rực tiếp cận Dạ An Nhiên, trách không được vừa rồi vừa vào tửu lâu liền bị 'Hương vị' này hấp dẫn, quả nhiên là bảo bối.
- Một lời đã định?
- Lục gia chúng ta giữ chữ tín.
- Không thể đổi ý?
- Lục Thanh Tuyệt ta làm việc ngay thẳng, thắng được càng thua được.
- Nếu như ngươi đổi ý thì sao?
- Nếu như ta đổi ý, ta chính là... Con rùa!
- Lại xác định một chút, ngươi thua thì sao?
- Đừng nói nhảm, Lục Thanh Tuyệt ta, chấp nhận thua được!
- Chuẩn bị xong chưa?!
Dạ An Nhiên khống chế linh phù tung bay ở trước mặt.
- Tới đi, ta đã sớm chuẩn bị xong.
Lục Thanh Tuyệt tươi cười tà ác nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên.
Ba tên thị vệ vừa chờ mong lại càng cảnh giác, đề phòng nữ hài này đang đùa nghịch quỷ kế gì đó.
- Đi!
Dạ An Nhiên đưa tay chấn động, linh phù tăng vọt ánh sáng, không khí xung quanh trong chốc lát đều mỏng manh, toàn bộ tràn vào linh phù.
Linh phù giống như một trọng quyền, trong nháy mắt liền bạo tạc đánh vào ngực Lục Thanh Tuyệt.
Lục Thanh Tuyệt không hề nhúc nhích tí nào, toàn thân lấp lóe tia sáng, giống như đang tản ra mảnh áo giáp vô hình.
Sau đó... Linh phù tán loạn, kình khí lại bị hấp thu.
- Ha ha... Ngươi thật đúng là không biết Lục gia chúng ta.
Lục Thanh Tuyệt cất tiếng cười to, cô nương ngu xuẩn này vậy mà lại dùng linh phù công kích hắn?
Linh văn Lục gia là Thị Nguyên Văn!
Có thể hấp thu tất cả các loại tấn công bằng linh lực, càng có thể hấp thu lực lượng linh nguyên cường hóa bản thân.
Dạ An Nhiên cũng hơi kinh ngạc, biến mất?
- Ta còn đứng đây, ta thắng...
Lục Thanh Tuyệt vừa muốn nhắc nhở nàng phải tuân thủ ước định, kết quả nơi bả vai lại run lên bần bật, một lực lượng khổng lồ từ bả vai xuyên qua toàn thân.
Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị liền ngồi ở trên ghế.
Lục Thanh Tuyệt sững sờ, ba người bên cạnh đang muốn nhục nhã Dạ An Nhiên cũng đều sững sờ, đồng loạt nhìn lại.
Khương Phàm đưa tay phải ấn trên bả vai Lục Thanh Tuyệt, từ phía sau tiến gần đến bên mặt hắn.
- Ngồi vững vàng chứ?
- Ngươi là ai? Ngươi có chuyện gì ở chỗ này?
Lục Thanh Tuyệt quay đầu nhìn chằm chằm, dùng sức muốn đứng lên, lại bị gắt gao đè ép, bàn tay kia không lớn nhưng lại giống như một tảng đá lớn ép tới bả vai hắn nhiều lần chìm xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.