Chương 918: Phải Nắng Xương Cốt
SS Hà Thần
28/05/2024
Khương Phàm cười, lại lắc đầu không nói.
Bọn thị vệ sau lưng Đại hoàng tử ánh mắt bất thiện nhìn hắn:
- Ngươi có ý gì?
Khương Phàm dần dần thu liễm nụ cười, trở nên lạnh lùng:
- Nếu như Đại hoàng tử là mở một mắt nói lời bịa đặt thái độ như thế, vậy chúng ta cũng không có gì để nói.
Lúc này bọn thị vệ quát tháo lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên con rể không mà thôi, thật xem mình là người của Kiều gia? Liền xem như ngươi là trưởng tử Kiều gia, cũng không có tư cách đối mặt với hoàng tử như thế.
- Khương Phàm, chú ý hạ thái độ.
Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, đây chính là hoàng tử, lại còn là Đại hoàng tử.
Kiều Vô Song và các tộc nhân khác âm thầm than thở, tên Khương Phàm này đến cùng là cao ngạo đã quen, hay là tinh thần có vấn đề thế, hồ nháo tại Kiều gia thì thôi, lại còn dám bất kính với hoàng tử.
Khương Phàm đối diện trực tiếp với Đại hoàng tử:
- Nếu như Đại hoàng tử nghĩ phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc, đầu tiên là phải tôn trọng Kiều gia.
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Cách trực tiếp giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc chính là ngươi giao người ra, đến Hoàng Phủ gia xin lỗi. Ta có thể tự mình ra mặt, bảo đảm mệnh của ngươi.
- Hoàng thất tôn trọng Kiều gia, Kiều gia mới có thể tuân thủ quy củ! Cái gì gọi là tôn trọng? Hoàng thất cần truyền lệnh các tộc, lập tức giải trừ phong tỏa đối với luyện đan sư. Nếu không, Kiều gia theo Hoàng Phủ gia đấu đến cùng.
- Chờ một chút...
Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên quái dị, nhìn Khương Phàm, lại nhìn gia chủ Kiều gia cùng các tộc nhân phía sau.
Hình tượng này sao lại là lạ?
Khương Phàm ở phía trước vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn thể Kiều gia lại ở phía sau nhìn?
Đây rốt cuộc là con rể, hay là chủ nhân?
Gia hỏa này cũng chưa xuất giá liền dám trực tiếp đại biểu Kiều gia nói chuyện?
Mấu chốt chính là cái tên gia hỏa cao ngạo Kiều Vạn Niên kia lại còn tùy theo hắn?
Khương Phàm không quan tâm, tiếp tục nói:
- Nếu như hoàng thất thật sự tôn trọng Kiều gia. Kiều gia nguyện ý theo Hoàng Phủ gia hoà giải, ta cũng có thể giao Lý Tịch ra.
Đại hoàng tử lại nhìn Kiều Vạn Niên, mới nói:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi bắt Lý Tịch? Phải dùng Lý Tịch bốc lên thù hận với Hoàng Phủ gia, sau đó lấy chiến tranh làm uy hiếp, khiến cho hoàng thất ra mặt điều hòa chuyện các nhà phong tỏa luyện đan sư?
- Ta chỉ nhắc nhở hoàng thất, đã muốn nói đoàn kết, thì phải đem thái độ đoan chính. Hiện tại con dân toàn thành đều biết các nhà liên thủ kiềm chế Kiều gia, các ngươi trả giảng công bằng cái rắm!
- Ngươi làm càn!
Thị vệ Hoàng thất lần nữa giận dữ mắng mỏ.
Đại hoàng tử nhìn đám người Kiều gia, lại còn để Khương Phàm làm càn.
- Ta có thể đại biểu hoàng thất ra mặt, giải trừ chuyện chín đại tộc thậm chí toàn thành phong tỏa luyện đan sư.
Các vị tộc lão Kiều gia trao đổi ánh mắt, đều lộ xảy ra biểu lộ ngoài ý muốn.
Chuyện luyện đan sư cứ giải quyết như vậy?
Tên Khương Phàm này mặc dù làm việc thô bạo, nhưng hình như bên trong thô có mảnh, lộ ra chỗ khôn khéo nhỉ.
Khương Phàm nói:
- Nếu như hoàng thất ra tay, vậy ta nguyện ý giao Lý Tịch ra. Nhưng có một điều kiện.
- Nói.
- Kiều gia theo Hoàng Phủ gia tộc tranh đoạt vị trí thứ nhất. Nếu như Kiều gia thắng, Lý Tịch theo ta đi, sau đó Hoàng Phủ gia không thể dùng bất cứ phương thức gì ngăn cản. Nếu như Hoàng Phủ gia thắng, ta lập tức trao đổi Lý Tịch, cũng trịnh trọng nói xin lỗi với Hoàng Phủ gia, sau đó tuyệt không đụng đến Lý Tịch một phân một hào.
- Ngươi nói cái gì?
Không chỉ có Đại hoàng tử sửng sốt, ngay cả bọn thị vệ Hoàng thất và tất cả người của Kiều gia đều nhìn Khương Phàm, chờ đợi một câu nói của hắn, các ngươi nghe lầm.
Khương Phàm rõ ràng nói:
- Kiều gia tranh đoạt hàng vị thứ nhất với Hoàng Phủ gia, người nào thắng, Lý Tịch thuộc về người đó.
- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Sắc mặt Đại hoàng tử phức tạp, gia hỏa này là đang nói đùa, hay là nghiêm túc.
Coi như khoa trương, cũng phải có giới hạn chứ, quá giới hạn thì chính là ngu xuẩn.
Kiều Vạn Niên cũng chăm chú nhìn Khương Phàm, rất muốn hỏi vấn đề giống như trước, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
- Ta nghe Linh Vận nói, chỉ cần có thể tiến vào năm vị trí đầu liền có thể chất vấn vị trí đầu, sau đó khởi xướng khiêu chiến. Chỉ cần có thể thắng thì có thể thay thế thứ nhất.
Khương Phàm nói xong, người của Kiều gia đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Vận.
Kiều Linh Vận méo mặt, biểu lộ phức tạp.
Ta có nói qua, nhưng ta không biết hắn muốn làm thật.
Đại hoàng tử bỗng nhiên cười:
- Xin tha thứ ta nói nói đùa một câu. Có phải ngươi không có xem Cổ Hoa Hoàng thành là Hoàng tộc hay không, có phải ngươi không biết hai chữ Hoàng tộc đại biểu cho cái gì hay không? Có phải ngươi không có xem cửu đại gia là cường tộc hay không, không xem các thiên tài cửu tộc là gì sao? Hay có phải ngươi còn tưởng rằng ở trước mặt ngươi là sơn thôn nhỏ, thành trấn nhỏ, chung quanh tất cả đều là dân đen cầm liêm đao hay không?
Liên tiếp hỏi lại, để bọn thị vệ Hoàng thất lạnh lùng bật cười, cũng làm cho rất nhiều gò má người của Kiều gia nóng lên.
Khương Phàm nói:
- Điều kiện của ta, xin chuyển lại với Hoàng Phủ gia. Hoặc là hai tộc trực tiếp khai chiến, hoặc là dùng bài vị đến quyết định Lý Tịch thuộc về ai.
Đại hoàng tử cười lắc đầu:
- Ta sẽ đích thân chuyển lời, ta nghĩ Hoàng Phủ gia rất nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
- Ngươi nhìn đi, đã được giải quyết rồi.
Khương Phàm quay người để đám người Kiều gia buông tay, lại nói với Đại hoàng tử:
- Làm phiền Đại điện hạ. Thuận tiện mời Đại điện hạ chuyển lời với Đường gia, nếu như bọn hắn còn muốn tới khiêu chiến, Khương Phàm ta tiếp nhận. Điều kiện mới, nếu như thua, xếp Đường gia vào danh sách luyện đan sư tiến vào giúp Kiều gia là được.
- Ngươi xem điện hạ là người đương đưa tin đúng không?
Bọn thị vệ Hoàng gia thực sự không thể nhịn được nữa.
Bọn hắn làm bạn với Đại điện hạ nhiều năm như vậy, bất kỳ người nào gặp phải đều là tất cung tất kính, chỗ có người nói chuyện đều là khách khí, gia hỏa này lại để cho bọn hắn mở con mắt.
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều dở khóc dở cười, gia hỏa này nào chỉ là không có xem Cổ Hoa là Hoàng tộc, càng không xem hoàng tử là hoàng tử.
Bọn thị vệ sau lưng Đại hoàng tử ánh mắt bất thiện nhìn hắn:
- Ngươi có ý gì?
Khương Phàm dần dần thu liễm nụ cười, trở nên lạnh lùng:
- Nếu như Đại hoàng tử là mở một mắt nói lời bịa đặt thái độ như thế, vậy chúng ta cũng không có gì để nói.
Lúc này bọn thị vệ quát tháo lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên con rể không mà thôi, thật xem mình là người của Kiều gia? Liền xem như ngươi là trưởng tử Kiều gia, cũng không có tư cách đối mặt với hoàng tử như thế.
- Khương Phàm, chú ý hạ thái độ.
Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, đây chính là hoàng tử, lại còn là Đại hoàng tử.
Kiều Vô Song và các tộc nhân khác âm thầm than thở, tên Khương Phàm này đến cùng là cao ngạo đã quen, hay là tinh thần có vấn đề thế, hồ nháo tại Kiều gia thì thôi, lại còn dám bất kính với hoàng tử.
Khương Phàm đối diện trực tiếp với Đại hoàng tử:
- Nếu như Đại hoàng tử nghĩ phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc, đầu tiên là phải tôn trọng Kiều gia.
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Cách trực tiếp giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc chính là ngươi giao người ra, đến Hoàng Phủ gia xin lỗi. Ta có thể tự mình ra mặt, bảo đảm mệnh của ngươi.
- Hoàng thất tôn trọng Kiều gia, Kiều gia mới có thể tuân thủ quy củ! Cái gì gọi là tôn trọng? Hoàng thất cần truyền lệnh các tộc, lập tức giải trừ phong tỏa đối với luyện đan sư. Nếu không, Kiều gia theo Hoàng Phủ gia đấu đến cùng.
- Chờ một chút...
Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên quái dị, nhìn Khương Phàm, lại nhìn gia chủ Kiều gia cùng các tộc nhân phía sau.
Hình tượng này sao lại là lạ?
Khương Phàm ở phía trước vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn thể Kiều gia lại ở phía sau nhìn?
Đây rốt cuộc là con rể, hay là chủ nhân?
Gia hỏa này cũng chưa xuất giá liền dám trực tiếp đại biểu Kiều gia nói chuyện?
Mấu chốt chính là cái tên gia hỏa cao ngạo Kiều Vạn Niên kia lại còn tùy theo hắn?
Khương Phàm không quan tâm, tiếp tục nói:
- Nếu như hoàng thất thật sự tôn trọng Kiều gia. Kiều gia nguyện ý theo Hoàng Phủ gia hoà giải, ta cũng có thể giao Lý Tịch ra.
Đại hoàng tử lại nhìn Kiều Vạn Niên, mới nói:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi bắt Lý Tịch? Phải dùng Lý Tịch bốc lên thù hận với Hoàng Phủ gia, sau đó lấy chiến tranh làm uy hiếp, khiến cho hoàng thất ra mặt điều hòa chuyện các nhà phong tỏa luyện đan sư?
- Ta chỉ nhắc nhở hoàng thất, đã muốn nói đoàn kết, thì phải đem thái độ đoan chính. Hiện tại con dân toàn thành đều biết các nhà liên thủ kiềm chế Kiều gia, các ngươi trả giảng công bằng cái rắm!
- Ngươi làm càn!
Thị vệ Hoàng thất lần nữa giận dữ mắng mỏ.
Đại hoàng tử nhìn đám người Kiều gia, lại còn để Khương Phàm làm càn.
- Ta có thể đại biểu hoàng thất ra mặt, giải trừ chuyện chín đại tộc thậm chí toàn thành phong tỏa luyện đan sư.
Các vị tộc lão Kiều gia trao đổi ánh mắt, đều lộ xảy ra biểu lộ ngoài ý muốn.
Chuyện luyện đan sư cứ giải quyết như vậy?
Tên Khương Phàm này mặc dù làm việc thô bạo, nhưng hình như bên trong thô có mảnh, lộ ra chỗ khôn khéo nhỉ.
Khương Phàm nói:
- Nếu như hoàng thất ra tay, vậy ta nguyện ý giao Lý Tịch ra. Nhưng có một điều kiện.
- Nói.
- Kiều gia theo Hoàng Phủ gia tộc tranh đoạt vị trí thứ nhất. Nếu như Kiều gia thắng, Lý Tịch theo ta đi, sau đó Hoàng Phủ gia không thể dùng bất cứ phương thức gì ngăn cản. Nếu như Hoàng Phủ gia thắng, ta lập tức trao đổi Lý Tịch, cũng trịnh trọng nói xin lỗi với Hoàng Phủ gia, sau đó tuyệt không đụng đến Lý Tịch một phân một hào.
- Ngươi nói cái gì?
Không chỉ có Đại hoàng tử sửng sốt, ngay cả bọn thị vệ Hoàng thất và tất cả người của Kiều gia đều nhìn Khương Phàm, chờ đợi một câu nói của hắn, các ngươi nghe lầm.
Khương Phàm rõ ràng nói:
- Kiều gia tranh đoạt hàng vị thứ nhất với Hoàng Phủ gia, người nào thắng, Lý Tịch thuộc về người đó.
- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Sắc mặt Đại hoàng tử phức tạp, gia hỏa này là đang nói đùa, hay là nghiêm túc.
Coi như khoa trương, cũng phải có giới hạn chứ, quá giới hạn thì chính là ngu xuẩn.
Kiều Vạn Niên cũng chăm chú nhìn Khương Phàm, rất muốn hỏi vấn đề giống như trước, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
- Ta nghe Linh Vận nói, chỉ cần có thể tiến vào năm vị trí đầu liền có thể chất vấn vị trí đầu, sau đó khởi xướng khiêu chiến. Chỉ cần có thể thắng thì có thể thay thế thứ nhất.
Khương Phàm nói xong, người của Kiều gia đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Vận.
Kiều Linh Vận méo mặt, biểu lộ phức tạp.
Ta có nói qua, nhưng ta không biết hắn muốn làm thật.
Đại hoàng tử bỗng nhiên cười:
- Xin tha thứ ta nói nói đùa một câu. Có phải ngươi không có xem Cổ Hoa Hoàng thành là Hoàng tộc hay không, có phải ngươi không biết hai chữ Hoàng tộc đại biểu cho cái gì hay không? Có phải ngươi không có xem cửu đại gia là cường tộc hay không, không xem các thiên tài cửu tộc là gì sao? Hay có phải ngươi còn tưởng rằng ở trước mặt ngươi là sơn thôn nhỏ, thành trấn nhỏ, chung quanh tất cả đều là dân đen cầm liêm đao hay không?
Liên tiếp hỏi lại, để bọn thị vệ Hoàng thất lạnh lùng bật cười, cũng làm cho rất nhiều gò má người của Kiều gia nóng lên.
Khương Phàm nói:
- Điều kiện của ta, xin chuyển lại với Hoàng Phủ gia. Hoặc là hai tộc trực tiếp khai chiến, hoặc là dùng bài vị đến quyết định Lý Tịch thuộc về ai.
Đại hoàng tử cười lắc đầu:
- Ta sẽ đích thân chuyển lời, ta nghĩ Hoàng Phủ gia rất nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
- Ngươi nhìn đi, đã được giải quyết rồi.
Khương Phàm quay người để đám người Kiều gia buông tay, lại nói với Đại hoàng tử:
- Làm phiền Đại điện hạ. Thuận tiện mời Đại điện hạ chuyển lời với Đường gia, nếu như bọn hắn còn muốn tới khiêu chiến, Khương Phàm ta tiếp nhận. Điều kiện mới, nếu như thua, xếp Đường gia vào danh sách luyện đan sư tiến vào giúp Kiều gia là được.
- Ngươi xem điện hạ là người đương đưa tin đúng không?
Bọn thị vệ Hoàng gia thực sự không thể nhịn được nữa.
Bọn hắn làm bạn với Đại điện hạ nhiều năm như vậy, bất kỳ người nào gặp phải đều là tất cung tất kính, chỗ có người nói chuyện đều là khách khí, gia hỏa này lại để cho bọn hắn mở con mắt.
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều dở khóc dở cười, gia hỏa này nào chỉ là không có xem Cổ Hoa là Hoàng tộc, càng không xem hoàng tử là hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.