Chương 744: Thiên Hậu ban ân (1)
SS Hà Thần
26/05/2024
Hàn Ngạo mệt mỏi đứng cũng không vững, nhưng chấn kinh trong lòng vượt xa đau đớn.
Yêu thú không phải là không thể hóa thân hình người, nhưng phải chờ tới Sinh Tử cảnh.
Yêu thú không phải không thể miệng nói tiếng người, nhưng cần huyết mạch cực mạnh.
- Ta... Ta sai rồi... Ta… đời này kiếp này, ta... chỉ trung với một mình Uyển Nhi...
Tiêu Phượng Ngô hốt hoảng, có chút kinh hãi quá độ.
Hắn chỉ bởi vì tham gia hội nghị thánh địa, có chút hưng phấn, có chút quên hết tất cả, cho nên muốn trêu đùa tiểu cô nương nơi này, không nghĩ tới... Suýt chút nữa đã chết!
Tô Triệt nói:
- Đây là bí mật Đại Diễn thánh địa, mong rằng hai vị có thể giữ vững.
- Nàng rốt cuộc là yêu vật gì?
Hàn Ngạo vẫn kinh hồn khó định.
- Nếu như hai vị có thể giữ vững bí mật, Tô Triệt ta vô cùng cảm kích. Nếu như bí mật bị tiết lộ, nguy hại đến muội muội ta, Tô Triệt ta sẽ không dễ dãi như thế đâu. Ta thiện ác, quyết định bởi thái độ hai vị.
Tô Triệt đưa tay ra hiệu.
- Mời đi!
Hàn Ngạo suy yếu thở dốc, nhìn chằm chằm cự mãng đang rút về thành hình người, lui lại liền muốn rời khỏi, nhưng thân thể quá mệt mỏi, chân đều mềm nhũn, lảo đảo đã nhào vào trên mặt đất.
- Chúng ta đi! Đi mau! Không đùa!
Tiêu Phượng Ngô đỡ Hàn Ngạo dậy, chật vật chạy ra khỏi u cốc.
Tô Lăng từ trăm mét biến thành bộ dáng hình người mềm mại hơn, Xích Lân toàn thân dần dần dung nhập vào trong làn da trắng tuyết, tóc dài đến eo che khuất đường cong mỹ diệu.
Tô Triệt lấy một chiếc áo bào từ trong nhẫn không gian ra, bao trùm cho Tô Lăng:
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ta sẽ đi giải thích với phụ thân.
- Chu Tước.
Tô Lăng khẽ nói.
- Cái gì?
Tô Triệt dịu dàng thay Tô Lăng chỉnh lý tốt tóc dài.
- Muội nhớ ra rồi, hình thú hiện trên linh văn của Khương Phàm hẳn là Chu Tước.
Tô Triệt cười khẽ:
- Chu Tước chính là Vạn Cầm Chi Tổ, là Thần Tổ Yêu tộc, không thể nào lấy linh nguyên xuất hiện trên thân con người. Cho dù có xuất hiện, cũng không thể nào là Thánh linh văn, mà là Thần Văn tôn quý.
Tô Lăng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Tô Triệt hiện ra kim quang:
- Để muội ăn hắn liền có thể tìm ra linh nguyên của hắn.
Tô Triệt nhẹ nhàng sờ sờ mũi ngọc tinh xảo của Tô Lăng:
- Chúng ta vừa mới nói qua, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nếu như chọc tới phụ thân đại nhân, có thể ngài sẽ đưa muội đến cấm địa.
Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo trở về Vô Hồi thánh địa, bộ dáng khoa trương gầy như que củi để bọn người Vũ Văn Hùng vừa sợ vừa giận.
Đây chính là hi vọng thánh địa bọn hắn, làm sao lại thành như thế này.
Bọn hắn còn hoài nghi là hai hài tử này đã nhận lấy tra tấn lăng nhục của người nào đó. Nhưng Đại Diễn thánh địa lại không cho ra giải thích, Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo càng lặng thinh hơn không dám nhiều lời để Vô Hồi thánh địa tức giận lại không có chỗ phát tiết.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại đều vỗ tay khen hay, nhao nhao suy đoán là trong Đại Diễn thánh địa có vị thiên tài nào đó đã ra tay dạy dỗ hai gia hỏa càn rỡ này.
Tiêu Phượng Ngô ăn vào mấy viên đan dược, nằm ở trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, an ủi nội tâm hốt hoảng, chợt cảm giác trong phòng còn hình như có người.
- Ai?
Tiêu Phượng Ngô bừng tỉnh, chống người lên hướng phòng khách nhìn quanh.
Một tiểu hài nhi phấn điêu ngọc trác đi đến phòng ngủ, ghim bím tóc nhỏ, mặc váy hoa, bộ dáng mũm mĩm hồng hồng khả ái để cho người ta không nhịn được muốn bóp hai lần.
- Muội là ai, phụ thân phụ mẫu muội đâu, muội vào bằng cách nào?
Tiêu Phượng Ngô kinh ngạc nhìn tiểu hài nhi, không nghe thấy động tĩnh mà, làm sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của hắn.
Tiểu hài nhi đi đến trước giường hắn, mắt to sáng tỏ trong suốt:
- Ngươi rất có tiềm lực.
- Cái gì?
Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, ta có tiềm lực?
Ta đương nhiên có tiềm lực!
Nhưng, từ trong miệng một tiểu hài nhi đàng hoàng chững chạc nói ra, cảm giác là lạ.
- Cái này cho ngươi.
Tiểu hài nhi nâng một cái hộp gấm, tiện tay ném tới trên giường.
- Đây là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô mở ra hộp gấm xem xét, bên trong là một cái ngọc bài.
- Cầm khối ngọc bài này, ngươi có thể tự do ra vào Dược sơn. Dược sơn chỉ nhận ngọc bài, không nhận người, ngươi không cần sợ.
- Đại Diễn thánh địa để ngươi đến bồi thường cho ta sao?
- Tổng cộng có ba tòa dược sơn, không được đụng dược liệu bên trong, đi thẳng đến giữa ba tòa Dược sơn, nơi đó có sơn cốc, bên trong an táng rất nhiều thú hồn. Đều là Yêu thú đặc biệt đã từng đi theo Đại Diễn thánh địa, sau khi vẫn lạc đã bị giữ lại hồn phách hoặc có thể là di cốt.
- Sâu trong nhất có một ngôi mộ, chính là mai táng Bỉ Mông cự thú đã từng trấn thủ Đại Diễn thánh địa một ngàn bảy trăm năm trước, Hoàng Kim Bỉ Mông.
Tiêu Phượng Ngô kinh hô:
- Hoàng Kim Bỉ Mông? Đại Diễn thánh địa có thể được Hoàng Kim Bỉ Mông bảo vệ?
Bỉ Mông cự thú đỉnh cấp huyết mạch chia làm ba loại, theo thứ tự là Kim Cương Bỉ Mông, Hoàng Kim Bỉ Mông, cùng Tử Tinh Bỉ Mông.
Kim Cương Bỉ Mông thuộc về vương tộc, Hoàng Kim Bỉ Mông đạt tới hoàng tộc!
- Không phải thuần huyết, nhưng đối với bây giờ ngươi mà nói là, đầy đủ.
- Vì sao muội nói cho ta biết cái này?
- Không được tiết lộ bí mật của Tô Lăng. Còn có, hãy bảo vệ người ngươi nên bảo vệ. Tương lai ngày nào đó, hắn không việc gì, ngươi cũng còn sống, ta sẽ có thưởng.
- Cái gì?
Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, không tiết lộ bí mật có thể hiểu được, bảo vệ người nên bảo vệ là có ý gì?
- Đi thôi, nó đang chờ ngươi.
Tiểu hài nhi giẫm lên giày thêu đáng yêu đi ra khỏi phòng ngủ.
- Không đúng! Muội là ai?
Tiêu Phượng Ngô vội vàng xuống giường, đuổi tới trong phòng khách. Nhưng... Phòng khách rỗng tuếch, nào có tiểu hài nhi gì?
- Nơi này là nơi quỷ quái gì?
Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên cảm giác được có một cơn gió lạnh.
Hài tử này sẽ không phải cũng là Yêu thú biến ra đấy chứ?
Trong Đại Diễn thánh địa đều là quái vật sao?
- Hoàng Kim Bỉ Mông thú?
Tiêu Phượng Ngô nắm ngọc bài trong tay, dứt khoát ra khỏi phòng.
Sau đó không lâu, Hàn Ngạo cũng từ trong viện bên cạnh đi tới, nhíu mày nhìn ngọc bài trong tay, do dự thật lâu, rồi lại đi tới Dược sơn xa xa.
Đại Diễn thánh địa có năm tòa cao phong vạn mét, nguy nga hùng vĩ, giống như trụ trời.
Yêu thú không phải là không thể hóa thân hình người, nhưng phải chờ tới Sinh Tử cảnh.
Yêu thú không phải không thể miệng nói tiếng người, nhưng cần huyết mạch cực mạnh.
- Ta... Ta sai rồi... Ta… đời này kiếp này, ta... chỉ trung với một mình Uyển Nhi...
Tiêu Phượng Ngô hốt hoảng, có chút kinh hãi quá độ.
Hắn chỉ bởi vì tham gia hội nghị thánh địa, có chút hưng phấn, có chút quên hết tất cả, cho nên muốn trêu đùa tiểu cô nương nơi này, không nghĩ tới... Suýt chút nữa đã chết!
Tô Triệt nói:
- Đây là bí mật Đại Diễn thánh địa, mong rằng hai vị có thể giữ vững.
- Nàng rốt cuộc là yêu vật gì?
Hàn Ngạo vẫn kinh hồn khó định.
- Nếu như hai vị có thể giữ vững bí mật, Tô Triệt ta vô cùng cảm kích. Nếu như bí mật bị tiết lộ, nguy hại đến muội muội ta, Tô Triệt ta sẽ không dễ dãi như thế đâu. Ta thiện ác, quyết định bởi thái độ hai vị.
Tô Triệt đưa tay ra hiệu.
- Mời đi!
Hàn Ngạo suy yếu thở dốc, nhìn chằm chằm cự mãng đang rút về thành hình người, lui lại liền muốn rời khỏi, nhưng thân thể quá mệt mỏi, chân đều mềm nhũn, lảo đảo đã nhào vào trên mặt đất.
- Chúng ta đi! Đi mau! Không đùa!
Tiêu Phượng Ngô đỡ Hàn Ngạo dậy, chật vật chạy ra khỏi u cốc.
Tô Lăng từ trăm mét biến thành bộ dáng hình người mềm mại hơn, Xích Lân toàn thân dần dần dung nhập vào trong làn da trắng tuyết, tóc dài đến eo che khuất đường cong mỹ diệu.
Tô Triệt lấy một chiếc áo bào từ trong nhẫn không gian ra, bao trùm cho Tô Lăng:
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ta sẽ đi giải thích với phụ thân.
- Chu Tước.
Tô Lăng khẽ nói.
- Cái gì?
Tô Triệt dịu dàng thay Tô Lăng chỉnh lý tốt tóc dài.
- Muội nhớ ra rồi, hình thú hiện trên linh văn của Khương Phàm hẳn là Chu Tước.
Tô Triệt cười khẽ:
- Chu Tước chính là Vạn Cầm Chi Tổ, là Thần Tổ Yêu tộc, không thể nào lấy linh nguyên xuất hiện trên thân con người. Cho dù có xuất hiện, cũng không thể nào là Thánh linh văn, mà là Thần Văn tôn quý.
Tô Lăng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Tô Triệt hiện ra kim quang:
- Để muội ăn hắn liền có thể tìm ra linh nguyên của hắn.
Tô Triệt nhẹ nhàng sờ sờ mũi ngọc tinh xảo của Tô Lăng:
- Chúng ta vừa mới nói qua, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nếu như chọc tới phụ thân đại nhân, có thể ngài sẽ đưa muội đến cấm địa.
Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo trở về Vô Hồi thánh địa, bộ dáng khoa trương gầy như que củi để bọn người Vũ Văn Hùng vừa sợ vừa giận.
Đây chính là hi vọng thánh địa bọn hắn, làm sao lại thành như thế này.
Bọn hắn còn hoài nghi là hai hài tử này đã nhận lấy tra tấn lăng nhục của người nào đó. Nhưng Đại Diễn thánh địa lại không cho ra giải thích, Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo càng lặng thinh hơn không dám nhiều lời để Vô Hồi thánh địa tức giận lại không có chỗ phát tiết.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại đều vỗ tay khen hay, nhao nhao suy đoán là trong Đại Diễn thánh địa có vị thiên tài nào đó đã ra tay dạy dỗ hai gia hỏa càn rỡ này.
Tiêu Phượng Ngô ăn vào mấy viên đan dược, nằm ở trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, an ủi nội tâm hốt hoảng, chợt cảm giác trong phòng còn hình như có người.
- Ai?
Tiêu Phượng Ngô bừng tỉnh, chống người lên hướng phòng khách nhìn quanh.
Một tiểu hài nhi phấn điêu ngọc trác đi đến phòng ngủ, ghim bím tóc nhỏ, mặc váy hoa, bộ dáng mũm mĩm hồng hồng khả ái để cho người ta không nhịn được muốn bóp hai lần.
- Muội là ai, phụ thân phụ mẫu muội đâu, muội vào bằng cách nào?
Tiêu Phượng Ngô kinh ngạc nhìn tiểu hài nhi, không nghe thấy động tĩnh mà, làm sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của hắn.
Tiểu hài nhi đi đến trước giường hắn, mắt to sáng tỏ trong suốt:
- Ngươi rất có tiềm lực.
- Cái gì?
Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, ta có tiềm lực?
Ta đương nhiên có tiềm lực!
Nhưng, từ trong miệng một tiểu hài nhi đàng hoàng chững chạc nói ra, cảm giác là lạ.
- Cái này cho ngươi.
Tiểu hài nhi nâng một cái hộp gấm, tiện tay ném tới trên giường.
- Đây là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô mở ra hộp gấm xem xét, bên trong là một cái ngọc bài.
- Cầm khối ngọc bài này, ngươi có thể tự do ra vào Dược sơn. Dược sơn chỉ nhận ngọc bài, không nhận người, ngươi không cần sợ.
- Đại Diễn thánh địa để ngươi đến bồi thường cho ta sao?
- Tổng cộng có ba tòa dược sơn, không được đụng dược liệu bên trong, đi thẳng đến giữa ba tòa Dược sơn, nơi đó có sơn cốc, bên trong an táng rất nhiều thú hồn. Đều là Yêu thú đặc biệt đã từng đi theo Đại Diễn thánh địa, sau khi vẫn lạc đã bị giữ lại hồn phách hoặc có thể là di cốt.
- Sâu trong nhất có một ngôi mộ, chính là mai táng Bỉ Mông cự thú đã từng trấn thủ Đại Diễn thánh địa một ngàn bảy trăm năm trước, Hoàng Kim Bỉ Mông.
Tiêu Phượng Ngô kinh hô:
- Hoàng Kim Bỉ Mông? Đại Diễn thánh địa có thể được Hoàng Kim Bỉ Mông bảo vệ?
Bỉ Mông cự thú đỉnh cấp huyết mạch chia làm ba loại, theo thứ tự là Kim Cương Bỉ Mông, Hoàng Kim Bỉ Mông, cùng Tử Tinh Bỉ Mông.
Kim Cương Bỉ Mông thuộc về vương tộc, Hoàng Kim Bỉ Mông đạt tới hoàng tộc!
- Không phải thuần huyết, nhưng đối với bây giờ ngươi mà nói là, đầy đủ.
- Vì sao muội nói cho ta biết cái này?
- Không được tiết lộ bí mật của Tô Lăng. Còn có, hãy bảo vệ người ngươi nên bảo vệ. Tương lai ngày nào đó, hắn không việc gì, ngươi cũng còn sống, ta sẽ có thưởng.
- Cái gì?
Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, không tiết lộ bí mật có thể hiểu được, bảo vệ người nên bảo vệ là có ý gì?
- Đi thôi, nó đang chờ ngươi.
Tiểu hài nhi giẫm lên giày thêu đáng yêu đi ra khỏi phòng ngủ.
- Không đúng! Muội là ai?
Tiêu Phượng Ngô vội vàng xuống giường, đuổi tới trong phòng khách. Nhưng... Phòng khách rỗng tuếch, nào có tiểu hài nhi gì?
- Nơi này là nơi quỷ quái gì?
Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên cảm giác được có một cơn gió lạnh.
Hài tử này sẽ không phải cũng là Yêu thú biến ra đấy chứ?
Trong Đại Diễn thánh địa đều là quái vật sao?
- Hoàng Kim Bỉ Mông thú?
Tiêu Phượng Ngô nắm ngọc bài trong tay, dứt khoát ra khỏi phòng.
Sau đó không lâu, Hàn Ngạo cũng từ trong viện bên cạnh đi tới, nhíu mày nhìn ngọc bài trong tay, do dự thật lâu, rồi lại đi tới Dược sơn xa xa.
Đại Diễn thánh địa có năm tòa cao phong vạn mét, nguy nga hùng vĩ, giống như trụ trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.