Đan Đại Chí Tôn

Chương 767: Tuyệt sát (3)

SS Hà Thần

27/05/2024

Bọn người Hàn Ngạo điên cuồng bạo tẩu, va chạm dây leo, chạc cây, nhưng dây leo phía trước quá to lớn lại mãnh liệt, bọn hắn đánh liên miên vỡ, nhưng làm thế nào cũng đều không xông vào nổi.

Dạ An Nhiên cô đơn đang ngồi ở nơi đó, trong ngực ôm Tịch Nhan máu thịt be bét.

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên hoảng hốt, không có đứng dậy trốn tránh, không có phóng thích Tù Thiên Ấn.

Hai giọt thanh lệ trượt xuống gương mặt.

Nàng đau thương cười một tiếng, nhắm mắt lại, thì thào một câu:

- Ta... Tới...

- Nghê Sâm, Từ Sinh, ngay lúc này!

Hoàn Nhan Liệt cao giọng la lên.

- Chuẩn bị!

Nghê Sâm, Từ Sinh dữ tợn cười to, lập tức khống chế dây leo, tản ra một 'con đường', thẳng tới Dạ An Nhiên nơi đó.

Hoàn Nhan Liệt ngưng tụ ánh mắt, ánh sáng hủy diệt lại lần nữa nở rộ, muốn bôn tập Dạ An Nhiên.

Nhưng, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh liệt diễm từ trên trời giáng xuống.

Hả?

Trong lòng Hoàn Nhan Liệt khẽ run lên, liền lập tức ngẩng đầu, vận sức chờ phát động ánh sáng hủy diệt không hề do dự liền phóng thích tới không trung.

Nhưng, thân ảnh kia đã kịch liệt xoay chuyển trong lúc hắn ngẩn đầu. Cũng chính vì thế đã để ánh sáng hủy diệt sượt qua người hắn.

- Khương Phàm?

Hoàn Nhan Liệt khó có thể tin được.

Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, mang theo liệt diễm, sát uy cuồn cuộn, Chu Tước Bác Thiên Thuật xé rách hết thảy mọi thứ, thẳng đến Hoàn Nhan Liệt.

- Cái gì?

Nghê Sâm giật mình, hãi nhiên quay đầu.

Bành!!

Đại địa oanh minh, bụi đất tung bay, liệt diễm mãnh liệt kéo về bốn phương tám hướng.

Hoàn Nhan Liệt vì bất ngờ mà không đề phòng, bị Khương Phàm trực tiếp đánh vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe.

- Không...

Nghê Sâm ớn lạnh toàn thân.

- Lâm Nam! Cuốn lấy bọn hắn!

Khương Phàm không có chút do dự, sau một tiếng giận dữ mắng mỏ, liệt diễm cuồn cuộn lại sôi trào, lao đến trước mặt Nghê Sâm.

- Khương Phàm? Sao ngươi lại còn sống?



Nghê Sâm hoàn hồn, cực lực muốn rút linh lực về, chặn đánh Khương Phàm.

Nhưng, vì mới vừa dây dưa với Lâm Nam, đã hoàn toàn đem dây leo cùng tinh lực ép tới đó, đột nhiên xuất hiện uy hiếp, để hắn khó mà chống đỡ được.

Khương Phàm triệu ra tàn đao, điên cuồng phách trảm.

Da thịt phồng lên, nhiệt huyết sôi trào.

Đao mang hừng hực, Thánh Viêm vờn quanh.

Bộc phát trong chớp mắt, để Khương Phàm giống như Chu Tước trùng sinh, sát uy ngập trời.

- Không không không...

Nghê Sâm răng run rẩy, điên cuồng thôi động linh lực, ở phía trước hình thành dây leo mới, xen lẫn thành tấm chắn nặng nề.

Bành!

Tấm chắn nổ nát vụn, mảnh vụn màu xanh loạn tung tóe, nhưng bằng vào thực lực cửu trọng thiên, quả thực là đã chống đỡ được một đao kia.

Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.

Khương Phàm nhanh chân rảo bước tiến lên phía trước.

Mỗi bước rơi xuống đất, đều sụp ra mặt đất, mỗi bước tới trước, đều thế như cự thú.

Mênh mông huyết khí lao nhanh, thúc giục lực bộc phát không có gì sánh kịp, hướng về phía trước bổ ra đao thứ hai.

Tiếp đó là đao thứ ba... Đao thứ tư... Đao thứ năm...

Nghê Sâm điên cuồng thôi động linh lực, ngưng tụ dây leo gian nan chặn đánh.

Tuyệt vọng hoảng sợ, lại bối rối, cầu sinh khát vọng, để hắn cơ hồ lâm vào cuồng loạn.

Nhưng, đao thế vô địch, càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh.

Bành bành bành!

Tiếng oanh kích cuồng liệt đinh tai nhức óc, giống như trống trận được gióng lên, lại như đao bổ vào núi lớn.

Nghê Sâm tuyệt vọng gào thét, trong mắt vậy mà lại rơi ra lệ quang.

Khi đao thế đạt tới đao thứ tám, rốt cuộc dây leo hắn điên cuồng ngưng tụ cũng vỡ nát. Ngay sau đó, đao thứ chín đối diện lao tới.

Nghê Sâm ngưng tụ con ngươi, một giây sau bị đao khí xâu thể, chia năm xẻ bảy.

Liên tiếp kịch biến, chấn kinh toàn trường!

- Không...

Từ Sinh, Tác Lam Nhan rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, hình ảnh xa xa giống như lưỡi dao trực kích nội tâm.

Khó có thể tin nổi!



Càng khó có thể tiếp nhận hơn!

- Khương Phàm? Chết tiệt, ta gặp quỷ sao?

Tiêu Phượng Ngô trừng lớn con mắt, khó có thể tin được mà nhìn thân ảnh mang đầy liệt diễm kia.

- Hảo tiểu tử! Liền biết ngươi sẽ không dễ dàng chết như thế mà! Lâm Nam, phối hợp chúng ta!

Cơ Lăng Huyên khí thế đại chấn, đạp tan mặt đất, phóng lên tận trời, giẫm lên dây leo lao đến Tác Lam Nhan.

- Khương Phàm?

Lâm Nam xuyên thấu qua dây leo, nhìn thấy Khương Phàm đang 'Nhảy nhót tưng bừng', toàn thân khởi xướng lên cơn sóng nhiệt, lập tức nhấc lên lôi đình, lao thẳng đến Từ Sinh ở trước mặt.

Dạ An Nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt một mực ổn định ở trên thân thân ảnh đang phi tốc dâng lên kia.

Tác Lam Nhan luống cuống, khàn giọng hô to:

- Từ Sinh, mau dẫn chúng ta rời khỏi rời khỏi nơi này!

- Aaa…!

Từ Sinh bi phẫn lâm vào điên cuồng, sau khi khống chế dây leo đánh loạn liền thả người nhảy lên đại thụ nguy nga trước mặt, hai tay trùng kích tán cây, hoàn toàn khống chế.

Đại thụ giống như đang sống lại, cất bước phóng tới, chạc cây sinh trưởng tốt, ngưng tụ lại mười tám 'Cánh tay', cảnh tượng rất doạ người.

- Nhanh nhanh nhanh, ngươi nhất định phải mang bọn ta ra ngoài!

Tác Lam Nhan chưa từng sợ hãi qua giống như bây giờ vậy.

- Lâm Nam, mang bọn hắn tới nơi này!

Khương Phàm bay lên không, rơi xuống phía trước bên ngoài mấy ngàn mét, Thánh Viêm mãnh liệt, mãnh hổ, hùng sư các loại mãnh thú liên tiếp thành hình, thú uy cuồn cuộn, sinh động như thật, bọn chúng gào thét cuồng dã, rung động rừng rậm.

Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô, tiểu Kim hầu, Đao Hoàng, toàn bộ rơi xuống sau lưng Khương Phàm, hai mắt trừng trừng, khí tức cuồng nhiệt.

Lâm Nam phóng thích dây leo, phối hợp lôi đình, từ ba phương vị đánh mạnh, khiến cho Từ Sinh chạy trốn tới chỗ Khương Phàm.

- A a a, cút ngay, đều cút ngay cho ta.

Từ Sinh khống chế đại thụ trăm mét, mạnh mẽ đâm tới, mặc dù đã hiểu ý đồ của Lâm Nam, nhưng bây giờ không thể không xông ra.

- Xông! Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì!

Tác Lam Nhan dữ tợn, kích thích Từ Sinh:

- Hoàn Nhan Liệt chết rồi, Nghê Sâm chết rồi, nếu như ta lại chết, ngươi coi như còn sống, Hồn Thiên thánh địa cũng không tha cho ngươi.

- A!!

Từ Sinh sung huyết hai mắt, cuồng loạn phóng tới, tiếp cận Khương Phàm nơi xa, chuẩn bị giết đi qua trực tiếp tự bạo.

Cửu trọng thiên tự bạo, tại chỗ rừng sâu này, một kích toàn lực hoàn toàn có thể tới gần Linh Hồn cảnh giới.

- Thiên Lôi Diệt Sát!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Đại Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook