Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Quyển 1 - Chương 55: Cao áp chiến pháp (Ha)

Ngân Tích

13/04/2013

Oanh một tiếng nổ, cả tòa cung điện đều rung chuyển, mặc dù cung điện không chịu xung lực quá lớn phá hư nhưng không hề nghi ngờ, cả bức tường phía ngoài đã thất sắc, phảng phất kim quang đều đã biến mất hết .

Không ít người của Hoàng thất vệ đội đều phát ra tiếng la lớn đầy hưng phấn. Đại bộ phận họ vốn cũng là lần đầu tiên chứng kiến long pháo phát uy . Long pháo là tuyệt kỹ bí truyền của gia tộc Long tướng quân, cũng là vũ khí bí mật mạnh nhất của hoàng thất vệ đội. Đồn rằng trăm năm qua Long gia cũng chỉ bất quá sử dụng có ba lần thôi, mà người chịu mang thân làm pháo đạn cũng lưỡng tử nhất tàn, cơ bản là không có kết quả tốt. Nhưng Long pháo không phát thì thôi chứ đã phát nhất định thế không thể đỡ. Năm đó trước khi Lôi Mông tinh thống nhất đã có lần sử dụng một khẩu Long pháo mà hủy diệt cả một tòa thành thị. Từ sau đó Long pháo cơ hồ đã thành một danh từ cấm kỵ, dù là đám quý tộc của Lôi Mông tinh cũng không dám có tâm tư làm loạn.

Không đợi người của hoàng thất vệ đội hoan hô xong làn khói trước cửa Chính điện đã tiêu tán đi, vốn mỗi người đều tưởng rằng cánh cửa kia hẳn là sớm đã bị sập, uy lực của long pháo mạnh mẽ cho dù bất cứ vật thể gì cũng khó có thể ngăn cản được.

Nhưng sự thật khiến kẻ khác tuyệt vọng lại là Long tướng quân đã giang rộng tay chân ngã xuống ngoài cửa, một thân khải giáp của hắn đã sớm hóa thành phấn mạt trong vụ nổ vừa rồi, mà cánh cửa chịu một kích của long pháo lại chỉ lõm một chỗ chính giữa mà thôi, tối đa cũng chỉ bị nứt khe nhỏ bằng mũi kiếm. Thậm chí với uy lực của long pháo cũng không thể mở, sự chắc chắn của hoàng cung thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Thành viên hoàng thất vệ đội kiếm sĩ liền xông lên ôm lấy long tướng quân quay lại, gã thiết hán kia dĩ nhiên còn sống, chỉ là xương cốt toàn thân đã gãy hết, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh nhân sự.

" Đủ rồi! Cho dù chỉ là một vết nứt cũng đủ rồi." Dương Hạo nói với đám kiếm sĩ " Long tướng quân không hề hy sinh vô ích, ta sẽ dùng tính mạng những địch nhân bên trong báo thù cho hắn!"

Long tướng quân mạo hiểm tính mạng cũng chỉ bất quá tạo ra một khe hở, Dương Hạo lại khoe khoang rằng tự mình có thể giết sạch người bên trong, thật sự là nói dóc. Cả đám Hoàng thất vệ đội người nào cũng đao kiếm rời khỏi vỏ, đối tượng mà bọn họ bây giờ muốn trút giận không phải ai khác mà chính là Dương Hạo. Nếu Dương Hạo không thể khiến hy sinh của Long tướng quân có giá trị thì hắn sợ rằng sẽ biến thành cái đinh trong mắt của bọn họ, rất có thể còn chưa có tiêu diệt hoàng gia kiếm sĩ đoàn bọn họ đã thanh lý nội bộ rồi.

Với bản lĩnh sở học của Dương Hạo trước kia thì lợi hại nhất cũng bất quá chỉ là vài đại kiếm quyết, hắn nếu sử dụng dược hoàn, lại ỷ vào phi kiếm quả thật rất có thể cùng nhóm người ẩn trong Chính điện quyết một trận tử chiến. Nhưng cho dù là phi kiếm, cũng không đại biểu có thể tự nhiên phóng ra khống chế, ít nhất cũng phải nhìn thấy mới có thể thao túng. Bây giờ vết rách kia căn bản là không đủ để cho Dương Hạo hắn điều khiển chuẩn xác phi kiếm. Càng huống chi hắn vừa rồi đã đáp ứng với Long tướng quân là sẽ bảo vệ nguyên vẹn cung điện này, ngay cả một cây cột cũng không tổn thương đến. Cho nên, cơ bản là tất cả mọi người đều đã cho rằng Dương Hạo chỉ là đang bốc phét, hắn căn bản không có cách nào để đối phó với địch nhân trong cung điện, hắn đã lãng phí cơ hội mà Long tướng quân dụng tánh mạng đổi lấy.

Nhưng đó chỉ là điều mọi người cho rằng mà thôi, tuyệt đối không phải ý nghĩ của Dương Hạo, cũng đồng dạng không phải suy nghĩ của Hỗn nguyên tử, thầy trò hắn mỗi lần đều sẽ tạo ra một chiêu thức mới, kể cả lần này đây cũng không ngoại lệ.

Dương Hạo rút ra một thanh kiếm đang đeo trên lưng, thanh kiếm này vốn không phải của hắn mà là bội kiếm của hoàng gia kiếm sĩ đoàn Phó đoàn trưởng Kim Đức.



Sau khi giết Kim Đức, Dương Hạo đã xin Minh hoàng thanh kiếm này. Hắn giơ lên cao bảo kiếm của Kim Đức, trên thân kiếm có vô số bảo thạch dưới ánh sang chiếu xạ liền tỏa quang mang rực rỡ, Dương Hạo đột nhiên truyền thêm một luồng chân khí vào, trên thanh kiếm kia bỗng nhiên bộc phát ra một màn ngũ thải quang mang chói mắt, tựa như một mặt trời sáng chói bao phủ trên mũi kiếm.

Dương Hạo nhắm mắt lại thầm lẩm bẩm, đoàn quang mang càng ngày càng lóe sáng, hắn chấp kiếm vung lên, đoàn quang mang kia liền bay ra, không nhanh không chậm tiến đến Chính điện rồi vừa vặn chui vào trong khe hở trên cửa. Dương Hạo thẳng đến lúc này mới mở mắt phun ra hai chữ:" Cực quang!" ================================================== ============== Những người đang bị vây khốn bên trong Chính điện toàn là những tinh duệ. Chính vì tinh duệ, đương nhiên không phải là những gã chỉ có nhị cấp tam cấp chiến lực, gần năm mươi kiếm sĩ bên trong hoàng cung đều là những chiến sĩ lợi hại nhất dưới tay Vương Thao, bọn họ mỗi người đều có ngoài ngũ cấp chiến lực, Vương Thao cũng đặt hết hy vọng vào những người này có thể trở thành cột trụ của kiếm sĩ đoàn trong tương lai.

Những người này mặc dù trốn trong hoàng cung nhưng tuyệt đối không nhận rằng mình đã thất bại mà bọn họ chỉ bất quá là đang cố thủ mà thôi . Những kiếm sĩ này đều kiên tín, bọn họ tuyệt đối có thể cố thủ trong cung điện đợi viên binh đến. Chỉ cần không bị người của Lôi Mông tinh bắt được thì hoàn toàn có thể gọi đế quốc quân đội đến đây tăng viên, đến khi đại hạm đội của đế quốc đến thì cả tinh cầu đều có thể bị kích hủy chứ đừng nói chỉ một hoàng thất vệ đội no nhỏ.

Những kiếm sĩ này mãnh liệt tin rằng có thể cố thủ, quan trọng nhất chính là, bọn họ còn có một sát chiêu lợi hại, sát chiêu này đủ để khiến cho bọn họ vững tin sẽ không bại.

Sát chiêu này chính là do Vương Thao dạy bọn họ kiếm trận " Vương giả". Kiếm trận là một từ rất xưa, nghe nói tại viễn cổ thì kỳ, thậm chí là giai đoạn bắt đầu văn minh nhân loại mọi người đã nghiên cứu kiếm trận. Kiếm trận bản chất chính là một tổ hợp vài người dùng kiếm hình thành một chỉnh thể, chỉnh thể đó bất luận tiến công hay phòng thủ đều để vô giải khả kích (không gì có thể phá), hơn nữa còn có thể bộc phát ra lực lượng gấp mấy lần so với bình thường.

Vương giả chi trận là kiếm trận vương thị gia tộc tổ truyền, trong đó uy lực mấy trăm năm trước Vương gia tổ chức vương gia quân khi đó nắm giữ kiếm trận có thể nói chưa hề thất bại bao giờ. Sau đó đế quốc vì phòng ngừa Vương gia nổi loạn nên đã ra lệnh giải tán vương gia quân, hơn nữa đưa bọn họ tách ra khắp nơi, về sau vương giả chi trận đã không xuất hiện một đoạn thời gian dài.

Vương Thao để giúp kiếm sĩ đoàn của hắn biến thành một chi chiến đội vương gia quân cho nên đã đem một vài trụ cột trong vương giả chi trận dạy cho thủ hạ, mặc dù chỉ là vài chiêu trụ cột nhưng trong quá trình thật chiến đã có hiệu quả kinh người. Có thể nói, mấy gã kiếm sĩ bình thường chỉ cần tập luyện thuần thục đã có thể phát huy ra uy lực của cao giai chiến sĩ.

Hiện tại, ít nhất có hơn hai mươi gã kiếm sĩ, hợp thành hai nhóm vương giả chi trận, chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa, bất luận cái gì tiến vào cánh cửa này thì kiếm trận khủng bố sẽ lập tức khởi động, luồng kiếm lực khổng lồ sẽ tiêu diệt hết thảy.

Kiếm sĩ đoàn bên trong cung điện cơ hồ cũng có thể thấy được Dương Hạo cùng người của hoàng thất vệ đội đang lúng túng, thắng bại nghịch chuyển rõ ràng vẫn chưa thể phân định. Ngay lúc đó, toàn bộ người của kiếm sĩ đoàn đều nhìn thấy từ vết nứt trên cánh cửa chợt có một thứ gì đó bay vào, một chút ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook