Chương 15: Che giấu phụ nữ
Yên Đan (Amber)
23/09/2023
Sau khi "quơ tay" một vòng, chẳng cần nghĩ suy mà lấy hết tất cả các loại
"thấm hút" có trong cửa tiệm, anh nhanh chóng bước đến quầy tính tiền.
Nữ nhân viên thu ngân nhìn anh đầy ngỡ ngàng, lần đầu tiên cô ấy thấy
một người đàn ông mua nhiều băng vệ sinh như vậy. Anh không muốn ở lại
đây thêm một giây phút nào nên ngay sau khi trả tiền, Tần Lãng liền
nói:
- Khỏi thói.
Thanh toán xong, anh cầm túi đồ lớn rời đi, nhanh chóng bước lên xe và trở về lâu đài. Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn không ngờ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh thế này. Người yêu còn chưa có lại phải đi mua băng vệ sinh. Ngay từ đầu thuộc hạ của anh đã bắt cô và xem cô như tội đồ, nào ngờ lão đại là anh lại phải "hầu hạ" cô, đi mua từng gói "thấm hút" cho cô dùng.
Mang túi đồ lớn bước vào cửa lâu đài, ánh mắt khó hiểu của những người thuộc hạ lập tức hướng về phía anh. Họ chẳng biết lão đại lại đi đâu vào lúc tối thế này và trên tay còn cầm theo một túi đồ lớn.
- Lão đại, để tôi...
Một người thuộc hạ đưa tay ra muốn giúp anh xách đồ vào trong nhưng Tần Lãng lập tức giật tay lùi về sau, anh giữ chặt túi đồ như giữ vật quý hiếm.
- Không cần.
...
Bước vào phòng, Tần Lãng chẳng thấy cô đâu, căn phòng rộng lớn nên cũng không dễ quan sát, anh vừa đi quanh vừa gọi:
- Triệu Ninh...
Nghĩ lại sự "chấn chỉnh" của cô, Tần Lãng hạ nhẹ giọng một chút, đồng thời đổi cách gọi:
- Chị à, tôi mua băng vệ sinh về rồi này.
Cô từ trong toilet ló mặt ra với vẻ hốt hoảng mà thầm nghĩ: "Trời ạ, thằng nhóc này điên rồi."
Do dâu rụng, cô sợ sẽ vấy bẩn sofa nên đã chui vào toilet để tránh rơi vào tình huống xấu hổ.
Chuyện thầm kín này cô vốn dĩ muốn giữ bí mật, vậy mà anh còn lớn giọng nói ra chẳng biết tiết chế dù một chút. Chưa bao giờ cô thấy xấu hổ như lúc này.
- Chị đây, em bé miệng một chút đi.
Tần Lãng bước đến gần cửa toilet, anh đưa cả túi to cho cô, Ninh Mịch kinh ngạc vì chẳng thể lường trước điều này:
- Sao em mua nhiều thế? Bao nhiêu đây đủ cho chị dùng cả năm đấy.
Anh không rõ phụ nữ cần dùng bấy nhiêu miếng lót thấm hút trong kỳ, nghe cô nói anh mới biết mình đã mua nhiều đến vậy.
- Chị không nói xài loại nào nên tôi mua hết về.
Ninh Mịch chỉ lấy một gói trong túi lớn rồi đóng cửa toilet lại. Anh mang túi đựng cả đống băng vệ sinh quẳng lên ghế, đối với anh phụ nữ là một mớ rắc rối mà Tần Lãng chưa bao giờ muốn va vào.
Tiếng "cốc, cốc,..." vang lên từ bên ngoài kèm theo giọng nói quen thuộc:
- Tôi là Di Quân đây, cậu có trong phòng không?
Tần Lãng nghe anh bạn thân hỏi liền đáp lời:
- Cậu vào đi.
Bác sĩ Vương đẩy cửa bước vào, anh ấy tiến gần về phía anh rồi ngồi xuống ghế sofa:
- Tôi nghe quản gia nói cô gái kia đã trốn mất. Tôi đến phòng tìm cô ấy để đưa thuốc nhưng không thấy.
Hôm nay Di Quân có chút việc cần giải quyết nên đã rời khỏi lâu đài, đến tối anh ấy quay lại để mang thêm thuốc cho cô nhưng nghe được tin cô đã trốn khỏi đây.
Tần Lãng thoát im lặng, trong lúc anh vẫn chưa kịp đưa ra câu trả lời thì Di Quân đã nhỏm người dậy rồi đưa tay chạm vào gói "thấm hút" bị rơi ra từ túi lớn.
- Cái này...
Tần Lãng thoáng giật mình, anh không để bác sĩ Vương kịp cầm lên mà vội giật lại rồi đẩy túi đồ ra phía sau lưng nhằm che giấu:
- Này, cậu đừng động vào.
Di Quân vốn là bác sĩ, những chuyện liên quan đến cơ thể phụ nữ anh ấy đương nhiên biết rất nhiều, những gói "thấm hút" kia cũng không ngoại lệ. Tuy Tần Lãng rất nhanh tay, nhưng sự quan sát và nhận biết của Di Quân đã nhanh hơn anh một nhịp.
- Cậu mua cái đó nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ...
Không đợi bác sĩ Vương nói hết câu, anh vừa khó xử lại có chút bối rối, tuy nhiên nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, điền tĩnh:
- Không phải tôi dùng.
Nghe anh trả lời, Di Quân liền nở nụ cười:
- Tất nhiên là cậu không dùng rồi, ý tôi muốn hỏi cậu mua cho ai à?
Anh đã bị cậu bạn thân gần hai mươi năm hỏi trúng tim đen. Nếu nói về hiểu Tần Lãng thì Di Quân có thừa.
- Cậu biết làm gì?
Trong tòa lâu đài chỉ toàn đàn ông thì chẳng thể nào cần dùng đến món đồ kia. Di Quân chắc chắn anh đang che giấu phụ nữ, nhưng cô gái nào có thể khiến một kẻ cao ngạo, mặt lạnh và từng tuyên bố không màn đến sắc nay lại chấp nhận đi mua cả túi "thấm hút" to bự. Cô ấy chắc chắn là một cao thủ.
- Sao hả? Cậu đang có bí mật gì giấu tôi à?
Di Quân vừa hỏi dứt câu thì Ninh Mịch đã mở cửa toilet bước ra. Cô nào hay biết bác sĩ Vương đang ở đây nên cứ đi thẳng một mạch ra ghế sofa tìm "em trai". Vì đây là phòng và toilet riêng của anh nên cô ngại không dám để gói băng vệ sinh trong phòng tắm.
- Nhóc à, cám ơn em...
Cô ngỡ ngàng khựng bước vì nhìn thấy bác sĩ Vương đang có mặt trong phòng. Còn Di Quân thì đứng hình và bất ngờ khi thấy cô đang ở trong phòng của Tần Lãng, trên tay cô còn đang cầm gói "thấm hút", trong khi vừa nãy thuộc hạ của anh lại nói cô dã trốn khỏi lâu đài vào lúc sáng.
- Là cô...
- Khỏi thói.
Thanh toán xong, anh cầm túi đồ lớn rời đi, nhanh chóng bước lên xe và trở về lâu đài. Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn không ngờ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh thế này. Người yêu còn chưa có lại phải đi mua băng vệ sinh. Ngay từ đầu thuộc hạ của anh đã bắt cô và xem cô như tội đồ, nào ngờ lão đại là anh lại phải "hầu hạ" cô, đi mua từng gói "thấm hút" cho cô dùng.
Mang túi đồ lớn bước vào cửa lâu đài, ánh mắt khó hiểu của những người thuộc hạ lập tức hướng về phía anh. Họ chẳng biết lão đại lại đi đâu vào lúc tối thế này và trên tay còn cầm theo một túi đồ lớn.
- Lão đại, để tôi...
Một người thuộc hạ đưa tay ra muốn giúp anh xách đồ vào trong nhưng Tần Lãng lập tức giật tay lùi về sau, anh giữ chặt túi đồ như giữ vật quý hiếm.
- Không cần.
...
Bước vào phòng, Tần Lãng chẳng thấy cô đâu, căn phòng rộng lớn nên cũng không dễ quan sát, anh vừa đi quanh vừa gọi:
- Triệu Ninh...
Nghĩ lại sự "chấn chỉnh" của cô, Tần Lãng hạ nhẹ giọng một chút, đồng thời đổi cách gọi:
- Chị à, tôi mua băng vệ sinh về rồi này.
Cô từ trong toilet ló mặt ra với vẻ hốt hoảng mà thầm nghĩ: "Trời ạ, thằng nhóc này điên rồi."
Do dâu rụng, cô sợ sẽ vấy bẩn sofa nên đã chui vào toilet để tránh rơi vào tình huống xấu hổ.
Chuyện thầm kín này cô vốn dĩ muốn giữ bí mật, vậy mà anh còn lớn giọng nói ra chẳng biết tiết chế dù một chút. Chưa bao giờ cô thấy xấu hổ như lúc này.
- Chị đây, em bé miệng một chút đi.
Tần Lãng bước đến gần cửa toilet, anh đưa cả túi to cho cô, Ninh Mịch kinh ngạc vì chẳng thể lường trước điều này:
- Sao em mua nhiều thế? Bao nhiêu đây đủ cho chị dùng cả năm đấy.
Anh không rõ phụ nữ cần dùng bấy nhiêu miếng lót thấm hút trong kỳ, nghe cô nói anh mới biết mình đã mua nhiều đến vậy.
- Chị không nói xài loại nào nên tôi mua hết về.
Ninh Mịch chỉ lấy một gói trong túi lớn rồi đóng cửa toilet lại. Anh mang túi đựng cả đống băng vệ sinh quẳng lên ghế, đối với anh phụ nữ là một mớ rắc rối mà Tần Lãng chưa bao giờ muốn va vào.
Tiếng "cốc, cốc,..." vang lên từ bên ngoài kèm theo giọng nói quen thuộc:
- Tôi là Di Quân đây, cậu có trong phòng không?
Tần Lãng nghe anh bạn thân hỏi liền đáp lời:
- Cậu vào đi.
Bác sĩ Vương đẩy cửa bước vào, anh ấy tiến gần về phía anh rồi ngồi xuống ghế sofa:
- Tôi nghe quản gia nói cô gái kia đã trốn mất. Tôi đến phòng tìm cô ấy để đưa thuốc nhưng không thấy.
Hôm nay Di Quân có chút việc cần giải quyết nên đã rời khỏi lâu đài, đến tối anh ấy quay lại để mang thêm thuốc cho cô nhưng nghe được tin cô đã trốn khỏi đây.
Tần Lãng thoát im lặng, trong lúc anh vẫn chưa kịp đưa ra câu trả lời thì Di Quân đã nhỏm người dậy rồi đưa tay chạm vào gói "thấm hút" bị rơi ra từ túi lớn.
- Cái này...
Tần Lãng thoáng giật mình, anh không để bác sĩ Vương kịp cầm lên mà vội giật lại rồi đẩy túi đồ ra phía sau lưng nhằm che giấu:
- Này, cậu đừng động vào.
Di Quân vốn là bác sĩ, những chuyện liên quan đến cơ thể phụ nữ anh ấy đương nhiên biết rất nhiều, những gói "thấm hút" kia cũng không ngoại lệ. Tuy Tần Lãng rất nhanh tay, nhưng sự quan sát và nhận biết của Di Quân đã nhanh hơn anh một nhịp.
- Cậu mua cái đó nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ...
Không đợi bác sĩ Vương nói hết câu, anh vừa khó xử lại có chút bối rối, tuy nhiên nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, điền tĩnh:
- Không phải tôi dùng.
Nghe anh trả lời, Di Quân liền nở nụ cười:
- Tất nhiên là cậu không dùng rồi, ý tôi muốn hỏi cậu mua cho ai à?
Anh đã bị cậu bạn thân gần hai mươi năm hỏi trúng tim đen. Nếu nói về hiểu Tần Lãng thì Di Quân có thừa.
- Cậu biết làm gì?
Trong tòa lâu đài chỉ toàn đàn ông thì chẳng thể nào cần dùng đến món đồ kia. Di Quân chắc chắn anh đang che giấu phụ nữ, nhưng cô gái nào có thể khiến một kẻ cao ngạo, mặt lạnh và từng tuyên bố không màn đến sắc nay lại chấp nhận đi mua cả túi "thấm hút" to bự. Cô ấy chắc chắn là một cao thủ.
- Sao hả? Cậu đang có bí mật gì giấu tôi à?
Di Quân vừa hỏi dứt câu thì Ninh Mịch đã mở cửa toilet bước ra. Cô nào hay biết bác sĩ Vương đang ở đây nên cứ đi thẳng một mạch ra ghế sofa tìm "em trai". Vì đây là phòng và toilet riêng của anh nên cô ngại không dám để gói băng vệ sinh trong phòng tắm.
- Nhóc à, cám ơn em...
Cô ngỡ ngàng khựng bước vì nhìn thấy bác sĩ Vương đang có mặt trong phòng. Còn Di Quân thì đứng hình và bất ngờ khi thấy cô đang ở trong phòng của Tần Lãng, trên tay cô còn đang cầm gói "thấm hút", trong khi vừa nãy thuộc hạ của anh lại nói cô dã trốn khỏi lâu đài vào lúc sáng.
- Là cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.