Chương 71: Hôn anh
Yên Đan (Amber)
09/11/2023
Ánh mắt cô lúc này thể hiện sự hoang mang và bất lực. Nào ngờ anh đã bị thương đến mức này mà vẫn có thể chai mặt vô sỉ đến vậy.
- Anh đang đùa sao?
Ninh Mịch phải hỏi lại vì sốc, cô nghĩ anh đang bị đau nên yếu ớt, nhưng xem ra Tần Lãng vẫn còn sức để nghĩ đủ trò mè nheo.
- Anh không đùa, anh đau thật mà, anh muốn hôn, muốn hôn...
Tần Lãng liên tục đòi hôn, đã vậy mỗi lần lặp lại câu nói đều cố nói to hơn. Nếu chỉ nghe qua giọng nói thì chẳng ai nghĩ anh đang bị thương và vừa trải qua cuộc phẫu thuật chưa đầy hai mươi bốn giờ.
- Được rồi, được rồi.
Cô chỉ đành chiều ý "bé bự" nhõng nhẽo, Ninh Mịch hôn lên má anh rồi dịu dàng nói:
- Anh đỡ đau chưa?
Tần Lãng lắc đầu, gương mặt khó ưa liền phồng má, chu môi:
- Chưa, em phải hôn vào môi thì mới có tác dụng.
Nhìn bờ môi đáng ghét của anh, thoáng chốc Ninh Mịch đã nghĩ đến việc lấy kim tiêm chích cho môi anh vài mũi sưng phù để bỏ thói làm nũng mà không chịu nhìn lại tuổi tác.
Nhưng thấy anh bị thương như vậy, cô lại hạ quyết tâm phải yêu thương và nâng niu bạn trai.
"Chụt" một cái, cô đã hôn lên môi anh. Tần Lãng cười thích thú, vô sỉ cất lời:
- Đúng là hiệu quả thật, em vừa hôn xong, anh liền thấy đỡ đau hẳn.
Cô không ngờ người yêu của mình lại "mất nết" đến mức này, nhưng nghĩ lại anh cũng rất đáng yêu, chỉ là biểu cảm có chút lố lăng.
- Anh lắm trò thật.
Cô chu đáo lấy nước, nhẹ nhàng nói:
- Để em đút nước cho anh, môi anh khô rồi.
Bây giờ cô phải chăm anh như chăm em bé, đút từng thìa nước với tràn đầy tình yêu thương.
- Lát nữa em phải làm việc rồi, Kính Huân sẽ vào chăm sóc cho anh. Điện thoại của anh em để ở tủ nhỏ cạnh giường, có việc gì cứ gọi cho em.
Nghe thấy lát nữa cô sẽ bỏ anh để di làm, Tần Lãng chẳng nỡ xa "vợ" chút nào, muốn được cô ở cạnh chăm sóc, nhưng vì đó là công việc của cô nên anh cũng chẳng thể phản đối.
- Kính Huân biết chuyện anh bị thương rồi sao?
Cô gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Cậu ấy gọi điện thoại cho anh nên em đã nói cậu ấy biết. Nhưng Kính Huân bảo tạm thời sẽ không báo chuyện này với những người còn lại trong gia đình vì sợ họ lo lắng.
Nghe vậy Tần Lãng cũng yên tâm, bà nội vốn dễ kích động, nếu để nội biết chuyện anh bị thương nặng, không khéo nội sẽ ngất xỉu.
Cô giúp anh vệ sinh cá nhân rồi chờ Kính Huân vào, sau khi giao anh cho em trai chăm sóc, cô cũng yên tâm rời đi để giải quyết công việc. Ninh Mịch vẫn chưa hỏi bất kỳ điều gì về nguyên do khiến anh bị thương. Không phải cô thờ ơ mà vì Ninh Mịch hiểu chuyện, cô thấy anh vừa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu, bây giờ chỉ muốn tập trung chăm sóc Tần Lãng, không cần phải gấp gáp "tra hỏi".
- Anh hai, anh thấy trong người thế nào rồi?
Tần Lãng là người chịu đau rất tốt, nhưng từ khi có người yêu, anh lại trở nên nũng nịu để được cô nuông chiều.
- Anh vẫn ổn, chỉ là vết thương vừa phẫu thuật nên hơi đau.
Kính Huân ngồi xuống cạnh giường bệnh, tâm trạng anh ấy có chút phức tạp:
- Tại sao anh lại bị thương như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Lãng nhớ lại cuộc xả súng vừa xảy ra ngày hôm qua, một thế lực đáng gờm đã phục kích xung quanh mỏ khoáng sản trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố.
- Có một băng nhóm đã theo dõi anh, nhưng hiện tại anh vẫn chưa biết danh tính của bọn chúng.
Vừa lúc y tá từ bên ngoài mở cửa bước vào, theo sau cô ấy là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
- Đây là phòng của bệnh nhân Tần Lãng.
Cô ấy nói với cảnh sát, không quên dặn dò thêm:
- Anh ấy vừa phẫu thuật ngày hôm qua và chỉ vừa tỉnh lại, do vậy mong các anh đừng nán lại quá lâu vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.
Hai người cảnh sát liền gật đầu:
- Được, chúng tôi biết rồi.
Anh chẳng chút ngạc nhiên khi thấy lực lượng chức năng đến tìm mình. Bởi lẽ sự việc xả súng dẫn đến bị thương thì trước sau gì cảnh sát cũng nắm được thông tin và mở cuộc điều tra. Lần trước nhóm người của anh đối đầu với băng nhóm của Tiêu Tống Hàm, chẳng may xảy ra ẩu đả, hắn bị bắn nhập viện, cảnh sát cũng đã sờ gáy anh và cả tên họ Tiêu.
Nhờ vào thế lực, tiền của và mối quan hệ quen biết rộng nên anh đã giải quyết xong vụ việc đó. Tiêu Tống Hàm cũng không muốn làm lớn chuyện để rồi dính líu đến cảnh sát vì lo sợ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hắn nên cũng ngậm ngùi cho qua.
Nhưng lần này e rằng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Đặc biệt khi anh là nạn nhân, lại còn không biết thân phận của kẻ đã ra tay thủ ác.
- Anh là Ngụy Tần Lãng.
Vì mới phẫu thuật nên anh vẫn chưa ngồi dậy được, nghe cảnh sát hỏi, anh bình thản đáp:
- Đúng vậy.
Một người cảnh sát đại diện nói thẳng vào vấn đề:
- Chúng tôi là cảnh sát, được biết ngày hôm qua tại khu mỏ khoáng sản trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố Hồ Khê đã xảy ra một vụ xả súng. Hiện chúng tôi cần anh cung cấp một số thông tin để hỗ trợ cho quá trình điều tra.
Cảnh sát thấy anh vẫn còn yếu nên cũng không hỏi quá nhiều. Họ chỉ yêu cầu anh kể lại diễn biến vụ việc đã xảy ra và hỏi thêm một số vấn đề rồi ra về. Cảnh sát nói họ sẽ quay lại khi sau khi anh bình phục để tiếp tục điều tra thêm.
- Anh đang đùa sao?
Ninh Mịch phải hỏi lại vì sốc, cô nghĩ anh đang bị đau nên yếu ớt, nhưng xem ra Tần Lãng vẫn còn sức để nghĩ đủ trò mè nheo.
- Anh không đùa, anh đau thật mà, anh muốn hôn, muốn hôn...
Tần Lãng liên tục đòi hôn, đã vậy mỗi lần lặp lại câu nói đều cố nói to hơn. Nếu chỉ nghe qua giọng nói thì chẳng ai nghĩ anh đang bị thương và vừa trải qua cuộc phẫu thuật chưa đầy hai mươi bốn giờ.
- Được rồi, được rồi.
Cô chỉ đành chiều ý "bé bự" nhõng nhẽo, Ninh Mịch hôn lên má anh rồi dịu dàng nói:
- Anh đỡ đau chưa?
Tần Lãng lắc đầu, gương mặt khó ưa liền phồng má, chu môi:
- Chưa, em phải hôn vào môi thì mới có tác dụng.
Nhìn bờ môi đáng ghét của anh, thoáng chốc Ninh Mịch đã nghĩ đến việc lấy kim tiêm chích cho môi anh vài mũi sưng phù để bỏ thói làm nũng mà không chịu nhìn lại tuổi tác.
Nhưng thấy anh bị thương như vậy, cô lại hạ quyết tâm phải yêu thương và nâng niu bạn trai.
"Chụt" một cái, cô đã hôn lên môi anh. Tần Lãng cười thích thú, vô sỉ cất lời:
- Đúng là hiệu quả thật, em vừa hôn xong, anh liền thấy đỡ đau hẳn.
Cô không ngờ người yêu của mình lại "mất nết" đến mức này, nhưng nghĩ lại anh cũng rất đáng yêu, chỉ là biểu cảm có chút lố lăng.
- Anh lắm trò thật.
Cô chu đáo lấy nước, nhẹ nhàng nói:
- Để em đút nước cho anh, môi anh khô rồi.
Bây giờ cô phải chăm anh như chăm em bé, đút từng thìa nước với tràn đầy tình yêu thương.
- Lát nữa em phải làm việc rồi, Kính Huân sẽ vào chăm sóc cho anh. Điện thoại của anh em để ở tủ nhỏ cạnh giường, có việc gì cứ gọi cho em.
Nghe thấy lát nữa cô sẽ bỏ anh để di làm, Tần Lãng chẳng nỡ xa "vợ" chút nào, muốn được cô ở cạnh chăm sóc, nhưng vì đó là công việc của cô nên anh cũng chẳng thể phản đối.
- Kính Huân biết chuyện anh bị thương rồi sao?
Cô gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Cậu ấy gọi điện thoại cho anh nên em đã nói cậu ấy biết. Nhưng Kính Huân bảo tạm thời sẽ không báo chuyện này với những người còn lại trong gia đình vì sợ họ lo lắng.
Nghe vậy Tần Lãng cũng yên tâm, bà nội vốn dễ kích động, nếu để nội biết chuyện anh bị thương nặng, không khéo nội sẽ ngất xỉu.
Cô giúp anh vệ sinh cá nhân rồi chờ Kính Huân vào, sau khi giao anh cho em trai chăm sóc, cô cũng yên tâm rời đi để giải quyết công việc. Ninh Mịch vẫn chưa hỏi bất kỳ điều gì về nguyên do khiến anh bị thương. Không phải cô thờ ơ mà vì Ninh Mịch hiểu chuyện, cô thấy anh vừa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu, bây giờ chỉ muốn tập trung chăm sóc Tần Lãng, không cần phải gấp gáp "tra hỏi".
- Anh hai, anh thấy trong người thế nào rồi?
Tần Lãng là người chịu đau rất tốt, nhưng từ khi có người yêu, anh lại trở nên nũng nịu để được cô nuông chiều.
- Anh vẫn ổn, chỉ là vết thương vừa phẫu thuật nên hơi đau.
Kính Huân ngồi xuống cạnh giường bệnh, tâm trạng anh ấy có chút phức tạp:
- Tại sao anh lại bị thương như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Lãng nhớ lại cuộc xả súng vừa xảy ra ngày hôm qua, một thế lực đáng gờm đã phục kích xung quanh mỏ khoáng sản trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố.
- Có một băng nhóm đã theo dõi anh, nhưng hiện tại anh vẫn chưa biết danh tính của bọn chúng.
Vừa lúc y tá từ bên ngoài mở cửa bước vào, theo sau cô ấy là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
- Đây là phòng của bệnh nhân Tần Lãng.
Cô ấy nói với cảnh sát, không quên dặn dò thêm:
- Anh ấy vừa phẫu thuật ngày hôm qua và chỉ vừa tỉnh lại, do vậy mong các anh đừng nán lại quá lâu vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.
Hai người cảnh sát liền gật đầu:
- Được, chúng tôi biết rồi.
Anh chẳng chút ngạc nhiên khi thấy lực lượng chức năng đến tìm mình. Bởi lẽ sự việc xả súng dẫn đến bị thương thì trước sau gì cảnh sát cũng nắm được thông tin và mở cuộc điều tra. Lần trước nhóm người của anh đối đầu với băng nhóm của Tiêu Tống Hàm, chẳng may xảy ra ẩu đả, hắn bị bắn nhập viện, cảnh sát cũng đã sờ gáy anh và cả tên họ Tiêu.
Nhờ vào thế lực, tiền của và mối quan hệ quen biết rộng nên anh đã giải quyết xong vụ việc đó. Tiêu Tống Hàm cũng không muốn làm lớn chuyện để rồi dính líu đến cảnh sát vì lo sợ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hắn nên cũng ngậm ngùi cho qua.
Nhưng lần này e rằng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Đặc biệt khi anh là nạn nhân, lại còn không biết thân phận của kẻ đã ra tay thủ ác.
- Anh là Ngụy Tần Lãng.
Vì mới phẫu thuật nên anh vẫn chưa ngồi dậy được, nghe cảnh sát hỏi, anh bình thản đáp:
- Đúng vậy.
Một người cảnh sát đại diện nói thẳng vào vấn đề:
- Chúng tôi là cảnh sát, được biết ngày hôm qua tại khu mỏ khoáng sản trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố Hồ Khê đã xảy ra một vụ xả súng. Hiện chúng tôi cần anh cung cấp một số thông tin để hỗ trợ cho quá trình điều tra.
Cảnh sát thấy anh vẫn còn yếu nên cũng không hỏi quá nhiều. Họ chỉ yêu cầu anh kể lại diễn biến vụ việc đã xảy ra và hỏi thêm một số vấn đề rồi ra về. Cảnh sát nói họ sẽ quay lại khi sau khi anh bình phục để tiếp tục điều tra thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.