Chương 57: Rất yêu em
Yên Đan (Amber)
29/10/2023
Cô nghe rất rõ lời anh nói nhưng vẫn lờ đi mà thẳng bước vào phòng làm
việc. Ninh Mịch vội đóng cửa lại nhưng anh đã kịp giữ lấy tay nắm cửa,
không cần đợi đến khi cô đồng ý, anh ngang nhiên bước vào phòng.
- Tôi đã nói chúng ta kết thúc rồi. Anh đừng làm phiền tôi nữa, vô ích thôi.
Tần Lãng biết rõ việc anh đã làm là sai, nói dối cô hết lần này đến lần khác, nhưng một phần cũng vì do tình cảnh trái ngang ngay từ đầu.
- Anh không muốn mất em, bây giờ anh phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh?
Cô thừa nhận bản thân yêu Tần Lãng và muốn ở cạnh anh, nhưng vì sự dối lừa bấy lâu nay, cô thật khó lòng để tiếp tục bên anh.
- Tôi nói nãy giờ anh nghe vẫn không hiểu sao? Chúng ta chia tay rồi, không còn bất cứ liên quan nào nữa.
Nghĩ đến chuyện chữa trị cho Kính Huân, cô càng thêm đau lòng vì chợt nhận ra ngay từ đầu anh chỉ muốn lợi dụng cô, nếu không, có lẽ Tần Lãng đã để bọn thuộc hạ tùy tiện hành hạ cô. Ninh Mịch không thoát ra được nữa suy nghĩ tiêu cực, càng nghĩ lại càng khiến cô thêm đau lòng.
- Về việc chữa trị cho Kính Huân, anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người bác sĩ. Vậy nên anh không cần phải tỏ ra bi lụy tôi.
Anh thật lòng muốn níu kéo vì có tình cảm với cô, nhưng Ninh Mịch cứ ngỡ anh lo lắng sau khi chia tay, cô sẽ không trị bệnh cho em trai của anh nữa. Do đó, Tần Lãng mới ra sức níu giữ cuộc tình choáng váng.
Đôi mắt cô toát lên vẻ buồn bã, từ lúc chia tay với anh, tâm trạng của cô cũng xuống dốc rất nhiều. Anh thoáng im lặng rồi bước đến gần Ninh Mịch, bất chợt vòng một tay qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng.
- Anh xin lỗi.
Tần Lãng cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, chỉ muốn ôm Ninh Mịch thật chặt, không muốn cả hai phải xa nhau. Cô đương nhiên xao động, nhưng cơn giận trong lòng chẳng thể dễ dàng nguôi ngoai. Nhất thời vẫn chưa chấp nhận được sự thật, Ninh Mịch cố sức đẩy anh ra:
- Giữa chúng ta không còn gì nữa, anh tự trọng một chút đi, mau bỏ tôi ra.
Dù cô xua đuổi thế nào anh vẫn nhất quyết không từ bỏ. Tần Lãng càng ôm chặt lấy cô, giọng nói nhỏ nhẹ, thanh âm trầm ấm mà bày tỏ:
- Anh thật sự rất yêu em.
Tim cô không ngừng đập mạnh, cả người cứ ngây ra khi lần đầu tiên nghe anh nói yêu cô. Dù mạnh miệng nói muốn kết thúc, nhưng sâu trong lòng cô vẫn muốn được anh dỗ dành. Phụ nữ dù tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì tâm hồn vẫn mong mang và mềm yếu khi đứng trước người mình yêu.
- Nhưng tôi không yêu anh.
Lời cô nói hoàn toàn không thật lòng, vì giận nên luôn tỏ ra phũ phàng, thờ ơ. Câu nói của cô thật sự khiến anh đau lòng, nhưng anh không tin cô chẳng có chút tình cảm nào với mình, trong khi cô từng ghen khi thấy ảnh chụp chung giữa anh và Khả San.
- Buông tôi ra.
Một lần nữa cô từ chối cái ôm từ anh, bị cô lạnh lùng đẩy ra, anh không khỏi nhói lòng. Ninh Mịch quay người bước đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, cô mở máy tính, lạnh nhạt cất lời:
- Tôi còn phải làm việc, xin anh Ngụy ra ngoài cho.
Bây giờ cô đang rất giận, nhất thời không thể chấp nhận quay về bên anh. Tần Lãng hiểu rõ cô cần thời gian, không thể ép buộc Ninh Mịch thay đổi suy nghĩ ngay được, trước khi rời đi, anh không quên nói một câu thể hiện sự quyết tâm:
- Anh nhất định sẽ không bỏ cuộc cho đến khi em đồng ý trở về bên anh.
Cô tỏ ra lạnh lùng, gương mặt chẳng chút biểu cảm, Ninh Mịch chẳng thèm nhìn anh mà chỉ tập trung nhìn màn hình máy tính. Đến khi nghe thấy tiến đóng cửa, biết anh đã ra ngoài, cô mới bộc lộ cảm xúc thật. Ninh Mịch lặng lẽ ngẫm lại lời anh nói, nhớ đến quãng thời gian qua từ khi cả hai mới quen biết nhau, thật lòng cô chẳng nỡ rời xa anh, nhưng ngay từ đầu mối quan hệ này đã bắt đầu bằng sự dối trá thì thật khó để cùng nhau bước tiếp trên hành trình lâu dài.
...
Ngày hôm sau, bà nội đã được tiến hành lấy máu xét nghiệm, sau khi có kết quả, bác sĩ Triệu cũng nhanh chóng đến phòng bệnh thông báo kết quả cũng như hướng điều trị cho bà nội. Lúc này có cả Ngụy phu nhân đang ở phòng bệnh để nghe cô phân tích về bệnh tình của mẹ chồng.
- Các chỉ số sức khỏe của bà tương đối ổn, ngoài bệnh về hô hấp ra thì lượng đường trong máu của bà hiện tại khá cao. Bà nên hạn chế ăn thực phẩm chiên rán có nhiều dầu mỡ. Ngoài ra bà cần uống nhiều nước, ăn nhiều chất xơ có trong rau củ và ngủ đủ giấc. Tình trạng này không quá nghiêm trọng, con sẽ kê thêm đơn thuốc, uống trong năm ngày để giảm lượng đường trong máu cho bà.
Cô đưa kết quả kiểm tra hô hấp cho bà nội xem rồi bắt đầu nói chi tiết:
- Còn về bệnh viêm phế quản, nguyên nhân chính khiến bệnh của bà liên tục tái phát là do Rhinovirus. Đây cũng là loại virus rất phổ biến thường gây nên các bệnh cảm cúm thông thường.
- Tôi đã nói chúng ta kết thúc rồi. Anh đừng làm phiền tôi nữa, vô ích thôi.
Tần Lãng biết rõ việc anh đã làm là sai, nói dối cô hết lần này đến lần khác, nhưng một phần cũng vì do tình cảnh trái ngang ngay từ đầu.
- Anh không muốn mất em, bây giờ anh phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh?
Cô thừa nhận bản thân yêu Tần Lãng và muốn ở cạnh anh, nhưng vì sự dối lừa bấy lâu nay, cô thật khó lòng để tiếp tục bên anh.
- Tôi nói nãy giờ anh nghe vẫn không hiểu sao? Chúng ta chia tay rồi, không còn bất cứ liên quan nào nữa.
Nghĩ đến chuyện chữa trị cho Kính Huân, cô càng thêm đau lòng vì chợt nhận ra ngay từ đầu anh chỉ muốn lợi dụng cô, nếu không, có lẽ Tần Lãng đã để bọn thuộc hạ tùy tiện hành hạ cô. Ninh Mịch không thoát ra được nữa suy nghĩ tiêu cực, càng nghĩ lại càng khiến cô thêm đau lòng.
- Về việc chữa trị cho Kính Huân, anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người bác sĩ. Vậy nên anh không cần phải tỏ ra bi lụy tôi.
Anh thật lòng muốn níu kéo vì có tình cảm với cô, nhưng Ninh Mịch cứ ngỡ anh lo lắng sau khi chia tay, cô sẽ không trị bệnh cho em trai của anh nữa. Do đó, Tần Lãng mới ra sức níu giữ cuộc tình choáng váng.
Đôi mắt cô toát lên vẻ buồn bã, từ lúc chia tay với anh, tâm trạng của cô cũng xuống dốc rất nhiều. Anh thoáng im lặng rồi bước đến gần Ninh Mịch, bất chợt vòng một tay qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng.
- Anh xin lỗi.
Tần Lãng cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, chỉ muốn ôm Ninh Mịch thật chặt, không muốn cả hai phải xa nhau. Cô đương nhiên xao động, nhưng cơn giận trong lòng chẳng thể dễ dàng nguôi ngoai. Nhất thời vẫn chưa chấp nhận được sự thật, Ninh Mịch cố sức đẩy anh ra:
- Giữa chúng ta không còn gì nữa, anh tự trọng một chút đi, mau bỏ tôi ra.
Dù cô xua đuổi thế nào anh vẫn nhất quyết không từ bỏ. Tần Lãng càng ôm chặt lấy cô, giọng nói nhỏ nhẹ, thanh âm trầm ấm mà bày tỏ:
- Anh thật sự rất yêu em.
Tim cô không ngừng đập mạnh, cả người cứ ngây ra khi lần đầu tiên nghe anh nói yêu cô. Dù mạnh miệng nói muốn kết thúc, nhưng sâu trong lòng cô vẫn muốn được anh dỗ dành. Phụ nữ dù tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì tâm hồn vẫn mong mang và mềm yếu khi đứng trước người mình yêu.
- Nhưng tôi không yêu anh.
Lời cô nói hoàn toàn không thật lòng, vì giận nên luôn tỏ ra phũ phàng, thờ ơ. Câu nói của cô thật sự khiến anh đau lòng, nhưng anh không tin cô chẳng có chút tình cảm nào với mình, trong khi cô từng ghen khi thấy ảnh chụp chung giữa anh và Khả San.
- Buông tôi ra.
Một lần nữa cô từ chối cái ôm từ anh, bị cô lạnh lùng đẩy ra, anh không khỏi nhói lòng. Ninh Mịch quay người bước đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, cô mở máy tính, lạnh nhạt cất lời:
- Tôi còn phải làm việc, xin anh Ngụy ra ngoài cho.
Bây giờ cô đang rất giận, nhất thời không thể chấp nhận quay về bên anh. Tần Lãng hiểu rõ cô cần thời gian, không thể ép buộc Ninh Mịch thay đổi suy nghĩ ngay được, trước khi rời đi, anh không quên nói một câu thể hiện sự quyết tâm:
- Anh nhất định sẽ không bỏ cuộc cho đến khi em đồng ý trở về bên anh.
Cô tỏ ra lạnh lùng, gương mặt chẳng chút biểu cảm, Ninh Mịch chẳng thèm nhìn anh mà chỉ tập trung nhìn màn hình máy tính. Đến khi nghe thấy tiến đóng cửa, biết anh đã ra ngoài, cô mới bộc lộ cảm xúc thật. Ninh Mịch lặng lẽ ngẫm lại lời anh nói, nhớ đến quãng thời gian qua từ khi cả hai mới quen biết nhau, thật lòng cô chẳng nỡ rời xa anh, nhưng ngay từ đầu mối quan hệ này đã bắt đầu bằng sự dối trá thì thật khó để cùng nhau bước tiếp trên hành trình lâu dài.
...
Ngày hôm sau, bà nội đã được tiến hành lấy máu xét nghiệm, sau khi có kết quả, bác sĩ Triệu cũng nhanh chóng đến phòng bệnh thông báo kết quả cũng như hướng điều trị cho bà nội. Lúc này có cả Ngụy phu nhân đang ở phòng bệnh để nghe cô phân tích về bệnh tình của mẹ chồng.
- Các chỉ số sức khỏe của bà tương đối ổn, ngoài bệnh về hô hấp ra thì lượng đường trong máu của bà hiện tại khá cao. Bà nên hạn chế ăn thực phẩm chiên rán có nhiều dầu mỡ. Ngoài ra bà cần uống nhiều nước, ăn nhiều chất xơ có trong rau củ và ngủ đủ giấc. Tình trạng này không quá nghiêm trọng, con sẽ kê thêm đơn thuốc, uống trong năm ngày để giảm lượng đường trong máu cho bà.
Cô đưa kết quả kiểm tra hô hấp cho bà nội xem rồi bắt đầu nói chi tiết:
- Còn về bệnh viêm phế quản, nguyên nhân chính khiến bệnh của bà liên tục tái phát là do Rhinovirus. Đây cũng là loại virus rất phổ biến thường gây nên các bệnh cảm cúm thông thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.