Chương 69: Đổi trắng thay đen
Điệp Chi Linh
29/09/2023
Cùng thời gian đó, trên hành tinh Nhện Đỏ.
Từ đầu đến cuối, Đường Sách chưa từng hôn mê. Ngay khi Lục Tắc Hiên xách đao đuổi theo, hắn đã lập tức giả chết, dùng khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của kỳ nhông để làm mình lạnh ngắt, máu chảy cũng do hắn tự tạo ra…
Chờ Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên lái phi thuyền rời đi xa rồi, hắn lồm cồm bò dậy.
Lần sau nhất quyết không giả vờ “chết không nhắm mắt” nữa, cứ phải trợn trừng ra, cay hết cả mắt.
Đường Sách dụi mắt mấy cái, nhìn quanh bốn phía, những người khác vẫn đang hôn mê. Hắn đang định đi xem tình hình của Chim Ruồi, Cá Sấu, không ngờ ngay lúc đó, một đám nhện to chừng nắm tay người đột nhiên bò từ rừng sâu ra.
Đám nhện kết bè kết đội xuất hiện khiến Đường Sách khá căng thẳng. Hắn nắm chặt đao trên tay, nhìn chúng đầy cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Nhưng bất ngờ thay, đám nhện thế mà lại bắt đầu miệt mài giăng tơ. Những sợi tơ đỏ nhỏ xíu phun ra từ miệng chúng, từng sợi từng sợi xếp vào với nhau băng bó vết thương cho các thành viên đội như bác sĩ đang sơ cứu. Máu còn đang chảy ra từ vết thương được cầm lại một cách kỳ diệu.
Càng kỳ diệu hơn là sau khi băng bó vết thương xong xuôi, chúng lại bò về rừng một cách ngay ngắn, trật tự, hệt như “những thiên thần nhỏ nhiệt tình”.
Đường Sách: “…” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhện lại chữa thương giúp con người? Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết Đường Sách cũng không tin.
Hắn kinh ngạc đứng sững tại chỗ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn: “Chẳng lẽ Dụ Nhiên đã biết trước trên hành tinh này có loài nhện sẽ giúp đỡ con người nên mới dẫn phi thuyền Liệp Ưng tới đây, tiện cho việc diễn vở kịch “giết sạch đồng đội” cùng Lục Tắc Hiên?”
“Rốt cuộc Dụ Nhiên là ai, sao lại biết nhiều đến thế?” Đường Sách nghĩ mãi vẫn không thông.
Khi điều hắn tới Đội đặc chiến Liệp Ưng hiệp trợ Dụ Nhiên, Nguyên soái không nói gì nhiều, chỉ dặn hắn phải bảo vệ Dụ Nhiên bằng mọi giá. Đường Sách đoán Dụ Nhiên là nước cờ cực kỳ quan trọng Nguyên soái bày ra, có điều tra được tường tận về tổ chức kia hay không đều trông cậy vào cậu.
Một lát sau, Chim Ruồi tỉnh lại đầu tiên. Cô dụi mắt, nhìn Đường Sách, nói với vẻ hoang mang: “Cậu Đường? Không phải Đội trưởng Lục cuồng bạo giết người hả? Sau anh ấy không giết cậu? Ủa khoan… Sao tôi vẫn chưa chết!”
Đường Sách cười, gãi đầu: “Tôi cũng không biết, hình như Đội trưởng Lục không thật sự muốn giết chúng ta hay sao ấy?”
Mọi người xung quanh lần lượt tỉnh lại.
Cá Sấu sờ phần cổ ngứa râm ran: “Mớ tơ đỏ lành lạnh trên cổ tôi là cái quái gì vậy?”
Chó Săn bên cạnh nói: “Trên người tôi cũng có, lạ thật, vết thương cầm máu rồi, còn hơi ngứa như đang lành nữa chứ.”
Đường Sách nói: “Nếu tôi bảo đây là mạng nhện, có một đám nhện tự nhiên bò tới cầm máu, băng bó giúp, mọi người tin không?”
Cá Sấu liếc hắn đầy khinh bỉ: “Cậu đùa gì đấy hả, tưởng bọn tôi là lũ nhãi con ba tuổi chắc? Bịa chuyện vớ vẩn!”
Đường Sách ho khẽ một tiếng, phân tích: “Tôi thấy Đội trưởng Lục không thật sự xuống tay ác đâu, không tin thì mọi người cứ kiểm tra vết thương của mình mà xem, toàn vết chém chệch hoặc nông thôi. Mọi người bất tỉnh đều là vì bị anh ấy đánh ngất đúng không?”
Mọi người kiểm tra theo lời hắn nói. Thế mà đúng thật.
Một Lính gác bị Dụ Nhiên tấn công cũng nói: “Thế giới tinh thần của tôi không bị tổn thương, Dụ Nhiên không tấn công tôi mà thôi miên hả?”
Chim Ruồi nhận ra điều bất thường: “Hai người họ làm gì vậy chứ?”
Đường Sách nói: “Cụ thể ra sao tôi không rõ, tôi chỉ biết là bọn họ đã lái phi thuyền rời khỏi đây rồi.” Kế hoạch tiếp theo của Dụ Nhiên thế nào, hắn thật sự không biết, chỉ nắm được là cậu muốn tạo ra tai nạn này để tất cả thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng chết giả rồi đưa Lục Tắc Hiên đi riêng. Nhất định hai người có nhiệm vụ đặc biệt, không tiện dẫn theo cả đội.
Mọi người hoang mang nhìn nhau. Nhưng chí ít tất cả đều còn sống, vậy cũng cho thấy Lục Tắc Hiên không thật sự muốn giết đồng đội. Điều này khiến tâm trạng họ dễ chịu hơn nhiều.
***
Sau khi tỉnh lại, Moore chợt nghe một giọng nói đang gọi mình. Sương đỏ trước mắt tự động tản ra, Moore đi vào trong, giọng nói kia càng rõ hơn: “Cậu là Dẫn đường trong loài người đúng không, nghe được tín hiệu tinh thần của tôi chứ?”
Moore giật mình, gật đầu: “Tôi nghe được. Bà là ai?”
Giọng kia tiếp tục nói: “Có người nhờ tôi chuyển lời với cậu: Cố gắng sống sót, quan tâm người trong đội. Sống sót mới có hy vọng.”
Giọng nói ấy dịu dàng như lời trấn an của mẹ.
Hốc mắt Moore hơi cay cay, anh nhớ trước lúc mình bị Dụ Nhiên thôi miên, Dụ Nhiên đã nói riêng với anh một bí mật động trời: Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ năm đó hắn hy sinh không phải vì tai nạn?
Moore nắm chặt tay, nhớ lại hình ảnh Lục Thành An bị quái vật xé đôi khi trước, anh ấn tay lên ngực mình, cảm giác đau đớn như trái tim bị vật nặng đè nghiến lan khắp toàn thân này đau đến mức khiến anh không đứng thẳng nổi. Sắc mặt anh tái mét, nhưng ánh mắt bị nước mắt làm nhòe dần dần xuất hiện vẻ kiên định.
Phải cố sống sót cho đến ngày chân tướng được phơi bày. Nếu cái chết của Lục Thành An thật sự do âm mưu kẻ khác bày ra, chí ít anh phải biết được hung thủ đứng sau là ai. Tự tay đâm chết kẻ thù mới giúp vong hồn được yên nghỉ.
Moore hít thở sâu để bình tĩnh, đi vào trong rừng tìm kiếm những đồng đội khác.
Đường Sách, Chim Ruồi cũng đang tìm người khắp rừng, càng lúc càng có nhiều đồng đội tập hợp được với nhau. Phát hiện mọi người đều chưa chết, ai cũng thảng thốt vì sống sót sau đại nạn, đồng thời cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Trông Đội trưởng Lục rõ ràng là đã cuồng bạo, muốn giết hết mọi người nhưng sao lại giết không chết ai?
Moore phân tích: “Đội trưởng Lục làm vậy nhất định có nguyên do riêng. Đừng quên, lần trước ở hành tinh S-107 chòm sao Kiếm Ngư, anh ấy đã bất chấp nguy hiểm cứu mọi người về. Anh ấy luôn coi chúng ta như người nhà, sao có thể thật sự xuống tay tàn ác, diệt sạch mọi người?”
Cá Sấu vò đầu: “Nhưng không phải anh ấy cuồng bạo hả? Lính gác cuồng bạo sẽ đánh mất lý trí…”
Moore nhìn hắn, nói: “Anh từng gặp Lính gác nào cuồng bạo rồi mà vẫn ôm Dẫn đường bay qua bay lại chưa? Nếu anh ấy thật sự cuồng bạo, e rằng người đầu tiên bị giết chính là Dụ Nhiên ở ngay bên cạnh kìa.”
Mọi người thi nhau gật đầu. Moore đã ở Đội đặc chiến Liệp Ưng hơn tám năm, chữa trị cho từng Lính gác, anh rất có uy trong đội, mọi người khá nghe lời anh. Huống hồ điều anh chỉ ra hợp lý thế cơ mà.
Chim Ruồi hỏi: “Nên làm gì tiếp đây? Cậu Đường nói đã trông thấy Đội trưởng Lục và Dụ Nhiên lái phi thuyền đi mất rồi.”
“Chờ thôi.” Moore đẩy kính, nhìn vào rừng sâu đầy sương đỏ, khẽ nói: “Nhện của khu rừng này không tấn công mà còn chữa thương giúp chúng ta, mọi người đừng làm hại chúng. Kế tiếp, chúng ta dựa vào trái cây, nguồn nước và một số loại nấm ăn được trong rừng này cố chịu một thời gian. Tôi tin Đội trưởng Lục nhất định sẽ có sắp xếp, không bỏ mặc chúng ta ở đây đâu.”
Có Moore đứng ra ổn định lòng quân, mọi người đã bình tĩnh hẳn.
Chắc chắn Lục Tắc Hiên có kế hoạch gì đó không tiện đưa họ theo nên mới cố tình đánh ngất, để họ lại đây. Thế thì họ sẽ chờ Đội trưởng Lục, dù sao phi thuyền cũng bị lái đi rồi, họ cũng không có cách nào rời khỏi hành tinh này.
Đường Sách cười tủm tỉm: “Tới rồi thì yên tâm ở lại, mọi người cứ coi như nghỉ phép là được!”
Cả đội đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Đột nhiên, Chim Ruồi ấn tay lên vai hắn: “Cậu Đường, sao tôi cứ cảm thấy hình như cậu biết hơi nhiều nhỉ?”
Cá Sấu gật đầu phụ họa: “Đội trưởng Lục ra tay nhanh như thế, tôi chưa kịp hiểu gì đã bị anh ấy xiên một nhát, sao cậu lại biết giả chết trước hả?”
Lính gác bị hắn ngáng chân đột nhiên kêu lên: “Có phải anh cố tình ngáng chân tôi không? Lúc đó “thi thể” anh lạnh toát như cục băng vậy, còn chết không nhắm mắt trừng trừng nhìn tôi, làm tôi hoảng hết cả lên.”
Bị mọi người bao vây, Đường Sách cười gượng, lùi về sau: “À thì, chuyện gì cũng từ từ, mọi người bình tĩnh nào!”
Chim Ruồi xoa nắm đấm, nói: “Toàn Lính gác cả, nói gì mà nói, giải quyết bằng nắm đấm.”
Vài người sấn tới, Đường Sách lập tức ôm đầu bỏ chạy: “Mọi người ỷ đông hiếp yếu, thắng không vẻ vang!”
Moore thấy mọi người đuổi đánh Đường Sách giả chết không khỏi mỉm cười. Dù trong tình cảnh khốn khó, gian nan thế nào, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đều có thể điều tiết tâm trạng rất nhanh, lạc quan đối diện với mọi chuyện, đó cũng là truyền thống nhiều năm qua của đội ngũ này.
Giữa nghịch cảnh, chỉ khi giữ vững hy vọng mới có thể xoay chuyển tình thế.
Đội trưởng Lục, Dụ Nhiên, hai người yên tâm, tôi sẽ dẫn dắt mọi người sống sót.
***
7 giờ tối, phi thuyền Liệp Ưng thuận lợi tiến vào trạm vũ trụ của hành tinh Thủ đô.
Là phi thuyền chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp của Đội đặc chiến, Liệp Ưng có được quyền hạn thông hành cấp cao nhất, được quyền đáp xuống khẩn cấp. Nhân viên kiểm tra an ninh của trạm vũ trụ hành tinh Thủ đô thấy là giấy thông hành của phi thuyền Liệp Ưng liền cho vào thẳng.
Dụ Nhiên lái phi thuyền về Tháp Trắng.
Người thuộc Bộ Chỉ huy Tháp Trắng lập tức điều nhân sự sang hỗ trợ. Vốn tưởng Lục Tắc Hiên sẽ bắt được vài quái thú vũ trụ cung cấp cho công tác nghiên cứu như nhiệm vụ đã giao, không ngờ Đội đặc chiến Liệp Ưng chỉ có ba người trở về. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sĩ quan chỉ huy nghiêm nghị hỏi: “Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, thuật lại theo những gì Dụ Nhiên đã chỉ: “Trong quá trình làm nhiệm vụ tại chòm sao Kiếm Ngư, chúng tôi bị quái thú vũ trụ bao vây. Sức mạnh của chúng vượt ngoài dự kiến của chúng tôi, 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng… Đều đã gặp nạn.” Hắn ngừng một lát, giọng hơi khàn đi, “Tôi chỉ kịp đưa Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long trốn thoát.”
Trong lúc “giết đồng đội” tại hành tinh Nhện Đỏ, trên người Lục Tắc Hiên dính khá nhiều máu, trông vô cùng chật vật, rất giống như đã trải qua một trận huyết chiến thảm khốc.
Sĩ quan chỉ huy nhìn hắn kinh ngạc: “Không phải bảo là phạm vi công kích của quái vật móng vuốt có hạn à? Sao các anh lại bị bao vây?”
Mắt Dụ Nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Trên hành tinh đó không chỉ có một loại quái vật. Lần này chúng tôi gặp phải loài chim biết công kích trên không, miệng của chúng sắc như dao nhọn vậy. Chúng bay thành bầy, đánh rơi toàn bộ phương tiện bay của chúng tôi…”
Như nhớ lại khung cảnh kinh hoàng ấy, nước mắt cậu không kìm được mà lăn xuống.
Sĩ quan chỉ huy nhìn Lữ Tiểu Long: “Anh thì sao?”
Lữ Tiểu Long đứng nghiêm người: “Lúc ấy tôi ở lại phụ trách bảo vệ phi thuyền. Phương tiện bay của đồng đội liên tục bị đánh rơi, Đội trưởng Lục liều chết chiến đấu với đám quái vật, cuối cùng chỉ còn ba bọn tôi sống sót.”
Ba người đã khớp khẩu cung kỹ càng.
Dù sao cũng không có nhân chứng nào khác, không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Sĩ quan chỉ huy kính cẩn thực hiện nghi thức quân đối với Lục Tắc Hiên, nói: “Tôi xin bày tỏ sự cảm thông và tiếc thương vô hạn với các chiến sĩ gặp nạn. Tướng quân Lục, ba người về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ báo lại chuyện của đội các anh cho Bộ Chỉ huy Tháp Trắng. Tiền trợ cấp cho các chiến sĩ đã hy sinh cũng sẽ được chuyển tới gia quyến sớm.”
Sau khi sĩ quan của Tháp Trắng rời đi, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng đích thân ghé tới.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của con trai, ông đau lòng, vỗ vai Lục Tắc Hiên: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu: “Bố, tại con bất tài, không bảo vệ được đồng đội.”
Giọng Tướng quân Lục cha khàn khàn: “Đây không phải lỗi của con. Không ai đoán trước được trên hành tinh kia còn có nhiều quái vật biết tấn công trên cao như thế… Aizz, bao nhiêu đồng đội hy sinh vậy, con cũng đừng đau lòng quá. Bố sẽ sắp xếp người lo liệu các vấn đề liên quan.”
Ông nhìn Dụ Nhiên, phát hiện Dụ Nhiên đã khóc đỏ hoe cả mắt.
Lục Đình Ngự ân cần hỏi thăm: “Nhiên Nhiên sao rồi, không bị thương chứ?”
Dụ Nhiên lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Cháu không sao, nhưng mà Moore, anh em họ Triệu, vì bảo vệ cháu, mọi người đã bị quái vật ăn thịt…” Nói tới đây, cậu bắt đầu run rẩy như không muốn nhớ lại khung cảnh khủng khiếp kia.
Lục Đình Ngự đau lòng, Dẫn đường nhỏ cấp C đáng thương, trải qua tai nạn không khác gì ác mộng vậy, chắc chắn bị ám ảnh tâm lý rồi. Ông nhìn Lục Tắc Hiên, nói: “Chăm sóc Nhiên Nhiên cho tốt. Sắp tới bố sẽ không bố trí thêm nhiệm vụ cho các con nữa, nghỉ ngơi đi.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn tướng quân.”
Các quan chức, lãnh đạo lũ lượt tới thăm ba người sống sót, ngay cả Văn phòng Tổng thống rất ít khi ra mặt cũng cử đại diện tới động viên.
Tin tức 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng hy sinh nhanh chóng lan đi, tạo thành tin tức cực kỳ chấn động khắp Liên bang.
Nhất thời, dân chúng ồn ào tranh luận. Một luồng ý kiến cho rằng con người không thể bành trướng vô hạn, cưỡng chế chiếm lĩnh hành tinh tài nguyên, quái thú vũ trụ cũng có trí tuệ, con người nên biết kính sợ chúng, bằng không sẽ càng có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh. Một quan điểm khác cho rằng con người là chủng tộc văn minh và có khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội nhất, lý ra phải trở thành bá chủ của thời đại vũ trụ, thậm chí đề nghị Bộ Quân sự phái hẳn một quân đoàn tới san bằng chòm sao Kiếm Ngư…
Đôi bên tranh cãi gay gắt, các diễn đàn lớn cũng diễn ra những cuộc khẩu chiến kéo dài. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Diễn xuất chuẩn chỉ của Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên trót lọt qua mặt mọi người. Không ai nghĩ họ đang nói dối, cũng không ai nhận ra Lục Tắc Hiên đang bị Dụ Nhiên khống chế. Chỉ một mình Lữ Tiểu Long biết chân tướng ngày nào cũng lo lắng bất an, sợ mình bị diệt khẩu.
Hai ngày sau, cô “chị họ” của Dụ Nhiên xuất hiện ở gần Tháp Trắng. Mang danh nghĩa “tới thăm em trai” nhưng thực chất, tổ chức phái cô ta tới gặp Dụ Nhiên để nghiệm thu thành quả.
Trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của anh và Tắc Hiên. Cáo chín đuôi, cáo trắng, hai em sẵn sàng. Chim ưng, cậu về bên chỗ chủ nhân đi.”
Chim ưng đáp xuống từ đỉnh núi tuyết, lưu luyến bay quanh rừng rậm một vòng rồi mới trở về thế giới trong đầu Lục Tắc Hiên.
Nơi này chỉ còn một vùng hoang vu, cằn cỗi. Chim ưng trắng nhìn khung cảnh thê lương, tàn tạ trước mắt, lập tức vào vai, vờ như hai mắt đờ đẫn, đứng giữa vùng đất như một pho tượng hình chim ưng.
Dụ Nhiên vừa lòng nói: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì.”
Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên với vẻ lo lắng: “Lát nữa nhớ cẩn trọng.”
Dụ Nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tinh thần rồi sóng vai ra khỏi Tháp Trắng.
Từ đầu đến cuối, Đường Sách chưa từng hôn mê. Ngay khi Lục Tắc Hiên xách đao đuổi theo, hắn đã lập tức giả chết, dùng khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của kỳ nhông để làm mình lạnh ngắt, máu chảy cũng do hắn tự tạo ra…
Chờ Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên lái phi thuyền rời đi xa rồi, hắn lồm cồm bò dậy.
Lần sau nhất quyết không giả vờ “chết không nhắm mắt” nữa, cứ phải trợn trừng ra, cay hết cả mắt.
Đường Sách dụi mắt mấy cái, nhìn quanh bốn phía, những người khác vẫn đang hôn mê. Hắn đang định đi xem tình hình của Chim Ruồi, Cá Sấu, không ngờ ngay lúc đó, một đám nhện to chừng nắm tay người đột nhiên bò từ rừng sâu ra.
Đám nhện kết bè kết đội xuất hiện khiến Đường Sách khá căng thẳng. Hắn nắm chặt đao trên tay, nhìn chúng đầy cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Nhưng bất ngờ thay, đám nhện thế mà lại bắt đầu miệt mài giăng tơ. Những sợi tơ đỏ nhỏ xíu phun ra từ miệng chúng, từng sợi từng sợi xếp vào với nhau băng bó vết thương cho các thành viên đội như bác sĩ đang sơ cứu. Máu còn đang chảy ra từ vết thương được cầm lại một cách kỳ diệu.
Càng kỳ diệu hơn là sau khi băng bó vết thương xong xuôi, chúng lại bò về rừng một cách ngay ngắn, trật tự, hệt như “những thiên thần nhỏ nhiệt tình”.
Đường Sách: “…” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhện lại chữa thương giúp con người? Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết Đường Sách cũng không tin.
Hắn kinh ngạc đứng sững tại chỗ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn: “Chẳng lẽ Dụ Nhiên đã biết trước trên hành tinh này có loài nhện sẽ giúp đỡ con người nên mới dẫn phi thuyền Liệp Ưng tới đây, tiện cho việc diễn vở kịch “giết sạch đồng đội” cùng Lục Tắc Hiên?”
“Rốt cuộc Dụ Nhiên là ai, sao lại biết nhiều đến thế?” Đường Sách nghĩ mãi vẫn không thông.
Khi điều hắn tới Đội đặc chiến Liệp Ưng hiệp trợ Dụ Nhiên, Nguyên soái không nói gì nhiều, chỉ dặn hắn phải bảo vệ Dụ Nhiên bằng mọi giá. Đường Sách đoán Dụ Nhiên là nước cờ cực kỳ quan trọng Nguyên soái bày ra, có điều tra được tường tận về tổ chức kia hay không đều trông cậy vào cậu.
Một lát sau, Chim Ruồi tỉnh lại đầu tiên. Cô dụi mắt, nhìn Đường Sách, nói với vẻ hoang mang: “Cậu Đường? Không phải Đội trưởng Lục cuồng bạo giết người hả? Sau anh ấy không giết cậu? Ủa khoan… Sao tôi vẫn chưa chết!”
Đường Sách cười, gãi đầu: “Tôi cũng không biết, hình như Đội trưởng Lục không thật sự muốn giết chúng ta hay sao ấy?”
Mọi người xung quanh lần lượt tỉnh lại.
Cá Sấu sờ phần cổ ngứa râm ran: “Mớ tơ đỏ lành lạnh trên cổ tôi là cái quái gì vậy?”
Chó Săn bên cạnh nói: “Trên người tôi cũng có, lạ thật, vết thương cầm máu rồi, còn hơi ngứa như đang lành nữa chứ.”
Đường Sách nói: “Nếu tôi bảo đây là mạng nhện, có một đám nhện tự nhiên bò tới cầm máu, băng bó giúp, mọi người tin không?”
Cá Sấu liếc hắn đầy khinh bỉ: “Cậu đùa gì đấy hả, tưởng bọn tôi là lũ nhãi con ba tuổi chắc? Bịa chuyện vớ vẩn!”
Đường Sách ho khẽ một tiếng, phân tích: “Tôi thấy Đội trưởng Lục không thật sự xuống tay ác đâu, không tin thì mọi người cứ kiểm tra vết thương của mình mà xem, toàn vết chém chệch hoặc nông thôi. Mọi người bất tỉnh đều là vì bị anh ấy đánh ngất đúng không?”
Mọi người kiểm tra theo lời hắn nói. Thế mà đúng thật.
Một Lính gác bị Dụ Nhiên tấn công cũng nói: “Thế giới tinh thần của tôi không bị tổn thương, Dụ Nhiên không tấn công tôi mà thôi miên hả?”
Chim Ruồi nhận ra điều bất thường: “Hai người họ làm gì vậy chứ?”
Đường Sách nói: “Cụ thể ra sao tôi không rõ, tôi chỉ biết là bọn họ đã lái phi thuyền rời khỏi đây rồi.” Kế hoạch tiếp theo của Dụ Nhiên thế nào, hắn thật sự không biết, chỉ nắm được là cậu muốn tạo ra tai nạn này để tất cả thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng chết giả rồi đưa Lục Tắc Hiên đi riêng. Nhất định hai người có nhiệm vụ đặc biệt, không tiện dẫn theo cả đội.
Mọi người hoang mang nhìn nhau. Nhưng chí ít tất cả đều còn sống, vậy cũng cho thấy Lục Tắc Hiên không thật sự muốn giết đồng đội. Điều này khiến tâm trạng họ dễ chịu hơn nhiều.
***
Sau khi tỉnh lại, Moore chợt nghe một giọng nói đang gọi mình. Sương đỏ trước mắt tự động tản ra, Moore đi vào trong, giọng nói kia càng rõ hơn: “Cậu là Dẫn đường trong loài người đúng không, nghe được tín hiệu tinh thần của tôi chứ?”
Moore giật mình, gật đầu: “Tôi nghe được. Bà là ai?”
Giọng kia tiếp tục nói: “Có người nhờ tôi chuyển lời với cậu: Cố gắng sống sót, quan tâm người trong đội. Sống sót mới có hy vọng.”
Giọng nói ấy dịu dàng như lời trấn an của mẹ.
Hốc mắt Moore hơi cay cay, anh nhớ trước lúc mình bị Dụ Nhiên thôi miên, Dụ Nhiên đã nói riêng với anh một bí mật động trời: Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ năm đó hắn hy sinh không phải vì tai nạn?
Moore nắm chặt tay, nhớ lại hình ảnh Lục Thành An bị quái vật xé đôi khi trước, anh ấn tay lên ngực mình, cảm giác đau đớn như trái tim bị vật nặng đè nghiến lan khắp toàn thân này đau đến mức khiến anh không đứng thẳng nổi. Sắc mặt anh tái mét, nhưng ánh mắt bị nước mắt làm nhòe dần dần xuất hiện vẻ kiên định.
Phải cố sống sót cho đến ngày chân tướng được phơi bày. Nếu cái chết của Lục Thành An thật sự do âm mưu kẻ khác bày ra, chí ít anh phải biết được hung thủ đứng sau là ai. Tự tay đâm chết kẻ thù mới giúp vong hồn được yên nghỉ.
Moore hít thở sâu để bình tĩnh, đi vào trong rừng tìm kiếm những đồng đội khác.
Đường Sách, Chim Ruồi cũng đang tìm người khắp rừng, càng lúc càng có nhiều đồng đội tập hợp được với nhau. Phát hiện mọi người đều chưa chết, ai cũng thảng thốt vì sống sót sau đại nạn, đồng thời cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Trông Đội trưởng Lục rõ ràng là đã cuồng bạo, muốn giết hết mọi người nhưng sao lại giết không chết ai?
Moore phân tích: “Đội trưởng Lục làm vậy nhất định có nguyên do riêng. Đừng quên, lần trước ở hành tinh S-107 chòm sao Kiếm Ngư, anh ấy đã bất chấp nguy hiểm cứu mọi người về. Anh ấy luôn coi chúng ta như người nhà, sao có thể thật sự xuống tay tàn ác, diệt sạch mọi người?”
Cá Sấu vò đầu: “Nhưng không phải anh ấy cuồng bạo hả? Lính gác cuồng bạo sẽ đánh mất lý trí…”
Moore nhìn hắn, nói: “Anh từng gặp Lính gác nào cuồng bạo rồi mà vẫn ôm Dẫn đường bay qua bay lại chưa? Nếu anh ấy thật sự cuồng bạo, e rằng người đầu tiên bị giết chính là Dụ Nhiên ở ngay bên cạnh kìa.”
Mọi người thi nhau gật đầu. Moore đã ở Đội đặc chiến Liệp Ưng hơn tám năm, chữa trị cho từng Lính gác, anh rất có uy trong đội, mọi người khá nghe lời anh. Huống hồ điều anh chỉ ra hợp lý thế cơ mà.
Chim Ruồi hỏi: “Nên làm gì tiếp đây? Cậu Đường nói đã trông thấy Đội trưởng Lục và Dụ Nhiên lái phi thuyền đi mất rồi.”
“Chờ thôi.” Moore đẩy kính, nhìn vào rừng sâu đầy sương đỏ, khẽ nói: “Nhện của khu rừng này không tấn công mà còn chữa thương giúp chúng ta, mọi người đừng làm hại chúng. Kế tiếp, chúng ta dựa vào trái cây, nguồn nước và một số loại nấm ăn được trong rừng này cố chịu một thời gian. Tôi tin Đội trưởng Lục nhất định sẽ có sắp xếp, không bỏ mặc chúng ta ở đây đâu.”
Có Moore đứng ra ổn định lòng quân, mọi người đã bình tĩnh hẳn.
Chắc chắn Lục Tắc Hiên có kế hoạch gì đó không tiện đưa họ theo nên mới cố tình đánh ngất, để họ lại đây. Thế thì họ sẽ chờ Đội trưởng Lục, dù sao phi thuyền cũng bị lái đi rồi, họ cũng không có cách nào rời khỏi hành tinh này.
Đường Sách cười tủm tỉm: “Tới rồi thì yên tâm ở lại, mọi người cứ coi như nghỉ phép là được!”
Cả đội đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Đột nhiên, Chim Ruồi ấn tay lên vai hắn: “Cậu Đường, sao tôi cứ cảm thấy hình như cậu biết hơi nhiều nhỉ?”
Cá Sấu gật đầu phụ họa: “Đội trưởng Lục ra tay nhanh như thế, tôi chưa kịp hiểu gì đã bị anh ấy xiên một nhát, sao cậu lại biết giả chết trước hả?”
Lính gác bị hắn ngáng chân đột nhiên kêu lên: “Có phải anh cố tình ngáng chân tôi không? Lúc đó “thi thể” anh lạnh toát như cục băng vậy, còn chết không nhắm mắt trừng trừng nhìn tôi, làm tôi hoảng hết cả lên.”
Bị mọi người bao vây, Đường Sách cười gượng, lùi về sau: “À thì, chuyện gì cũng từ từ, mọi người bình tĩnh nào!”
Chim Ruồi xoa nắm đấm, nói: “Toàn Lính gác cả, nói gì mà nói, giải quyết bằng nắm đấm.”
Vài người sấn tới, Đường Sách lập tức ôm đầu bỏ chạy: “Mọi người ỷ đông hiếp yếu, thắng không vẻ vang!”
Moore thấy mọi người đuổi đánh Đường Sách giả chết không khỏi mỉm cười. Dù trong tình cảnh khốn khó, gian nan thế nào, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đều có thể điều tiết tâm trạng rất nhanh, lạc quan đối diện với mọi chuyện, đó cũng là truyền thống nhiều năm qua của đội ngũ này.
Giữa nghịch cảnh, chỉ khi giữ vững hy vọng mới có thể xoay chuyển tình thế.
Đội trưởng Lục, Dụ Nhiên, hai người yên tâm, tôi sẽ dẫn dắt mọi người sống sót.
***
7 giờ tối, phi thuyền Liệp Ưng thuận lợi tiến vào trạm vũ trụ của hành tinh Thủ đô.
Là phi thuyền chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp của Đội đặc chiến, Liệp Ưng có được quyền hạn thông hành cấp cao nhất, được quyền đáp xuống khẩn cấp. Nhân viên kiểm tra an ninh của trạm vũ trụ hành tinh Thủ đô thấy là giấy thông hành của phi thuyền Liệp Ưng liền cho vào thẳng.
Dụ Nhiên lái phi thuyền về Tháp Trắng.
Người thuộc Bộ Chỉ huy Tháp Trắng lập tức điều nhân sự sang hỗ trợ. Vốn tưởng Lục Tắc Hiên sẽ bắt được vài quái thú vũ trụ cung cấp cho công tác nghiên cứu như nhiệm vụ đã giao, không ngờ Đội đặc chiến Liệp Ưng chỉ có ba người trở về. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sĩ quan chỉ huy nghiêm nghị hỏi: “Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, thuật lại theo những gì Dụ Nhiên đã chỉ: “Trong quá trình làm nhiệm vụ tại chòm sao Kiếm Ngư, chúng tôi bị quái thú vũ trụ bao vây. Sức mạnh của chúng vượt ngoài dự kiến của chúng tôi, 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng… Đều đã gặp nạn.” Hắn ngừng một lát, giọng hơi khàn đi, “Tôi chỉ kịp đưa Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long trốn thoát.”
Trong lúc “giết đồng đội” tại hành tinh Nhện Đỏ, trên người Lục Tắc Hiên dính khá nhiều máu, trông vô cùng chật vật, rất giống như đã trải qua một trận huyết chiến thảm khốc.
Sĩ quan chỉ huy nhìn hắn kinh ngạc: “Không phải bảo là phạm vi công kích của quái vật móng vuốt có hạn à? Sao các anh lại bị bao vây?”
Mắt Dụ Nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Trên hành tinh đó không chỉ có một loại quái vật. Lần này chúng tôi gặp phải loài chim biết công kích trên không, miệng của chúng sắc như dao nhọn vậy. Chúng bay thành bầy, đánh rơi toàn bộ phương tiện bay của chúng tôi…”
Như nhớ lại khung cảnh kinh hoàng ấy, nước mắt cậu không kìm được mà lăn xuống.
Sĩ quan chỉ huy nhìn Lữ Tiểu Long: “Anh thì sao?”
Lữ Tiểu Long đứng nghiêm người: “Lúc ấy tôi ở lại phụ trách bảo vệ phi thuyền. Phương tiện bay của đồng đội liên tục bị đánh rơi, Đội trưởng Lục liều chết chiến đấu với đám quái vật, cuối cùng chỉ còn ba bọn tôi sống sót.”
Ba người đã khớp khẩu cung kỹ càng.
Dù sao cũng không có nhân chứng nào khác, không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Sĩ quan chỉ huy kính cẩn thực hiện nghi thức quân đối với Lục Tắc Hiên, nói: “Tôi xin bày tỏ sự cảm thông và tiếc thương vô hạn với các chiến sĩ gặp nạn. Tướng quân Lục, ba người về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ báo lại chuyện của đội các anh cho Bộ Chỉ huy Tháp Trắng. Tiền trợ cấp cho các chiến sĩ đã hy sinh cũng sẽ được chuyển tới gia quyến sớm.”
Sau khi sĩ quan của Tháp Trắng rời đi, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng đích thân ghé tới.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của con trai, ông đau lòng, vỗ vai Lục Tắc Hiên: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu: “Bố, tại con bất tài, không bảo vệ được đồng đội.”
Giọng Tướng quân Lục cha khàn khàn: “Đây không phải lỗi của con. Không ai đoán trước được trên hành tinh kia còn có nhiều quái vật biết tấn công trên cao như thế… Aizz, bao nhiêu đồng đội hy sinh vậy, con cũng đừng đau lòng quá. Bố sẽ sắp xếp người lo liệu các vấn đề liên quan.”
Ông nhìn Dụ Nhiên, phát hiện Dụ Nhiên đã khóc đỏ hoe cả mắt.
Lục Đình Ngự ân cần hỏi thăm: “Nhiên Nhiên sao rồi, không bị thương chứ?”
Dụ Nhiên lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Cháu không sao, nhưng mà Moore, anh em họ Triệu, vì bảo vệ cháu, mọi người đã bị quái vật ăn thịt…” Nói tới đây, cậu bắt đầu run rẩy như không muốn nhớ lại khung cảnh khủng khiếp kia.
Lục Đình Ngự đau lòng, Dẫn đường nhỏ cấp C đáng thương, trải qua tai nạn không khác gì ác mộng vậy, chắc chắn bị ám ảnh tâm lý rồi. Ông nhìn Lục Tắc Hiên, nói: “Chăm sóc Nhiên Nhiên cho tốt. Sắp tới bố sẽ không bố trí thêm nhiệm vụ cho các con nữa, nghỉ ngơi đi.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn tướng quân.”
Các quan chức, lãnh đạo lũ lượt tới thăm ba người sống sót, ngay cả Văn phòng Tổng thống rất ít khi ra mặt cũng cử đại diện tới động viên.
Tin tức 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng hy sinh nhanh chóng lan đi, tạo thành tin tức cực kỳ chấn động khắp Liên bang.
Nhất thời, dân chúng ồn ào tranh luận. Một luồng ý kiến cho rằng con người không thể bành trướng vô hạn, cưỡng chế chiếm lĩnh hành tinh tài nguyên, quái thú vũ trụ cũng có trí tuệ, con người nên biết kính sợ chúng, bằng không sẽ càng có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh. Một quan điểm khác cho rằng con người là chủng tộc văn minh và có khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội nhất, lý ra phải trở thành bá chủ của thời đại vũ trụ, thậm chí đề nghị Bộ Quân sự phái hẳn một quân đoàn tới san bằng chòm sao Kiếm Ngư…
Đôi bên tranh cãi gay gắt, các diễn đàn lớn cũng diễn ra những cuộc khẩu chiến kéo dài. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Diễn xuất chuẩn chỉ của Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên trót lọt qua mặt mọi người. Không ai nghĩ họ đang nói dối, cũng không ai nhận ra Lục Tắc Hiên đang bị Dụ Nhiên khống chế. Chỉ một mình Lữ Tiểu Long biết chân tướng ngày nào cũng lo lắng bất an, sợ mình bị diệt khẩu.
Hai ngày sau, cô “chị họ” của Dụ Nhiên xuất hiện ở gần Tháp Trắng. Mang danh nghĩa “tới thăm em trai” nhưng thực chất, tổ chức phái cô ta tới gặp Dụ Nhiên để nghiệm thu thành quả.
Trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của anh và Tắc Hiên. Cáo chín đuôi, cáo trắng, hai em sẵn sàng. Chim ưng, cậu về bên chỗ chủ nhân đi.”
Chim ưng đáp xuống từ đỉnh núi tuyết, lưu luyến bay quanh rừng rậm một vòng rồi mới trở về thế giới trong đầu Lục Tắc Hiên.
Nơi này chỉ còn một vùng hoang vu, cằn cỗi. Chim ưng trắng nhìn khung cảnh thê lương, tàn tạ trước mắt, lập tức vào vai, vờ như hai mắt đờ đẫn, đứng giữa vùng đất như một pho tượng hình chim ưng.
Dụ Nhiên vừa lòng nói: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì.”
Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên với vẻ lo lắng: “Lát nữa nhớ cẩn trọng.”
Dụ Nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tinh thần rồi sóng vai ra khỏi Tháp Trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.