Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh
Chương 33: Lần Thứ Hai Vớt Xác Thất Bại
La Tiều Sâm
19/07/2024
Người vớt xác ở trên nước không muốn chạm vào mấy thứ hung thi như xác biết đi, xác chết đứng, thứ hai là sợ bị ám.
Một khi bị quỷ ám, thì cứ thế nhảy thẳng xuống sông treo, đến chết cũng không biết mình đã chết.
Tào Vĩnh Quý lại sững người, ngồi bất động trên mặt đất...
Trên trán tôi túa mồ hôi.
Cùng lúc này, bên cạnh lại có tiếng nước 'rào rào'.
"Âm Dương, giúp chú một tay!" Cùng lúc đó, tiếng la hét của chú Hai truyền đến.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi vội buông tay ra, lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy chú Hai đã nổi lên, đang bơi nhanh về phía mạn thuyền.
Tôi nhanh chóng bước về phía mép thuyền gần ông nhất.
Sắc mặt chú Hai vô cùng nghiêm túc, ở vị trí trên bả vai ông, dây thừng gai càng thít chặt vào trong chiếc áo ngắn bên trong, rõ ràng là phía dưới đang cột thứ gì đó!
Chẳng bao lâu, chú Hai đã tới mép thuyền.
Chiếc thuyền đánh cá này cao hơn chiếc thuyền vớt xác rất nhiều, chú Hai nhanh chóng leo lên bằng cái thang treo bên ngoài thân thuyền, khi ông ra khỏi nước, dây thừng trên đầu vai càng kéo căng hơn!
Dưới ánh trăng, dây thép bên trong phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một hai phút sau, chú Hai leo lên mép thuyền, tôi đưa tay nắm lấy một đoạn dây gai rồi dùng hết sức lực bắt đầu kéo!
Sau khi chú Hai lên thuyền cũng quay người lại, trở tay cùng túm lấy sợi dây thừng.
Cái thứ phía dưới rất nặng, giống như đang cột một con lợn chết.
Trọng lượng đó thậm chí khiến tôi nghiêng người về phía trước, tôi dùng sức đạp vào góc giữa boong tàu và mép thuyền, mới có thể miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Chú Hai mặt đỏ bừng, hiển nhiên gần như đã dùng hết sức lực...
Lúc này, từ trong kẽ răng ông thốt ra vài chữ.
“Ông chủ Tào, vợ ông không chịu lên đây, cô ta chỉ muốn hại người dưới đó, hại chết được người thì thai nhi sẽ ra ngoài, đến lúc đó sẽ trở thành mẹ con Thủy Sát. Bọn họ sớm muộn đều sẽ bị tiêu diệt!"
"Gọi cô ta đi lên đi! Nếu không thì sẽ không thành công! Dây sắp đứt rồi!"
Tào Vĩnh Quý ngơ ngác đứng dậy, đi đến mép thuyền, ngơ ngác nhìn mặt nước.
Đột nhiên, anh ta bi thương hét lên: "Tú Tú, anh đến đưa em về nhà, anh cũng mang theo bà đỡ âm linh đến để giúp con chúng ta chào đời. Anh có lỗi với em." Giọng anh ta vô cùng buồn bã.
Sợi dây trong tay chúng tôi bỗng trở nên nặng nề hơn...
Trọng lượng tăng đột ngột khiến tôi không thể bám trụ được, va mạnh vào mép thuyền.
Chú Hai cũng lớn tiếng chửi một câu, sợi dây thừng gai tuột ra khỏi tay...
Giữa tiếng động vù vù, toàn bộ sợi dây thừng gai đều rơi xuống, rõ ràng là bị kéo xuống nước.
Tôi cũng chợt thấy trong lòng có một cảm giác hụt hẫng…
Vớt xác... đã thất bại...
Vợ của Tào Vĩnh Quý vẫn muốn hại người và không muốn lên bờ...
Sắc mặt chú Hai không ngừng thay đổi, nhưng ông không lãng phí thời gian, lấy rượu lão Bạch ra uống một ngụm lớn.
Lập tức trầm giọng nói: "Lái thuyền trở về, không vớt nữa, hai lần không lên, lần thứ ba sẽ xảy ra vấn đề. Người phụ nữ dưới kia hung dữ quá mức, còn chưa trở thành mẫu tử Thủy Sát, cũng chưa thành thi thể đã khó đối phó… không thể di chuyển được cô ta.”
Sau đó chú Hai quay đầu nhìn đối phương, sắc mặt lại thay đổi, kinh ngạc nói: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt của chú Hai càng khó coi hơn, nhìn chằm chằm Vương què đang bất động trên boong tàu.
Tôi cố gắng loại bỏ những cảm giác không thoải mái trong lòng, nói với giọng hơi khàn khàn: “Vừa rồi có một chiếc giày thêu nổi trên mặt nước…” Tôi kể lại chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản và nhanh chóng nhất có thể.
Chú Hai hai im lặng vài giây rồi đột ngột nói: “Chú đã nói tại sao đột nhiên khó khăn như vậy, lần thứ nhất vớt thi thể, người đã nổi lên một nửa rồi, lại đột nhiên chìm xuống, có lẽ cô ta đã tìm được kẻ chết thay, nói kiểu gì cũng không chịu lên, chính là định kéo Vương què làm người chết thế đây này."
"Nhưng cũng không dễ dàng như vậy, có Lưu Quỷ Thủ chú ở đây cô ta còn tìm được người chết thay sao?" Vừa nói, chú Hai đi thẳng đến trước mặt Vương què, ông vươn tay lục lọi trên người Vương què, sau đó nhanh chóng móc ra một hộp diêm.
Sau đó ông lấy chai rượu lão Bạch ra, đổ lên chân Vương què.
Tiếp theo, ông châm một que diêm.
Phù một tiếng, ngọn lửa bùng lên, chú Hai ném nó lên đôi giày thêu hoa, ngọn lửa màu xanh lam lập tức bùng lên.
Đúng lúc này, Vương què đột nhiên mở mắt!
Sắc mặt anh ta đau đớn vặn vẹo, đôi mắt càng hung ác hơn.
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng anh ta!
Giọng nói này là của một người phụ nữ!
"Không muốn lên bờ, thì cút khỏi đây cho tao! Dưới mí mắt tao mà dám kéo người chết thay, không có cửa đâu!" Chú Hai rút đao 1 lưỡi bên hông ra, nhảy lên chân Vương què, đá hai đôi giày thêu một trước một sau rơi xuống boong tàu.
Rượu đang cháy dữ dội, trên đôi giày thêu hoa cũng bùng lên ngọn lửa màu đỏ.
Lúc này, bàn chân người chết mà Vương què đang cầm cũng rơi ra.
Giờ phút này, sắc mặt Vương què càng thêm co giật, giống như đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt anh ta...
Lúc này, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi...
Nếu như chú Hai không giải quyết, liệu khi chúng tôi trở lại bờ, hoặc giữa đường, Vương què sẽ rơi xuống nước mà chết??
Một khi bị quỷ ám, thì cứ thế nhảy thẳng xuống sông treo, đến chết cũng không biết mình đã chết.
Tào Vĩnh Quý lại sững người, ngồi bất động trên mặt đất...
Trên trán tôi túa mồ hôi.
Cùng lúc này, bên cạnh lại có tiếng nước 'rào rào'.
"Âm Dương, giúp chú một tay!" Cùng lúc đó, tiếng la hét của chú Hai truyền đến.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi vội buông tay ra, lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy chú Hai đã nổi lên, đang bơi nhanh về phía mạn thuyền.
Tôi nhanh chóng bước về phía mép thuyền gần ông nhất.
Sắc mặt chú Hai vô cùng nghiêm túc, ở vị trí trên bả vai ông, dây thừng gai càng thít chặt vào trong chiếc áo ngắn bên trong, rõ ràng là phía dưới đang cột thứ gì đó!
Chẳng bao lâu, chú Hai đã tới mép thuyền.
Chiếc thuyền đánh cá này cao hơn chiếc thuyền vớt xác rất nhiều, chú Hai nhanh chóng leo lên bằng cái thang treo bên ngoài thân thuyền, khi ông ra khỏi nước, dây thừng trên đầu vai càng kéo căng hơn!
Dưới ánh trăng, dây thép bên trong phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một hai phút sau, chú Hai leo lên mép thuyền, tôi đưa tay nắm lấy một đoạn dây gai rồi dùng hết sức lực bắt đầu kéo!
Sau khi chú Hai lên thuyền cũng quay người lại, trở tay cùng túm lấy sợi dây thừng.
Cái thứ phía dưới rất nặng, giống như đang cột một con lợn chết.
Trọng lượng đó thậm chí khiến tôi nghiêng người về phía trước, tôi dùng sức đạp vào góc giữa boong tàu và mép thuyền, mới có thể miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Chú Hai mặt đỏ bừng, hiển nhiên gần như đã dùng hết sức lực...
Lúc này, từ trong kẽ răng ông thốt ra vài chữ.
“Ông chủ Tào, vợ ông không chịu lên đây, cô ta chỉ muốn hại người dưới đó, hại chết được người thì thai nhi sẽ ra ngoài, đến lúc đó sẽ trở thành mẹ con Thủy Sát. Bọn họ sớm muộn đều sẽ bị tiêu diệt!"
"Gọi cô ta đi lên đi! Nếu không thì sẽ không thành công! Dây sắp đứt rồi!"
Tào Vĩnh Quý ngơ ngác đứng dậy, đi đến mép thuyền, ngơ ngác nhìn mặt nước.
Đột nhiên, anh ta bi thương hét lên: "Tú Tú, anh đến đưa em về nhà, anh cũng mang theo bà đỡ âm linh đến để giúp con chúng ta chào đời. Anh có lỗi với em." Giọng anh ta vô cùng buồn bã.
Sợi dây trong tay chúng tôi bỗng trở nên nặng nề hơn...
Trọng lượng tăng đột ngột khiến tôi không thể bám trụ được, va mạnh vào mép thuyền.
Chú Hai cũng lớn tiếng chửi một câu, sợi dây thừng gai tuột ra khỏi tay...
Giữa tiếng động vù vù, toàn bộ sợi dây thừng gai đều rơi xuống, rõ ràng là bị kéo xuống nước.
Tôi cũng chợt thấy trong lòng có một cảm giác hụt hẫng…
Vớt xác... đã thất bại...
Vợ của Tào Vĩnh Quý vẫn muốn hại người và không muốn lên bờ...
Sắc mặt chú Hai không ngừng thay đổi, nhưng ông không lãng phí thời gian, lấy rượu lão Bạch ra uống một ngụm lớn.
Lập tức trầm giọng nói: "Lái thuyền trở về, không vớt nữa, hai lần không lên, lần thứ ba sẽ xảy ra vấn đề. Người phụ nữ dưới kia hung dữ quá mức, còn chưa trở thành mẫu tử Thủy Sát, cũng chưa thành thi thể đã khó đối phó… không thể di chuyển được cô ta.”
Sau đó chú Hai quay đầu nhìn đối phương, sắc mặt lại thay đổi, kinh ngạc nói: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt của chú Hai càng khó coi hơn, nhìn chằm chằm Vương què đang bất động trên boong tàu.
Tôi cố gắng loại bỏ những cảm giác không thoải mái trong lòng, nói với giọng hơi khàn khàn: “Vừa rồi có một chiếc giày thêu nổi trên mặt nước…” Tôi kể lại chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản và nhanh chóng nhất có thể.
Chú Hai hai im lặng vài giây rồi đột ngột nói: “Chú đã nói tại sao đột nhiên khó khăn như vậy, lần thứ nhất vớt thi thể, người đã nổi lên một nửa rồi, lại đột nhiên chìm xuống, có lẽ cô ta đã tìm được kẻ chết thay, nói kiểu gì cũng không chịu lên, chính là định kéo Vương què làm người chết thế đây này."
"Nhưng cũng không dễ dàng như vậy, có Lưu Quỷ Thủ chú ở đây cô ta còn tìm được người chết thay sao?" Vừa nói, chú Hai đi thẳng đến trước mặt Vương què, ông vươn tay lục lọi trên người Vương què, sau đó nhanh chóng móc ra một hộp diêm.
Sau đó ông lấy chai rượu lão Bạch ra, đổ lên chân Vương què.
Tiếp theo, ông châm một que diêm.
Phù một tiếng, ngọn lửa bùng lên, chú Hai ném nó lên đôi giày thêu hoa, ngọn lửa màu xanh lam lập tức bùng lên.
Đúng lúc này, Vương què đột nhiên mở mắt!
Sắc mặt anh ta đau đớn vặn vẹo, đôi mắt càng hung ác hơn.
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng anh ta!
Giọng nói này là của một người phụ nữ!
"Không muốn lên bờ, thì cút khỏi đây cho tao! Dưới mí mắt tao mà dám kéo người chết thay, không có cửa đâu!" Chú Hai rút đao 1 lưỡi bên hông ra, nhảy lên chân Vương què, đá hai đôi giày thêu một trước một sau rơi xuống boong tàu.
Rượu đang cháy dữ dội, trên đôi giày thêu hoa cũng bùng lên ngọn lửa màu đỏ.
Lúc này, bàn chân người chết mà Vương què đang cầm cũng rơi ra.
Giờ phút này, sắc mặt Vương què càng thêm co giật, giống như đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt anh ta...
Lúc này, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi...
Nếu như chú Hai không giải quyết, liệu khi chúng tôi trở lại bờ, hoặc giữa đường, Vương què sẽ rơi xuống nước mà chết??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.