Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 12: Lên Bờ

La Tiều Sâm

23/09/2023

Theo lý thuyết thì chú Hai có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nếu có "thứ gì đó" đi theo chúng tôi thì ông đã phát hiện ra từ lâu rồi…

Ảo giác của tôi ư?

Lại bơi xuống mấy mét, tôi quay đầu nhìn một cái.

Trong làn nước đục có một bóng người, thật sự đang đi theo phía sau chúng tôi!

Thứ đó dường như nhận ra tôi đang nhìn nó, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa...

Tôi cố chịu đựng sự bất an trong lòng, không nhìn nó, mà trực tiếp muốn đi báo cho chú Hai biết.

Đó chắc chắn không phải là một người sống!

Kết quả chú Hai đã lặn xuống bảy tám mét.

Tôi vội vàng tiếp tục bơi xuống một lần nữa.

Tuy nhiên, tôi đã không đuổi kịp chú Hai, mãi cho đến khi tôi chạm tới đáy nước đầy cát đá, thì ông mới dừng lại, tôi mới đến bên cạnh ông.

Tuốt dưới đáy cát có một người đang nằm, làm lòng tôi lạnh buốt.

Người nọ trói hai tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, miệng lại hơi mở ra.

Mái tóc ngắn trên đỉnh đầu, cái đầu tròn trịa, trên trán còn nổi lên gân xanh.

Đây... Đây là xác của cha tôi!

Chú Hai cho tôi một ánh mắt, tôi hiểu, ông thúc giục tôi trói thi thể lại.

Tôi cố nén đau buồn trong lòng, đầu tiên là giơ hai tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, làm động tác bắt chéo rồi chỉ lên trên.

Chú Hai dừng một chút, trong mắt phát ra sát khí, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Người vớt xác không thể nói chuyện dưới nước, nhưng lại có một bộ ngôn ngữ ký hiệu, có thể diễn đạt ý nghĩ của mình một cách đơn giản.

Tất cả những gì tôi muốn nói là phía trên chúng ta có một "xác chết", và người đến có ý không tốt!

Tôi cũng ngẩng đầu lên cùng một lúc.

Nhưng lúc này, phía trên chỉ có nước sông đục ngầu, không nhìn thấy gì cả.

Ánh mắt chú Hai nghi hoặc, nhưng ông lại quay đầu lại đưa tay chỉ chỉ bả vai tôi.

Tôi không dám dừng lại, trước tiên dùng dạ dày lợn để thở.

Ngay sau đó liền ngồi xổm xuống, tháo dây thừng từ đầu vai xuống rồi buộc chặt thi thể cha lại.

Cơ thể ông cứng ngắc lạnh như đá...

Tôi dùng phương pháp cột Ngũ Hoa cột chặt ông một lần, tiếp đến cột đầu dây bên kia thành nút thắt nút chết quanh eo tôi!

Chú Hai đưa tay ngăn cản tôi một lần, nhưng động tác của tôi kiên quyết, không để ý tới ông!

Sau khi cột thi thể xong, ngón trỏ hai tay tôi dựng thẳng lên, chỉ chỉ phía trên ngón tay.

Tôi đang chờ chú Hai gật đầu.

Nhưng ông lại khom người xuống, rút ra một thứ từ bên hông cha tôi.

Rõ ràng là đao một lưỡi mà cha tôi sử dụng để vớt xác!



Ông cắm đao một lưỡi ở bên hông tôi, lúc này mới gật gật đầu.

Hai chân tôi mạnh mẽ dùng hết sức lực, bơi lên phía trên.

Bên hông bỗng truyền đến cảm giác nặng trĩu, tôi dùng hết sức lực bơi ngược dòng, sau đó mới có thể bơi xa hơn một chút.

Cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, thi thể cha tôi giống như một thân cây thẳng tắp, bị tôi kéo lên.

Tôi lại dùng dạ dày lợn lấy hơi, sau đó tiếp tục bơi ngược dòng!

Tốc độ của tôi rất nhanh, cũng đặc biệt cảnh giác biến cố trong nước.

Lúc này lực hút phía dưới không còn nặng như vậy.

Tôi biết được, đây là chú Hai đang nâng xác cha tôi, giảm bớt cho tôi không ít áp lực.

Tôi vẫn lo lắng, thứ vừa rồi bỗng nhiên đi ra.

Tôi cũng sợ mẹ tôi, bà đang ở sông treo…

Thế nhưng lo lắng của tôi, tựa hồ là dư thừa.

Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy bóng đen dưới đáy thuyền vớt xác!

Trong lòng tôi mừng rỡ, đợi lát nữa lên thuyền, lại kéo cha tôi lên, lần vớt xác này coi như xong!

Tôi có nhiều năng lượng hơn và có thể bơi nhanh hơn!

Nhưng có một lực nào đó đè lên eo tôi, khiến tôi kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời tôi cảm thấy thắt lưng đau nhói…

Gân xanh trên trán tôi cũng nổi lên, tôi dùng hết sức lực và tiếp tục bơi ngược dòng!

Lực cản đã đạt được cân bằng...

Chắc chắn là chú Hai cũng đang nỗ lực, nếu không, lần thứ ba này chỉ sợ đã thất bại.

Cơ bắp toàn thân tôi căng cứng, tôi dùng hết sức lực để bơi lên từng chút một.

Khoảng cách mấy mét cuối cùng này, tôi thở tận ba lần, trên người khi thì lạnh như băng, khi thì nóng bừng như lửa đốt.

Cuối cùng, đầu tôi ngoi lên khỏi mặt nước, thở hổn hển!

Một cánh tay dùng sức nắm lấy mép thuyền, thân thể bất ngờ nhảy lên, một nửa thân thể đã ở trên thuyền.

Tôi trèo lên một cách khó khăn, nhưng ngay khi người vừa rơi vào thân thuyền, tôi lập tức trở lại, nắm lấy sợi dây thừng.

Lực cản ma sát của dây thừng là rất lớn, gần như không bị trượt tay!

Đây là dây thừng gai được ngâm trong máu chó đen, bên trong còn quấn dây thép, đủ cứng cáp!

Tôi kéo mạnh sợi dây thừng gai, đồng thời cũng nhanh chóng đứng lên.

Từng chút một, tôi kéo dây thừng gai lên khỏi mặt nước.

Trong lòng tôi tràn ngập niềm vui...

Trong khi tôi đang tập trung vào việc kéo sợi dây thừng, đột nhiên tai tôi khẽ động.

Phía sau có tiếng vang thật nhỏ, dường như có người đang đi về phía tôi...

Đầu tôi ong lên, da đầu tê dại!

Lực tay không dám lơi lỏng, tôi đột nhiên quay đầu nhìn.



Đứng phía sau tôi hơn một mét là một “người” cực thấp, chỉ cao khoảng một cánh tay.

Con ngươi của nó rất lớn, chiếm một phần ba đầu, sống mũi thấp lõm xuống, lỗ mũi lật ra ngoài, môi cũng đặc biệt dày!

Không, đây không phải là con người!

Người vớt xác ngoại trừ sợ gặp phải Tử Đảo quấn thân, còn sợ gặp phải một thứ!

Đó là khỉ nước!

Thứ này mạnh đến mức có thể kéo một con trâu từ trên bờ xuống.

Chúng còn được gọi là Quỷ Thi nước.

Quỷ Thi nước đã sống rất lâu năm, chúng sống bằng cách ăn xác chết, xác chết càng hung dữ, càng được chúng nó yêu thích.

Người vớt xác vớt xác trong nước, thường phải chiến đấu một mất một còn với Quỷ Thi nước!

Những năm qua tôi từng chứng kiến cha tôi giết Quỷ Thi nước, lần nào ông cũng bị thương không nhẹ, ngàn cân treo sợi tóc về nhà...

Cả người tôi toát ra mồ hôi lạnh, mà Quỷ Thi nước kia bỗng nhiên vọt tới, bay thẳng đến đánh vào mặt tôi!

Những chiếc móng sáng bóng của nó đang cố cào vào cổ tôi!

Tôi cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đột nhiên giơ chân lên đá mạnh vào nó!

Bịch một cái, nó bị tôi một cước đá bay, 'rầm ào ào' rơi xuống nước...

Nhưng một giây sau, có tiếng nước bắn tung tóe, nó lại trực tiếp xông tới, móng vuốt sáng loáng, nắm lấy dưới đũng quần tôi.

Chân tôi đột nhiên mềm nhũn, dây thừng trong tay trượt xuống không ít, càng làm trong lòng tôi kinh hãi.

Tôi cũng trở nên hung hãn, nếu không giết con Quỷ Thi nước này, sẽ không vớt được cha tôi !

Tay phải nhanh chóng buông dây thừng gai ra, trong nháy mắt tay trái nhanh chóng túm lấy dây thừng vòng quanh hai vòng, quấn chặt dây thừng trên cánh tay.

Đồng thời, tay phải tôi rút đao một lưỡi bên hông ra, một đao chém xuống cổ Quỷ Thi nước!

Tôi tay mắt lanh lẹ, con Quỷ Thi nước cũng lao về phía trước rất nhanh.

Thế nhưng phút cuối cùng, trong mắt nó lại hiện lên nỗi sợ hãi.

"Răng rắc" một tiếng...Tiếng vang này cực kỳ chậm chạp, đao một lưỡi chém vào cổ con Quỷ Thi nước kia.

Nó kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sau khi rơi vào thân thuyền thì điên cuồng lui về phía sau, 'rầm ào ào' một tiếng, liền rơi vào trong nước, trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy tăm hơi...

Tôi thở dốc liên hồi, không dám thả lỏng, thuận tay nâng đao lên, hàm răng cắn sống đao, lập tức dùng hai tay kéo dây thừng tiếp tục vớt xác...

Tôi gần như là mắt nhìn xung quanh, lắng nghe mọi hướng, vì sợ điều gì đó có thể xảy ra lần nữa!

Không lâu sau, mặt nước 'rầm ào Ào' một tiếng vang nhỏ, xác cha tôi được kéo thẳng lên khỏi mặt nước.

Trong chớp mắt tiếp theo, chú Hai vọt ra khỏi mặt nước.

Hai tay ông còn chống lên thắt lưng cha tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi lại hết hồn.

"Mẹ nó...Âm Dương, mày cắn đao một lưỡi làm cái gì?”

Trong miệng tôi ngậm đao, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, không cách nào giải thích.

Trong chớp mắt tiếp theo, sắc mặt chú Hai đột nhiên biến đổi, cảnh giác quan sát mặt nước, vội vàng nói: "Mau lên, chúng ta lên bờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook